Chương 19
“Đứng dậy, thử lại lần nữa nào, Rionna.”
Rionna lảo đảo đứng lên, xoa cặp hông bị hành hạ thảm thương của mình. Cánh tay nàng gần như rụng rời và mất cảm giác từ lâu. Dù Rionna đã kiệt sức nhưng chồng nàng vẫn tiếp tục ra lệnh.
Không hề có sự thiếu kiên nhẫn nào trong mệnh lệnh của Caelen. Chàng ắt hẳn là người đàn ông kiên nhẫn nhất mà nàng từng gặp. Ngay cả Hugh, khi chỉ dẫn cho nàng, cũng thường vung tay bỏ đi, gầm gừ về việc không thể nào dạy cho một cô gái chiến đấu.
Nhưng Rionna đã cho ông thấy, giống như đã từng chứng tỏ cho tất cả những chiến binh của cha từng chế nhạo những nỗ lực của nàng. Và nàng cũng sẽ cho Caelen thấy khả năng của mình.
Mũi gươm gần như kéo lê trên mặt đất khi nàng lại tiến lên đối mặt với Caelen. Lần này, Rionna thận trọng tránh để lưỡi gươm chạm đất bởi Caelen đã lên lớp cho nàng một bài học về việc ngược đãi vũ khí.
“Chúa tôi, phu nhân, cô đang khiến tôi trở nên ngớ ngẩn đấy, Gannon lầm bầm. “Lần này hãy xoay người. Sức nặng cơ thể không là gì cả. Một cô gái có dáng người mảnh khảnh như phu nhân đáng lẽ phải di chuyển nhanh hơn người có kích thước to lớn như lãnh chúa chứ. Phu nhân hãy dùng sự nhanh nhạy của mình làm lợi thế đi.”
Hớp vội những hơi khó nhọc, Rionna thận trọng đi quanh chồng mình, chờ đợi bất cứ chuyển động nào từ chàng.
“Dừng lại. Chỉ một lát thôi, ngài Caelen.”
Caelen thở dài, hạ gươm xuống khi Gannon sải bước về phía trước. “Tôi nói điều này được chứ, phu nhân?”
Rionna chẳng tin đây không phải là trò lừa đảo Caelen bày ra để khiến mình sao lãng. Từ từ lùi lại phía sau, nàng vẫn chĩa gươm về hướng Caelen, trong khi chồng nàng lại cười toe toét.
“Cô ấy vẫn đang trong giai đoạn học hỏi mà, Gannon. Đừng quá khắt khe như thế.”
“Tôi chỉ muốn việc này kết thúc để chúng ta có thể đi ăn thôi,” Gannon lầm bầm.
Anh ta kéo Rionna qua bên. “Phu nhân đang hành động như thể đây là một bài tập kèm theo những quy tắc và giới hạn ấy. Nhưng trong một cuộc chiến có thể xảy ra bất cứ điều gì. Phu nhân đi vòng quanh chờ đợi ngài Caelen hành động trước rồi mới phản ứng lại. Kết quả là phu nhân luôn ở thế phòng thủ còn ngài ấy luôn ở thế chủ động. Lần này, phu nhân hãy hành động trước đi. Hãy đuổi theo ngài ấy và dùng sự nhanh nhẹn của mình. Dù phu nhân không có sức mạnh như lãnh chúa nhưng việc cố giữ vững lập trường chiến đấu với người đàn ông có kích thước gấp ba lần mình là hành động liều lĩnh, dại dột đấy. Hãy nghĩ đến những cách khác để bù lại khuyết điểm và nhanh chóng thực hiện nó. Tôi đang đói ch.ết đây.”
Rionna cười toe toét. “Tôi sẽ cố hết sức để không khiến anh thấy khó chịu hơn, Gannon à.”
“Cậu ta sẽ ở đây cả đêm đấy. Đừng nghĩ Gannon không làm thế, phu nhân ạ.
Cậu ta sẽ có được kết quả mình muốn hoặc sẽ khiến nàng hoàn toàn kiệt sức.” “Cậu đang biến thành một bà lão đấy.”
