Chương 97: Không thể bị chiếm tiện nghi
Một buổi sáng đầy quỷ dị, cổng sau trường học như một lò mổ người, tứ chi văng khắp nơi, thậm chí cả đầu cũng có. Tóm lại không một người toàn thây.
Tuấn Hào cả người ướt đẫm máu, tay cầm thanh kiếm sáng bóng đang run rẩy như thèm khát máu vậy. Đầu Gấu đứng bên cạnh không nói gì.
Cả hai từ trên nhìn xuống, mùi tanh của máu, người nôn pha trộn lẫn lộn, hướng trên trời bốc mùi lên.
Cảnh sát cũng phát sợ, cảnh tượng ghê ghớm này đã ghi vào đầu họ, sợ hãi và hốt hoảng, không một ai tiến lên thu dọn đống hỗn độn này.
Tuấn Hào tay cầm một người đã bị chém thành hai nửa ném xuống, tiện thể cho bọn cảnh sát thu dọn đồng thời cũng cảnh báo với lũ người của Hắc Bang luôn.
Đám người ẻo lả của Hà Huy đã bị đánh cho tan tác, mỗi đứa một ngả. Sở dĩ Tuấn Hào muốn diệt cái thế lực này là bởi vì thằng con trai không biết điều của hắn, và nữa là một nguyện vọng của lão già kia. Ba năm nữa mới bắt đầu thực hiện, thời gian ranh này phải dồn vào việc tán gái và tăng cường sức mạnh.
A.......
Mọi người ngẩng đầu lên trên, cái xác hai nửa như vật từ trên trời rơi xuống, Tuấn Hào và Đấu Gấu đã sớm mất không thấy. ...........................
- Mẹ kiếp, lũ ăn hại, một thằng chưa 18+ đánh cũng không lại. Đi ăn cứ* hết đi. Tổn thất lần này ai gánh. Bán vũ khí cho chúng, chúng chém ngược tụi mày. Nhục không? Out hết. Cả mày nữa, nếu không vướng tao cũng đem mày chém nốt.
Hà Hạ mồm oàm oạp liên tục chửi mắng, Hà Huy mặt mũi xám xịt rời đi đầu thầm mắng ưúng là người già mồm toàn cứ* với đá*. Nếu tao to hơn tí nữa thì lão già mày chỉ có ngồi xó ỉ* ra mà ăn lấy.
- Tiểu Lý, như kế hoạch, có chút thay đổi, số người ch.ết vượt qua số liệu mà tôi đã đoán trước.
Màn kịch hay bắt đầu.
Bụp!
Lai một cái đập bàn. Tiểu Lý ta tuy đã tầm này nhưng mỏng manh dễ vỡ lắm.
Đừng bao giờ gọi ta là Tiểu.* Xem chú thích. ......................................
Tuấn Hào không về kí túc xá mà về lại căn phòng trọ đã thuê trước kia. Vì chỗ này đã mua lại nên chủ nhà củng không thay đổi vật gì, thỉnh thoảng chỉ vào dọn dẹp.
Tắm rửa thay quần áo, rồi lén lút đi ra ngoài. Một người con gái xinh đẹp ngồi hai tay chống cằm trên ghế đá vẻ mặt suy tư.
- Chị cảnh sát, có việc.
Tố Tố giật mình trầm ngâm một lúc sau mới gật đầu. Nhìn nụ cười xán lạn của Tuấn Hào mà lòng đầy suy tư. Vốn định gặp Tuấn Hào để cảm ơn vì chuyện đợt trước nhưng Tuấn Hào thật sự quá khó tìm, như vậy kết thành chị em tâm sự với Mỹ Na.
- Chuyện sau trường học, chắc cậu cũng biết?
Tuấn Hào gật đầu.
- Chuyện lớn như vậy, sao lại không biết.
- Kẻ ra tay thật ghê tởm, tôi nhất định phải bắt được hắn.
Tuấn Hào im lặng, không nói gì. Đột nhếnTô Tố tựa gục vào vai hắn ngủ mệt đi.
Vậy cũng ngủ được? Không thể để bờ vai bị chiếm tiện nghi.
Tuấn Hào sờ cái bờ ngực, bờ mông, thật vi diệu cái cảm giác, hôn trộm vài cái rồi cũng tựa đầu lên ghế đá mà ngủ đi.
Tố Tố bờ mi thân thể khẽ run lên, cái bờ mông cảm giác thật khó tả. Muốn nói nhưng không thể nói đành chịu chút ít thiệt thòi. Lúc nãy do quá mệt nhắm mắt vào mượn bờ vai hắn tí ai ngờ diễn biến tiếp lại như vậy.
Nhìn Tuấn Hào hơi thở đều đều, hai mắt nhắm, cảm giác bình yên từ trước tới nay chưa từng có