Chương 95: Bà lão đón xe
Nghe thấy lời này của Hạ Vũ, gương mặt của ba người còn lại liền lập tức trắng bệch. Há miệng còn muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng cũng thôi. Cư nhiên lại không hề phản bác lại Hạ Vũ một chút nào. Bởi vì bọn họ có thể nhìn ra được, Hạ Vũ là thật sự nghiêm túc chứ không phải là muốn dọa bọn họ.
"Tài xế..."
"Cứ gọi tôi lão Chu là được rồi."
Nhìn thấy Hạ Vũ mở miệng gọi mình, lão Chu liền lập tức có chút thụ sủng nhược kinh mà vội vàng nói ra. Cũng không trách ông làm quá lên như vậy, ai kêu chàng trai trước mặt này thoạt nhìn lại lạnh nhạt như vậy a. Căn bản là không giống như người sẽ nói chuyện phiếm.
"À, lão Chu, ông có phải là mới lái chiếc xe buýt này lần đầu tiên có đúng không?"
Lạnh nhạt mà dò hỏi, Hạ Vũ liền đưa mắt liếc nhìn lão Chu. Mà lúc này, không hiểu tại sao lão Chu lại bị Hạ Vũ nhìn đến sinh ra một cảm giác vô cùng quỷ dị. Giống như ở bên trong đôi mắt của hắn đang mang theo một loại thâm ý gì đó mà chính ông cũng không thể hiểu được.
"P...phải, tôi thật sự là vừa mới lái chiếc xe buýt này lần đầu tiên. Bởi vì công ty vận tải ra tiền lương tận 1 vạn một chuyến xe cho nên tôi mới nhận việc này."
"À, mà làm sao cậu lại biết được a?"
Đối diện với ánh mắt nghi vấn của lão Chu, Hạ Vũ liền chỉ thần thần bí bí mang theo vẻ lành lạnh mà nói ra. Bất tri bất giác lại khiến cho lão Chu cùng bốn người Tư Nguyệt đều cảm thấy sởn cả tóc gáy.
"Ngày nào tôi cũng đi chuyến xe buýt này cả. Chiếc xe buýt này đã đổi qua 13 người tài xế rồi..."
"Mà 13 người này, tất cả đều đã ch.ết."
Nghe xong lời này của Hạ Vũ, lão Chu chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như là ngừng đập lại. Trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ lung tung lên, liên tục ấp úng mà nhìn Hạ Vũ.
"Cái...cái...gì? Đều...Ch...ch...ch.ết?"
"Bọn họ không nghe theo lời nói của tôi. Cho nên ch.ết..."
Lạnh nhạt mà gật đầu, Hạ Vũ liền thu lại ánh mắt mà xoa lông của Tiểu Dao. Khiến cho người ta có cảm giác hắn giống như một cái dị nhân, âm u tử khí. Thế nhưng lại bất tri bất giác khiến cho lão Chu tin vào lời hắn nói.
"Khoan...khoan đã...nếu nói vậy...chẳng lẽ..."
Bị lời nói của Hạ Vũ làm cho kinh hãi, lão Chu liền không khỏi cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng dưng lại tuột xuống không phanh giống như là ở trong hầm nước đá vậy. Khiến cho ông không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ cậu trai trẻ này là thật sự biết gì đó? Tỷ như...chuyến xe buýt này có gì đó...không sạch sẽ?
Mà bốn người Tư Nguyệt lúc này cũng đã lập tức phản ứng lại mà trợn trắng mắt. Bọn họ suýt chút nữa liền đã quên mất a, Hạ Vũ không phải là cùng bọn họ tiến đến cùng một lúc hay sao? Đậu móa, cái gì mà mỗi ngày đều đi, 13 cái tài xế gì gì đó rõ ràng đều là trang hết a. Uổng cho bọn họ còn sợ bóng sợ gió một hồi.
Thế nhưng, đúng như bọn họ suy nghĩ, Hạ Vũ thật sự là chỉ diễn sâu một chút mà thôi. Chứ thật ra hắn có biết cái mịa gì về quá khứ của chiếc xe buýt này đâu, hắn chỉ biết về tương lai của nó mà thôi.