“Phu nhân tốt nhất nên hy vọng rằng ngài ấy sẽ không bao giờ cho phép tôi giao đấu với phu nhân. Nếu không tôi sẽ cho phu nhân thấy bà lão này thế nào và sẽ không động lòng trắc ẩn như ngài ấy đâu.”
Rionna nhướn một bên lông mày. “Ai bảo là Caelen đang động lòng trắc ẩn. Hông tôi sẽ lên tiếng phản đối việc chàng thể hiện bất cứ lòng thương xót nào.”
“Phu nhân không hề bị thương. Đó là khoan dung rồi đấy.”
Nhún vai, Rionna xoay người đối mặt với Caelen, người vẫn đang kiên nhẫn đứng đợi mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay khó chịu nào trong ánh mắt. Chàng trông điềm tĩnh như đang dạo mát khiến nàng tự hỏi không biết chàng đã bao giờ mất cảnh giác trong đời mình hay chưa.
Nhớ đến lời khuyên của Gannon, Rionna bắt đầu đi vòng quanh, như đã làm lúc trước. Gannon nói không sai. Caelen đã đoán được đường đi nước bước của nàng bởi mỗi lần nàng đều thực hiện cùng một chiêu thức và luôn chờ đợi chàng tấn công trước.
Cố gắng tìm kiếm chút sức lực cuối cùng, nàng nhấc gươm lên hét lớn rồi tấn công.
Caelen cười toe toét, cũng cất tiếng hét khi gươm của họ chạm vào nhau. Tiếng loảng xoảng vang vọng khắp sân. Cảm thấy hăng hái hơn, Rionna uyển chuyển đâm, né, đẩy lui chàng ra sau, rồi dùng sự nhanh nhẹn cùng thực tế mình dùng thanh gươm nhẹ nhàng hơn để kìm hãm chàng khỏi thế tấn công.
Đúng vậy, bây giờ Caelen đang ở thế phòng thủ và nàng kiên nhẫn chờ đợi cho đến lúc chàng để lộ sơ hở.
Mặc cho không khí lạnh giá, Rionna vẫn đổ mồ hôi ròng ròng. Cằm nàng nhức nhối, hàm răng nghiến chặt, còn hai mắt nheo lại tập trung cao độ.
Khi Caelen vùa vung gươm tấn công, nàng liền xoay người, đưa lưỡi gươm ra chặn lại. Lực va chạm đó khiến nàng khuỵu một bên gối. Nhưng trước khi
Rionna có thể hồi phục, chỉ một cú xoay nhẹ cổ tay, Caelen đã hất guơm ra khỏi tay nàng.
“Tốt hơn rồi đấy, phu nhân. Nhưng vẫn chưa đủ lực.”
Thấy mình đã khỏe hơn, Rionna cúi người, lao vào chồng. Nàng so vai rồi húc ngay vào bên dưới eo chàng.
Caelen thốt ra tràng nguyền rủa và khuỵu gối, tay khum lại che đi cậu bé của mình. Thanh gươm cầm trên tay còn lại rơi ra, rớt xuống tuyết.
Loạng choạng lùi về sau, Rionna nhặt lại gươm rồi chĩa vào cổ chồng. “Chàng đầu hàng chứ?”
“ch.ết tiệt, đúng thế, ta đầu hàng nếu không nàng có thể sẽ cắt phăng phần còn sót lại của ta mất.”
Sự căng thẳng trong giọng nói cùng vẻ đau đớn hằn trên trán Caelen bình thường có thể khiến nàng quan tâm lo lắng, nhưng sau khi nhớ lại những giờ phút khổ cực chàng vừa bắt nàng trải qua, tất cả niềm thương cảm đều biến mất.
Gannon bước lên trước, cười khùng khục khiến Caelen ném cái quắc mắt giận dữ về phía anh ta.
“Im miệng lại, Gannon.”
Gannon phát ra tràng cười ha hả khác rồi vỗ vào lưng Rionna, làm nàng suýt nữa ngã sấp. “Phu nhân, đó là cách người đánh bại một chiến binh đấy.”
“Ngươi đã bảo cô ấy làm điều đó sao?” Caelen hỏi.
