Chương 15

Edit: Luna Tan
Dọc theo đường đi, Lạc Nghị Sâm cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, chắc do Thẩm Thiệu vốn không phải người nhiều lời. Kể cũng lạ, tuy rằng cả hai không ai lên tiếng nhưng đều không hề cảm thấy xấu hổ, giống như như vậy thực bình thường.


Trên đường đến nhất khoa, Lạc Nghị Sâm gọi điện báo trước cho Công Tôn Cẩm. Chờ cho đến lúc bọn họ đỗ xe trước cổng, Công Tôn Cẩm đã đợi sẵn bên ngoài rồi.
Lạc Nghị Sâm mở lời giới thiệu: "Đội trưởng của chúng tôi, Công Tôn Cẩm".


Công Tôn Cẩm vươn tay, tủm tỉm cười: "Thẩm tổng, anh khỏe chứ?".
Thẩm Thiệu không đáp lại, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Công Tôn Cẩm mời Thẩm Thiệu tiến vào đại sảnh tầng một tiếp đón nhưng không để anh vào sâu bên trong. Tưởng Binh đã ngồi chờ sẵn ở đó.


Ở nhất khoa, Tưởng Binh là người tương đối hướng nội, không giỏi giao tiếp với người ngoài, lời nói cử chỉ cũng có chút bộp chộp hơn, vừa mở miệng đã hỏi: "Tôi có thể tiến hành một chút thí nghiệm với anh không?".


"Tưởng Binh!". Lạc Nghị Sâm vội vã đè tên ngốc này lại, tâm thầm nhủ: Bộ anh chán sống rồi sao?!
Công Tôn Cẩm cũng chẳng thèm để ý quản thúc nhân viên, tìm một chỗ tốt mời khách ngồi.


Cùng lúc đó, Tô Khiết vừa mới điều tr.a manh mối từ bên ngoài về nhìn đến chiếc Maserati ảo diệu đỗ trong sân, lập tức nhướn mày, nghĩ: Tên nào lại thích khoe của như vậy?!


available on google playdownload on app store


Không đợi cho cô kịp rủa đủ một vạn tám trăm lần, chuông điện thoại phút chốc vang lên. Không hiện số. Người biết số máy này cũng không nhiều, phỏng chừng có thể là lão đại hoặc Miêu An gọi tới. Thế nhưng đầu dây bên kia truyền đến lại là âm thanh khàn khàn mơ hồ. Tô Khiết sửng sốt: "Hiểu Thịnh?".


Không biết vị pháp y thần bí kia đã nói những gì, Tô Khiết đang tính mở cửa xe đi xuống lại chậm rãi rụt trở về, ngữ khí trầm trọng hỏi: "Cậu xác định là Nghị Sâm?".
Cuộc điện thoại của Liêu Hiểu Thịnh đã níu chân Tô Khiết ở lại, ít nhất cũng phải đến chừng ba mươi phút.


Cùng lúc đó tại phòng nghỉ tầng một cũng đã tập trung rất đông người. Miêu An cầm xuống sáu cái máy tính bảng, ngoại trừ Tưởng Binh đang ôm notebook ra, mỗi người đều có một cái, ngay cả Thẩm Thiệu cũng không ngoại lệ.


Lam Cảnh Dương và Chử Tranh từ bệnh viện gấp rút trở về đều đã tụ tập ở đây. Chử Tranh đối với sự xuất hiện của Thẩm Thiệu có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh đã trấn định lại tinh thần, ngược lại so với Lam Cảnh Dương, nhìn Thẩm Thiệu coi như không khí, cứng nhắc đón lấy máy tính, chuẩn bị bắt đầu cuộc họp. Lạc Nghị Sâm buồn bực vụng trộm liếc nhìn Công Tôn Cẩm, cảm thấy việc anh ta để cho Thẩm Thiệu trực tiếp tham gia cuộc họp này tựa hồ có cái gì đó không ổn. Công Tôn Cẩm mặc kệ là Lạc Nghị Sâm hay Thẩm Thiệu, cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào.


Đầu tiên, anh đem manh mối thu được từ Thẩm Thiệu thuật lại một lần. Sau đó, Miêu An nói: "Tôi đã gửi tư liệu sang cho mọi người, chỉ cần mở ra là có thể xem được".


