Chương 14
- Cô...cô cứ chờ đấy tôi sẽ khiến cho cô không được sống yên ở cái trường này đâu.
- Rất mong chờ đấy, xem anh làm gì được tôi.
Nguyên chưa kịp đáp lại thì đã bị nó đẩy sang một bên và đi thẳng.
*************
Sáng hôm sau.
Vừa bước chân vào lớp nó đã nhận được vô số ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của bọn con gái.
"Thật là...nếu đây không phải là trường học thì ta đã móc mắt bọn mi ra rồi, hừ"
Khuôn mặt dửng dưng như không có chuyện gì, nó nhìn lướt qua đám con gái một cái lượt bước về chỗ.
- Cái quái gì...
Nhận ra tất cả mọi người trong lớp đều đang hướng sự chú ý về mình nó thôi không nói nữa. Một vài tiếng cười khúc khích vang lên, nó quay ngoắt lại phía phát ra tiếng cười. Khuôn mặt trong phút chốc trở nên lạnh như băng.
- Ai đã làm chuyện này?
- Không...không biết. - một con nhỏ rụt rè nói.
Bầu không khí trong lớp thật lạnh lẽo, nó dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn từng đứa con gái một khiến bọn chúng sợ hãi đứng sát lại với nhau.
"Được lắm anh dám vất xác chuột ch.ết lên bàn của tôi, để xem tôi xử anh như thế nào".
- Trước khi tôi về lớp tốt nhất là mấy cậu nên dọn sạch và thay cho tôi cái bàn khác - nó chỉ tay vào chỗ của mình nói với đám con gái. Sau đó bước ra khỏi lớp.
**************
Sau khi đánh một giấc ngon lành ở phòng y tế nó lững thững bước vào căng tin tìm gì đó để bỏ vào bụng. Ngồi xuống chiếc bàn màu đen với một đĩa đầy bánh sandwich và một hộp sữa, nó mặc kệ những cái nhìn tò mò bắt đầu giải quyết đĩa bánh đầy ụ kia.
- Nghe nói hôm qua con nhỏ đó gây sự với anh Nguyên, sáng nay bị anh ý vứt xác chuột ch.ết lên bàn nên không có chỗ ngồi phải trốn học đấy.
- Con nhỏ đó cậy là người của Black nên hống hách chứ thực chất chỉ là một con nhóc tầm thường thôi.
- Tại sao nó lại là chủ nhân của chiếc ghế thứ tư cơ chứ? Chả có tiếng tăm gì làm sao mọi người phục.
Những tiếng bàn tán càng ngày càng to khiến nó không thể không quan tâm, đang định quát cho đám người lắm chuyện kia một trận thì có mấy đứa con gái hét lên:
- Aaa...Tam Đại Thiên Vương đến rồi, chị Bội Doanh anh Thiếu Thiên và anh Hạo Dân cũng đến nữa.
Nó liền quay lại nhìn sáu người đang bước vào, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp.
Chờ cho sáu người kia ngồi vào chỗ của mình, nó mới đứng lên và tiến lại quầy bán hàng, nói nhỏ vào tai cô đầu bếp và sau đó nhận một đĩa thức ăn từ tay cô. Nó bê đĩa thức ăn thẳng đến chỗ Hoàng Nguyên đang ngồi, nở một nụ cười thân thiện nói:
- Hôm qua tôi có những hành động và lời nói không phải với anh, tôi đã nhờ cô đầu bếp chuẩn bị riêng cho anh món thịt hun khói này mong anh nhận nó và bỏ qua cho tôi.
Căng tin bỗng trở nên im ắng sau câu nói của nó còn Hoàng Nguyên ngạc nhiên nhìn nó, hỏi bằng giọng đầy nghi ngờ:
- Cô mới bị sét đánh vào đầu sao?
- Tất nhiên là không.
- Thế tại sao tự nhiên cô lại mong tôi bỏ qua cho cô chuyện hôm qua.
- À thì tại tôi không muốn gặp rắc rối nữa ý mà mới cả hôm qua tôi hơi nóng nên mới hành động không suy nghĩ như thế. Hihi! anh ăn đi để nguội sẽ không ngon đâu.
- Cô không bỏ độc vào đây chứ?
- Tôi không ngu đến mức đấy đâu.
Suy nghĩ một lát Hoàng Nguyên dùng dĩa lấy một miếng thịt cho vào mồm...nhai nhai và nuốt.
- Cũng ngon đấy nhưng cái này không phải thịt lợn cũng không phải thịt bò...nó là thịt gì vậy? - Hoàng Nguyên nhìn nó hỏi.
- Ây...xem ra anh cũng am hiểu về ẩm thực phết nhỉ vậy mà không nhận ra đây là thịt chuột hun khói có gia vị chính là thuốc xổ sao?
Cả căng tin đang im lặng bỗng cười ầm lên còn Hoàng Nguyên thì tức tím mặt, tay chân không thể nhúc nhích.
- Cô...cô...cô...
- À quên, đây là thịt của con chuột anh đã sai người ném lên bàn tôi đấy rất ngon đúng không?
Nói rồi nó ôm bụng cười ánh mắt vô tình liếc qua Hy Thần, thấy hắn đang nhìn mình liền đi về chỗ ngồi, hai má hơi đỏ lên.
- Di cậu đúng làm number one có thể nghĩ ra một chiêu vừa độc vừa buồn cười.- Hạo Dân vừa cười vừa nói, mặt có vẻ thỏa mãn lắm.
Ngay cả Bội Doanh và Thiếu Thiên hằng ngày lạnh lùng cũng phải bật cười.
- Đó là hậu quả của việc vứt xác chuột lên bàn em. Nhận một phải trả gấp đôi.
- Nhưng em có cần chơi ác vậy không cho cậu ta ăn thịt chuột? - Thiếu Thiên nhịn cười hỏi.
- Em đâu có ác đến mức ấy đó là thịt dê mà còn thuốc xổ thì cũng có một ít.
Nó cười cười nói nhỏ chỉ đủ cho bàn mình nghe thấy. Còn Hoàng Nguyên lúc này đã chạy như bay vào nhà vệ sinh cố nôn hết miếng thịt vừa mới ăn ra.