Chương 3

Lý Việt nói, “Nếu biết em là người manh động, anh đã không lấy em. Dù cho anh có bị thất tình đau đớn, cũng không lấy một sư tử Hà Đông về hành hạ mình.” Ánh mắt của anh nhìn hung dữ, như muốn nuốt chửng cả xương tôi vào người. Nghe mẹ chồng kể, khi xưa Lý Việt rất hăm hở học hành. Kể từ sau khi chia tay, tinh thần anh sa sút không phanh, gia đình thấy anh như thế mới sắp xếp cho anh coi mắt, nhưng anh không chịu đi, sau đó còn nói thẳng là không có thời gian yêu đương, muốn tìm đại một người có thể kết hôn. Rồi khi coi danh sách những người coi mắt, anh chỉ vào tên tôi và nói, “Ninh Quy Vãn, Ninh Quy Vãn. Cái tên này nghe dịu dàng hiền thục, lại rất thơ mộng, người thật chắc cũng như thế. Nếu như muốn tìm người kết hôn, vậy chọn cô ấy đi. Phụ nữ như thế mới yên tâm, hơn nữa chắc chắn không kiểm soát con. Chính xác.”


Thật không may, khi biết được câu chuyện này cũng là lúc hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay. Thật không may hơn nữa, là tôi lớn hơn anh hai tuổi, con gái đã ra khỏi cửa thì không thể nào trả lại. Lúc ấy Tô Dục Mân cũng vừa bỏ tôi, tôi nghĩ, thôi thì, cứ vậy mà tiến tới.


Ngày kết hôn, tôi nhìn lên bầu trời xám xịt, tôi thấy đàn chim đang bay về tổ. Cố ngẩng mặt lên, ánh mắt dõi theo đàn chim đang bay lượn trên trời, đơn giản chỉ muốn giấu đi đôi mắt đã ngấn nước. Cứ vậy mà tiến tới, cứ vậy mà tiến tới thôi. Tôi lại tự nhủ với bản thân mình, rồi chợt mở bừng mắt, cầm bộ lễ phục trên tay, đi đến chỗ người nào đó.


Nghe nói ngày kết hôn là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Lý Việt. Ngày ấy đúng thật là ngày lành để kết hôn. Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua tầng mây màu xám, tất cả mọi thứ nhuộm vàng trong thứ ánh sáng của hào quang, cứ như một giấc mơ vậy. Hai bên gia đình tươi cười sáng lạn, bên tai ngập tràn những từ ngữ như ‘smile’, ‘cheese’ cùng tiếng tách phát ra từ máy chụp hình. Tôi lén lau nước mắt, sau đó mỉm cười, bước từng bước trên thảm đỏ, cánh hoa phiêu du dưới chân, trong tiếng vỗ tay rần rần của khách mời ngồi hai bên, tôi cười như không cười đứng đối diện với người sẽ là chồng của mình.


*** Smile và Cheese: trong bản raw lần lượt là ‘田七‘(tián qī- điền thất) và ‘茄子’ (qié zi- quả cà), khi chụp hình, ngta hay nói hai từ tiếng hoa này thay cho cụm “smile” và “cheese” ý nói ‘cười lên nào’.


Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lý Việt. Chính trong hôn lễ của chúng tôi, chính trong lời chúc phúc của mọi người, chính trong tình huống người trong cuộc dửng dưng.


available on google playdownload on app store


Hôm đó, Lý Việt mặc bộ âu phục cũng chẳng khác thường ngày là bao. Điều khác biệt duy nhất là trước ngực cài thêm một bông hoa màu đỏ. Đứng dựa vào chiếc xe hơi ở dãy khách khứa phía cuối cùng, anh đẹp trai đến nỗi làm hô hấp tôi rối loạn trong chóng vánh. Đôi mắt rõ ràng đang thất thần, phiêu du tận nơi nào, hai tay đút trong túi quần Tây, đôi môi mỉm cười lại phảng phất chút giễu cợt.