Lạc Nghị Sâm một bên click mở tư liệu, một lên dỏng tai nghe: "Chiều nay Nghị Sâm đã sắp xếp lại tư liệu về vụ án buôn lậu ngày hai mốt tháng mười một. Thông qua sàng lọc, chúng ta đã phát hiện ra một vài manh mối có liên quan. Đầu tiên, đám tang vật bị đánh cắp kia được xác định là đồ cổ, tổng cộng có sáu khối".


Nhìn vào hồ sơ hình ảnh, có thể thấy được đây đều là các văn vật đáng giá cấp bảo hộ. Công Tôn Cẩm lấy ra một cặp tài liệu được đóng dấu niêm phong phân phát cho mọi người: "Một năm trước, bảo tàng ở Q thị xảy ra một vụ trộm cắp, theo như thông báo thống kê, số văn vật bị mất đi bao gồm bảy khối".


"Một năm rồi vẫn chưa tìm được, bọn chúng quả thực suy tính rất chu toàn". Miêu An không chịu nổi hiếu kỳ, càng không thể khống chế bản thân muốn rủa thầm thực lực của Q thị đúng chỉ là mấy tên vô dụng.


Công Tôn Cẩm cười nói: "Cũng không phải không có tiến triển, nhưng mỗi lần tìm ra manh mối đều bị chậm chân một bước. Vụ án mạng xảy ra nửa năm trước đã được chuyển giao cho bên khác xử lý, cụ thể là nơi nào tôi cũng không rõ", Nói tới đây, anh chỉ chỉ mọi người xem qua tư liệu, còn mình ngồi bên cạnh giải thích.


"Sau khi phát sinh vụ đánh cắp kia, bọn tội phạm thủy chung chưa từng ló mặt. Vừa rồi nhờ có sự việc của Vương Cường chúng ta mới có cơ hội tìm về được sáu khối văn vật. Cái tôi muốn mọi người chú ý là khối văn kiện thứ bảy, cũng chính là tang vật bị thiếu mất trong vụ án, miếng bảo ngọc thời Chiến Quốc "Ngọc lũ khảm hợp Ứng Long".


"Hợp Ứng Long?". Lạc Nghị Sâm nhìn nhìn hình ảnh, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Cái gọi "Hợp Ứng Long" chính là có hai khối ngọc được điêu khắc ghép vào nhau tạo thành kiệt tác. Chỉ có hợp lại một chỗ, hình dáng Ứng Long mới có thể hiện lên hoàn chỉnh.


Lạc Nghị Sâm vội vàng quay đầu nhìn Thẩm Thiệu. Quả nhiên, anh cũng đang nhìn hình miếng ngọc bội, tuy nhiên sắc mặt không hề có một chút biến hóa nào. Cậu không khỏi trong lòng tràn đầy thất vọng, nghĩ đến miếng ngọc mà Thẩm Thiệu đã nhìn thấy, rồi lại nhìn nhìn miếng bảo ngọc này. Rất có khả năng là một, quá giống!


Công Tôn Cẩm quay sang nhìn Thẩm Thiệu: "Thẩm tổng, anh nhìn thử xem miếng ngọc trong hình và miếng ngọc trên người Gia Lương có giống nhau không?".
Thẩm Thiệu thả lỏng cơ thể, hờ hững trả lời: "Là một. Nhưng có chút không ổn".


Cậu nháy nháy mắt mấy cái, trong lòng chửi thầm: Cái bản mặt của anh đúng là nhìn không nổi một tia cảm xúc a. Làm thế nào mà luyện thành được vậy?
Công Tôn Cẩm kinh ngạc liếc mắt nhìn Lạc Nghị Sâm, cười nhẹ, tiếp tục trao đổi: "Có chút không ổn là ý gì?".


Trừ Thẩm Thiệu ra, sáu người còn lại còn lại đều trố mắt nhìn chằm chằm. Tưởng Binh cùng Miêu An cơ hồ sắp muốn rớt cả con người ra ngoài, cái câu "Có chút không ổn" kia rất khiến người khác khói chịu à nha! Thẩm Thiệu gặp chuyện không rối, đưa lưng tựa vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, từ trong túi áo rút ra bao thuốc lá châm một điếu.


