Chương 12: Xe mất
“Bởi vì tối qua chúng tôi luôn ở cùng với nhau”. Tư Vũ nhìn cô ta, nhấn mạnh từng câu, từng chữ.
Không khí trầm lặng trong phòng khách không kéo dài được lâu, bởi vì Dịch Bạch đã dẫn hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, người đi trước là A Luân.
“An Tầm, xảy ra chuyện gì thế, có trộm à?”
“Không biết”. An Tầm khóa cửa phòng ngủ, may mà cô không mất thứ gì, hơn nữa trước thái độ vừa rồi của Triệu Tĩnh Nhã, cô cũng không thấy vui vẻ là bao, cho nên dứt khoát không muốn xen vào nữa.
Một cảnh sát mặc thường phục đưa tờ khai lý lịch cho họ, tới lượt Tư Vũ, lúc anh nói mình tên là Thẩm Tư Vũ, phản ứng của mọi người đều hệt như An Tầm lúc nãy, hóa ra Tư Vũ không phải họ Tư. Đại Xuyên còn bày ra vẻ mặt “mấy người chưa biết á, không lẽ tôi còn chưa nói à”.
Người cảnh sát nhìn thư ký Quách cầm cặp công văn đứng nghiêm sau lưng Tư Vũ, hỏi tiếp: “Vị tiên sinh này sao cứ đứng đó hoài vậy, mời ngồi, anh có mất thứ gì không?”.
Thư ký Quách thoáng nhìn sang Tư Vũ, lịch sự đáp: “Cám ơn, tôi đứng là được rồi, tôi đến để tìm Thẩm tiên sinh, vừa mới đến nên cũng không mất thứ gì.”
Lúc bấy giờ nhóm người Đại Xuyên mới để ý đến thư ký Quách, cảm giác tồn tại của người này quá nhỏ, lúc trước cứ nghĩ là bạn An Tầm nên không để ý lắm, không ngờ lại đến tìm Tư Vũ.
Sau khi ghi lại danh sách những thứ bị mất, hai cảnh sát bắt đầu tr.a hỏi tối qua mọi người đi đâu, làm gì, những người đi chơi đến gần sáng mới về thì không có gì để hỏi, vậy nên đối tượng chủ yếu bị hỏi là An Tầm và Tư Vũ.
“Này, đừng nói mấy người nghi ngờ An Tầm làm chứ?”. An Phi vừa chạy từ ngoài cửa vào, vẻ mặt hết sức không vui.
“Hỏi thăm thử xem có đầu mối nào thôi mà, anh đừng lo”. A Luân trấn an.
“Không có gì cả thật, 7 giờ thì chúng tôi về nhà, sau đó tôi vào phòng vẽ tranh.” An Tầm đáp.
“Tắm rửa xong tôi ra sân đọc sách, lúc mười một giờ thì vào phòng vẽ tranh của An Tầm”. Tư Vũ nói xong, ánh mắt lướt qua An Tâm với vẻ đầy hàm ý, “Cho đến khi mọi người trở về vào sáng sớm”.
Mọi người lại âm thầm nhìn nhau, anh cảnh sát đi cùng nhìn A Luân hỏi A Luân xem anh ta còn muốn hỏi gì thêm không. A Luân khó có được cơ hội để “chỉnh” An Tầm, anh nghĩ, sau này An Tầm có nổi giận thì cứ nói là việc công, anh đâu thể làm khác, cho nên A Luân nghiêm túc hỏi: “Hai người làm gì ở trong phòng vẽ tranh?”
“Có liên quan tới đồ bị mất à?”
A Luân thấy sắc mặt An Tầm thay đổi thì e ngại chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cũng không dám hỏi gì thêm, anh cảnh sát kia cảm thấy buồn cười, bèn ho khan gỡ rối bầu không khí: “Kể ra cũng không có liên quan thật, vậy lúc hai người quay về có thấy chuyện gì kì lạ không”.
“Lúc tôi đi đèn ngoài sân vẫn sáng, khi về thì nó đã tắt rồi.” An Tầm đáp.
