Chương 31
Bên ngoài, một hàng người đang đứng chờ tổng giám đốc Thẩm xuống xe, họ đồng thời trợn tròn to hai mắt, không nghe lầm chứ? Nhân tố quyết định của hội đồng quản trị, tổng giám đốc Thẩm lại muốn tới sân bay?
Thư ký Quách lập tức đoán ra điều quan trọng: “An tiểu thư phải đi à? Tổng giám đốc Thẩm, cậu phải lấy đại cục làm trọng chứ?”
Tư Vũ không lên tiếng cũng không buồn xuống xe, Thư ký Quách thở dài trong lòng: “An tiểu thư muốn đi đâu, tôi đặt vé máy bay buổi chiều nay cho cậu”.
Tư Vũ vẫn không nói lời nói, ngón tay thon dài nhẹ gõ nắm cửa xe, một cái một cái, người bên ngoài và người ở trong xe đều yên tĩnh, lặng lẽ chờ đợi cho đến khi anh nhấc chân xuống xe thêm lần nữa, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vừa cài lại nút áo âu phục vừa đi lên thang máy: “Thư kí Quách, cô ấy muốn đi Florence, ông giúp tôi đặt chuyến bay lúc mười hai giờ rưỡi hôm nay”.
“Mười hai giờ rưỡi? Có phải gấp quá không?” Thư ký Quách nói xong, thì phát hiện Tư Vũ không đáp lại câu nào, ông thở dài, Vũ thiếu gia tùy hứng lên là chẳng biết quan tâm tới ai nữa hết.
An Tầm không ngờ mình lại gặp được thư kí Quách ở sân bay, rõ ràng là ông vừa hốt hoảng chạy tới chạy tới, bởi vì mái tóc luôn gọn gàng, tỉ mỉ ngày thường, bây giờ lại có hơi rối loạn.
“Đuổi kịp rồi, tốt quá tốt quá”. Thư ký Quách cúi người chào: “Xin chào An tiểu thư, chúng ta có thể tìm một chỗ nói chuyện một chút không”.
An Tầm có hơi đau lòng cho ông anh này đây, lúc nào cũng phải thay Tư Vũ bôn ba: “Có thể, thư ký Quách”.
Thư ký Quách nhìn đồng hồ đeo tay một lúc: “Tôi sẽ không làm cô trễ giờ”.
“Không sao, không làm trễ giờ lên máy bay là được”.
Thư ký Quách lung túng ho nhẹ, do dự hồi lâu rồi nói: “Nói thật, tôi đến là để ngăn cản cô lên máy bay”.
An Tầm: “…”
Hai người tìm một nơi bán thức ăn ở sân bay, nhìn lại có vẻ giống như quán cà phê.
“Có thể tôi cần nói từ đầu, cô đừng chê tôi dài dòng”. Thư ký Quách cảm thấy mình cần nói dự phòng trước đã.
“Không sao, mời ông nói”. An Tầm khuấy cà phê không dễ uống, cảm giác như thể sẽ nhanh chóng tan ra.
Thư ký Quách kể chuyện rất logic rõ ràng, giọng nói ôn hòa, chầm chậm, đúng là một người hòa giải rất tốt.
“Chuyện của gia tộc lớn, bình thường vẫn có hơi phức tạp, bác cả qua đời sớm, bác hai muốn làm người đứng đầu, cha của Tư Vũ là Thẩm tiên sinh là người con nhỏ nhất, cũng rất được cưng chiều, ông cùng bác hai tranh đấu gay gắt bao năm nay, về sau lão tiên sinh qua đời, sau đó lão phu nhân lại chuyển hết cho Tư Nam cầm quyền”.
An Tầm yên lặng lắng nghe, giống như nghe sách.
“Tư Nam và Tư Vũ là sinh đôi, hình dáng vô cùng giống nhau, Tư Vũ khỏe mạnh, Tư Nam lại mắc bệnh thông tâm nhĩ, là bệnh tim bẩm sinh”.
An Tầm kinh ngạc, sau lại thấy rất đau lòng, cô vẫn xem người kia như bạn tốt, anh ruột của Tư Vũ, lại mắc phải bệnh tim bẩm sinh.
