Chương 44
Đã sang tháng ba nhưng thời tiết chẳng có vẻ gì là ấm lên mà còn có dấu hiệu lạnh hơn và còn có mưa lất phất nữa. Nó khoác một cái chăn mỏng ngồi co ro trên bậu cửa sổ, vẻ mặt trầm tư nhìn xuống con phố trước nhà. Nơi nó đang ở là một khu phố cổ đã có từ rất lâu, cảnh vật ở đây cũng mang vẻ cổ kính của thời xa xưa vì vậy mà nó tạo cho con người cái cảm giác buồn man mác. Cơn mưa ngày một lớn khiến nỗi buồn trong lòng càng đè nặng, bất giác nó đưa tay viết mấy nét nguệch ngoạc lên cái cửa sổ bằng kính, ánh mắt chứa đựng nỗi buồn vô hạn.
- Cạch!
Cánh cửa từ từ mở ra, Ni Ni sách một túi đồ lớn bước vào trên áo còn vương vài giọt nước mưa. Ni Ni đặt cái túi xuống bàn ăn trong bếp, vội vàng đút hai tay vào túi áo, cả người gần như co dúm lại, môi run run.
- Lạnh...ch.ết...đi...được!
Nó rời khỏi bậu cửa sổ tiến lại gần Ni Ni và khoác cái chăn lên người cô bé. Nhẹ nhàng bảo:
- Chị đã nói là không cần đi rồi, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn.
- Trong tủ lạnh toàn đồ đóng hộp không tốt cho sức khỏe mà mấy hôm nay chị có ăn gì đâu toàn uống rượu, lát em sẽ nấu cho chị mấy món tẩm bổ, trông chị bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn cả.
Ni Ni ra vẻ dạy bảo sau đó nhảy lên giường chui vào chiếc chăn bông to sụ.
- Bây giờ em phải đi ngủ để lấy lại sức, chị đừng ra ngoài đấy lạnh lắm nhỡ ch.ết ngoài đấy chẳng ai thèm cứu đâu.
Nó bật cười trước câu nói của Ni Ni, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, lẳng lặng tiến lại chỗ bàn ăn lấy đồ trong túi xếp vào tủ. Vừa làm vừa nhớ về lần đầu gặp Ni Ni.
Đó là một buổi tối muộn, nó từ nhà Hạo Dân trở về. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng khóc cộng với tiếng hét đầy đau đớn của một cô gái. Nó tò mò tiến vào trong con hẻm, ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ cái bóng đèn cao áp cũ, cố gắng không phát ra tiếng động. Dưới ánh sáng mờ đó nó thấy một cô bé có khuôn mặt rất đáng yêu đang ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô bé bị hai thằng con trai giữa chặt đến mức không thể nhúc nhích, cánh tay phải thì bị một con nhỏ giữ chặt, nhỏ đó vừa dùng dao khắc cái gì đó lên tay cô bé vừa khinh khỉnh nói:
- Cho mày chừa cái tội thích xen ngang vào việc của người khác.
Trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng tức giận trước hàng động của bọn người kia, hình ảnh cô bé kia cứ ám ảnh đầu óc nó, nhớ lại lần đầu đặt chân đến thành phố xa lạ này, nó cũng từng bị bắt nạt, bị đánh. Thế là chẳng chút do dự, nó chạy lại đạp cho hai thằng đang giữ cô bé ấy mỗi đứa một phát, sau đó xoay người đá mạnh vào người con nhỏ đang cầm dao khiến cả ba đứa bọn chúng ngã ngửa ra sau. Mấy tên xung quanh thấy vậy liền lao vào, nó nhanh chóng kéo cô bé kia đứng dậy và chạy như bay ra khỏi con hẻm.
Sau cái lần đó, cô bé kia cứ bám riết lấy nó không buông và luôn miệng gọi nó là ân nhân. Lúc đầu nó cảm thấy rất ngại nhưng lâu dần cũng chẳng ngại nữa, cũng chẳng biết từ bao giờ nó bắt đầu quan tâm hơn đến cô bé đó. Chẳng mấy chốc mà hai chị em đã trở nên thân thiết với nhau. Cô bé giới thiệu mình tên là Ni Ni, đang học lớp chín, Ni Ni cũng là trẻ mồ côi giống nó, cô bé sống một mình trong căn hộ cũ mà bố mẹ để lại và hàng tháng được nhận trợ cấp của nhà nước. Qua tiếp xúc thì nó nhận thấy Ni Ni là một người tốt, luôn lạc quan yêu đời, đặc biệt là luôn quan tâm đến những người xung quanh mỗi tội cô bé nói hơi nhiều. Ni Ni cũng kể cho nó nghe lí do vì sao cô bé bị bọn người kia đánh. Hóa ra là cô bé giúp một cậu bạn bị bọn chúng bắt nạt, chọc giận bọn chúng nên mới bị đánh thảm thương như thế.
Mãi đến khi nó trở thành đại tỷ của Deer Scool và đánh nhau giỏi hơn thì nó mới đi tìm bọn chúng để trả thù cho Ni Ni. Nó đã rạch cho con nhỏ cầm đầu một phát vào mặt để cảnh cáo.
Bỗng tiếng chuông báo tin nhắn vang lên tách nó ta khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ. Là của Hoàmg Nguyên.