“Nói như vậy, có lẽ đồ đạc đã bị trộm trước khi hai người về” Hai người cảnh sát tiến hành phân tích, sau đó hỏi thêm: “Còn có gì khác không?”
An Tầm nói tiếp: “Quá nửa đêm, hình như bên ngoài có tiếng động, tôi cứ tưởng là mấy người Đại Xuyên trở về”.
“Cô không ra ngoài xem thử à?” A Luân vội hỏi thêm.
An Tầm trừng mắt nhìn A Luân: “Tôi sợ”.
A Luân ồ một tiếng, không dám cười cô, anh quay sang hỏi Tư Vũ: “Vậy sao anh không ra ngoài xem thử.”
Ngón tay An Tầm nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên ghế salon, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng Lý Giai Luân đang mượn việc công báo thù riêng, dù lúc nhỏ cô vẫn thường bắt nạt anh ta, nhưng ai mà không có tuổi trẻ ngông cuồng, đúng là lòng dạ hẹp hòi dễ sợ.
Suốt quá trình đó Tư Vũ luôn im lặng, khi nghe thấy câu hỏi này của A Luân, anh cúi đầu mở miệng, không chút che giấu hay lẩn tránh, đáp: “Khi ấy tôi không mặc quần áo”.
An Tầm miết mạnh vân hoa văn dưới ngón tay, anh ta dám nói thật à!
Tiếng chuông đồng hồ tích tắc trên tường bên chiếc cầu thang lớn, giữa căn phòng yên ắng, âm thanh đó càng rõ ràng hơn hẳn, ngay sau đó là tiếng báo giờ, kèm theo là tiếng đóng cửa thật mạnh khi Dịch Bạch rời đi. Nhất thời, cả căn biệt thự dường như chấn động, sau đó mọi âm thanh đều cùng lúc đóng băng. Trước khi A Luân và cảnh sát rời đi, họ có nói sẽ nhanh chóng tìm lại đồ đạc bị mất, lúc đi A Luân còn bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn An Tầm, ngụ ý cô đã thay đổi rồi, không còn là cô bé ngây thơ mà anh biết lúc trước.
An Tầm mặc kệ.
Vành mắt của Triệu Tĩnh Nhã còn đỏ hơn lúc nãy, cô ta nhìn An Tầm đang chuẩn bị lên lầu ngủ bù, vội nói: “Cô đã có vị hôn phu rồi sao còn muốn trêu chọc Tư Vũ nữa?”
Tư Vũ đang nói chuyện với thư ký Quách, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại.
Cả đêm qua An Tầm đã không được ngủ, sáng nay thì ầm ĩ náo loạn, giờ Triệu Tĩnh Nhã lại muốn bắt đầu gây sự, đầu cô như muốn nổ tung, vì thế cô khó chịu đáp trả: “Mắc mớ gì đến cô”.
Một câu nói càng khiến Triệu Tĩnh Nhã tức đến phừng phừng mặt mũi.
An Phi nhìn Triệu Tĩnh Nhã bằng ánh nhìn đồng cảm, cô ta muốn ăn đòn hay sao mà đi kiếm chuyện với An Tầm kia chứ.
An Tầm đi chân không lặng lẽ lên lầu, lên đến tầng hai mới cúi xuống nhìn cô ta, mái tóc đen suôn dài như thác, ánh mắt xa xăm, cô nói: “Sao cô biết tôi trêu chọc anh ta?”
Nói xong tiện thể liếc ai đó đang đứng ở tầng dưới, ý chỉ “nợ đào hoa của anh thật phiền phức”.
Tư Vũ ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cúi người dặn dò thư ký Quách mấy câu rồi cũng bước chân lên cầu thang.
Đại Xuyên vội hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Anh vừa đi vừa trả lời: “Đi nhận lỗi”.
Lúc An Tầm cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm thì nghe tiếng gõ cửa, cô không ngờ người đến lại là Tư Vũ. Anh đứng bên ngoài khẽ hỏi: “Có thể vào không?”
An Tầm chớp mắt, nhìn quần áo đang ôm trong ngực mình, cô đáp: “Tôi muốn đi tắm”.
