Chương 5
Lần tranh chấp kia nguyên nhân là do Giang Huệ trong lúc vô tình đụng rớt kính trên tường xuống, mảnh vỡ văng qua cắt trúng mặt cô gái nọ, Giang Huệ cũng đã xin lỗi rất nhiều lần nhưng thật không ngờ, ngày hôm sau mẹ cô ta lại tìm đến tận nơi để gây sự. Giang Huệ và con gái Đường Khang Lệ vốn là bạn học của nhau nên việc cô chỉ có mình mẹ nuôi nấng cũng không phải là chuyện bí mật gì. Có lẽ Đường Khang Lệ cũng đã nghe chuyện từ con gái nên hôm đó mắng chửi rất khó nghe, khiến cho Giang Huệ tinh thần sa sút mất mấy ngày. Viện trưởng thương lòng cho cô nghỉ phép vài hôm, đến khi đi làm lại mọi người đều khuyên bảo, an ủi rất nhiều. Chuyện này cũng coi như chấm dứt. Sau đó nghe nói Đường Khang Lệ bị giết, cảnh sát còn đến tận vườn trẻ tìm gặp con gái cô ta nhưng không có ai hỏi đến chuyện tranh chấp kia nên Giang Huệ cũng không nghĩ nhiều. Chuyện này nói ra cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt, bất quá chỉ là lông gà vỏ tỏi mà thôi. Hơn nữa, con gái Đường Khang Lệ cách đây hai tháng đã được thăng lên chức cao, trong nhà trẻ giờ không còn ai nhắc lại chuyện xưa nữa. Rõ ràng đề tài rất chán nhưng Lạc Nghị Sâm lại nghe đến thất thần. Giang Huệ ngồi phía đối diện hàng mi buông xuống, khẩu khí không nóng không vội, thậm chí chẳng có bao nhiêu âm điệu phập phồng, đơn thuần chỉ là kể lại một đoạn ký ức của mình. Không có oán giận cũng không bực tức. Một cô gái khó hiểu, cậu đã tưởng vậy. Một cô gái không biết cách làm nũng mà sẽ giống như mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm một bên im lặng chờ bạn. Thế nhưng, người như vậy chưa chắc đã không phải là loại hình Gia Lương thích. Cậu móc ảnh chụp của Gia Lương ra hỏi: "Cô có biết người này không?". Ánh mắt Giang Huệ chợt lóe lên một tia khác thường, trầm mặc một lát cúi đầu nói: "Không biết". Nói dối! Vì sao chứ? Lạc Nghị Sâm cũng không vạch trần lời nói dối của cô, hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp, có lẽ sẽ tìm được nhiều manh mối từ cô gái này. Cậu gật đầu cất tấm ảnh đi. "Ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà" Ra khỏi cửa hàng thức ăn nhanh, trên trời bắt đầu đổ xuống từng đợt tuyết lớn phiêu phiêu nhẹ nhàng. Thành phố duyên hải rất ít khi gặp được những trận tuyết lớn như vậy, lưu loát che đi những ngọn đèn đường ban đêm, chiếm cứ đất trời, để lại trong đáy mắt tầng tầng phiến bạch. Đi theo gió tuyết chính là cơn giá rét cực độ khiến người ta không sao yêu nổi. Giang Huệ hắt xì vài cái, lạnh đến mức rụt rụt cổ. Lạc Nghị Sâm thấy vậy liền cởi áo khoác ngoài choàng cho cô, đang lúc cô muốn cự tuyệt liền lên tiếng ngăn lại: "Tôi là đàn ông, có thể chịu được, cô cứ mặc đi". Giang Huệ muốn nói lại thôi, cũng không cự tuyệt ý tốt của cậu nữa. Rời khỏi cửa hàng đi bộ khoảng năm phút là đến tiểu khu nhà Giang Huệ. Dọc đường đi, Lạc Nghị Sâm vẫn cứ giả vờ cố ý vô tình hỏi đến chuyện ở quán bar, cô cũng chỉ ân a vài tiếng không trả lời cụ thể, duy nhất có khẳng định một câu: "Tôi chưa từng đến quán bar bao giờ". "Thật sao? Rất khó tin nha". Cậu thuận miệng nói. Chợt thấy cách bảy, tám mét, bên