Còn nếu hỏi tại sao hắn lại biết lão Chu là tài xế mới. Thì đó là bởi vì, khi đóng cửa, lão Chu rõ ràng là phải loay hoay tìm kiếm tay cầm và chốt khóa một lúc lâu. Rõ ràng là không quen thuộc một cấu tạo của chiếc xe buýt này một chút nào cả.
"Chàng trai...nếu không một lát cậu giúp tôi đi a. Tôi đều sẽ nghe lời cậu hết, chỉ cần cậu giúp tôi an toàn qua hôm nay, tôi liền sẽ hậu tạ cậu xứng đáng. Qua ngày mai tôi cũng sẽ lập tức đến công ty từ chức không làm nữa."
Nhận thấy mục đích của mình đã đạt được, Hạ Vũ cũng chỉ là im lặng không nói. Ngay khi lão Chu gấp đến độ muốn tấp xe vào lề đường rồi bỏ chạy thì Hạ Vũ rốt cục cũng lạnh lùng mà nói ra.
"Một đường chạy đến bến xe không được dừng lại, nếu không, hậu quả tự gánh."
Lời nói của Hạ Vũ vừa dứt, lão Chu liền lập tức sợ hết hồn mà nhấn ga chạy đi. Trong lòng liên tục lau mồ hôi lạnh, cũng may là ông vẫn chưa dừng xe lại, nếu không liền ch.ết chắc rồi.
Một đường không nói, bầu không khí bên trong xe cũng lập tức rơi vào trạng thái cứng đờ. Cuối cùng, lão Chu cũng là nhẹ giọng mà hỏi Hạ Vũ. Vừa nói, ông cũng vừa ra hiệu cho hắn nhìn về bên phải lề đường.
"Chàng...chàng trai, ở chỗ chờ xe kia có một bà lão. Có thể dừng xe hay không a..."
Theo lời nói của lão Chu, năm người còn lại ở trong xe cũng đều đưa mắt nhìn về bên phải. Chỉ thấy ở chỗ trạm xe lúc này đang đứng một cái bà lão khoảng chừng thất tuần, người mặc áo vải mộc mạc đang cười cười với đám người Hạ Vũ.
"Lái đi."
Thế nhưng, mặc cho bà ta có cười hiền hậu như thế nào. Hạ Vũ cũng vẫn như cũ lạnh lùng mà thu hồi tầm mắt, sau đó mới ra lệnh cho lão Chu cứ đi thẳng đi. Mà lúc này, lão Chu cũng đã trực tiếp nghe lời Hạ Vũ mà tiếp tục cho xe lăn bánh, rõ ràng là không có ý tứ muốn dừng lại.
"Hạ Vũ...à ừ, tại sao lại không cho bà lão ấy lên xe vậy a? Đêm khuya như thế này để bà ấy đứng một mình ở nơi hoang vắng như vậy thì có phải hay không là không được tốt cho lắm..."
Mà lúc này, khi xe vừa lướt qua chỗ của bà lão, Bạch Khả Khả rốt cuộc cũng kìm lòng không đậu mà nói ra. Còn Triệu Như mặc dù là không nói nhưng ý tứ cũng liền cùng Bạch Khả Khả không khác nhau là bao.
"Nhìn xuống mặt đất dưới chân bà ta đi."
Đối với hai cái nữ nhân là đồng đội heo của mình, Hạ Vũ cũng chỉ là đưa cho bọn họ một ánh mắt lành lạnh mà nói ra. Nếu không phải bởi vì một khi xe đã chạy thì tuyệt không thể mở cửa ra cùng với quy tắc không thể giết đồng đội của mình. Hạ Vũ liền đã trực tiếp đem tất cả bọn họ đều đá ra khỏi xe hết rồi. Đỡ gây phiền phức cho hắn.
Lúc này đây, năm người còn lại cũng đều bất tri bất giác mà ngoái đầu nhìn về dưới chân của bà lão kia. Chỉ thấy dưới ánh đèn đường mờ ảo, bà lão vẫn như cũ đứng đó mang lên nụ cười ôn hòa mà nhìn theo hướng bọn họ. Thế nhưng, mặt đất dưới chân của bà ta lại thiếu đi một thứ vô cùng quan trọng. Đó là...
"Cái bóng...Trời ạ...Bà ta cư nhiên lại không có cái bóng..."