Chương 39: Tu luyện từ ác ma thành quỷ hút máu
Nhưng Trần Chỉ Tình mặt không biến sắc, dường như không thèm để ý.
Loại người như Triệu Thần, mặc dù những người thanh niên bình thường không phải là đối thủ của cậu ta nhưng Tô Minh chỉ cần một tay là có thể đánh được một ngàn Triệu Thần rồi.
Đúng là khác biệt giữa kiến và cá voi.
“Muốn làm bạn trai của chị đẹp chúng tôi không dễ thế đâu. Mọi người nói có phải không?”, Triệu Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, thật ra trong lòng cậu ta đố kỵ lắm rồi. Cậu ta muốn dạy dỗ cho Tô Minh một bài học và còn muốn anh mất mặt.
Triệu Thần vốn có chút danh tiếng ở trường đại học Nguyên Hải, huống hồ hiện giờ Tô Minh đã thành bạn trai của Trần Chỉ Tình nên khiến rất nhiều người đố kỵ.
Vì vậy, khi Triệu Thần nói ra lời này thì xung quanh đều bắt đầu huyên náo và nói hùa vào.
“Đúng vậy! Hoa khôi của trường đại học Nguyên Hải chúng tôi không dễ có được như vậy đâu”.
“Anh có bản lĩnh gì chứ?”
“Có thể bảo vệ được chị đẹp không?”
…
“Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi không hề bắt nạt anh nhé. Giờ hãy đến hội võ đạo đường hoàng đánh một trận xem. Nếu anh thắng thì tôi không cản trở việc tốt của anh. Nhưng nếu anh thua thì hãy cút ra khỏi trường đại học Nguyên Hải, không được bén mảng đến gần chị đẹp nữa”, Triệu Thần cười lạnh một tiếng, nhìn Tô Minh nói tiếp: “Là đàn ông thì đừng có nói không dám nhé!”
“Chị hai! Chị không nói giúp anh rể sao?”, Ngô Viên Viên thấy sốt sắng, nhắc nhở Trần Chỉ Tình lên tiếng. Dù sao thì Trần Chỉ Tình cũng có tiếng nói hơn, ai bảo Triệu Thần yêu thầm cô ta chứ? Nếu Trần Chỉ Tình nổi nóng thì chắc chắn sẽ có tác dụng.
Nhưng Trần Chỉ Tình chỉ cười và yên tâm làm bạn gái của Tô Minh là được, đâu cần giúp anh chứ? Đám chó mèo vớ vẩn này thì chắc chắn sẽ bại dưới tay Tô Minh thôi.
“Đến hội võ đạo đánh với cậu một trận sao?”, Tô Minh lên tiếng nói mà cảm thấy thật tẻ nhạt. Bảo anh đánh với Triệu Thần đúng là lãng phí thời gian. Nhưng anh đã đồng ý với Trần Chỉ Tình là hôm nay phải thể hiện hết mình nên đành làm theo lời Triệu Thần vậy.
Nhưng, trong lúc Tô Minh định đồng ý thì…
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đông người vấy quanh thế?”, một giọng nói nho nhã vang lên, đồng thời còn mang theo giọng điệu đầy tự tin.
“Tiết Tịnh!”, đôi mắt đẹp của Tống Cẩm Phồn sáng lên.
Mọi người nhìn thấy một người con trai đeo kính gọng vàng, mặc chiếc áo khoác màu nâu xám, đi giày da bước lại đầy vẻ lịch lãm, trong tay còn cầm chiếc ô màu đen.
Người con trai trông rất sáng sủa, rất có khí chất, đường nét trên mặt hài hòa, thân hình trông như chiếc giá treo quần áo.
Vu Lâm nhìn thấy Tiết Tịnh đến thì trong ánh mắt ẩn chứa vẻ yêu mến.
“Tiết Tịnh!”, Ngô Viên Viên chào hỏi một tiếng.
“Triệu Thần! Cậu đang gấy chuyện sao?”, Tiết Tịnh có biết Triệu Thần, lúc này chau mày quát một tiếng.
“Cậu chủ Tiết… Chuyện đó… Chuyện đó…”, sắc mặt Triệu Thần lộ ra vẻ lúng túng. Cậu ta rụt cổ lại, có chút sợ hãi Tiết Tịnh.
Lý do rất đơn giản, bất luận về tự thân Tiết Tịnh hay nhà họ Tiết thì đều không phải điều mà Triệu Thần có thể dấy vào được.
Hơn nữa, nhà Triệu Thần và nhà họ Tiết có quan hệ làm ăn. Nhưng điều khiến Triệu Thần không dám động vào là cậu ta không phải là đối thủ của Tiết Tịnh, cách biệt quá lớn.
“Chuyện gì là chuyện gì, còn không mau cút đi?”, Tiết Tịnh quát lớn.
“vẫng, vẫng, vẫng…”, Triệu Thần dẫn theo mấy người cun cút rời đi.
Sắc mặt Trần Chỉ Tình lập tức trở nên khó coi. Rõ ràng Tô Minh có thể dễ dàng giải quyết ‘con cá vụn’ như Triệu Thần nhưng kết quả là Tiết Tịnh đến đúng lúc và chả khác nào đang giúp Tô Minh.
Lần này thì hay rồi, những học sinh vấy xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, họ đều tưởng rằng nếu như không có Tiết Tịnh thì Tô Minh sẽ bị Triệu Thần đánh chắng? Tự dưng Tô Minh lại thành ra không so sánh được với Tiết Tịnh?
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tống Cẩm Phồn, Trần Chỉ Tình cảm thấy tức tối!