trong cánh cửa tòa nhà phía trước lập lòe hai điểm ánh sáng màu u lam, chỉ là nháy mắt hiện lên rồi nhanh chóng biến mất. Một cỗ mùi vị tanh nồng, mặn chát bị gió cuốn đến, Lạc Nghị Sâm cước bộ bỗng chốc ngưng bặt. Một loại bản năng khiến cậu ý thức được, luồng ánh sáng cùng mùi hương cổ quái kia phút chốc đã di chuyển đến phía sau mình. Cậu đưa ánh mắt quét về phía hai bên, thực tự nhiên đến gần Giang Huệ: "Trời đã rất muộn rồi, cô phải cẩn thận hơn một chút. Về đến nhà nhớ khóa kỹ cửa sổ lại". Nói được vài câu hai người đã vào đến cổng, Lạc Nghị Sâm cũng không có ý đưa Giang Huệ lên lầu, cô kéo áo khoác xuống muốn trả lại, cậu liền cười nói: "Cô cứ cầm đi, ngày mai tôi sẽ đến lấy. Nhanh lên, đừng để chậm trễ". Giang Huệ vốn không giỏi cự tuyệt người khác, mím môi, gật gật đầu, xoay người đi lên. Thẳng cho đến khi tiếng bước chân của Giang Huệ dần dần biến mất, sắc mặt của Lạc Nghị Sâm mới hoàn toàn thay đổi, xoay người quan sát tình hình chung quanh. Mới vừa rồi khí tức nguy hiểm kia đã không còn sót lại một chút, giống như tất cả chỉ là ảo giác thoáng qua... Cậu làm bộ như không có việc gì bước ra ngoài. Đêm đông rất ít khi có người đi lại. Lúc này, tiểu khu phi thường im lặng, càng đi về phía nam đèn đường lại càng thưa thớt. Nhìn về phía xa, dường như đầu bên kia cũng không có nhiều nhà ở. Bởi vì tuyết trắng che lấp mà tầm mắt cũng trở nên mờ mịt theo, lờ mờ chỉ có thể trông thấy đến hai tầng nhà. Một trận gió lạnh thổi qua quấn theo mùi hương cổ quái. Cậu bước chậm lại, hướng tới phía nam nhìn chăm chú một lát, ma xui quỷ khiến chân cứ thế bước đi. Có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Chạy tới chân tường tòa nhà phía nam cũng chưa phát hiện được điều gì, cậu không khỏi có chút thất vọng. Dừng chân quay đầu, nhìn lại con đường vừa mới đi qua đâu có để sót nơi nào. Ánh mắt nhìn thấy đều là hoa tuyết trắng xóa, chỉ có một chút màu đen điểm lên vài chấm trên cả không gian ngập tràn, hoặc xa gần một vài ô cửa sổ thắp đèn le lói như một bức tranh ghép hình. Hết thảy đều rất bình thường. Cậu túm chặt lấy cổ áo lông, quyết định dẹp đường về nhà. Mới đi ra ngoài một bước, mùi hương kỳ lạ kia lại một lần nữa bay tới. Tà khí! Là từ đâu tới?! Không đợi cho cậu từ từ suy nghĩ, một đoàn đen tuyền từ trên tường lao mạnh xuống dưới, mùi vị tanh nồng dày đặc khiến cậu suýt nữa ch.ết sặc một phen. Bản năng bảo vệ ý thức nhanh chóng tránh được, lại không ngờ thứ đó sau khi rơi xuống đất cư nhiên tóm lấy chân cậu. Nếu như bị bắt lấy, vậy có nghĩa thứ này có tay, là con người! Lạc Nghị Sâm dùng sức đạp mạnh một phát... Mẹ kiếp! Tuyệt đối là cứng như sắt, đau đến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Thứ đang tóm lấy chân cậu căn bản không hề để ý đến một cước kia, theo cẳng chân hướng bò lên trên, trong lúc cậu còn đau đến không thở nổi đã gắt gao ôm chặt lấy. ch.