Chương 82: Xăng pha nhớt
Tuấn Hào tỉnh dậy vớ cái điện thoại cũng mới biết mình đã ngủ được gần hai ngày.
Ọc....ọc.....
Má nó cái bụng, cùng lắm là hai ngày đi chưa gì đã kêu ọc ọc lên phản đối rồi. Anh đây cả người đau còn chưa kêu huống gì cái bụng mày.
Rắc....rắc....
Ái.
Tuấn Hào kêu đau một tiếng, lắc lắc cái cổ xương cốt kêu nghe thật giòn.......Xái cổ bỏ mẹ. Hứng dậy múa vài quyền, cảm nhận được trong cơ thể xương cốt không ngừng vang lên như bị bẻ gẫy. Mỗi lần đều như vậy, ngày xưa lão già kia đánh hắn sau vài đêm dưỡng thương lành bệnh, Tuấn Hào đều cảm nhận được trong cơ thể tràn đầy khí lực, nếu mỗi lần ch.ết đi sống lại đều mạnh hơn lúc trước vậy Tuấn Hào cũng chẳng cần khổ sở tập luyện làm gì.
Vết thương trên ngực và mặt đã biến mắt không dấu, thậm chí là một vết sẹo nhỏ. Hai tên kia chắc không sống nổi quá hai ngày, lục phủ ngũ tạng bị Tuấn Hào đánh nát bét, nhất là bộ sương xườn, chẳng bao lâu đều thối nội tạng mà ch.ết. Chỉ với hai tên côn đồ đều đã mạnh như thế, vậy những kẻ bên trên thì thế nào? Thật khó suy nghĩ, Hắc Mã cùng với thế lực của bản thân kinh nghiệm thì như một thằng thư sinh tay chân trói gò không chặt cầm dao đi bổ dưa hấu, chỉ có Đầu Gấu miễn cưỡng coi là tạm được, còn lại Tuấn Hào chẳng quan tâm. ..................
Đi lên lớp hay ngỉ?
Thật khó lựa chọn.
Đi chơi cho nó lành. Làm cá cảnh là sướng nhất.
Liếc mắt đảo quanh vài vòng khắp trường, không thấy Mỹ Na đâu. Chắc lại ở trong đọc sách rồi. Hắc.....hắc.....ngàn năm có một trốn ra ngoài vậy.
Cổng trường thời goan đóng mở cũng khá quy củ, ngoại trừ hết thời gian học chiều đến tối ra các thời gian còn lại đều không mở cửa. Tuấn Hào tiện tay định nhổ khóa nghĩ thế nào lại thôi.
- Em kia.......đứng lại.......làm clgt?
Tuấn Hào ngoảnh lại thấy gã quen quen............nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Gã bảo vệ mặt mũi da dẻ thâm sì như cái lò than, tên học sinh này dám mang hắn ra đỡ vài cái đấm, hết công dụng thì đạp mông mình một cái lăn ra đùng ra đất bất tỉnh nhân sự........ Buổi tối thức dậy thì thấy phần dưới lành lạnh........sờ soạng thì thấy của quý của mình cắn quần mà ra, xấu hổ đứng lên định về thì đai lưng đứt làm ba, quần trong quần dưới dãn chun thi nhau tụt xuống. Cũng may ban đêm không có ai đành để của quý tồng ngồng phơi sương gió mà chạy.
Cmn ngươi là nguyên nhân a.
Cả người đen, da mặt bây giờ càng ngày càng đen hơn nhìn như ban đêm vậy. Trên đời này tại sao lại có người đen như thế? Chẳng lẽ nó là xăng pha nhớt sản xuất ra một cái con lai?