Chương 7

Không khí trong phòng tràn ngập sự ngượng ngùng, hai con người chả ai nói với ai câu nào, tất cả chỉ vì...
Sau khi tắm và lau khô người nó không biết nên nói, gọi hay nhờ hắn giúp như thế nào nên cứ đi đi lại lại trong nhà tắm với độc một chiếc khăn tắm trên người.
- Oạch!!!


Nó bị trượt chân ngã sõng soài ra đất và cái khăn tắm chả hiểu sao lại bị tuột ra. Đau đến mức không thể hét lên.
Ngay sau khi nghe thấy âm thanh không hề nhỏ của cú ngã ngoạn mục đó hắn vội vàng mở cửa chạy vào trong.


- Không...được...nhìn - Cố gắng lắm mới nói được một câu, mặt nó vừa tím tái vì đau lại vừa đo đỏ vì ngượng, trông chẳng khác gì con tắc kè hoa.
Hắn không nói gì chỉ lặng lặng đỡ nó dậy và giúp nó mặc quần áo.
***********
Quay về hiện tại:


Im ắng...không một tiếng động...Nó quyết định phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trong phòng.
- Anh có nhìn thấy gì không?
- Em không thấy là tôi quay mặt đi à? - Ngừng một lát, hắn nói:
- Mau ngồi xuống đây tôi giúp em xoa thuốc sau đó ăn cháo rồi đi ngủ.
- Tôi không phải trẻ con.


Mồm thì nói thế nhưng nó vẫn ngoan ngoãn làm theo những gì hắn bảo.
- Ê! sao anh lại ngủ ở đây? - nó trợn mắt lên hỏi khi thấy hắn thản nhiên kéo chăn nằm ngủ trên giường.
- Đây là phòng tôi, không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu. - Hắn nói mà không thèm mở mắt.
- Vậy tôi ngủ ở đâu?


- Bụp! Bụp!
Hắn vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.
- Nhà tôi chỉ có một cái giường thôi, em thích nằm cạnh tôi hoặc thích nằm đâu thì tùy.
Nó nhìn hắn như kiểu sinh vật lạ rồi ôm gối ra chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ nằm ngủ, mồm lẩm bẩm:


available on google playdownload on app store


- Nhà thì giàu mà chỉ có mỗi một cái giường. Xìii...
Ánh mặt trời mùa thu không gay gắt nhưng cũng đủ để đánh thức cô gái đang say ngủ. Khẽ vươn vai một cái nó cảm thấy vai mình đã đỡ đau hơn một chút. Theo thói quen nó dùng chân hất tung cái chăn ra, sau đó mặt thộn ra.


- Kì lạ, hôm qua rõ ràng mình ngủ trên ghế cơ mà
- Tại có người nào đó bị mộng du trèo lên giường nằm rồi đạp tôi lăn xuống đất.
Ở chiếc ghế gần cửa sổ hắn cũng từ từ ngồi dậy và vươn vai một cái cho đỡ mỏi.


- Tôi không bị mộng du - Nó lừ mắt nhìn hắn rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi thay quần áo và VS cá nhân nó mở cửa phòng đi xuống dưới nhà. Ở trong căn phòng này suốt mười mấy tiếng đồng hồ khiến nó phát ngán.


- Tiểu Di, anh biết là em sẽ quay lại mà. - Một câu nói nhẹ nhàng chứa đầy tình cảm cất lên trong căn phòng giờ chỉ còn lại một mình hắn.
********


Vừa bước xuống dưới nhà thì nó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, sau một hồi lục lọi cuối cùng nó cũng nhìn thấy bóng dáng chiếc điện thoại thân yêu.
- 31 cuộc gọi nhỡ và 20 tin nhắn, ôi ch.ết mất!
Nó vội vàng nhấn phím số 4 và ấn gọi, chưa đầy 5s đầu bên kia đã bắt máy.


- Thiên Di cậu đang ở đâu thế. - Người ở đầu dây bên kia vội vàng hỏi.
- Tớ...cũng không biết, cậu dùng GPS xem tớ đang ở đâu rồi lái xe đến đón nhé, nhanh lên đấy.
Sau khi cúp máy nó mở cửa đi ra ngoài, và nó không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.


- OMG! nhìn nội thất bên trong đã biết nhà này rất giàu rồi, không ngờ bên ngoài này còn khủng hơn.
- Đứng ngoài này làm gì mau vào ăn sáng đi.
- Tin...tin...
Cùng với câu nói của hắn là tiếng còi ô tô quen thuộc vang lên.
- Bạn tôi đến đón rồi, anh có thể mở cổng giúp tôi không.


Hắn không nói gì lẳng lặng lấy chiếc điều khiển để trên bức tượng đá gần đấy và bấm nút màu đỏ, cánh cổng dần dần mở ra.
Nó nhanh chóng chạy ra phía cổng nhưng được một đoạn thì dừng lại.
- Có thể cho tôi biết tên của anh được không? - Nó quay đầu lại hỏi.
- Hàn Hy Thần.


- Đã nhớ! - nó dùng ngón tay chỉ chỉ vào đầu, cười thật tươi sau đó chạy ra xe.






Truyện liên quan