Mạc danh, trong phòng bây giờ không phải chỉ còn một mình Lạc Nghị Sâm là người muốn ăn tươi nuốt sống anh nữa!


May mắn có Công Tôn Cẩm ở đây, Lạc Nghị Sâm không thể làm ra hành động bất hảo nào, chỉ có thể đợi cho Thẩm thất thiếu gia tự mình lên tiếng! Phòng nghỉ phút chốc lâm vào một mảng tĩnh lặng, Thẩm Thiệu không hề để ý những ánh mắt như "Hổ rình mồi" đang nhắm vào mình, vững chắc như núi, thản nhiên như chúa tể của nơi này, đem Công Tôn Cẩm một phát đá phăng.


Anh chậm rãi hút hết nửa điếu, vào đúng lúc mọi người đang định lên tiếng thúc giục mới hài lòng, mở miệng: "Cái tôi nhìn thấy, có một vòng tròn".
Là ý gì? Dù sao Lạc Nghị Sâm cũng không hiểu.
Công Tôn Cẩm sờ sờ cằm: "Vòng tròn?".
Thẩm Thiệu liếc xéo Lạc Nghị Sâm: "Giấy bút".


Giấy bút em gái anh! Anh cho lão tử là ai? Nha hoàn nhà anh chắc? Sai bảo người khác rất là tự nhiên nha!
Lại như thế nào oán giận cũng chỉ dám giấu trong lòng, vẫn là muốn lấy đi. Hoặc nói cách khác Thẩm Thiệu vẽ ra so với một câu anh ta nói sẽ dễ hiểu hơn nhiều.


Sự thật đích xác là như vậy, chưa đầy hai phút sau, bức vẽ đã sẵn sàng. Cậu đưa tay với lấy, nhìn kỹ, nghiêng đầu nhíu mi.
Biết nói thế nào đây? Cái này là...


Hai miếng ghép lại vẫn là không sai đi, nhưng tại sao nơi kết hợp lại có một vòng tròn nhỏ. Giống như để gắn kết hai nửa ngọc bội dính chặt vào nhau. Khó trách Thẩm Thiệu lại nói vậy. Hình vẽ chốc lát lại bị anh tô xuống vài đường kín mít, cậu khó hiểu hỏi lại: "Này tượng trưng cho cái gì?".


"Màu đen". Thời điểm Thẩm Thiệu lên tiếng tiến đến có chút gần với Lạc Nghị Sâm, còn dùng ngón tay chỉ cho cậu xem: "Từ chỗ này đến chỗ này, có màu đen. Tính chất giống như thủy tinh, nhưng không thể nhìn xuyên thấu".


Chử Tranh lập tức quay đầu nhìn Lam Cảnh Dương, anh cư nhiên không có lấy một điểm phản ứng. Đại ca, anh là có ý gì vậy? Cậu đoán không ra tâm tư của người này, cũng ko mở miệng nói về viên đá lấy được từ chỗ của người công nhân kia.


Có thể vào đến nhất khoa này, mẹ nó đúng là toàn yêu quái!
Công Tôn Cẩm tiếp nhận bản vẽ trong tay Thẩm Thiệu, nhìn vài lần. Cũng như vậy không lên tiếng gì. Đề tài nói đi nói lại vẫn là xoay quanh vụ án ăn trộm.


"Hiện tại nói tới điểm đáng ngờ thứ hai. Vụ án mất trộm ở bảo tàng tại Q thị xảy ra là vào tháng tư năm ngoái, đến giờ đã qua hơn mười chín tháng. Rạng sáng hai mốt tháng này phá được vụ án buôn lậu nhưng chỉ tìm được sáu khối văn vật, không rõ kiện ngọc thứ bảy đã lạc đi đâu, cũng chính là miếng ngọc khảm Ứng Long có liên quan đến vụ án của Gia Lương và Đường Khang Lệ. Hơn nữa, tên buôn lậu bị phát điên và người công nhân điên ở công ty Kiến Hâm, đều đến từ cùng một thị trấn ở Q thị".


Anh vừa dứt lời, Tưởng Binh bên cạnh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Căn cứ vào tài liệu cho thấy: Ngô Đại Hoa vào tháng tám năm ngoái bắt đầu đến làm việc cho công ty Kiến Hâm, cũng vào đầu tháng đó, tại một tỉnh rất gần với Q thị, nhân viên cảnh vụ đã phát hiện ra hành tung của bọn trộm cắp văn vật nên đã tiến hành rà soát. Đáng tiếc, đối phương như là biết trước sự việc, đã nhanh chân hơn một bước, khiến cho bên cảnh vụ phải ra về tay không".