“Không. Tôi chỉ bảo phu nhân bắt đầu tấn công và khuyên phu nhân nên nghĩ đến việc bắt đầu dùng đến chân thôi.”
“Chúa lòng lành,” Caelen nói, cố gắng đứng dậy. “Ta thích nơi đó của mình còn nguyên vẹn, vợ yêu quý ạ.”
Rionna cười toe toét, xấc xược rồi cúi người lại gần Caelen để Gannon không thể nghe lén. “Em cũng thế. Hy vọng không có nguy hại gì vĩnh viễn.”
“Người phụ nữ ngang ngược, bất kính này,” Caelen than phiền. “Ta sẽ tính sổ chuyện này sau.”
Sau đó chàng chạm vào gò má vợ mình, nơi một vết bầm tím vẫn hiện lờ mờ trên đó. “Những vết thương vẫn còn khiến nàng đau sao? Buổi luyện tập hôm nay có quá sức với nàng không?”
“Không,” Rionnna thì thầm. “Nó không còn đau nữa dù thỉnh thoảng vẫn nhoi nhói. Hai tuần trôi qua và mắt em đã có thể trông thấy mọi thứ rõ ràng.”
“Thưa lãnh chúa. Có một người đưa tin đang tiến đến gần cổng thành!”
Caelen đẩy nàng về phía Gannon rồi nhấc gươm lên. “Đưa cô ấy vào trong ngay lập tức và báo động cho các chiến binh còn lại.”
Biết đây không phải là thời điểm để phản kháng, Rionna vội vã cùng Gannon vào bên trong. Anh ta bỏ nàng lại tại đại sảnh chỗ kế bên lò sưởi rồi tiếng hò hét ra lệnh vang vọng khắp tòa tháp.
“Rionna, có chuyện gì thế?” bà Sarah lo lắng hỏi, hớt hải bước vào sảnh.
“Bà Sarah, cháu không biết. Một người đưa tin đang tiến đến cổng thành.
Chúng ta sẽ biết chuyện gì xảy ra khi gặp lãnh chúa.”
“Ngồi xuống đây và chờ ta mang nước súp đến nhé. Cháu đang run lên vì lạnh còn quần áo thì ướt hết rồi. Sưởi ấm bên lò sưởi đi trước khi cháu bị ch.ết cóng.”
Nhìn xuống đống quần áo xộc xệch của mình, Rionna lắc đầu buồn bã. Nàng đã có một ngày luyện tập vất vả. Thậm chí nàng không nhận ra quần áo đã ướt đẫm nhưng bây giờ khi nghe bà Sarah đề cập đến, nàng có thể cảm thấy cái lạnh buốt do quần áo ẩm ướt đang bám lấy người mình.
Đến gần lò sưởi, nàng duỗi hai tay để hơ ấm trong lúc pháo đài dần trở nên ồn ã. Nàng thở dài khoan khoái khi hơi nóng thấm vào làm ấm đầu ngón tay và lan dần lên hai cánh tay.
Rionna xoay người lúc nghe thấy tiếng bước chân của chồng. Nàng tự hỏi tại sao mình lại trở nên hòa hợp với Caelen nhanh chóng đến nỗi biết được chàng đang bước vào phòng trong khi vẫn quay lưng lại.
“Có gì không ổn sao ạ?” Rionna lo lắng hỏi.
“Không. Người của gia tộc McCabe mang lời nhắn của anh trai ta. Anh Ewan sẽ sớm ghé qua đây và yêu cầu có chỗ nghỉ ngơi. Anh ấy đang lên đường tới Neamh Álainn cùng với Mairin, Crispen và Isabel.”
“Trong điều kiện thời tiết thế này sao?”
Việc Ewan liều lĩnh xuất hành trong tiết trời khắc nghiệt thế này khi Isabel còn quá nhỏ khiến Rionna choáng váng.
“Anh Ewan sợ rằng sẽ phải chờ đợi lâu hơn nếu cứ nấn ná ở lại. Ta đã báo cho anh ấy biết chuyện nàng bị tấn công cũng như lời nhắn của bọn chúng. Ewan muốn họ an toàn ở Neamh Álainn, nơi anh ấy có thể sử dụng số binh sĩ đã bảo vệ chỗ đó kể từ khi Alexander qua đời.”
