Chương 23
Rionna quan sát sân trong với vẻ mặt nhăn nhó không vui khi Caelen chỉ trích thậm tệ một nhóm chiến binh và binh sĩ McDonald có vẻ không hài lòng với việc này. Nhiều người trong số họ trừng mắt thách thức với lãnh chúa mới, trong lúc những người khác liếc mắt rầu rĩ về hướng chàng sau đó công khai trái lệnh bằng cách quay mặt đi.
Simon và Hugh cố gắng ủng hộ lãnh chúa nhưng ngay cả họ cũng không thể xoa dịu cơn tức giận của các binh sĩ.
Người ta khó có thể nhẫn nhịn khi bị xem như kẻ kém cỏi, hay tệ hơn là bị chỉ trích rằng mình không chịu dốc hết sức chiến đấu giống một phụ nữ yếu đuối.
Rionna còn tức giận bởi nàng được xem là có khả năng chiến đấu tốt hơn hầu hết các chiến binh. Không cần thiết lăng mạ phụ nữ như thể để ám chỉ đến sự kém cỏi của binh lính.
Đã một tuần kể từ khi Ewan rời đi, Caelen luôn cùng binh sĩ tập luyện từ bình minh đến tối mịt. Các chiến binh càng bày tỏ sự khó chịu và thách thức qua từng ngày. Rionna lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục như thế liệu một cuộc bạo loạn có xảy ra hay không.
Run rẩy rời khỏi cửa sổ, Rionna không muốn để Caelen biết mình đang quan sát. Chàng có những suy nghĩ rõ ràng về việc làm thế nào đối phó với binh sĩ và không chấp nhận bất cứ sự can thiệp nào. Thật ra nàng muốn bước ra đó, xoa dịu các chiến binh, nhắc cho họ nhớ họ đang chiến đấu vì điều gì. Nhưng Caelen có vẻ đoán được ý định của nàng nên đã cảnh cáo chàng sẽ không tha thứ nếu nàng khăng khăng can thiệp vào.
Lê bước trở lại đại sảnh, Rionna đứng gần lò sưởi, che đi cái ngáp dài uể oải.
Nàng thấy mệt rũ, cho dù ngày hôm nay nàng chẳng làm gì nhiều.
Rionna đã cảm thấy khó chịu mấy ngày nay. Ban đầu nàng lo lắng mình bị bệnh nhưng thực ra nàng cũng chỉ thấy hơi mệt mỏi trong người. Sự thật là Caelen thường quấy rầy giấc ngủ của nàng với những đòi hỏi tham lam vô độ. Và nàng cũng vậy.
Mỗi buổi sáng thức dậy trước lúc bình minh, Rionna đều thấy thấy chàng ở sâu trong mình, mạnh mẽ chiếm hữu với sự kiên quyết không thương xót. Chàng luôn để lại nụ hôn dịu dàng sau khi chiếm lấy nàng một cách dữ dội rồi để nàng ngủ tiếp và rời khỏi phòng.
Họ bắt đầu buổi tối với việc yêu đương và cũng kết thúc theo cách đó.
Rionna ngáp dài lần nữa và tự hỏi đêm nay mình có nên ngủ trước một lúc để chuẩn bị cho việc yêu đương nóng bỏng mà nàng biết cả hai sẽ cùng hưởng thụ hay không. Nàng băn khoăn, không biết làm thế nào Caelen có thể tập luyện hằng ngày và vẫn chịu đựng được khi ngủ quá ít như vậy.
Hơ tay trên ngọn lửa ấm để xua đi sự lạnh lẽo, Rionna nhìn chằm chằm vào đó khi hai mắt dần trở nên trĩu nặng. Việc trở nên ủ rũ, bơ phờ thật không giống nàng chút nào.
Nàng thoát khỏi tình trạng mơ màng lúc Gannon đi vào đại sảnh.
