Chương 74: Ám ảnh

Từ lúc vào học đến giờ, nó cứ ngồi nhìn màn hình điện thoại một cách chăm chú. Chẳng là sáng ngủ dậy thấy điện thoại báo có tin nhắn mới, điều đó thì cũng bình thường thôi, tin nhắn mới thì lúc nào chả có, quan trọng là người gửi kia.


Số điện thoại mà suốt một tháng nay nó gọi đều báo thuê bao, số điện thoại mà có xoá đi thì nó vẫn nhớ như in. Sáng nay bỗng nhắn tin cho nó với nội dung như sau: "tan học đến chỗ ghế đá ở khu vườn phía sau trường."


Cái tin nhắn chỉ có 12 từ ấy đã khiến nó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suốt từ lúc ngủ dậy đến giờ. Mặc kệ những gì đang diễn ra xung quanh và cũng chẳng để ý có người đang nhìn mình với vẻ đắc thắng.


Trống tan học vừa vang lên nó đã vọt ra khỏi lớp với tốc độ chớp nhoáng, vội vàng chạy đến chỗ hẹn. Mắt dáo dác tìm kiếm khắp nơi nhưng không có bất kì ai, nó thất vọng tiến đến chỗ chiếc ghế đá, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc hộp màu đỏ để trên đó. Tò mò cầm chiếc hộp lên xem, nó không khỏi ngạc nhiên vì những bức ảnh bên trong hộp.


Ngồi xuống chiếc ghế đá, nó từ từ lấy những tấm ảnh bên trong hộp ra xem.
Bức ảnh đầu tiên chụp cảnh hắn đang hôn nó trên chiếc ghế đá mà hiện tại nó đang ngồi, trên tay hắn cầm cái Dreamcatcher mà nó tặng. Đây là nụ hôn đầu của nó. (Chị chả bị anh hôn từ đời nào rồi)


Bức ảnh thứ hai được chụp vào một buổi tối trời đầy gió, mặc dù ảnh chụp không rõ lắm nhưng nó vẫn có thể nhận ra trong ảnh hắn đang ôm lấy nó và...hôn. Đó là cái lần nó trốn viện đi ăn ốc xào, sau đó biết được hắn cũng không có gia đình giống mình, thế là bật khóc nức nở. Hắn vì không muốn nó khóc nên mới dùng môi chặn nó lại.


available on google playdownload on app store


Bức ảnh thứ ba là ở trước ngôi nhà gỗ, khi hắn tỏ tình với nó và kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn mà có lẽ cả đời này nó chẳng thể nào quên, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp.


Bức ảnh thứ tư rồi thứ năm và tất cả những bức ảnh còn lại đều lưu giữ những khoảnh khắc hạnh phúc nhất khi ở bên hắn.
Nắm chặt những bức ảnh trong tay, nó bần thần nhìn vào khoảng không trước mắt. Tiếc nuối có, đau có và cả hận cũng có.


Tiếc nuối vì những khoảng thời gian hạnh phúc đó không thể trở lại, đau vì người tạo ra thứ hạnh phúc ấy đã bỏ rơi mình và hận vì hắn đã cho nó xem những bức ảnh này để bây giờ tâm trí nó lại ngập tràn nỗi nhớ nhung về hắn.


Tại sao lại hẹn nó ra đây rồi cho xem những bức ảnh này? Tại sao lại khiến cuộc sống vừa mới cân bằng được một chút của nó sụp đổ hoàn toàn bởi sự nhung nhớ? Tại sao đã lựa chọn rời xa mà vẫn muốn hành hạ trái tim nó như thế này?


Gió làm mái tóc cô gái nhỏ tung bay, cô không khóc nhưng trong ánh mắt bần thần ấy chứa đựng một nỗi đau vô hạn. Yêu một ai đó quá nhiều sẽ khiến tình yêu đó trở thành nỗi ám ảnh, mà một khi đã bị ám ảnh con người ta rất dễ phát điên.


Tâm trạng không mấy tốt đẹp, vất xấp ảnh đã bị vò nát sang một bên, nó xách balô khoác lên vai, lững thững ra về, chỉ cần ở đây thêm một phút nữa thôi nó chắc mình sẽ phát điên vì những mảnh ký ức đang trôi trong đầu mất.


Bước chân ra đến cổng trường nó đã thấy ngay người có khuôn mặt giống hệt mình chờ sẵn. Vừa thấy bóng dáng nó cô nàng liền chạy đến chặn trước mặt, mất mấy giây hít thở sâu mới rụt rè lên tiếng hỏi.
- Nghe nói cậu là bạn gái anh Hy Thần?


- Bạn gái cũ. - Nó lên tiếng đính chính thay cho câu trả lời.
- À...ra là vậy ừm...tôi có chuyện muốn nói với cậu, có thể dành cho tôi chút thời gian không?
-...
Nó nhướn mày nhìn cô gái kì lạ trước mặt, không hiểu tại sao cô ta lại muốn nói chuyện với mình? Rồi vẫn quyết định đi theo.






Truyện liên quan