Chương 64
Tan học, nó đã thấy hắn chờ sẵn ở cổng trường, trên tay là cốc capuchino mà nó yêu thích. Nó chạy đến khoác lấy tay hắn, trên môi là nụ cười hạnh phúc.
- Sao anh đến sớm vậy? - Nó vừa uống cà phê vừa hỏi hắn, trong mắt là vẻ thỏa mãn.
- Đưa em đến vài nơi đặc biệt. - Hắn ra vẻ bí hiểm nói, mở cửa xe cho nó.
- Dạo này anh thật kì lạ!
Xe dừng lại trước một khu rừng nhỏ, được bao quanh bởi hàng rào gỗ. Hắn dẫn nó đi vào rừng bằng một con đường mòn nhỏ. Đi hết con đường mòn đó nó nhìn thấy hai ngôi mộ màu trắng được xây sát nhau. Trên bia mộ là tấm ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ còn rất trẻ.
- Đây là mộ của bố mẹ anh. Hôm nay là ngày giỗ của họ nên anh muốn đưa em đến ra mắt. - Hắn vừa cười vừa giải thích vì cái vẻ mặt ngơ ngơ của nó.
- Cháu...cháu chào hai bác! - Nó lễ phép cúi chào trước hai ngôi mộ, giọng nói trong trẻo vang vọng cả khu rừng.
- Mẹ đây là Thiên Di, cô bé đáng yêu mà con đã kể với mẹ.
Hắn quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, cẩn thận nhặt từng chiếc lá khô rơi trên mộ. Ánh mắt không còn lạnh lùng như thường ngày mà thay vào đó là vẻ hiền hoà hiếm thấy.
- Mẹ thấy cô ấy có đủ tiêu chuẩn để làm con dâu mẹ không?
Nó cũng quỳ xuống cạnh hắn, tinh nghịch nói.
- Ai muốn làm vợ anh chứ!
- Em dám nói vậy trước mặt mẹ à? - Hắn cười như không cười hỏi.
- Bác gái, tất cả là tại con trai bác hay bắt nạt và trêu chọc cháu nên cháu không thể làm con dâu bác.
- Mẹ đừng tin lời cô ấy, chính con trai mẹ mới là người bị bắt nạt.
- Em mới là người bị bắt nạt.
- Anh
- Em
...
Và cứ thế hai người ngồi bên mộ mẹ Hy Thần nói chuyện đến tận lúc mặt trời chuẩn bị xuống núi mới ra về.
Nơi thứ hai mà hắn đưa nó đến là một khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô. Không khí ở đây rất trong lành và yên tĩnh tạo cho nó cảm giác thật thoải mái.
Hắn bị nó kéo đi hết nơi này đến nơi khác, thử ăn những món ăn đến từ nhiều nước khác nhau cho đến tận tối mịt mới chịu dừng lại ngồi nghỉ.
- Cho em. - Hắn chìa ra trước mặt nó một hộp kem sôcôla cỡ bự.
- Hy Thần, anh là tuyệt nhất!
Hắn không bình luận gì về câu nói của nó, chỉ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho nó.
Chờ nó ăn xong hắn mới tỏ vẻ bí ẩn nói.
- Ở đây có một nơi đặc biệt và nổi tiếng mà em chưa tới.
- Nơi nào? - Nó quay phắt sang nắm tay hắn, hớn ha hớn hở như con nít.
- Đi theo anh.
Cả hai dừng lại trước một con đường được chia làm hai ngả, nó nhìn ngó xung quanh một hồi vẫn chẳng thấy đặc biệt ở chỗ nào. Đành quay ra hỏi hắn.
- Đây là chỗ đặc biệt mà anh nhắc tới.
- Đúng vậy, hai con đường trước mặt nối với nhau thành một hình trái tim, nếu ở trên cao nhìn xuống sẽ thấy rất rõ.