Tôi đi đến trước mặt anh. Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi suốt năm giây, rồi anh mới vươn tay, “Xin chào, anh là Lý Việt.”
“Ninh Quy Vãn.” Tôi cũng vươn tay, lịch sự chào hỏi anh.
Bên cạnh có người trêu ghẹo, “Cô dâu chú rể khách sáo thế, cứ làm như mới gặp không bằng.”


Thật ra họ nói đúng rồi đấy. Từ sau khi xác định đối tượng kết hôn, cả hai bên cha mẹ năm lần bảy lượt sắp xếp cuộc hẹn cho chúng tôi. Sắp xếp tổng cộng 15 lần, mà không phải anh gọi điện thoại nói phải đi đâu đó bàn chuyện làm ăn, thì cũng là tôi nói với anh là phải đi mua sắm quần áo với bạn bè. Không phải viện cớ không đi đâu, có lần tôi đứng dưới đu quay, gọi điện thoại cho anh, “Lý Việt, hôm nay, mẹ em kêu ra ngoài hẹn hò với anh. Em bị say xe, không muốn tới, cho nên định đi công viên giải trí đến năm giờ chiều về báo cáo.” Lý Việt tán thành trong điện thoại, “Thế thì quá tuyệt rồi còn gì, vậy anh có thể đi đánh golf với bạn anh rồi.” “Vậy anh phải nhớ đừng về nhà trước năm giờ đấy.” “Biết rồi. Chúng ta gặp lại trong hôn lễ.” Mà trong sự thờ ơ của hai chúng tôi, hai bên cha mẹ còn tưởng tình cảm chúng tôi phát triển rất tốt, còn định sẵn ngày cưới.


Đêm tân hôn, tôi và Lý Việt nằm trên giường đưa lưng về phía nhau. Mạnh ai nấy chìm trong thế giới riêng của mình. Mãi đến khi hừng đông loé tia nắng đầu tiên, Lý Việt mới quay người nhìn tôi, cất giọng nói khàn khàn: “Quy Vãn, đúng không?”


“Ừm, Ninh Quy Vãn.” Tôi bình tĩnh trả lời, “Anh tên Lý Việt, sinh ra ở Quảng Đông hả? Em lớn hơn anh hai tuổi, sau này anh cứ gọi em là ‘chị Quy Vãn’”.
“Ninh Quy Vãn.” Anh tự động loại bỏ câu nói kế tiếp của tôi, “Em nhìn xem trời sáng rồi.”


“Phải, đúng vậy.” Tôi nhìn sắc trời, “Trời đã sáng.” Bỗng nhiên đâu đấy một nỗi phiền muộn vu vơ trào dâng.
Lý Việt một tay chống đầu, cười nhẹ một tiếng. Bỗng nhiên thấp giọng nói, “Em xem chúng ta làm gì cần làm hết rồi.”


“Đúng vậy, làm gì cần làm hết rồi.” Tôi gối hai tay lên đầu, hai người không quen biết bỗng nhiên kết hôn, chẳng biết mai đây rồi sẽ ra sao.
Lý Việt bỗng nhiên dịch sát một chút, đôi mắt hơi loé sáng, giọng nói càng khàn đi hơn, “Đã làm hết rồi, thì cho ‘hết’ luôn đi.”


Tôi thoáng bàng hoàng, chưa hiểu những gì anh nói cho lắm, chỉ cảm nhận được hơi thở của anh mang theo cảm giác mát lạnh. Sau đó nhìn thấy môi của anh nhếch lên thành hình vòng cung rất đẹp, sáng bừng cả khuôn mặt.


Điều anh không ngờ, chính là anh muốn kết hôn với một cô gái dịu dàng không quản lý anh, thế nhưng Ninh Quy Vãn tôi không chỉ là người thích xen vào chuyện người khác, bụng dạ chẳng những hẹp hòi mà còn có thù tất báo.


Còn điều tôi bất ngờ, chính là tôi chẳng qua muốn sống một cuộc sống yên ổn đạm bạc, thế mà lại tìm một người đàn ông ghiền ăn đòn hơn cả Tô Dục Mân.


Mà cái người cần ăn đòn ngay lúc này đang đưa cái mặt muốn ăn đòn ra, hung dữ nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén, cắt mặt tôi đến đau nhức.
“Ninh Quy Vãn, em nói thật đi, rốt cuộc chuyện ly hôn có phải liên quan cái tên hèn hạ kia không?” Anh khư khư muốn biết sự thật.