“Thú vị đấy, xuất hiện rất đúng lúc!”, lúc này Tô Minh cười với vẻ bỡn cợt. Tên Tiết Tịnh này vô cùng thú vị, hay nói cách khác là có chút thủ đoạn.
Người khác không biết nhưng Tô Minh chắc chắn, lúc Triệu Thần chưa đến gấy phiền phức cho mình thì Tiết Tịnh đã đến trường rồi. Chỉ có điều hắn ta nấp ở trong đám đông thôi. Tất nhiên, hơi thở là không thể giấu nổi nên Tô Minh mới chắc chắn thế.
Sau đó, khi Triệu Thần đến gấy phiền phức cho mình thì hắn ta đứng ra.
Như vậy, Tiết Tịnh đứng ra và vô tình trở thành ân nhân giải vấy cho mình, sau đó tùy ý nói một câu dọa Triệu Thần sợ ch.ết khiếp. Người này thủ đoạn cao thâm thật!
Nhìn xem! Những học sinh vấy xung quanh, giờ đấy đều nhìn Tiết Tịnh với ánh mắt sùng bái.
Còn Vu Lâm thì càng tăng thêm vẻ yêu mến sùng bái.
“Đừng tức tối, chồng bảo đảm hôm nay sẽ dạy cho Tiết Tịnh một bài học nhớ đời”, Tô Minh có thể cảm nhận được vẻ uất ức của Trần Chỉ Tình nên liền lên tiếng an ủi.
“Anh dạy cho hắn ta bài học cũng vô dụng. Bao nhiểu học sinh ở đấy chưa chắc đã nhìn thấy anh dạy dỗ Tiết Tịnh mà họ chỉ nhìn thấy lúc này Tiết Tịnh xuất hiện giúp anh giải vấy thôi. Họ sẽ cảm thấy anh kém xa hắn ta rồi nghĩ em mù nên mới tìm bạn trai như anh”.
Trần Chỉ Tình nói với giọng không cam tâm, rõ ràng chồng mình vô cùng tài giỏi nhưng lại bị hiểu nhầm. Đúng là tức ch.ết đi được.
“Sao có thể thế được? Đợi lúc anh dạy dỗ hắn ta thì em hãy quay video rồi đăng lên trang web. Chẳng phải như vậy thì tất cả học sinh đều biết sao?”, Tô Minh nói nhỏ vào tai Trần Chỉ Tình, giọng nói đầy vẻ bỡn cợt.
Ngay lúc này, Trần Chỉ Tình lập tức thấy vui mừng bật cười.
Đúng thế!
Đúng là ý kiến hay!
Chỉ cần quay video đăng lên thì bảo đảm cả trường đại học Nguyên Hải đều biết hết.
Sau đó Trần Chỉ Tình lại nhìn Tô Minh với ánh mắt kỳ quái, nói: “Mặc dù em có thể cảm nhận được Tiết Tịnh đang giả bộ nhưng hắn ta luôn ra vẻ mình là người đạo mạo lịch sự. Vì vậy, nếu anh muốn tìm cơ hội dạy dỗ hắn ta thì hơi khó đó”.
“Không tìm được thì cũng phải tìm. Trực giác của em rất đúng, người này vô cùng nguy hiểm. Nếu như không phải em bảo anh cùng đến đấy thì anh có thể chắc chắn rằng, kết cục của Tống Cẩm Phồn sẽ rất thê thảm”, Tô Minh thấp giọng nói.
“Á?”, Trần Chỉ Tình kinh hãi hô lên.
“Tiết Tịnh! Anh ta là Tô Minh, là bạn trai của Chỉ Tình”, đúng lúc này, Tống Cẩm Phồn lên tiếng giới thiệu cho Tiết Tịnh.
Tô Minh có thể nhìn thấy rõ, ban nãy Tống Cẩm Phồn cố gắng lấy dũng khí định nắm tay Tiết Tịnh nhưng bị hắn ta giãy ra.
Quả nhiên, Chỉ Tình nói rất đúng, hiện tại, Tống Cẩm Phồn và Tiết Tịnh còn chưa đến bước nắm tay nữa.
“Tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’ chưa đạt đến tầng thứ 3 thì đúng là không dám tùy tiện tiếp xúc cơ thể với người khác, kể cả là nắm tay cũng không được”.
Tô Minh cười lạnh trong lòng, mọi người thật sự tưởng Tiết Tịnh không muốn nắm tay Tống Cẩm Phồn sao? Ha ha! Hắn ta muốn quá ý chứ.
Chỉ có điều, nếu như hắn ta nắm tay Tống Cẩm Phồn thì chỉ e cô ta sẽ bị hù dọa mà chạy mất dép thôi.
Bởi vì ở giai đoạn này, lòng bàn tay hắn ta có một lỗ máu lớn không ngừng xoay tròn. Chỉ sau khi đạt được tầng thứ 3 của ‘Luyện huyết hóa khí’ thì lỗ máu đó mới giấu đi được.
“Thật không ngờ trong giới thế tục ở bên ngoài Huyền Linh Sơn mà cũng gặp phải một tên ác ma tu luyện ‘Luyện huyết hóa khí’”, Tô Minh thầm than mình may mắn.
Tất nhiên, Tống Cẩm Phồn còn may mắn hơn. Nếu như không phải cô ta có người chị em tốt như Trần Chỉ Tình, nếu không phải cô ta là người nhà họ Tống ở thành phố Nguyên Hải và nhà họ Tống lại có Tống Càn, nếu như không phải Tô Minh là người đàn ông của Chỉ Tình thì…