- Chẳng lẽ đây là con đường tình yêu mà Ni Ni hay nhắc tới? - Nó ngạc nhiên thốt lên.
- Ừ, những đôi yêu nhau thường đến đây để kiểm chứng tình yêu của mình.
- Kiểm chứng? Như thế nào?
- Mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường sau đó cùng nhau xuất phát, nếu hai người đến đầu bên kia cùng một lúc có nghĩa là họ đã cùng nhau tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Điều đó chứng tỏ họ thực sự là một nửa của nhau.
- Chúng ta cũng thử đi! - Nó lắc lắc tay hắn, mặt đầy mong chờ.
- Được thôi.
Nó và hắn chọn cho mình một con đường, sau khi nó đếm đến ba thì cả hai cùng xuất phát.
Nó hồi hộp bước từng bước, miệng không ngừng cầu nguyện cả hai sẽ đến đầu bên kia cùng một lúc.
Cuối cùng thì nó cũng đi hết con đường của mình nhưng ở phía đối diện lại không có bóng dáng quen thuộc ấy.
Một chút hụt hẫng, một chút thất vọng nhưng ngay khi nhìn thấy hắn nó lại nở một nụ cười gượng.
- Chắc tại em đi nhanh quá.
- Ngốc! Em tin cái này là thật à?
Gật gật.
- Tình yêu thực sự xuất phát từ trái tim chứ không xuát phát từ việc đi hết con đường này.
Nơi cuối cùng hắn đưa nó đến là ngôi nhà gỗ, lâu rồi nó không đến đây, cảm giác vẫn quen thuộc như xưa. Không hiểu tại sao nơi này luôn mang lại cho nó cảm giác bình yên đến vậy.
Ăn bữa tối do chính tay hắn nấu, nhận được sự chăm sóc ân cần của hắn, một lần nữa nó cảm nhận được cái cảm giác khi có gia đình là như thế nào.
Bầu trời đêm nay thật nhiều sao, nó ngồi tựa vào vai hắn, hỏi bâng quơ.
- Hy Thần hôm nay em rất vui vì được gặp bố mẹ anh...nhưng nhỡ mẹ anh không thích em thì sao?
- Mẹ chắc chắn sẽ thích mà dù có không thích thì chỉ cần có cái này, mẹ dù có muốn hay không cũng phải thích em.
Hắn vừa nói vừa lấy trong túi ra một sợi dây bạc được xỏ qua một chiếc nhẫn đeo vào cổ nó.
- Đây là...anh đang cầu hôn em à?
- Em chưa đủ tuổi kết hôn đâu nhóc con. Sợi dây chuyền này là mẹ để lại cho anh, bà dặn sau này nếu anh yêu một cô gái nào đó thật lòng thì hãy tặng sợi dây này cho cô gái đó.
Nghe hắn nói môi nó bất giác nâng lên tạo thành một nụ cười hạnh phúc, tay đưa lên vân vê chiếc nhẫn.
- Em nghe cho rõ đây. - Hắn đột nhiên trở nên thật nghiêm túc, xoay người nó lại đối diện với mình. - Sợi dây này là chứng minh cho việc em đã thuộc về tôi, nếu một ngày nào đó tôi không thể ở bên cạnh em hãy coi sợi dây này chính là tôi...và nếu một ngày nào đó em không cần đến nó nữa thì em có thể trả lại.
- Anh nói gì kì vậy? - Nó thật sự không hiểu lắm những gì hắn vừa nói.
- Sau này em sẽ hiểu.
Hắn kéo nó vào lòng để nó không nhìn thấy giọt nước mắt vừa rơi ra từ khoé mắt mình, vòng tay siết thật chặt như đây là lần cuối cùng được ôm nó trong vòng tay.
"Xin lỗi em, tiểu Di. Cho phép tôi được ích kỉ thêm một lần này thôi...hy vọng khi không có tôi em sẽ tự tìm được hạnh phúc cho riêng mình"