"Chúng ta đặt ra giả thiết". Công Tôn Cẩm theo sát cuộc thảo luận: "Ngô Đại Hoa cùng gã buôn lậu phát điên Trịnh Quân, có thể hay không là cùng một nhóm trộm cắp năm ấy?".


Lúc này, Lam Cảnh Dương mới từ trong túi áo lấy ra khối đá đen tuyền như than, đặt vào tay Công Tôn Cẩm. Anh giơ lên cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy: "Khối đã này là do Ngô Đại Hoa cung cấp. Người công nhân họ Chu nói, khi hỏa hoạn xảy ra, Ngô Đại Hoa đối với thứ này tâm tình rất khẩn trương. Tuy rằng không biết đây là thứ gì, nhưng có thể nào là đến từ miếng ngọc khảm Ứng Long kia hay không? Cũng chính là vòng tròn trong hình mà Thẩm Thiệu đã vẽ?".


Càng nghe lại càng thấy choáng đầu, Lạc Nghị Sâm liếc mắt nhìn Chử Tranh bên cạnh, như hổ đói!
Anh bạn, đây rốt cuộc là cái tình huống gì a?


Trông thấy ánh mắt của Lạc Nghị Sâm, Chử Tranh hốt hoảng nhớ tới thời còn đại học, khi đó cậu ta vẫn luôn nhìn người khác bằng cái ánh mắt như vậy. Người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi tiểu nhãn thần kia a, cmn quá mê người!


Chử Tranh tiến sát gần, kề vào tai cậu thì thầm to nhỏ. Thẩm Thiệu ngồi phía bên kia Lạc Nghị Sâm, mắt lạnh hằm hè nhìn chằm chằm cái miệng ai đó đang dán sát vào lỗ tại Lạc Nghị Sâm...


Chuyện ở bệnh viện chỉ hai ba câu liền xong. Chử Tranh mang theo nghi vấn, trực tiếp hỏi Thẩm Thiệu: "Thẩm tổng, thời điểm anh nhìn thấy miếng ngọc trên người Gia Lương, khi đó nó đã là một khối hoàn chỉnh hay chưa?".


Thẩm Thiệu nhìn không chớp mắt, cũng không lên tiếng. Chử Tranh nghiêng mình dò xét, lớn tiếng hỏi lại lần nữa. Anh liếc xéo mắt, nói: "Tranh đã vẽ ra rồi, cậu không có não sao?".


Chử Tranh giật mình sửng sốt, không biết bản thân có chỗ nào đắc tội a! Lạc Nghị Sâm cũng không thể hiểu nổi, Thẩm Thiệu như thế nào mới vừa rồi lại biến thành kẻ khó nói chuyện như vậy? Cậu lo lắng ôm lấy bả vai Chử Tranh, hỗ trợ hòa giải: "Cậu vẫn chưa xem qua bản vẽ của Thẩm Thiệu sao? Mau tới đây". (này là đổ thêm dầu vào lửa nga~~)


Chử Tranh tức đầy một bụng, rủa thầm: Tôi mẹ nó đã xem qua từ sớm rồi! Cái muốn hỏi anh ta chính là, vòng tròn kia đã được cố định chưa, trạng thái của miếng ngọc như thế nào kìa!!


Bất quá, cậu cũng rất biết tiếp nhận tình cảm của người khác, nheo mắt cười cười, cố ý khoác tay ôm lấy bả vai Lạc Nghị Sâm.


Còn Tiểu Lạc của chúng ta ở bên này tươi cười đã bị Thẩm Thiệu lườm cho hóa đá rồi! Trong lòng thẳng nghi ngờ: Đại ca, tôi chỗ nào đắc tội anh chứ, đứng có ngồi bên cạnh nhìn tôi bằng ánh mắt đó a!