“Thưa phu nhân, ngài Caelen đã sẵn sàng bắt đầu bài học cho phu nhân. Ngài ấy nói nếu phu nhân muốn luyện tập thì nên nhanh lên. Hôm nay ngài ấy chỉ có thể dành cho phu nhân một tiếng trong khi những binh sĩ giải lao.
Rionna cau mày. “Chàng không tính nghỉ ngơi sao?”
Gannon nhìn nàng như thể đó là câu hỏi lố bịch khiến ngay bản thân nàng cũng nghĩ như vậy. Caelen có sức chịu đựng khác người mà.
“Để ta đi lấy gươm của mình đã,” Rionna nói.
“Tôi sẽ tìm giùm phu nhân. Cô hãy ra chỗ ngài Caelen đi ạ.”
Rionna thì thầm cảm ơn rồi vội vã đi ra cửa. Nàng bước ra ngoài trời lạnh giá và nhăn mặt. Caelen chắc sẽ lại thuyết giảng bài ca quen thuộc về việc nàng quên áo choàng nhưng chiến đấu mà không mặc thứ vướng víu ấy sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Caelen chờ nàng bên ngoài vành đai khu vực luyện tập, nơi họ thường rèn luyện mỗi ngày. Rionna chưa bao giờ muốn hoãn lại nhưng thực sự ngày hôm nay nàng chỉ muốn cuộn người trên giường và nằm đó cả buổi chiều.
Tuy vậy, nàng không muốn nói điều này với Caelen. Phải vất vả tranh đấu lắm, Rionna mới thuyết phục được chồng đồng ý cho nàng tiếp tục luyện gươm. Rionna sẽ không cho chàng lý do cấm mình dùng nó lần nữa.
“Gươm của nàng đâu?” Caelen nôn nóng hỏi.
Tâm trạng của chàng không tốt. Hôm nay chàng đã liên tục ở trong tình trạng này. Rionna muốn cất tiếng rên rỉ nhưng đành cắn môi ngăn lại.
“Gannon đang đi lấy nó.”
Caelen sốt ruột liếc nhìn xung quanh rồi quay lại nhìn vợ mình.
“Chúng ta sẽ thực hành đấu tay đôi cho tới khi anh ta tới. Nếu bị mất gươm trong trận đấu, nàng phải dựa vào trí thông minh cùng những kỹ năng đấu tay đôi để giữ mạng sống của mình.”
Rionna cảnh giác nhìn tia sáng lóe lên trong mắt chồng. Hôm nay chàng đang hăm hở chiến đấu nhưng nàng không muốn trao cho chàng điều đó. Chắc chắn Caelen sẽ đè bẹp nàng như một con bọ.
Nàng gần như rũ xuống nhẹ nhõm khi Gannon bước ra giao gươm cho mình.
Còn Caelen trông có vẻ hơi thất vọng.
“Hôm nay đừng làm tôi thất vọng đấy,” Gannon thì thầm trước lúc rời đi. “Tôi sẽ cố hết sức,” Rionna nói với vẻ mỉa mai nặng nề.
Ngay khi tay nắm quanh chuôi gươm, nàng hét lớn rồi tấn công. Niềm ngạc nhiên ánh lên trong mắt Caelen vài giây trước lúc sự hài lòng khắc sâu trong đó.
Chàng đỡ lấy đòn tấn công của vợ khiến cả người nàng chấn động mạnh khi chặn đường kiếm mạnh mẽ của chồng. Răng Rionna dường như muốn rụng khỏi hàm.
Họ chiến đấu dữ dội trong vòng phút, nhưng rồi nàng nhanh chóng yếu đi. Mỗi chuyển động chậm chạp như đang đâm xuyên qua lớp bùn, còn hai cánh tay nàng ngày càng trở nên nặng trịch.
Rionna buộc phải lùi lại khi chàng tiến lên, xoay tròn gươm quanh đầu và hạ xuống một nhát chém. Nàng vung gươm chặn lại rồi lùi tiếp một bước lúc thanh gươm của mình loạng choạng nghiêng đi.