“Em sẽ đi thu xếp để chờ họ đến,” Rionna thì thầm.
Caelen gật đầu, quay qua phía Gannon. Sau đó, hai người đàn ông rời khỏi phòng, say sưa thảo luận với nhau. Rionna hít thở thật sâu, cố nhớ lại vài bài học bà Sarah đã truyền đạt rồi ra lệnh cho người hầu chuẩn bị thức ăn, đồ uống sẵn sàng. Tạ ơn Chúa, chuyến đi săn của Caelen đã thành công nên bây giờ họ sẽ không làm Caelen xấu hổ trước người thân của mình vì việc bày biện bàn ăn quá nghèo nàn.
Nàng cho vài người đi lau dọn đại sảnh. Lò sưởi được đốt lên, những tấm lông thú được vén qua bên để luồng không khí sạch sẽ, tươi mới lùa vào trong.
Hài lòng với những người phụ nữ nhanh nhẹn, thạo việc, Rionna vội vã lên lầu để thay đồ.
Nhúng khăn trong chậu rửa mặt, Rionna lau sạch mồ hôi cùng vết bẩn trên khắp người mình. Run rẩy khi cơn lạnh giá vờn trên làn da ẩm ướt, nàng vội vàng lấy chiếc váy trong tủ đồ ra. Đây là dịp đầu tiên Rionna mặc một trong những chiếc váy mà bà Sarah cùng những người phụ nữ khác đã sửa lại và nàng cảm thấy hài lòng với thành quả họ đã làm được.
Caelen sẽ không tìm thấy bất cứ sai sót nào với vẻ ngoài của nàng vì giờ đây Rionna đang toát ra dáng vẻ của nữ chủ nhân pháo đài cao quý. Chồng nàng đã nhượng bộ, những nhân nhượng quan trọng, nên Rionna cảm thấy mình bắt buộc phải làm điều tương tự với chàng.
Ngồi bên lò sưởi, Rionna chải tóc cho đến khi nó trở nên óng ả, tỏa sáng như suối vàng lấp lánh. Tiếp đó, nàng tết tóc và dùng dây da cột lại ở phần đuôi.
Hài lòng với vẻ ngoài đã chỉnh tề, Rionna đứng dậy, đi xuống nhà để quan sát khâu chuẩn bị.
Đại sảnh nhộn nhịp khi mọi người vội vã lau chùi sàn nhà cùng bàn ăn. Căn phòng thoáng đãng tạo ra ấn tượng khác biệt.
“Món nai hầm đã được hâm nóng và chúng ta có vài ổ bánh mì còn thừa lại từ bữa trưa. Thậm chí pháo đài còn có ít pho mát mà ta dành dụm cho một dịp như thế này,” bà Sarah hồ hởi nói với Rionna.
“Còn rượu? Chúng ta có đủ số rượu cho mấy vị khách hay không? Bà hãy cho một bình sĩ đi làm tan ít tuyết để lấy nước sạch đi.”
Bà Sarah gật đầu rồi hối hả rời khỏi lần nữa.
Một tiếng sau, Caelen sải bước trở lại đại sảnh và nhìn thấy Rionna. Hai mắt chàng mở to, vẻ tán thành trong ánh mắt làm nóng cả người nàng.
“Giờ họ đang cưỡi ngựa đến cổng thành. Gannon và ta sẽ ra đón, còn nàng cứ ở lại trong này.”
Nàng mỉm cười nhìn chồng rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Caelen khịt mũi tán thưởng, liếc nhìn quanh đại sảnh. Tiếp đó chàng cúi người, chạm nhẹ môi lên thái dương vợ mình. “Cám ơn nàng đã chuẩn bị chu đáo để chào đón anh trai và chị dâu của ta.”
Cảm giác xốn xang kỳ lạ bắt đầu hình thành bên trong nàng khi nàng nhìn chồng rời đi.
“Hãy hâm rượu táo phòng trường hợp phu nhân McCabe thích chút đồ uống ấm nóng,” Rionna nói với Sarah. “Chuẩn bị rượu sẵn sàng để rót cho các binh sĩ.”