ết tiệt, hôi thối đến kinh tởm! Nhận thấy thứ kia thản nhiên muốn đùa bỡn lần mò trong áo mình, cậu nhất thời vừa thẹn vừa tức, lắc mạnh cơ thể vài cái, tóm chặt lấy cổ tay kia... Đây thực sự là người sao? Lạnh quá! Trong lúc kinh ngạc, trận gió tuyết lại phiêu tới một làn hương thơm ngào ngạt. Vật hôi rình bỗng chốc khựng lại rồi lập tức buông cậu ra, trong chớp mắt không còn hình dáng. Hương thơm nồng nàn hòa lẫn với mùi tanh tưởi khiến cậu như muốn tắc thở, che kín mũi miệng lần mò phương hướng đuổi theo. Tô tỷ cứu giá!!! Cũng may Tiểu Lạc nhà ta còn chưa bị ma hϊế͙p͙ chít : Tiếng gió vút một cái còn nhanh hơn cả sự cảnh giác, trực tiếp tập kích từ phía trên đỉnh đầu lao xuống. Lạc Nghị Sâm may mắn tránh được một đòn này, còn chưa thấy rõ khuôn mặt đối phương, trên bụng đã bị hung hăng đánh một quyền! Thắt lưng cúi gập vì đau đớn, phía sau lại một lần nữa đánh tới, cậu cuống quít vặn vẹo xoay người, tay phải giơ lên đỡ được một cước. Người này tuyệt đối không phải là thứ lưu manh bốc mùi khi nãy. Nước hoa... là nữ! Cô gái này ít cũng phải cao đến mét bảy, vòng một vô cùng gợi cảm. Áo da bó sát màu đỏ, quần da đỏ, giày cũng một màu đỏ chói, Lạc Nghị Sâm nháy mắt ngây người. Một đòn không trúng, thân hình đỏ chót kia đạp vào bàn đá nhảy bật lên cao, bắp chân thẳng tắp từ trên đánh xuống như cột đèn nhấp nháy với vận tốc kinh hồn. Đòn này mà bị bổ trúng còn không về chầu ông vải? Cậu nhanh chóng hốt hoảng lộn một vòng. Đối phương thấy vậy, khóe miệng khẽ nhướn lộ ra nụ cười khinh thường. Eo lưng cao ngất nhấp nhô hít thở thình lình xuất hiện trước mặt, một phát đấm thẳng vào lồng ngực. Lạc Nghị Sâm theo bản năng dùng hai tay bắt lấy, không ngờ tay cô ta lại như không xương, trượt ra thoát khỏi sự kiềm chế, một đòn lao nhanh như tên bắn. Đau đớn như muốn bóp nghẹt hô hấp, cậu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, máu nóng bốc lên, thân hình kia nhoáng một cái dũng mãnh nhào qua. Hợp quyền, đá ngang, cùi chỏ, xoay người kẹp cổ, mỹ nhân đồ đỏ đại khai pháp giới, khí phách mười phần xuất chiêu, Lạc Nghị Sâm thân thủ nhanh nhẹn không kém, linh hoạt như chim. Hai người một gái một trai, ngang tài ngang sức. Phần tử phạm tội hiện nay cũng quá là kiêu ngạo đi, cư nhiên dám tập kích hình cảnh nơi công cộng?! Vậy thì đừng có trách lão tử ra tay không khách khí nha! Thừa dịp cô gái kia nghiêng người lộ ra sơ hở, cậu xoay một vòng bắt lấy vòng eo, một tay chế trụ đầu vai, khẽ quát một tiếng: "Lên!", mỹ nhân áo đỏ thế mà bị cậu một phát cường ngạnh nhấc lên cao. Chỉ cần ném mạnh xuống đất, cho dù không gãy mấy cái xương sườn thì cũng sẽ không đủ sức lực để mà phản kháng nữa. Đáng tiếc đời không như mơ, đối phương hoàn toàn không thèm ra đòn phòng thủ, đơn giản tay phải chống lấy đầu vai cậu, tay trái khua nhẹ qua trước mũi, Lạc Nghị Sâm ngửi được một cỗ hương hoa ngọt lịm... Chợt thấy toàn thân mê muội, dưới chân lảo đảo vài bước, người kia nắm lấy cơ hội thoát thân, nhanh chóng ngáng chân, gắt gao đè cậu xuống đất. Đầu óc lâm vào cơn mê, phảng phất cả thế giới đều thiên rời địa chuyển. Càng phát ra mơ hồ trong tầm mắt chỉ có độc đôi giày cao gót màu đỏ, cậu cảm giác đôi giày kia đang đạp lên lưng mình. Thu phục xong Lạc Nghị Sâm, cô nhét tay vào túi cười lạnh vài tiếng: "Tiểu tử này cũng không phải tệ đâu nha". Tiện đà gọi lớn: "Đại