Chương 61: Chưa khóa séc quần
Tên cục trưởng nghe điện thoại xong không còn tâm trạng quay tay nữa mặc dù đã gần kết thúc nhưng vẫn không dám trễ công việc. Trực tiếp ngồi dậy, dùng hết tốc độ có thể nói nhanh nhất từ khi lúc mẹ sinh ra tới bây giờ, đạp Lăng Ba Vi Bộ mà đi.
Trên đường, một bóng người đang chạy với tốc tộ bàn thờ trên đó, cứ khoảng chục mét lại ngã một lần, lưu lại những dấu vết tàn ảnh mà bản thân đã lưu lại.
Có một số người ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nhưng nhìn kĩ thì thấy thân phận cục trưởng cục cảnh sát sờ sờ ra đó, một cái rắm cũng chẳng dám phóng huống chi còn cười. Họ muốn ngày tận thế đến sớm quá. Có người thậm chí còn lấy làm vinh hạnh khi một cục trưởng cảnh sát cao quý ngã trước cửa, quán, nhà mình. Chụp ảnh UPLOAT FB làm kỉ niệm, đời đời tưởng nhớ.
Củc trưởng hắn cũng mặc kệ sự xấu hổ này, trước hết giữ mạng đã, thằng nào cười sau này ông chọc cho thối mũi. .........................
Nóng như thế này thì làm sao phải mặc.
- Tổ cha, nóng quá.
Tuấn Hào đang ngồi hưởng cái mát từ cái thứ đồ vật kia thì nghe cái tít. Mất cmn điện rồi, nóng thế này khó chịu quá, bố cha thằng nào chịu nổi. Điện lực làm ăn như shit.
Đánh cái.
Rầm!
Loảng xoảng! Bịch!
- Có chuyện gì?
Mở cửa đi vào là một nữ cảnh sát xinh đẹp, gương mặt vẫn thân quen như vài ngày trước.
Tuấn Hào không nói gì, chỉ liếc nhìn vị nữ đội trưởng cảnh sát này một cái làm cho cô ta khó chịu không thôi. Chẳng lẽ ta còn không đủ xinh đẹp? Hừ! Khinh người quá đáng. ( Từ bh trở đi, chính xác là từ chap này, ta sẽ gọi nữ cảnh sát xinh đẹp này là Tố Tố).
Tố Tố nhìn thấy chiếc máy điều hòa mà mỗi người trong cục cảnh sát quyên góp một tháng lương vừa mua nằm lăn lóc, mỗi nơi một bộ phận như vậy đang định nói gì đó, nhưng đã bị giọng nói đầy phẫn nộ của Tuấn Hào chặn miệng.
- Đù, giả bệnh với ta à! Sao không mát nữa đi? Sợ sao? Ta đã làm gì mày đâu.
Vừa nói vừa luôn chân luôn tay hạ xuống thân hình chiếc máy, chẳng mấy chốc đã làm cho chiếc máy không còn hình dáng xinh đẹp như ban đầu mà đã trở thành một đống sắt vụn có giá trị tầm cỡ.
Tố Tố nhìn thấy như vậy, đành khóc không ra nước mắt, cả tháng tiền lương đối với gia đình cô, hay chính bản thân cô không có gì đáng để nhắc tới. Thậm chí nếu cô " vô công rồi nghề " số tiền mà cha mẹ cô kiếm được đủ để nuôi sống mấy đời cô, với điều kiện là đồng tiền không bị mất giá. Nhưng đối với các đồng nghiệp trong nghành này ở nơi đây mà nói, nó quá xa xỉ, có người ở nhà còn có vợ già mẹ nhỏ, một đồng tiền lương nuôi đống miệng ăn. Chiếc máy này là một điều xa xỉ. Thậm chí là không cần dùng đến, ấy vậy mà chưa dùng được một tuần đã bị Tuấn Hào biến thành đống sắt vụn.
Rầm!
Tiếng đập cửa.
- Tố Tố thả người chưa?
Một người đàn ông trung niên bước vào, giọng nói đầy gấp gáp.
- Cục trưởng tôi đang chuẩn bị, ông chạy tới đây làm gì?
- Mau mau, ra ngoài làm đơn bảo lãnh, ở đây cứ giao cho tôi là được rồi, công việc nặng nhọc này không cần cô để ý.
Tố Tố còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ra ngoài, trước khi đi còn quay lại nói.
- Cục trưởng, ngài chưa khóa séc quần.
Nói xong đỏ mặt, chạy đi thật nhanh.
Cục trưởng nghe thấy vậy, hơi hơi đỏ mặt, đưa tay xuống kéo roẹt một cái căn bản không biết xấu hổ, da mặt thật sự quá dày. Không biết lúc chạy trên đường bị ngã có thò " chim " ra bên ngoài không nữa.