Cảm nhận khí lạnh bao trùm khắp cơ thể, triệt để không còn tâm tư nghĩ về chuyện khác. Công Tôn Cẩm ngồi cách đó bảy, tám chỗ kêu lên vài tiếng cậu cũng chưa hồi thần. Anh đành phải lên giọng gọi lớn: "Nghị Sâm!".
"A?"
"Cậu nói quan điểm của mình đi"


Quan điểm? Quan điểm nào? Cái gì quan điểm? Lạc Nghị Sâm nháy mắt liên hồi, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. May mà mình vẫn còn khôn khéo, ngay khi ý thức trở lại liền nhanh chóng giải nghĩa trong đầu. Thu liễm một chút tâm tư không nên có, cứng nhắc cầm lấy ảnh chụp, thâm thâm liếc nhìn.


"Trước xem chính diện. Long đầu điêu khắc trông rất sống động, thế nhưng từ hàm rồng nhìn như không phải thiết kế cơ bản ban đầu, rất... rất gấp gáp. Giống như, nhà điêu khắc tại lúc khảm ra miếng ngọc này phát sinh chuyện gì đó nguy kịch, dẫn đến phong cách của hàm rồng cùng toàn bộ tác phẩm có hơi không phù hợp"


Nói xong, Lạc Nghị Sâm lại tái phát bệnh cũ, không còn nhớ đến sự tồn tại của người khác, bắt đầu lẩm nhẩm trong miệng. Công Tôn Cẩm ra hiệu ý bảo mọi người đừng quấy rầy, dỏng tai lên tiếp tục lắng nghe.


Ảnh chụp được chia làm sáu góc. Mặt chính diện, bốn cạnh xung quanh và phía dưới bảo ngọc. Mặt chính là khảm hình hài Ứng Long, bên trái cũng điêu khắc loài động vật nào đó, có vuốt, có cánh, nhưng không phải là Ứng Long trên.


Trên ảnh không thể thấy được quá rõ. Cậu vừa xem lại tư liệu, vừa cân nhắc: "Tôi nhìn không ra miếng ngọc này được làm từ gì, nhưng có thể khẳng định nó thuộc sở hữu của một hoàng tộc".


Lực chú ý của Tưởng Binh rốt cuộc cũng rời khỏi notebook: "Hình khảm trên miếng ngọc tuy rằng rất giống bức vẽ mà tôi đã phác thảo, tuy nhiên miếng ngọc thực sự bên mặt trái còn có hình thù khác nữa". Ý chính là: thứ này có thật sự là thứ chúng ta muốn tìm hay không?


Lạc Nghị Sâm lắc lắc đầu: "Theo quan điểm của tôi, nó không những liên quan mà còn cấp thêm cho chúng ta một manh mối khác. Mọi người đều nghe đến Vũ vương rồi chứ?".


"Vũ vương Cơ Phát?" Lam Cảnh Dương khó có được lúc mở miệng nói chuyện, cư nhiên đối với đề tài không đầu không đuôi của Lạc Nghị Sâm không có chút nào bài xích.


Cậu gật đầu: "Tây Bá Chu Vũ Vương Cơ Phát phong Tử Cơ, hiệu Ứng Hầu, sau lập quốc gọi là Ứng Quốc. Sau còn có thuyết pháp Ứng Long là phúc : Các bộ lạc cùng các thị tộc thần bí thời kỳ Viễn cổ đều tôn thờ Ứng Long tồn diệt cùng Ứng Quốc. Mà sau triều Chu chính là thời kỳ Chiến Quốc..."


"Khoan đã". Chử Tranh đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời cậu: "Cậu có nhầm không, chúng ta đang nói về chuyện miếng ngọc này có liên quan đến án mạng không a".
"Đừng vội. Nếu tôi không nói từ đầu, lát nữa mọi người sẽ không hiểu được".
"Bộ tôi ngốc lắm hay sao?"


Lạc Nghị Sâm thừa biết cái tính này của Chử Tranh nên cũng không thèm so đo. Đơn giản phát ra đại sát khí: "Cậu có thể kể ra tên của các triều đại, tôi liền im miệng".
"Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh,..."
Lam Cảnh Dương bất đắc dĩ bóp đầu, tên ngốc này rốt cuộc là do ai đề cử vậy?