ca, tên này xử lý thế nào đây?". Không biết từ nơi nào truyền đến âm thanh thản nhiên trả lời: "Mang về". Trước khi hoàn toàn mất đi tri giác, Lạc Nghị Sâm vẫn kịp nhận ra giọng nói của tên đại ca kia, chính là Công Tôn Cẩm! Thời gian chầm chậm trôi qua, cậu đứt quãng nghe thấy được tiếng vài người nói chuyện bên tai. Ý thức đã lấy lại nhưng vẫn còn chút di chứng của việc hôn mê, đầu choáng váng, mí mắt nặng nề, từ cổ trở xuống giống như bị liệt không sao cử động nổi. Lạc Nghị Sâm điều hòa hơi thở, cố gắng hóa giải sự ch.ết lặng. Khi còn nhỏ cậu đã được ông nội dạy qua cách hô hấp này, thật ra cũng rất đơn giản. Chỉ cần từ từ hít vào một hơi, nén tại lồng ngực năm giây rồi chậm rãi dồn khí xuống khoang bụng, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Cậu đã tập theo phương pháp hô hấp này suốt mười tám năm qua, thân thể cảm giác vô cùng nhẹ nhàng. "Cậu ta hình như đã tỉnh". Tiếng của người đàn ông xa lạ: "Nhịp thở có chút thay đổi". "Nhanh vậy sao?!" Lại là một giọng nói xa lạ khác. Nghe hẳn là một bé gái. Cô bé hoài nghi nói: "Không thể nào! Trúng phải thuốc của Tô tỷ ít nhất cũng phải mê man đến mười hai giờ, anh ta mới ngủ được có bốn tiếng". Một người đàn ông và một cô bé. Lạc Nghị Sâm vừa nghe vừa suy nghĩ không biết nên ứng phó như thế nào thì lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng bước chân đều đều đi tới, giày cao gót. Không phải chứ? Toàn thân bỗng chốc sởn da gà, cậu đột nhiên nhớ tới cô gái mặc đồ đỏ kia. "Tô tỷ, đại ca nói thế nào?". Cô bé cao giọng hỏi. Tô Khiết trước sau một bộ lười biếng, đi đến trước giường buông mắt nhìn xuống khêu khêu mi, cười cực kỳ ác liệt: "Tiểu tử, tôi biết cậu đã tỉnh. Sao vậy, không dám đối mặt với hiện thực sao?". Nghe vậy, Lạc Nghị Sâm một bụng hỏa khí, chậm rãi mở to hai mắt, lạnh lùng nói: "Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy mấy kẻ biến thái". "Cậu nói sai rồi" Nghe âm thanh chính là của người đàn ông xa lạ khi nãy, Lạc Nghị Sâm dựa theo tiếng nói nhìn lại, một thân quần áo lôi thôi, đầu tóc mặt mũi rối bù bẩn thỉu. Người này tám phần là một tháng rồi chưa gội đầu a! Mấy lọn tóc rối buông lỏng trên vai, trước trán lộn xộn một đoàn che khuất hơn nửa tầm mắt, chỉ để lộ ra duy nhất mũi cùng miệng, khóe môi hơi khiêu lên như khẽ cười. Nếu dùng ngôn ngữ phi văn học để miêu tả chính là: Bộ dáng muốn ăn đòn! Cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi dựa trên ghế, cằm tựa lên thành cười hì hì: "Đầu tiên cậu thử nói xem biến thái nghĩa là gì? Cái gọi là "Định nghĩa biến thái" hay "Định nghĩa hành vi biến thái" cần phải lấy tiêu chuẩn quy phạm xã hội để cân nhắc. Thế nhưng, tiêu chuẩn là tùy thời mà thay đổi, cho nên cần phải căn cứ vào các tính huống khác để phân tích. Tỷ như nói "Hành vi thích ứng bất lương", "Cá thể không thích ứng", v.v. Harmful đưa ra hai quan điểm nghi ngờ. Một là, cho rằng biến thái chỉ thuộc về giá trị khái niệm. Hai là, cho rằng biến thái chỉ là thuật ngữ khoa học. Ngoài tri thức về biến thái còn có sự khác biệt về văn hóa. Nói ví dụ đồng tính luyến ái, không ít người vẫn giữ tư tưởng cực