“Người trong nhà rất cưng chiều cậu ấy, sự yêu mến dành cho Tư Nam cũng nhiều hơn Tư Vũ, cho nên anh trai bị nuông chiều thành một người kiêu căng, tùy hứng, còn em trai thì lễ độ ôn hòa, tôi nhớ hình như vào năm mười hai tuổi, hai đứa nhóc giận dỗi nhau, Tư Vũ hỏi tôi vì sao cái gì người hiểu chuyện cũng phải nhường cho người không hiểu chuyện”. Thư ký Quách thở dài: “Từ đó về sau, Tư Nam thích cái gì Tư Vũ đều giành lấy cái đó, không nhượng bộ chút nào, hai người cứ cãi nhau ầm ĩ như thế cho đến lúc trưởng thành”.
Lúc nghe được Tư Nam thích gì Tư Vũ liền giành lấy, ánh mắt An Tầm thoáng loé lên, cô nhìn sâu vào mắt Thư ký Quách. Ông cũng không có chú ý đến vẻ mặt An Tầm: “Ngoài mặt nhìn quan hệ của hai người không thân thiết nhưng tôi cảm thấy hai đứa bé đó đều rất quan tâm đến đối phương”.
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau sao?”An Tầm hỏi.
Thư ký Quách cười cười: “Có ý đó thật, thật ra người Thẩm gia tập trung bồi dưỡng là Tư Vũ, dù sao cũng vì sức khỏe Tư Nam không thích hợp để kế thừa gia nghiệp, nhưng Tư Vũ lại một lòng học y, Tư Nam lại thể hiện thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, tiên sinh đành phải theo ý hai đứa trẻ”.
“Tư Vũ học y… là vì Tư Nam sao?” An Tầm nhớ tới lý do học y của Tư Vũ, anh chỉ nói mình muốn chữa bệnh cho mọi người.
“Cậu ấy chưa từng nói, nhưng tôi đoán có thể là do vậy. Thật ra bệnh viện St.Norton là do tiên sinh thành lập vì Tư Nam, là nơi có thiết bị và đội ngũ bác sĩ chữa bệnh tốt nhất”. Thư ký Quách nói đến đây thì đột nhiên thở dài: “Lúc trước Tư Nam có trải qua mấy lần phẫu thuật, đều hết sức thành công, cho đến nửa năm trước, lần đó….”
Nghe thấy câu này, An Tầm đột nhiên ngừng thở: “Rất nghiêm trọng sao, bây giờ thế nào?”
Thư ký Quách lẳng lặng nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên nét bi thương không nói được, ông không nói gì, hồi lâu mới phát ra thành tiếng: “Bệnh biến chứng đến gan, qua đời”.
An Tầm thở hốc vì kinh ngạc, cô đưa tay bụm miệng, không tin nổi nhìn ông, nước mắt bất giác lại trào lên, nóng hổi.
Cô cứ tưởng kết quả xấu nhất là bệnh sẽ nghiêm trọng một chút. Cô không ngờ, mà cũng không dám nghĩ rốt cuộc lại trở nên như vậy.
Tư Vũ đã đau lòng bao nhiêu.
Đêm đó ở Đinh Nam, lúc cô ra ngoài tìm thức ăn, anh nói mình đang nói chuyện với anh trai, có lẽ là vì đang tưởng nhớ…
Anh còn nói mình bị mất ngủ, đã được nửa năm rồi,…đau buồn đến thế.
Phát hiện tranh cô vẽ trong xe của Tư Nam, có lẽ đã để ở đó từ lâu mà không ai hay biết.
Thư ký Quách đưa cho cô một chiếc khăn tay, vành mắt của mình cũng hơi đỏ hồng: “An tiểu thư, cám ơn cô”.
Cảm ơn cô về điều gì, có lẽ ông không cần nói nữa.
Ông uống một ngụm cà phê, dường như tâm trạng đã bình tĩnh hơn không ít, ông nói tiếp: “Bởi vì liên quan đến quyền quản lý ở Thẩm Châu, nên chuyện của Tư Nam bị tiên sinh che giấu, nói với bên ngoài là đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, chuyện này làm Tư Vũ rất giận, cũng cãi nhau một trận với tiên sinh, lần này về nước, rất lâu rồi họ chưa ngồi lại để nói chuyện, về sau Bác hai bên kia có vẻ đã nghi ngờ, lão gia liền gọi Tư Vũ về”.