Cậu ôn ôn hòa hòa cười nói: "Sai rồi. Là Đường, Nghiêu, Ngu, Thuấn, Hạ, Thương, Chu, loạn từ Xuân Thu Chiến Quốc".
Chử Tranh bị sặc, mặt không đỏ, khí không loạn, phao phao ánh mắt: "Tôi biết trong bụng cậu nhiều chữ rồi. Giờ nói xem, chuyện này cùng án tử có liên quan gì?".


Lạc Nghị Sâm đưa ảnh ra cho mọi người nhìn: "Ảnh thứ hai, kết hợp với mặt trái là hình điêu khắc chim ưng, mà Ưng là phù hiệu của Ứng quốc tộc. Chúng ta vẫn luôn tìm hiểu xem hai vụ án mạng và biểu tượng Ứng Long rốt cuộc có liên quan gì đến nhau không, hay nói cách khác: Hung thủ liệu có phải Ứng Long? Như vậy, chuyện xảy ra hẳn có liên quan đến Ứng Quốc? Chung quy niên đại dù có xa xôi nhưng đã từng thực sự tồn tại, mà Ứng Long hiển nhiên cũng là ảo ảnh tượng trưng của thần thú".


Nghe vậy, Miêu An phốc xùy một tiếng vui vẻ, nói: "Chẳng lẽ là người của Ứng Quốc xuyên không đến thời đại chúng ta sao?".
Trên thực tế, không chỉ Miêu An mới có suy nghĩ như vậy, ngay cả những người còn lại xũng có chút hồ nghi.


Đúng lúc này, Thẩm Thiệu vẫn im như thóc đột nhiên lạnh giọng lên tiếng: "Cáo từ".
Hả? Như thế nào nói đi là đi?! Lạc Nghị Sâm kịch liệt buồn bực đứng dậy đuổi theo bắt lấy cánh tay anh: "Anh làm sao vậy?".


Vấn đề này hình như có chút nhạy cảm a, khiến cho mọi người trong phòng đều phải đưa mắt nhìn trời ngó đất, giờ bộ chưa từng thấy qua bộ dáng lưu luyến không rời của Tiểu Nghị Sâm! Lạc Nghị Sâm hoàn toàn không hề cảm thấy mình có chỗ nào không đúng. Người là do cậu mời đến, quan tâm vài câu đâu có gì sai?


Ngược lại là Thẩm Thiệu, sắc mặt băng lãnh dưới sự quấy nhiễu cậu giảm đi không ít, ánh mắt cũng nhiều thêm một điểm ôn hòa. Anh chỉ để ý đến cái thân hình duy nhất che che lấp lấp trước mặt, nhẹ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, tôi cần nghỉ ngơi".


"Tôi đưa anh về". Này là hiển nhiên, cậu mời người ta đến, dĩ nhiên phải đưa đón tận tình rồi!
Thẩm Thiệu tuy rằng biểu tình vẫn có chút thiếu thốn, nhưng trong ánh mắt lại rực lên một tia sáng rọi. Đối với mọi người xung quanh gật đầu: "Mọi người cứ tiếp tục. Cáo từ".


Ai u, tâm tình lại tốt lên rồi sao? Cậu cố gắng nhẫn cười.
Ra khỏi phòng nghỉ, cậu đưa Thẩm Thiệu một đường dẫn đến tiểu viện, trước khi mở cửa xe, đột nhiên nói: "Thẩm Thiệu, kỳ thật tôi còn mấy vấn đề muốn hỏi anh".
Thẩm Thiệu quay đầu nhìn: "Đây chính là lý do cậu muốn tiễn tôi?".


"Không có a". Lạc Nghị Sâm gãi gãi đầu, thầm nhủ: Cái này đâu có liên quan a? Cậu chỉ muốn hỏi: "Khi miếng ngọc từ túi áo Gia Lương rơi xuống, cậu ấy có phản ứng gì không?".


Đối với vấn đề này, anh tựa hồ rất coi trọng, xoay người đối diện với cậu, đáp: "Cậu rất hiểu Gia Lương sao? Khi nói chuyện với cậu, cậu ta có thường xuyên nói dối?".


"Rất ít". Lạc Nghị Sâm khẳng định: "Nếu có chuyện gì không tiện nói ra, cậu ấy sẽ thẳng thắn trả lời như vậy. Giữa hai người chúng tôi không cần phải nói dối, cũng không bắt buộc phải làm vậy".