Mũi gươm cắm xuống đất. Tầm nhìn bỗng mờ đi, nàng phải dùng cả hai tay nắm chặt lấy chuôi gươm giữ nó khỏi rơi xuống. Caelen trông ngạc nhiên sau đó trở nên lo lắng rồi nàng không còn nhìn thấy gì nữa khi bóng tối kéo đến.
Tay vẫn nắm lấy chuôi gươm, Rionna khuỵu chân, ngã xuống nền tuyết lạnh, mất đi nhận thức.
Caelen lẫn Gannon cùng lúc với tay giữ lấy nàng, rồi Caelen luồn tay bên dưới nhấc Rionna lên trước khi sự ẩm ướt thấm vào quần áo nàng.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực, chàng đã làm Rionna bị thương sao? Có phải gươm của chàng đâm trúng nàng không? Nếu thế chàng phải nhận ra điều đó chứ.
Caelen đã mất tập trung trong khi bản thân ít nhất có thể giữ điều đó. Chàng đang giao đấu với vợ mình, chứ không phải một chiến binh có kích thước và sức mạnh ngang bằng. Lúc ấy, chàng mải suy nghĩ đến việc mình đã khắt khe với bính sĩ và làm thế nào để khắc phục nó, thay vì quan tâm đảm bảo an toàn cho Rionna.
Ôm chặt vợ vào ngực, Caelen chạy đến lối vào tòa tháp, phớt lờ những tiếng la hét xung quanh và bước thẳng lên lầu. Gannon bám theo sát gót chàng.
Lao vào phòng ngủ, chàng cẩn thận đặt Rionna lên giường, sau đó kiểm tr.a từ đầu đến chân vợ, tìm kiếm dấu hiệu thương tích. Nhưng những gì thấy được chỉ khiến Caelen thêm bối rối.
Không hề có bất cứ dấu hiệu thương tổn nào trên người Rionna. Chẳng có máu hay vết bầm tím. Không có bất cứ lý do gì khiến nàng bất tỉnh.
“Nàng dường như chỉ ngất đi. Chẳng lẽ, nàng bị bệnh sao?”
“Đưa bà Sarah đến đây,” Caelen ra lệnh cho Gannon. “Bảo bà ấy nhanh lên đấy.”
Khi Gannon đã rời đi, Caelen chạm vào gò má nhợt nhạt của Rionna và thầm nguyền rủa. Chàng đáng lẽ không nên cho phép nàng làm việc ngu ngốc này.
“Rionna. Rionna, em yêu, tỉnh dậy nào.”
Nàng không hề động dậy và điều đó làm chàng thêm lo lắng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng bị ốm nặng. Rionna vốn là một phụ nữ bướng bỉnh nên chẳng có gì lạ khi nàng không hề than phiền lời nào về việc mình mệt mỏi.
Caelen nhẹ nhõm ngước lên lúc nghe thấy tiếng động nơi hành lang. Bà Sarah vội vàng bước vào phòng, theo sau là Neda, lang y của gia tộc.
“Chuyện gì đã xảy ra thế, thưa lãnh chúa?” Neda lo lắng hỏi.
Caelen đứng dậy để hai người phụ nữ kia có thể đến gần xem xét tình trạng của Rionna. “Ta không biết,” chàng thừa nhận. “Bọn ta đang giao đấu thì cô ấy ngất đi. Ta không tìm thấy bất cứ dấu hiệu thương tích nào cả.”
Nghe xong, bà Sarah xua tay về hướng Caelen. “Người hãy chờ ngoài hành lang, thưa Lãnh chúa. Chúng tôi sẽ xem qua tình trạng của con bé. Tôi nghĩ đây là vấn đề nghiêm trọng đấy. Gần đây con bé hay thấy mệt mỏi.”