Tư Vũ nhìn cô, cô đã cột tóc lên cao, cần cổ trắng nõn lộ ra khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái, anh cúi mắt, ‘ồ’ một tiếng nhưng lại không có ý định rời đi, thấy thế, An Tầm do dự hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì à?”
Tư Vũ khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa, cười như có như không: “Vì sao khi nãy cô lại không giải thích?”
An Tầm chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Vậy tại sao lúc nãy anh lại cố tình nói vậy?”
Tư Vũ cười, trên mặt vẫn là vẻ khiêu khích nhẹ nhàng, anh đáp: “Tôi muốn nói cho Dịch Bạch nghe.”
Bên cửa sổ, chiếc chuông gió bằng vỏ sò nhẹ nhàng đung đưa, An Tầm đứng đối diện với anh, một lúc lâu mới bật cười khanh khách, cười đến nỗi hai mắt Tư Vũ cũng híp lại, anh nói: “Đừng có cười như vậy.”
“Hả”. An Tầm không hiểu nhìn anh, Tư Vũ đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay xoa nhẹ lên gò má rồi nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống. An Tầm vội vàng ném quần áo trong tay lên mặt Tư Vũ, bị quần áo phủ lên đầu, anh nhẫn nhịn, đưa tay lôi quần áo xuống, bất đắc dĩ nhìn cô, thấy thế An Tầm không nhịn được lại phì cười lần nữa.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió cạnh bên, lanh lảnh êm tai, là âm thanh hay nhất anh đã từng nghe được, Tư Vũ nhét tay vào đống quần áo, kéo chiếc áo ngực ra đặt lên đầu cô: “Không cho em cười, em lại cười hăng hơn.”
Lúc này An Tầm hệt như ‘bên ngoài là bá vương bên trong là xuân lệ’, cô vội lấy áo ngực trên đầu xuống rồi giành lấy quần áo từ tay Tư Vũ, cũng không thèm nhìn anh thêm một cái mà cất giọng đuổi khách: “Tôi muốn tắm, anh ra ngoài đi”.
Tư Vũ tủm tỉm nhìn cô, nói ‘được’ mà chẳng chịu rời đi. Anh đứng trước mặt cô xòe tay ra, bên trong là chiếc qυầи ɭót đăng-ten màu đen, xinh xắn lọt thỏm nằm giữa lòng bàn tay, các ngón tay thon dài trắng trẻo đối lập rõ ràng với màu đen tuyền trên đó, anh cúi đầu tỉ mỉ quan sát: “Sao nó lại nhỏ thế nhỉ?”
Trước mặt An Phi và A Luân, An Tầm vẫn luôn là nữ vương, nhưng giờ phút này khuôn mặt bình tĩnh thường ngày lại ửng hồng hừng hực, cô đưa tay giành lại qυầи ɭót, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Thẩm! Tư! Vũ!”
Tư Vũ bật cười, An Tầm đưa tay véo anh, anh giơ tay lên cao nói: “Rồi, anh ra ngoài ngay đây, đừng giận”. Kết quả là chưa đi ra khỏi phòng đã nghe tiếng An Phi ở dưới lầu hét lên: “An Tầm, chiếc Wrangler ngoài kia là của ai thế ạ?”
Đến cùng Dịch Bạch còn có hai người nữa, kiêu ngạo và ương ngạch, không xem ai ra gì. Bọn họ lái một chiếc xe qua thì đụng phải chiếc xe của thư ký Quách dừng ở đó, người lái xe muốn xuống nói chuyện lại bị bọn họ đánh cho, sau đó họ đẩy luôn chiếc xe của Tư Vũ xuống biển.
Lúc đám người Tư Vũ đến thì xe đã rơi vào vùng nước cạn, bị sóng biển đánh vào, dập dềnh đung đưa.
“Anh Dịch Bạch lái xe đi trước, hai người này đi rồi không biết sao lại quay về lần nữa, biết anh có quan hê với An Tầm thì đẩy xe anh xuống”. An Phi liếc về phía Tư Vũ: “Hồng nhan họa thủy, ai bảo anh đụng vào An Tầm làm gì, Hướng Dương nổi tiếng là ngang ngược đó.”