“Có thể là bất cứ ai.” Tôi xoa xoa hai bên trán, “Nhưng không phải anh ta.”
Lý Việt chững người, thoắt cái cả người trầm tĩnh lại, mắt cũng nhu hoà hơn khi nãy, nhưng vẫn lạnh lẽo như màn đêm buốt giá. Anh còn giơ hai chân lên, gác lên trên bàn sách, lúc này mới ừ gỏn lọn một tiếng.


“Nhưng thỏa thuận ly hôn của chúng ta sẽ không thay đổi về việc giám hộ con gái.” Tôi kiên trì.
Qua một lúc lâu, anh mới lại ừ một tiếng. Mắt bắt đầu díp lại.
Tôi đá đá anh, “Anh tối nay không đi gặp Manh Manh của anh à?”


“Đừng ồn.” Lý Việt xoay mặt đi, kéo mền lông đắp kín bưng, “Anh vẫn thích thứ nắm trọn trong tay.”
Tôi không hiểu ý Lý Việt là gì, nhưng nói xong câu đó, ngay cổ anh đã đỏ rần.


*** Câu nói này của LV lúc mình edit cũng k hiểu anh ta mún nói gì, nhưng đến khi đọc 1 truyện khác có cảnh H, nữ chính hỏi ngực cô ta có nhỏ k, nam chính bảo là tạm được, nữ chính mới nói ‘không phải đàn ông thích nắm thứ không vừa tay sao’, nam chính đáp ‘anh thì thích nắm trọn trong tay’ =)) Câu này LV nói ý bảo ngực của Dương Manh dù 34c là ngực to nhưng anh ta vẫn thích ngực của QV hơn, nắm vừa trong tay :p


Ngày hôm sau tôi bắt đầu về trễ. Đến sáng vừa mở cửa phòng đi ra, thấy Lý Việt đang nửa ngồi trước sô pha, nở nụ cười đúng chuẩn một người cha gương mẫu, lau mặt cho hai cô công chúa nhỏ.


“Mẹ, chào buổi sáng. Chúng con yêu mẹ.” Duy Nặc và Ngôn Nặc cùng cười ngọt ngào, vẫy tay chào tôi. Tôi bước tới hôn hai đứa, rồi mới đi rửa mặt, Lý Việt thì đã ngồi vào bàn ăn sáng. Trái ôm phải ấp hai đứa nhỏ, dụ bọn nhóc ăn cơm. Duy Nặc và Ngôn Nặc bị chiều đến sinh thói quen xấu, cứ ăn mỗi muỗng cơm là phải ngước lên nhìn ba của chúng, nghe ba khen một câu rồi mới chịu ăn tiếp. Tôi bưng ly sữa sáng đứng một bên, Lý Việt không khen ‘con gái cưng ngoan quá’ thì cũng ‘con gái cưng xinh đẹp quá’, tôi chợt lo lắng liệu sau này bọn nhỏ có chịu nghe lời tôi hay không.


Ăn cơm trưa xong Lý Việt đi làm, anh lắc lắc chìa khóa xe trước mặt tôi, “Gần đây em không phải tính tự lực cánh sinh sao, nói gì mà tìm việc làm sau này tự nuôi mình. Thế hôm nay có muốn anh tiện đường đưa em đi phỏng vấn không?”


“Không cần, hôm nay không có phỏng vấn.” Tôi dọn dẹp bàn ăn, “Nay em dẫn tụi nhỏ đi Di Viên. Hôm qua ba gọi nói nhớ hai đứa cháu.”
Lý Việt ừ một tiếng, “Vậy anh chở ba mẹ con đi.”
“Tiểu Trần chở tụi em được rồi.” Tiểu Trần là tài xế gia đình, mặt búng ra sữa, tụi nhỏ rất quý cậu ta.


Lý Việt lại không để ý tới tôi, cười ôm lấy hai cô con gái, “Cục cưng, ba thay quần áo đẹp cho tụi con nha, lát nữa chúng ta cùng về nhà ông nội.”
Ngồi trên xe, tôi hỏi Lý Việt, “Anh không đi làm có sao không?”