Caelen cau mày rồi do dự để Gannon kéo ra khỏi phòng. Chàng đã không để ý thấy Rionna bị mệt mỏi. Tội lỗi tràn ngập trong tâm trí chàng. Mỗi sáng chàng thường đánh thức vợ dậy sớm vì những đòi hỏi vô độ của mình và làm nàng thức khuya mỗi đêm. Chàng đã không hề xem xét đến khả năng có thể gây ra nguy hại cho Rionna. Nàng đã trở thành một nhu cầu thiết yếu mà chàng không thể giải thích được.
Caelen thức dậy bên cạnh vợ mình và luôn ham muốn nàng mãnh liệt. Đó không chỉ là do khao khát thúc đẩy mà trở thành một nhu cầu sâu trong xương tủy muốn sở hữu, để lại dấu ấn trên người nàng của chàng.
Vào cuối ngày, chàng lại háo hức và nôn nóng được trở về phòng ngủ của họ để cả hai lần lượt trở thành kẻ xâm chiếm. Caelen luôn yêu thích khoảnh khắc Rionna leo lên người mình rồi kiên quyết có được chàng.
Đúng, chàng là kẻ thích chiếm hữu nhưng nàng cũng thế. Và Caelen vô cùng thích thú với điều đó.
“Điều gì giữ họ ở trong đó lâu thế không biết?” Caelen bực bội cằn nhằn, đi qua lại trước cửa phòng.
“Chỉ mới một lát thôi mà,” Gannon nói. “Tôi chắc phu nhân sẽ ổn cả. Có thể người chỉ khó chịu trong người. Hay ăn phải cái gì đó.”
“Bà Sarah nói gần đây cô ấy hay bị mệt. Tại sao ta không chú ý đến điều đó chứ?”
“Ngài đã quá bận rộn huấn luyện cho các binh sĩ nên không còn tâm trí để chú ý những chuyện khác. Phu nhân là một cô gái mạnh mẽ. Chắc chắn cô ấy sẽ sớm tỉnh dậy và hạ gục ngài lần nữa.”
Caelen quắc mắt rồi lắc đầu, nhưng trước khi có thể nói mình không có ý định cho phép nàng tập luyện đấu gươm nữa, thì cửa phòng bật mở và Sarah ló đầu ra.
“Tôi có lời muốn nói với ngài, thưa Lãnh chúa. Chúng ta hãy ở ngoài này bởi vì giờ Rionna đã tỉnh lại.”
“Cô ấy ổn cả chứ?” Caelen hỏi. “Ta muốn tự mình vào xem.”
Sarah đưa tay lên ngăn lại. “Ngài đừng nóng vội thế. Con bé ổn, chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Tôi đoán ngài không biết việc con bé đang có mang.”
Caelen khó hiểu nhìn bà. “Mang cái gì cơ?”
Bà ta đảo mắt. “Một đứa bé. Cố bé có thai rồi.”
Caelen sững người, đứng yên tại chỗ để xử lý những gì bà Sarah vừa mới nói nhưng vẫn không thể nào hiểu được. Cơn thịnh nộ làm những bắp cơ căng cứng và chàng lắc đầu giận dữ trước sự liều lĩnh của vợ mình. Bà Sarah rõ ràng đã nghĩ đó là phản ứng kỳ lạ của Caelen trước tin đáng mừng đó nhưng thực ra ngay lúc nay chàng chỉ quan tâm đến việc mình sẽ khiển trách vợ ngay khi nàng khỏe lại.
Xoay người qua Gannon, chàng chỉ về phía cửa. “Cô ấy sẽ không được rời khỏi căn phòng này, cũng như không được bước xuống giường. Ngươi hãy canh chừng ở đây.”
Caelen quay đi rồi hiên ngang bước xuống tiền sảnh. Chàng bỗng nhiên có nhu cầu lấy máu ai đỏ. Máu của kẻ nào không quan trọng. Chàng đã hết kiên nhẫn với những chiến binh McDonald cũng như thái độ miễn cưỡng, khó chịu của họ trong tập luyện rồi.
Thật đáng xấu hổ khi nữ chủ nhân của họ còn chiến đấu giỏi hơn.