đoan lạc hậu cho rằng họ là biến thái, thế nhưng tại một số quốc gia phương Tây lại thừa nhận quyền hôn nhân giữa những người đồng giới với nhau. Vào thời kỳ Hy Lạp cổ, đồng tính nam có được nhìn nhận hay không còn phụ thuộc vào hành vi ứng xử, bọn họ không những chỉ khoan nhượng mà còn rất tôn trọng người đồng tính. Nếu cậu muốn hiểu được tính chân thật của biến thái, có thể thông qua tư liệu điều tr.a trên đây thống kê, tính toán mà học tập". Một chuỗi dài lý luận khiến Lạc Nghị Sâm khóe miệng chỉ còn biết co giật, cậu bất quá chỉ là thuận miệng nói đại thôi, có nhất thiết cần phải bô bô dài dòng như vậy không?! "Rất tiếc, tôi không có hứng thú với biến thái" Nhìn mặt cậu dở khóc dở cười, Tô Khiết lại được một tràng ha ha lăn lộn, đập "Bốp" lên vai cậu nói: "Đừng có chọc vào Tưởng Binh, cậu ta chính là biến thái chân chính đấy". Dưới ngọn đèn sáng sủa rốt cuộc cũng thấy được cô gái toàn thân đỏ chói được hai người kia gọi là Tô Khiết. Thật đúng là đại mỹ nhân a! Dáng người quá chuẩn không cần phải nói đến mà ngũ quan trên khuôn mặt cũng vô cùng tinh xảo, rất xứng với vẻ lười nhác ngạo mạn kia khiến cậu cảm giác như chính mình gặp được nữ vương bệ hạ. Tưởng Binh không thèm để ý đến lời trêu chọc của Tô Khiết, vươn tay về phía Lạc Nghị Sâm lên tiếng: "Tưởng Binh, chuyên gia máy tính của nhất khoa". Không phải nhà nhân văn học sao?! Cậu hồ nghi đưa tay ra nắm lấy, miễn cưỡng cười cười. Cô bé kia cũng chạy nhanh đến trước mặt cậu cười nói: "Tôi là Miêu An, anh có thể gọi tôi Tiểu An hoặc An An cũng được. Tôi là nhà tạo mẫu của nhất khoa". Miêu An cười rộ lên trông thực khả ái, bên trái khuôn mặt còn lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ. Nhưng Lạc Nghị Sâm hiện không có tâm tình để thưởng thức, trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn biết đây là nơi nào? "Đây là đâu?". Cậu vẫn còn thấy chút choáng váng: "Có thể cho tôi một ly nước không?". Lúc này, cửa căn phòng lần nữa bị đẩy ra lần nữa. Là Công Tôn Cẩm. Sự xuất hiện của Công Tôn Cẩm không hề gợi ra bất cứ biến hóa gì, lấy Tô Khiết cầm đầu, ba người vẫn hứng thú hi hi ha hả. Anh ta cũng không có ý kiến, trực tiếp đi đến trước mặt cậu cười nói: "Đã làm quen cả rồi chứ?". Lạc Nghị Sâm gật gật đầu, không lên tiếng. Công Tôn Cẩm tiếu ý càng đậm, kéo ghế tựa ngồi xuống, ra hiệu bảo ba người còn lại đến gần. Anh đem chén trà trong tay đẩy về phía cậu: "Chỗ này có lẽ cậu chưa từng nghe qua, La đội trưởng cũng không có cách nói cho cậu, những người khác lại càng không biết đến. Vậy nên, chuyện cậu không biết chúng tôi là ai cũng không phải điều kỳ quái. Nơi này, chính là nhất khoa". Nhất khoa rốt cuộc là cái nơi ch.