- Trời lạnh, em nhớ mặc áo ấm.
Đọc xong tin nhắn nó khẽ mỉm cười, Hoàng Nguyên mà nó quen đâu có biết quan tâm đến người khác như vậy. Vả lại nó với Nguyên không cãi nhau chí chóe thì cũng cạnh khóe nhau đủ điều, chỉ có lúc nó khóc thì Nguyên mới dịu dàng được một chút.
Suy nghĩ một lát, nó nhắn lại cho Hoàng Nguyên: "Em muốn đi chơi."
Chưa đầy 30s sau máy đã báo có tin nhắn mới: "Ok, chờ anh 20p"
Chiếc ô tô màu đỏ nổi bật giữa sắc trời u ám của ngày mưa lạnh, chiếc xe đang di chuyển một cách chậm chạp trên đường phố vắng vẻ. Nó ngồi trong xe ngắm nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng dâng lên cảm giác cô đơn lạc lõng. Giữa cái thành phố rộng lớn này, chẳng có lấy một người thân, người nó yêu thương nhất cũng rời bỏ nó, cũng may là vẫn còn những người bạn tốt luôn quan tâm lo lắng cho nó.
Mải nghĩ mông lung nó không để ý xe đã dừng hẳn, đến khi cánh cửa bên chỗ nó đang ngồi bật mở nó mới giật mình hỏi:
- Gì vậy?
- Đưa em đến một nơi rất tuyệt! - Hoàng Nguyên vừa nói vừa kéo nó ra khỏi xe.
Gió lạnh làm nó rùng mình, mũi đỏ ửng cả lên trông rất đáng yêu. Hoàng Nguyên tháo chiếc khăn trên cổ ra quàng cho nó rồi kéo tay nó đi.
Đi được một đoạn, trước mắt nó hiện lên một cánh đồng rất rộng, cỏ non xanh tươi phủ một lớp sương mỏng rất đẹp mắt. Nó ngạc nhiên đến mức hai mắt tròn xoe, không dám tin trong thành phố phồn hoa lại có một cánh đồng lớn và đẹp thế này.
- Rất đẹp đúng không, đây là một nơi rất đặc biệt. - Hoàng Nguyên có vẻ rất tự hào về cánh đồng cỏ này, đôi mắt cậu như sáng bừng lên.
- Đặc biệt!
- Đúng vậy, ở đây hầu như không có mưa và cỏ thì xanh quanh năm.
- Sao lại đưa em tới đây?
- Để giải tỏa nỗi buồn chứ sao, nhìn mặt em xám xịt giống hệt mấy đám mây trên trời. - Nguyên nửa đùa nửa thật, đưa ánh mắt dò xét nhìn nó. Xem ra đúng như cậu nghĩ, cô nhóc này lại đang đau lòng vì tên bạn thân của cậu.
Một lúc lâu không thấy nó nói gì, Nguyên lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
- Mấy lần nghe em than phiền gào khóc chửi bới cũng quen rồi thêm hôm nay chắc cũng chẳng sao.
Mặt nó hơi biến sắc hóa ra trong mắt Hoàng Nguyên chỉ có những hình ảnh không mấy tốt đẹp của nó.
Hoàng Nguyên làm ra vẻ như không có gì, ngây ngô hỏi:
- Lại đau lòng vì tên kia à?
- Em và Hy Thần ở bên nhau ba tháng và chia tay cũng đã được ba tháng. ch.ết tiệt! Em không nghĩ trong khoảng thời gian ngắn như thế em lại có thể yêu một người nhiều như vậy, không cách nào quên được. - Giọng nó như sắp khóc đến nơi.
- Sáu tháng đâu có ngắn, hơn nữa yêu một người thật lòng đâu cần biết thời gian ở bên người đó dài hay ngắn, chỉ cần yêu hết mình là được.
- Nhưng yêu hết lòng một người không yêu mình rất mệt mỏi.
- Sao em biết cậu ấy không yêu em? Nếu không yêu em tại sao lại cứu em mỗi khi em gặp nguy hiểm?
Nó bối rối trước câu hỏi của Hoàng Nguyên, vấn đề này nó thực sự chưa hề nghĩ đến.
Hoàng Nguyên quan sát biểu hiện của nó rồi tiếp tục hỏi:
- Có bao giờ em nghĩ sẽ quay lại với Hy Thần không?
Một khoảng lặng kéo dài.
- Có lẽ cứu em là do thương hại, Hàn Hy Thần chỉ yêu một mình Hoàng Tử Di.
Giọng nó nhẹ bẫng tựa như gió thoảng qua, đôi mắt to tròn trở nên trống rỗng vô hồn.
- Tử Di là người Hy Thần yêu trong quá khứ còn hiện tại người cậu ấy yêu là em.
Hoàng Nguyên cố gắng giải thích cho nó hiểu, mặt cậu nhăn lại trước cái suy nghĩ ngốc nghếch của nó.
- Em là người tôi yêu nhưng cô ấy là người quan trọng nhất cuộc đời tôi. Xin lỗi em! bất cứ ai cũng không được xúc phạm đến cô ấy...Đó là những gì Hy Thần nghĩ trước khi bỏ đi vào buổi tối hôm anh đưa em về nhà anh.