"Lúc đối mặt với tôi, Gia Lương muốn nói dối, chỉ là cậu ta không có đủ can đảm". Lời anh nói ra vô cùng trực tiếp, cực kỳ đả thương người.
Trong lòng cảm thấy có chút không được tự nhiên, Lạc Nghị Sâm nhíu chặt mi, tận lực khách quan trả lời: "So với anh, tôi khẳng định hiểu cậu ấy hơn rất nhiều".


"Có lẽ". Thẩm Thiệu thuận miệng đáp một câu cho có, tựa hồ không muốn tiếp tục đề tài này.
Cậu nhất quyết không chịu buông tha, tiếp tục truy vấn: "Đừng nói đơn giản như vậy. Anh khẳng định còn nhìn ra điều gì khác phải không?".
"Quan trọng sao? Với ai chứ?"
"Tôi! Với tôi mà nói rất quan trọng"


Dường như, anh đợi chính là những lời này. Thẩm Thiệu vừa lòng, khóe miệng hơi hơi cong lên, cũng không tiếc rẻ nhiều lời: "Khi tôi hỏi cậu ta làm thế nào có được miếng ngọc. Gia Lương lúc thì trả lời là vật gia truyền, lúc thì lại nói được bạn bè đưa cho". Nói xong, mắt anh phút chốc trầm trầm: "Cậu ta giữ miếng ngọc kia rất kỹ, như là sợ tôi sẽ cướp mất vậy".


Thẩm Thiệu một bên vừa hồi tưởng vừa kể lại. Lúc đối diện với miếng ngọc, trong đầu anh bỗng dưng nảy sinh hứng thú không sao lý giải nổi. Cộng thêm cảm giác nguy hiểm nấn ná mãi không đi càng kích thích thêm tâm huyết, muốn tới gần. Anh theo bản năng hướng về phía Gia Lương, chậm rãi vươn tay tới.


Ngay vào lúc đầu ngón tay sắp chạm vào miếng ngọc liền nháy mắt dừng lại. Thẩm Thiệu lui về phía sau một bước nhìn nhìn, người này trong mắt tràn đầy sát khí.


"Không thể nào". Lạc Nghị Sâm tự nhủ: "Gia Lương nảy sinh sát khí với người khác sao? Với sự hiểu biết của tôi về cậu ấy, điều đó là không thể".
"Tôi chưa từng nhìn lầm!". Anh chỉ đáp lại một câu.


Một câu đơn giản nhưng mang đến cho người khác cảm giác vô cùng bá đạo, cực kỳ không có đạo lý! Cậu bất đắc dĩ thở dài, nhìn chăm chú khoảng cách giữa mình và Thẩm Thiệu chưa đến một mét. Đôi mắt, bờ môi, lồng ngực rộng lớn, hai chân thon dài. Lạc Nghị Sâm muốn nhìn ra những cảm xúc thực sự ẩn giấu sau khuôn mặt này, càng muốn hiểu được ý nghĩa sau từng câu nói của anh.


Lời của Thẩm Thiệu, vĩnh viễn luôn bao gồm một hàm nghĩa khác. Này không phải là lấy trí thông minh của cậu ra phân tích, mà là dựa vào trực giác đã có từ lúc sinh ra.
Trực giác nói cho cậu biết: Những điều mà Thẩm Thiệu biết nhiều hơn rất nhiều những gì anh đã nói!


Dưới ánh trăng hôn ám tỏ mờ, cậu đứng giữa một khoảng ánh sáng. Ánh mắt chuyên chú, đôi môi khẽ mím lại. Bộ dáng hí hửng hi hi ha ha thường ngày thoáng chốc thay đổi thành một con người khác. Là một Lạc Nghị Sâm nghiêm túc, chú trọng, trong ánh mắt chỉ có một mình Thẩm Thiệu.


Thẩm Thiệu nhìn người trước mặt bỗng nhiên thay đổi thái độ, lại có chút hoảng hốt. Một Lạc Nghị Sâm như vậy so với cái người đã xào nấu trong căn bếp của anh hoàn toàn khác biệt, khiến người khác không thể dời đi tầm mắt. Cậu cứ như vậy từng bước, từng bước tiến lại gần.