ết tiệt nào, Lạc Nghị Sâm cũng không có hứng thú theo đuổi, cũng không hề tỏ vẻ bất mãn với cái cách mà bọn họ lôi cậu đến. Nghĩ lại mà nói, Tô Khiết cũng tốt, Công Tôn Cẩm cũng không hẳn là người xấu, bọn họ đơn giản chỉ là chấp hành nhiệm vụ mà thôi. Cậu hít sâu một hơi, hỏi: "Vì sao lại mang tôi tới đây?". "Tôi nghĩ cậu hẳn phải biết". Công Tôn Cẩm thoáng chút kinh ngạc nói: "Dựa vào trình độ phân tích của cậu, cậu hẳn phải biết rõ mục đích lần này chứ. Được rồi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi". Tuy rằng mọi chuyện có chút đột ngột nhưng năng lực tiếp nhận của Lạc Nghị Sâm cũng coi như khá tốt. Ít nhất, hiện tại cậu cũng không hề khẩn trương, đối mặt với Công Tôn Cẩm cũng có thể trầm tĩnh lại. Trên mặt anh ta thủy chung vẫn luôn duy trì một loại mỉm cười vừa phải, không khoa trương cũng không hờ hững: "Tuy lúc đầu chúng tôi có nghi ngờ cậu nhưng thông qua công tác giám định phân tích, cậu không có khả năng gây án". "Đợi đã, các anh phân tích dựa trên tiêu chuẩn gì?" Lạc Nghị Sâm tự cảm thấy chính mình có chút ngu ngốc nhưng chuyện này tuyệt đối phải hỏi cho rõ ràng. "Cậu muốn biết bao nhiêu?" "Còn tùy thuộc vào anh muốn nói những gì?" Đối mặt với năng lực tư duy nhanh nhẹn của Lạc Nghị Sâm, Công Tôn Cẩm cười cười: "Nhất khoa là một phân nhánh của cảnh bộ do tôi làm đội trưởng. Ba người này đều thuộc tổ tôi, còn có Lam Cảnh Dương phụ trách công việc bên ngoài mà cậu đã gặp qua và một người nữa là chuyên gia giám định pháp y mà cậu chưa gặp, Liêu Hiểu Thịnh". "Nhất khoa các anh chỉ có vài người thôi sao?" "Quý tại tinh nha (Những thứ kết tinh mới là quý giá). Chúng tôi chịu sự quản lý trực tiếp của bộ hình cảnh, chủ yếu phụ trách các vụ án có yếu tố phi vật chất, phi tiêu chuẩn vật chất và phi nhân tính tham gia cùng, có quyền trực tiếp tiếp nhận điều tr.a án mạng của các phân bộ đồng cấp trở xuống. Tại một số tình huống đặc thù cũng có quyền bắt giam nghi phạm, phạm nhân, kẻ bao che, đồng lõa mà không cần thông qua bất cứ bên nào hết, được hưởng ưu tiên hàng đầu bất luận là tư liệu, thi thể nạn nhân hay cả trên phương diện vũ khí. Tất cả các vụ án do nhất khoa xử lý toàn bộ được liệt vào hồ sơ bí mật, không có sự cho phép của tôi, dù là ai cũng không có cửa mà ngó đến". Cái này chẳng phải là bức người quá đáng sao? Thế nhưng, cái gì gọi là "Yếu tố phi vật chất, phi nhân tính tham gia cùng"? Lạc Nghị Sâm nửa tỉnh nửa mê, không thể hiểu nổi. Tưởng Binh thấy vậy liền ra mặt giải đáp: "Nói cách khác, trong tay cậu có cái chén, cậu dùng cái chén đánh ch.ết Tiểu An. Hung khí là cái chén, cái chén là vật chất. Chúng tôi gọi đó là "Có yếu tố vật chất trong vụ án". Ngoài ra còn có một số án mạng ch.ết do khí độc, mà thể khí lại thuộc về phi tiêu chuẩn vật chất...". "Tôi hiểu rồi". Cậu lên tiếng đánh gãy lời Tưởng Binh. Nghĩa là, loại án mà nhất khoa điều tr.a không có yếu tố vật chất hay con người, nói trắng ra là... "Hiện tượng siêu nhiên?". Lạc Nghị Sâm hứng thú tò mò hỏi. "Cũng gần giống như vậy". Tưởng Binh cười hắc hắc: "Về phần yếu tố phi nhân tính... Anh bạn à, tôi khuyên cậu đừng có trèo lên đầu hổ cưỡi". "Tôi đâu có ngốc đến mức đó! Tôi biết cái các anh gọi "Yếu tố phi nhân tính" là có nghĩa gì. Giống như cái ch.ết của Gia Lương vậy" Nhắc đến Gia Lương, tâm cậu lại như trùng xuống. Miêu An mắt to chớp chớp nhìn cậu bi thương định mở miệng an ủi vài câu nhưng sớm bị Công Tôn Cẩm ngăn lại. Theo đánh giá của anh, Lạc Nghị Sâm không có khả năng gây án. Kỳ thật, vụ án này đến tay nhất khoa cũng đã đủ nói lên đây không phải là một vụ án mạng thông thường. Tuy không nói rõ nhưng cậu vẫn có thể phỏng đoán, cái ch.