Vừa dứt lời, Hướng Dương đã đi tới, cười xấu xa: “Xin lỗi, vừa nãy đụng phải xe của anh, vậy đi, cho các anh ít tiền, chúng ta giải quyết âm thầm nhé”.
Tư Vũ nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng không đáp lại.
Người nọ nói thế là muốn để Tư Vũ nghe được, hắn móc hai trăm đồng trong túi ra, vung vào ngực Tư Vũ, nói: “Có một số người không thể tùy tiện đụng vào, có biết không hả?”
Nói xong lại nhìn về phía An Tầm, họ không dám nói cô, lời đến miệng cũng đành phải nuốt về. Tiền bay trong gió vung vãi rơi xuống cát, Đại Xuyên thấy bạn bè bị nhục mạ, lửa giận ngút trời, định xông tới đánh nhau, nhưng hai người bạn anh lại đứng ra ngăn cản, họ có cảm giác rằng, Tư Vũ sẽ có cách xử lý ổn thỏa.
Ánh mắt Tư Vũ quá tàn nhẫn, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng An Tầm lúc này. Anh nhìn người nọ thật lâu rồi mới mở miệng, gằn từng chữ: “Thư ký Quách, báo cảnh sát, gọi luật sư đến ngay lập tức”.
“Được ạ, nhưng gọi bao nhiêu luật sư đến ạ?” Thư ký Quách lấy điện thoại di động ra.
“Tất cả, luật sư nào có năng lực khiến hắn táng gia bại sản thì cứ gọi đến đây”. Khi nói chuyện, ánh mắt Tư Vũ không hề rời khỏi người Hướng Dương dù chỉ một giây.
Hướng Dương liếc mắt nhìn người kia rồi khinh miệt cười một cái “Đáng sợ quá nhỉ, đừng có sấm lớn mà mưa nhỏ nhé, tao chưa gặp được ai có thể động vào bọn tao đâu”.
Tư Vũ như nhìn họ như hai đứa trẻ ngây ngô, lạnh lùng đáp trả: “Thế kia à?”
Sau đó là tiếng thắng xe chói tai vang lên. Dịch Bạch nhảy xuống, chạy tới hỏi: “Hai người làm gì vậy?”
Quả nhiên là chơi với nhau lâu, vừa nhìn đã biết hai người này gây họa.
“Không có gì, giúp mày xả giận, đẩy xe nó xuống biển, thấy không, nghiêng ngả ở bên kia kìa”. Hướng Dương nói, còn tự hào chỉ vào chiếc xe màu đỏ.
Dịch Bạch nhìn kỹ, thấy chắc cũng không bị nghiêm trọng gì, anh quay đầu nói với An Tầm, “Đi bảo hiểm đi, chuyện bồi thường tôi sẽ liên lạc với em sau”.
An Tầm ồ một tiếng rồi đáp: “Tôi mặc kệ”.
Dịch Bạch sững sờ một lúc, còn chưa hỏi rõ đã nghe Tư Vũ lên tiếng: “Anh biết chiếc xe này là của ai không?” Câu này là nói với Hướng Dương.
Hướng Dương cười mỉa: “Tao không cần biết xe này là của ai, mà là xe của ông trời thì đã sao, đừng nói làm hỏng một chiếc xe, mười chiếc ông đây cũng mua nổi”.
Lời này vừa dứt, người vẫn luôn án binh bất động từ trước đến giờ như Tư Vũ đột nhiên lại xông tới kéo cổ áo hắn đẩy lăn xuống đất: “Mày cút xuống biển kéo chiếc xe lên, nó không lên được thì mày cũng đừng lên nữa”.
Không ai ngờ Tư Vũ sẽ ra tay, họ sững sờ trong giây lát, người ngã trên cát và bạn hắn ta đang chuẩn bị xông lên đánh trả thì nghe có tiếng người hét lên ở cách đó không xa: “Mấy người làm gì đó hả. Tôi vừa đi được nửa đường đã bị gọi lại, đánh nhau à?”
A Luân đứng ở ven đường nhìn mấy người dưới bãi cát: “Tất cả đi lên, về cục cảnh sát làm việc”.