Rionna đi qua đi lại chờ Caelen trở về cùng với những vị khách. Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác hồi hộp thế này khi cùng cha mình đi đến lãnh địa McCabe, vì khi đó Rionna không bận tâm đến việc gây ấn tượng với họ. Không giống như bây giờ. Họ đang ghé thăm pháo đài McDonald và sẽ xem nàng thể hiện ra sao. Đột nhiên, việc không làm bẽ mặt chồng lại trở nên thật quan trọng với nàng.
Rionna muốn Caelen tự hào về nàng và nhìn mình với vẻ trìu mến chứ không phải tìm kiếm lỗi lầm.
Một lát lâu sau, cánh cửa mở toang, Ewan McCabe vội vàng bước vào trong cùng với Mairin và con trai anh, Crispen nép bên cạnh. Rionna lao nhanh về phía trước cầm lấy tay Mairin.
“Hãy đến lò sưởi trước khi chị cởi bỏ áo khoác bao bọc cho em bé,” Rionna vội nói. “Em đã chuẩn bị rượu táo cho chị rồi.”
Ewan đưa Crispen đến bàn, các chiến binh đã tụ tập cả ở đấy. Còn Rionna dẫn Mairin đến chỗ lò sưởi.
Mairin dành tặng nàng nụ cười ngọt ngào. “Em thật chu đáo, Rionna. Thật sự, chị đang lạnh thấu xương đây.”
Nàng cùng Mairin dừng lại trước lò sưởi và Mairin bắt đầu cởi tấm lông thú nặng trịch ra. Nép sát vào ngực cô là Isabel bé bỏng, đang ngủ thiếp đi, trông cực kỳ bình thản trước tất cả những gì xảy ra.
Rionna sững sờ khi nhìn Isabel. Con bé thật xinh đẹp, với mái tóc đen nhánh như cha mẹ mình. Gương mặt nhỏ bé thanh tú và cái miệng chúm chím hình vòng cung.
Mairin chợt đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào mắt Rionna khiến nàng giật mình lùi lại rồi nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Chị xin lỗi vì đã kéo em vào cuộc chiến bất đắc dĩ này,” Mairin thấp giọng. “Caelen nói em bị đánh đập thậm tệ.”
Rionna mím chặt môi lại. “Không, đó cũng là cuộc chiến của em. Em đã kết hôn với một người McCabe mà.”
Mairin mỉm cười. “Caelen thật may mắn khi có được người vợ mạnh mẽ như em. Chị đã lo lắng việc chú ấy rời khỏi gia tộc và trở thành lãnh chúa ở đây, nhưng chị đã cả nghĩ rồi. Em chắc chắn sẽ giữ an toàn cho chú ấy.”
“Vâng, em sẽ làm thế và không để chàng gặp bất cứ nguy hiểm nào, nếu em có thể ngăn điều đó.”
Siết chặt tay Rionna, Mairin thốt ra tiếng thở dài mệt mỏi khiến Rionna phải thúc giục “Hãy ngồi xuống nào.”
Mairin gật đầu cảm kích. “Isabel sẽ đòi ăn sớm. Bọn chị đi từ sáng hôm qua.
Ewan không muốn dừng lại giữa đường.”
Vẫy tay ra hiệu gọi người lính đang đứng gần đó, Rionna lệnh cho anh ta thêm củi vào lò sưởi, sau đó sai một người hầu mang rượu táo đến.
“Bữa ăn sẽ sớm được phục vụ thôi,” nàng nói với Mairin.
“Đừng nghĩ là chị không hiểu chuyện nhé, nhưng quả thật chị thích ngồi bên lò sưởi ấm áp vì đã quá mệt mỏi để đi đến bàn ăn và cũng cảm thấy ôm Isabel ngồi ở đây có cảm giác thoải mái hơn.”
“Em sẽ ngồi đây trông chừng bé trong khi chị ăn,” Rionna đáp lời. “Những người đàn ông đang ngồi tại bàn để thảo luận chính sự. Họ có thể ngồi đó suốt đêm nên chị và em có thể trốn lên lầu, họ sẽ chẳng để ý đâu.”