"Thẩm Thiệu...". Lạc Nghị Sâm cúi đầu nặng nề nói: "Lúc ấy, là Gia Lương khiến cho anh có cảm giác nguy hiểm... hay miếng ngọc kia?".
"Bảo ngọc". Nói xong, anh lập tức có phần ảo não! Mình như thế nào lại trả lời dễ dãi như vậy? Cũng chưa có mê ngủ, em ấy hỏi, mình liền trả lời...


"Anh lại sao vậy?". Lạc Nghị Sâm buồn cười hỏi.
"Cậu nghĩ tôi làm sao?". Anh tự nhận mình vốn dĩ mặt than, Lạc Nghị Sâm rốt cuộc nhìn ra được gì?
Cậu càng không nhịn được cười, nói: "Anh nhìn xem, trông thật ảo não".
"Cậu nhầm rồi!"


"Được thôi. Chúng ta trở lại chuyện chính". Cậu cũng không muốn luyên thuyên nhiều: "Một khối ngọc bội như thế nào lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm? Nghe qua quả thực rất hư ảo, so với giác quan thứ sáu của phụ nữ còn nhạy bén hơn a".


Thì ra em ấy bắt được trọng điểm. Trong lòng cười thầm rất nhiều, Thẩm Thiệu phát hiện cần phải xem kỹ lại Lạc Nghị Sâm thêm lần nữa: "Cậu cảm thấy tôi đang nói dối?".
"Không phải. Tôi cảm thấy anh rất khinh thường việc nói dối, cho dù đối tượng có là ai đi chăng nữa".
Anh nhướn mày: "Sau đó?".


"Sau đó? Một thứ vật thể bình thường lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm, đó đâu phải súng cũng chẳng phải bom"
Thực sự rất hư ảo sao? Thẩm Thiệu chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không tính toán muốn giải thích với Lạc Nghị Sâm, sắc xảo hỏi: "Cậu tin tôi sao?".


Lạc Nghị Sâm sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Tin!".
"Chúng ta quen biết thời gian không dài"


Vừa mới gặp đã tín nhiệm đối phương như vậy, quả là có điểm liều lĩnh. Cậu sờ sờ cằm, nói: "Quân tử thẳng thắn vô tư, tiểu nhân dài dòng lưu luyến. Theo tôi thấy, anh vừa không phải quân tử, cũng chẳng phải tiểu nhân".


"Nga?". Thẩm Thiệu âm thanh hơi cao lên, đối với thuyết pháp của Lạc Nghị Sâm có vẻ rất hứng thú: "Vậy tôi là cái gì?".


Cậu không quan trọng nhún nhún vai: "Không biết. Tôi cũng không rõ anh rốt cuộc là loại người như thế nào, nhưng tôi tin tưởng bản thân mình". Nói xong, cười ha hả vỗ vỗ ngực: "Tôi nhìn người rất chuẩn xác!".


Thẩm Thiệu chỉ cảm thấy lỗ tai có phần nóng lên, một loại cảm giác xa lạ khiến anh vừa thấy mới mẻ, lại vừa cảm thấy bất ổn. Đối mặt với Lạc Nghị Sâm có chút ngốc hề hề, anh hoàn toàn không biết phải đáp trả như thế nào.


Chưa từng có người như vậy đánh giá anh: Anh chỉ đơn thuần là một Thẩm Thiệu!
Lại gần hơn một chút, để tôi có thể nhìn rõ hơn. Thấy em làm thế nào lấy được lòng tôi đến vậy.


Người đàn ông trước mặt bỗng nhiên thay đổi thần sắc mang đến cho Lạc Nghị Sâm cảm giác thấp thỏm bất an chậm rãi cúi sát gần. Cậu hơi hơi ngẩng mặt lên, không biết người kia đang muốn làm gì.
Anh thấp giọng hỏi: "Nếu thực tin tôi, vậy không cần hỏi".


Hỏi gì a? Nga, đúng rồi, vốn là muốn hỏi là miếng ngọc kia như thế nào khiến anh ấy cảm thấy nguy hiểm a!
e_last_denied_time_for_language":{"en":1441703028260.375,"id":1442387890213.875,"th":1447507414808.125,"zh-CN":[1456388064999.125]},"translate_site_blacklist":[],"translate_too_often_denied":true,"translate_too_often_denied_for_language":{"en":true},"translate_whitelists":{},"zerosuggest":{"cachedresults":""}}






Truyện liên quan