An Tầm cúi đầu khuấy ly cà phê nguội lạnh: “Cho nên Tư Vũ phải trở thành Tư Nam, Tổng giám đốc của Thẩm Châu, vị hôn phu của Trịnh Hi Thụy”.
Thư ký Quách lắc đầu: “Tư Vũ không đồng ý”.
An Tầm giật mình ngẩng phắt đầu nhìn ông.
Thư ký Quách thấy cô phản ứng như vậy, mới hiểu cô cũng không biết chuyện gì: “Về sau, lúc hai người đi chơi ở Nhật Bản, An tiểu thư bị nhà Ando mời đi, mãi không thấy trở về”.
An Tầm càng thêm bất ngờ, cô không ngờ việc này lại dính dáng đến chuyện kia: “Sau đó thế nào?” Vì căng thẳng nên giọng điệu càng trở nên lo lắng.
“Tư Vũ đồng ý trở về giúp tiên sinh, điều kiện là tiên sinh cho người đi cứu An tiểu thư”.
Người vào quán cà phê càng lúc càng đông hơn, người ra người vào, An Tầm ngồi gần hành lang, người phục vụ vô tình đụng trúng cô, nói lời xin lỗi cô cũng không đáp lại.
Cô cứ tưởng là do mình đã tự giải quyết được chuyện đó.
Rất lâu sau, An Tầm mới tìm lại giọng nói của chính mình: “Ông ấy muốn Tư Vũ giúp thế nào, vĩnh viễn trở thành Tư Nam sao?”.
Thư ký Quách cười lắc đầu: “Như vậy không công bằng với Tư Vũ, tiên sinh và phu nhân cũng sẽ không yêu cầu như thế, dù sao cũng là con trai mà hai người thương yêu”.
An Tầm lén thở phào một hơi.
Thư ký Quách nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn một tiếng nữa là hội đồng quản trị họp xong, tiên sinh sẽ thành tổng giám đốc mới của Thẩm Châu, tin Tư Nam ch.ết sẽ được công bố, Tư Vũ sẽ đi st.Norton làm bác sĩ”.
Kết quả tốt nhất. Nhưng mà: “Còn Trịnh Hi Thụy?”
“Cô ấy sao? Tư Nam đã không còn rồi mà”.Thư ký Quách không hiểu cô ấy còn có vấn đề gì.
Chuyến bay từ Xuân Giang đến Florence đã phát thông báo lần thứ hai, An Tầm đứng dậy: “Ngại quá, thư ký Quách, tôi phải đi”.
Thư ký Quách nhướn mày, như thế còn muốn đi.
“Ngày mai nhất định phải có mặt ở trường trình diện, giáo sư đã gửi lời mời triển lãm, tôi phải có mặt”.
“Thật ra, Tư Vũ đã nhờ tôi mua vé máy bay đi Italia buổi chiều nay, là tôi tự mình chạy đến để tìm cô”. Thư ký Quách thở dài: “Vốn tưởng tiết kiệm được chút tiền, xem ra bây giờ vẫn phải đi mua vé”.
An Tầm cười: “Làm ông phải tốn kém rồi”.
Hội đồng quản trị kết thúc như dự tính, không sai lệch chút nào. Tư Vũ rời khỏi công ty, về nhà thu dọn quần áo, rồi lập tức đi thẳng đến sân bay. Thư ký Quách cảm thấy một ngày hai lần mình phải chạy đến sân bay thế này cũng thật là rảnh rỗi, nhưng ông sao dám than phiền, chuyện ông tự mình chạy đi tìm An tiểu thư cũng không dám kể ra.
Đưa vé máy bay rồi tiễn Tư Vũ vào cửa kiểm tr.a an ninh, xong xuôi ông mới yên tâm rời khỏi, cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh, Tư Vũ cũng đã đến tuổi theo đuổi bạn gái rồi.
Đoạn video trên internet vẫn còn chưa hết nóng, sau hai lần bị người ta hỏi thăm, cuối cùng Tư Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, anh đành phải lấy khẩu trang mang vào. Nhưng không có người hỏi thăm, người xung quanh lại liên tục nhìn anh vì tưởng một minh tinh nào đó đi du lịch. Tình huống này cứ tiếp tục cho đến khi anh ngồi vào vị trí mới đỡ hơn một chút.
“Xin hỏi…”.
“Không phải”.