Mairin cười khúc khích. “Ừm, chị cũng nghĩ vậy. Cảm ơn em, Rionna. Em thật ngọt ngào khi quan tâm đến chị thế này.”
Hai gò má Rionna nóng lên vì lời khen ngợi. Liếc nhìn về phía Caelen, nàng tưởng rằng chàng đang mải mê trò chuyện với anh trai, nhưng Rionna vô cùng ngạc nhiên khi thấy chàng liếc nhìn mình và gương mặt chị Mairin lúc này lộ vẻ khác lạ nhất từ trước đến giờ.
Khi Rionna do dự mỉm cười, chàng gật đầu nhưng ánh mắt vẫn nấn ná cho đến lúc nàng quay đi.
“Em phải nói cho chị biết là cuộc hôn nhân này phù hợp với em ra sao, Rionna. Phải thú nhận rằng trông em khá ổn đấy. Và vui vẻ nữa. Xung quanh em được bao bọc bởi vầng hào quang chưa từng có từ trước tới nay. Dù luôn là một cô gái xinh đẹp, khả ái nhưng bây giờ em đang thực sự tỏa sáng rạng rỡ.”
Bối rối vì lời nói của Mairin, Rionna cúi đầu, vụng về đưa tay bồng Isabel khi Sarah mang rượu táo cùng thức ăn tới cho Mairin.
Isabel cất tiếng phản kháng nhưng rồi nhanh chóng nép vào ngực Rionna lúc nàng ôm lấy con bé khiến Mairin cười khúc khích. “Con bé là đứa không kén chọn. Ngực của ai cũng được cả. Em sẽ thấy thú vị khi nhìn gương mặt Ewan lúc con bé nép sát vào ngực chàng.”
Rionna khẽ mỉm cười, chạm đầu ngón tay vào lòng bàn tay nhỏ xíu của Isabel. Con bé nhanh chóng quặp tay lại và đung đưa nó rồi nhìn chăm chăm vào Rionna.
“Con bé thật xinh đẹp, chị Mairin à,” Rionna thở dài.
“Cám ơn em. Con bé là một báu vật thật sự. Ewan và chị luôn hạnh phúc vì con bé mỗi ngày.”
Thật khó khi ôm Isabel mà không tưởng tượng đến ngày nào đó nàng sẽ ôm con mình trong vòng tay. Một bé trai hoặc bé gái có đôi mắt xanh lục như Caelen. Đúng, điều đó chắc sẽ thật tuyệt vời.
Có thể nàng đã mang thai.
Ý nghĩ ấy mang niềm thích thú chảy khắp mạch máu, khiến Rionna choáng váng.
Có thể nào nàng đang mang đứa con của chàng hay không. Họ đã đến lãnh địa McDonald đã được vài tuần. Thậm chí bây giờ, một đứa bé có thể đang lớn dần trong bụng nàng.
Rionna nhẹ nhàng, lướt tay từ hông của Isabel lên cái bụng phẳng lì của mình và xòe rộng tay trên đó. Thật đáng kinh ngạc khi nàng không hề suy xét đến điều đó cho đến tận lúc này.
Ôi, Rionna biết con cái là món quà vô giá Chúa trời ban tặng cho loài người. Nhưng nàng chưa cân nhắc đến việc nó có thể xảy ra quá sớm như vậy, cho dù Caelen đã khẳng định nàng sẽ sinh con trong năm đầu cuộc hôn nhân của họ.
Nàng đã nghĩ lời khẳng định tự mãn của chồng chỉ là sự khoe khoang tự nhiên của một người đàn ông mới kết hôn.
Cắn lấy môi dưới, Rionna suy ngẫm đến khả năng đó. Nàng biết nhiệm vụ của mình là sinh ra những người thừa kế cho Caelen và gia tộc mình.
Nhưng lạy Chúa, Rionna không chắc mình đã có đủ khả năng thực hiện nhiệm vụ ấy chưa.
Nàng sẽ không sầu khổ nếu như thời gian kéo dài lâu hơn một chút cho đến khi sẵn sàng đón nhận một sinh linh hình thành trong bụng mình.