Thái độ làm việc của Lý Việt rất nghiêm chỉnh và nguyên tắc. Lúc mới kết hôn anh đang giữ chức Phó giám đốc bộ phận tiếp thị, làm việc suốt ngày đêm cứ như bông vụ, thậm chí có khi do chịu áp lực công việc khiến mất ngủ về đêm. Tận mắt chứng kiến anh từng bước tiến lên cao suốt bốn năm, tất cả phương diện từ tài chính đến kinh nghiệm sống đã khá hơn rất nhiều, dù rằng nhàn rỗi thêm đôi chút, nhưng tới tận bây giờ cũng chưa từng vô cớ bỏ việc.


“Tính vào ngày nghỉ rồi.” Lý Việt thờ ơ đáp, “Với tư cách cổ đông lớn, cũng phải có chút quyền lực chứ.”


Di Viên là một biệt thự yên tĩnh và lộng lẫy. Khi chúng tôi tới nơi, ba mẹ hai bên đều có mặt đầy đủ. Hai ông bố thì ngồi chơi cờ vua, còn hai mẹ đang uống trà tán gẫu. Người giúp việc lần lượt đem món ăn vặt ra. Lý Việt vốn đi ở phía trước, xem xét cục diện trước mắt, bỗng nhiên bước chậm lại, nói khẽ với tôi, “Tỉnh táo một chút. Nhìn có vẻ nghiêm túc đấy.”


Quả nhiên rất nghiêm túc. Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc được người giúp việc và hai y tá tạm thời vừa được thuê dẫn ra chỗ khác, ông Lý bảo Lý Việt ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề, “Con trai, nghe nói con và Quy Vãn đang làm đơn ly hôn phải không?”


“Ai nói vậy ” Lý Việt nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Không có chuyện này.”
Cha mẹ hai bên nhìn nhau. Tôi trịnh trọng nói thêm, “Con của tụi con cũng ba tuổi rồi, ly hôn để làm gì? Tụi con còn định sinh thêm một đứa nữa mà.”


Ánh mắt mấy ông bố bà mẹ đã hiện lên ý cười. Lý Việt không nhìn tôi, đang uống trà, bỗng nhiên bị sặc một cái.


Ông Ninh thăm dò, “Thật không có chuyện động trời đó? Nghe nói Lý Việt con và cái cô Manh Manh gì đó đi kế nhau sát rạt, hơn nữa nghe luật sư của con nói rằng con kêu cậu ta làm đơn thoả thuận ly hôn gì đó mà?”


Bà Lý tiếp lời, “Tiểu Việt, nhiều tối gọi cho con, dì Lý của tụi con nói con đi ra ngoài rồi. Có phải con bắt chước học đòi gì bên ngoài không?”
Lý Việt bực tức chen ngang, “Ba mẹ, các người muốn gì nữa đây! Đã nói không có chuyện này rồi mà.”


Ông Lý hừ một tiếng.”Không có thì tốt. Chúng ta là gia đình trí thức, con đừng ỷ lăn lộn vài năm trên thương trường, có tiền trong tay, học theo đám bạn bè xấu mà lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài. Nếu thật có chuyện này, ba sẽ từ con luôn.”


Sau đó lại chuyển hướng sang tôi, “Quy Vãn, không phải ba muốn nói con. Con phải quản lý Tiểu Việt chặt hơn, thằng nhóc này từ nhỏ đã ngang bướng, cứ gây phiền phức khiến người ta lo lắng.”


Tôi đương nhiên dạ dạ vâng vâng. Lý Việt cũng không cãi lại lời nào, chỉ mượn cớ công ty có việc phải đi, đến tôi anh cũng chẳng thèm đoái hoài, tự mình lái xe đi. Dưới ánh mắt dò xét của ba mẹ, tôi nở nụ cười nhã nhặn hiền thục tiễn anh ra xe, ngay lúc cửa xe đóng lại chớp nhoáng, anh cười lạnh với tôi, thốt một câu “tự lo lấy thân” rồi lái xe đi nhanh.






Truyện liên quan