Chương 107: Cảm giác đáng 😨sợ
Phốc!
Một cái đầu rơi xuống khởi đầu cho 🔰🔰🔰🔰🔰màn đêm.
Giết!
Xông lên!
Tuấn Hào bắn vọt về phía trước như một con dã thú, vọt đến đâu, máu chảy đến đó.
Nhờ có tin tức phía người của Đầu Gấu cung cấp nên từng đám một bị giải quyết khá nhanh và gọn gàng. ....................
Ngoài kia, từng khu từng chỗ đang vui rước đèn ông sao, hát hò inh om, cảnh tượng thật náo nhiệt.
Tuấn Hào đứng từ trong bóng tối nhìn ra. Lòng cảm thấy mất mát.
-Ước gì có thể cùng hai người họ vui vẻ như vậy.
Xong quay lưng rời đi.
Từ ngày xảy ra xung đột, Tuấn Hào chưa từng gặp mặt ông chủ lớn phía sau của Hắc Bang bao giờ nhưng trong vòng đêm nay. Tất cả sẽ kết thúc, bao gồm những thứ ông ta đã làm ra và cả tính mạng của lão. ..................
Bụp!
-Khốn kiếp! Điều thêm người, một lũ ranh con vắt mũi chưa sạch cũng không làm gì được. Tất cả giải quyết nhanh hết sức có thể. Còn mày, nhìn thấy chưa? Tao đã dặn bao nhiêu lần rồi, còn dám chủ quan, việc do mày gây ra thì tự đi mà giải quyết.
Hà Hạ tức giận đập phá. Giờ phút này, ông ta không thể nào mà nhịn thêm được nữa. Số người ch.ết tăng lên đáng kể, như vậy đối với kế hoạch của các tỉnh lân cận khó có thể mà thực hiện một sớm một chiều. Ông ta hận không thể bóp ch.ết thằng con bát hiếu này ngay lập tức. Suốt ngày phá phách. Lần này thù chọc phải đại phiền toái. Hà Hạ không biết ai là chủ mưu cái kế hoạch này. Quật ngã ông ta thì sẽ được lợi ích to lớn gì, hay là nhằm vào thứ khác. Người mà ông ta hoài nghi bây giờ nhất chính là anh trai của mình. Từ xưa khi muốn thành lập thế lực chi riêng mình. Anh của ông ta là người phản đối kịch liệt nhất, phải chăng có thể đã liên kết với một thế lực bên ngoài. Lúc đầu Hà Hạ không để ý cho lắm chi rằng đối thủ của mình đang muốn cảnh cáo điều gì đó, nhưng càng về sau, người ch.ết ngày càng nhiều và thậm chí thủ hạ còn không báo cá một câu. Để đến tận hôm nay, thằng mất dạy kia mới mở miệng thì số người ch.ết đã là một số lượng lớn.
Nếu ông ta biết đây hết thảy là một kế hoạch mà ông ta coi là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch đang học lớp 10 sắp xếp thì có điên lên mà đột tử ch.ết hay không.
- Từ Chí, việc còn lại giao cho cậu.
- Đã rõ.
Hà Hạ quay sang nói với thủ hạ tâm phúc nhất của mình và cũng chính là em vợ của ông ta. Từ Chí từng là bộ đội đã giải ngũ, sau khi ra tù vì tội hϊế͙p͙ ɖâʍ mẹ con nhà đồng nát, vì không có việc làm nên Hà Hạ đã thu vào dưới trướng. Sau khi gia nhập Hắc Bang một mình tự thân đã tiêu diệt hết người mà Hà Hạ đang lo ngại trỏ thành người có quyền lực nhất trong Hắc Bang chỉ dưới Hà Hạ. .....................
Hà Huy bị lão già mắng hận không thể hung hằn đem lão đập ch.ết cho vài cái rồi ngồi lên chiếc ghế của lão. Như vậy khác gì đẩy con trai mình vào chỗ ch.ết. Cái gì mà họa tự gây ra thì phải chịu thật là chó má.
Dẫn người cầm chút cũ khí nóng trên tay trong lòng thầm nhủ Tuấn Hào nếu có rơi vào tay thì cũng phải cho sống không bằng ch.ết.
Ngoài bìa rừng bóng dáng Tuấn Hào đứng một người một chỗ trong đó, Hà Huy cười lạnh, lời vừa nói người tựu xuất hiện, lần này để xem chạy được đi đâu.
Đùng.
Hà Huy nổ súng, Tuấn Hào cũng theo âm thanh mà né tránh, giật lùi lại phía sau chạy mất. Hà Huy tâm hiếu thắng hạ lệnh chi người xông lên. Tuấn Hào thầm lắc đầu một chút thông minh cũng không có. Thật đúng là óc chó mà.
Đùng!
Đùng!
Vài tiếng súng vang lên theo phương hương mà Tuấn Hài di chuyển. Tuấn Hào dùng sức bật lên không trung né tránh.
- Mẹ kiếp! Người đâu rồi.
Hà Huy lệnh chi dừng lại. Tản người ra xung quanh phụ cận tìm kiếm.
Sai lầm to a.
Tuấn Hào từ trên cao bật xuống.
Tạch.
Một tên bị giải quyết gọn gàng nằm ngay tại chỗ, không một tiếng động xảy ra. Vụt lên trên vị trí cũ.
- Có người ch.ết.
- Tìm ra cho ta a. Hắn chỉ ở đâu đó xung quanh.
Hà Huy nhìn cơ thể mất đầu mà rùng mình một cái. Có dự cảm chẳng lành.
Ba người tụ lại khiên tên mất đầu đi.
Xoạt.
Đùng đùng.
Hú hú!
Hà Huy nổ súng về phía trên, vẫn không có âm thanh gì ngoài tiếng chim chóc đáp lại.
A.......a..........
Ba tên đứng bên cạnh gào lên đau đớn rồi ngã xuống ngay bên cạnh Hà Huy. Con mẹ a, quá quỷ dị rồi, người bên cạnh ch.ết mà bản thân còn chưa kịp phản ứng nếu hắn muốn giết mình thì cũng không cần phải lâu la như vậy.
Hà Huy nội tâm từng cơn gió lạnh ập xuống. Gà lên gọi người tới vây xung quanh chính mình thành hình tròn bảo hộ ở giữa.
Còn quá chỉ 10 người, cũng cùng lúc đó Tuấn Hào đã giúp hắn xử lý vài cái xác sống. Hà Huy bây giờ mới biết. Tuấn Hào không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài, đây chính là một nhân vật không thể trông mặt mà bắt hình coi được.