Tư Vũ lật tạp chí, vừa nghe có tiếng người hỏi thăm, đầu cũng không thèm ngẩng lên, anh lạnh lùng ngắt tiếng. Bởi vì đây là khoảng hạng nhất, có ít người và yên tĩnh, thái độ của anh như vậy khiến những hành khách khác đều nghiêng đầu nhìn sang, tiếp viên hàng không cũng lập tức đi tới, tươi cười: “Tiểu thư có việc gì sao? Cần giúp đỡ không ạ?”
“Không có gì, chỉ là bạn trai tôi giận dỗi một chút thôi”. Cô gái ngồi xuống ghế bên cạnh Tư Vũ.
Còn Tư Vũ thì kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người bên cạnh cũng sững sốt hồi lâu, anh cúi đầu cười khẽ: “Anh thích sự ngạc nhiên này”.
An Tầm nhìn người đeo khẩu trang thần thần bí bí kia, hỏi thẳng: “Xin hỏi, anh là Tư Vũ nhà tôi đúng không?”
“Đương nhiên rồi, tình yêu của anh”. Anh khép tờ báo lại, để qua một bên, anh phải làm gì đó để chứng minh mình không hề kích động hay….căng thẳng.
An Tầm ồ một tiếng, cô bình tĩnh ngẩng đầu lên, cách một lớp khẩu trang màu đen, hôn anh.
Tư Vũ bất ngờ, vừa muốn đưa tay ôm cô, cô đã nhích người về, nhìn anh cười rạng rỡ.
Anh gỡ khẩu trang xuống, đôi mắt đong đầy bao ánh sáng, rạng ngời: “Có thể làm lại lần nữa không?”
An Tầm nhìn thoáng qua những người khác đang ở cùng một khoang, nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay anh.
“Nói cho anh biết đi, xảy ra chuyện gì thế? Anh còn tưởng mình phải tốn thêm nhiều công sức nữa”. Tư Vũ đã nắm lấy tay cô, nắn nắn từng cái một.
“Trước khi lên máy bay, em có gặp thư ký Quách”. An Tầm nói xong, đột nhiên cô lại cúi đầu xuống, kìm dòng nước mắt đang muốn lại trào ra.
“Xin lỗi Tư Vũ, em không biết gì cả”.
Anh nhướn máy, không ngờ cô cũng có một mặt đa sầu đa cảm như thế này, cúi đầu hôn lên tay cô: “Không sao, An Tầm, em không biết thì không cần xin lỗi”.
Tất cả đâu cần dùng lời để nói ra, ánh mắt của cô đã nói lên tất cả.
Cô buồn vì Tư Nam, đau lòng vì Tư Vũ.
Chuyến đi suốt mười giờ, anh bảo An Tầm ngủ, An Tầm không đồng ý, nói muốn tâm sự với anh, kể chuyện lúc ở Nhật Bản hoặc là chuyện về Tư Nam, nếu như anh đồng ý.
“Tất cả mọi người trong nhà đều hay nhường anh ấy, chỉ có anh là thích đối nghịch thôi, lúc nào anh ấy cũng bị anh làm nổi giận lôi đình”. Tư Vũ chủ động nói chuyện về Tư Nam, không còn là chỉ một cái tên lạ lẫm.
Tư Nam nổi giận lôi đình, rất khó tưởng tượng.
An Tầm nhớ đến lời của thư ký Quách: “Nghe nói anh ấy thích gì anh cũng muốn giành lại hết”.
Không biết Tư Vũ đang nghĩ đến chuyện gì, anh khẽ cười: “Không, chỉ là chán chán nên muốn trêu chọc anh ấy thôi, không ngờ còn khiến ai kia nổi tiếng”.
“Hả?”
“Bức Hồng hoàng đó”. Tư Vũ nhắc nhở.
An Tầm dừng lại một chút, đột nhiên trợn to hai mắt: “… Trời! Hai người rảnh quá đi”.
Lúc trước bức Hồng Hoàng có thể bán được tới giá đó, không chỉ riêng An Tầm, cả phòng đấu giá và trang web đều rất bất ngờ.
Hai vị khách vừa ý một bức tranh, còn giành không chịu bỏ, mức giá đó còn từng có ai vượt được qua.
Ai ngờ đó lại là hai anh em nhà này.
Chỉ do người em đùa ác mà anh phải tốn thêm hai mươi vạn Euro.