ết của Gia Lương và Đường Khang Lệ đều đã được xếp vào "Những vụ án có yếu tố phi nhân tính". Người của nhất khoa xem như đã đi thẳng vào vấn đề, còn việc Công Tôn Cẩm nói với cậu mấy thứ này đến tột cùng là có ý gì? Lạc Nghị Sâm ánh mắt hồ nghi dừng lại trên mặt đối phương, tìm không ra nổi một điểm manh mối. Muốn hỏi lại không biết hỏi từ đâu, muốn đi trong lòng tràn đầy hiếu kỳ ngăn lối. Có lẽ là bị biểu tình không được tự nhiên trên mặt Lạc Nghị Sâm bức cho bật cười, Miêu An rốt cuộc có được cơ hội lên tiếng: "Thật ra tôi và Tưởng Binh đều bên hậu cần, Hiểu Thịnh cũng ít khi ra khỏi đây, đội trưởng cũng xem như nửa hậu cần đi, cho nên, chiến đấu bên ngoài chỉ có Tô tỷ với Cảnh Dương thôi". "Các anh đang thiếu nhân lực?". Lạc Nghị Sâm có chút buồn cười hỏi. Công Tôn Cẩm ngồi phía đối diện gật gật đầu, xem như chấp nhận số phận. Một loại dự cảm kỳ lạ trỗi dậy trong lòng, cậu thăm dò hỏi: "Không phải là muốn tôi gia nhập đấy chứ?". "Tạm thời xem như thử việc". Anh thản nhiên nói: "Chúng tôi cần cậu giúp, coi như đây là kỳ thi sát hạch. Đợi sau khi phá xong vụ án này sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu mà quyết định có giữ lại hay không. Cậu đồng ý chứ?". Lạc Nghị Sâm không hề nghĩ ngợi đã lập tức trả lời: "Đồng ý hay không thì cũng đã bị mấy người bắt lôi đến đây rồi. Được, không tính đến chuyện này, trước mắt tôi chỉ muốn tìm ra kẻ đã sát hại Gia Lương, những chuyện còn lại để sau hẵng tính". Tô Khiết tựa hồ rất vừa lòng với câu trả lời của cậu, mỉm cười cùng Công Tôn Cẩm thương lượng: "Để cậu ấy theo tôi đi". "Đừng có đùa, tôi rất mẫn cảm với những phụ nữ bạo lực". Nếu như cùng Tô Khiết hợp tác thật thì cậu có bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ xài đâu nha. Lỡ như vị nữ vương này bỗng dưng mất hứng không chừng sẽ đem cậu ra làm thịt mất. Một người phụ nữ như vậy, tốt nhất vẫn là nên cung kính mà tránh ra xa. Công Tôn Cẩm cũng có ý muốn để Lạc Nghị Sâm tự do hành động, đối với ý tưởng này, cậu cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm. Một chút biểu hiện lơi lỏng không tránh khỏi nổi ánh mắt của Công Tôn Cẩm, anh cười cười: "Lệnh điều chuyển tôi đã gửi đi, từ bây giờ cậu sẽ làm việc trong đội của tôi. Nhất khoa có một quy định, trong quá trình điều tr.a phá án, ngoài những việc bên ngoài thì đội viên không được về nhà mà sẽ ở trong ký túc xá do nhất khoa cung cấp. Lát nữa Tiểu An sẽ đưa cậu lên lầu". Vừa nói Công Tôn Cẩm vừa đưa mắt nhìn đồng hồ: "Hiện tại đã qua rạng sáng, cậu có thể về nhà thu dọn đồ đạc trước". Anh hơi nghiêng người, trong ánh mắt mang theo một điểm làm người ta khó đoán ra tiếu ý: "Tôi muốn nhắc nhở cậu, một khi đã đến nhất khoa thì các vụ án đều là cơ mật, không thể tiết lộ cho bất cứ người nào". Lúc này Tưởng Binh từ phía trong ngăn kéo rút ra một tờ văn kiện đặt lên bàn, nói với Lạc Nghị Sâm đang có chút ngẩn người: "Ký đi". Cậu chớp mắt một cái, hỏi: "Gì vậy? Không lẽ là... khế ước bán thân?!". Tô Khiết gật đầu cười, mặt đầy âm hiểm.