Chương 52

Edit: Luna Tan
Lạc Nghị Sâm tùy tiện đứng trước cửa sổ, thong dong thanh tĩnh. Thân thể lõa lồ tự nhiên, hào phóng đến mức khiến cho người khác không thể có tâm tư riêng, thầm nghĩ chỉ muốn cùng cậu trải qua buổi sáng tốt đẹp như vậy. Đối với Thẩm Thiệu mà nói, loại cảm giác này kỳ thực rất mới mẻ.


Cậu mỉm cười quay đầu lại, hôn lên mặt anh: "Tối hôm qua anh rất mãnh".
Một câu sát hết phong cảnh, tim hồng đang bay phấp phới bùm bụp rơi, Thẩm Thiệu nhịn không được, bật cười: "Hy vọng em vừa lòng".
"Vừa, phi thường vừa ý. Muốn hay không thêm một lần nữa?"


Anh hơi nhướn mày, có điểm sửng sốt nhìn cậu xoay người ôm lấy cổ mình: "Nói đùa thôi. Em còn muốn đi làm, anh vào ngủ thêm chút nữa đi".
Đối với sự an bài của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu thực bất mãn: "Đợi, ngày mai đưa em đi".


"Honey à, em bên kia còn có án tử chưa kết đâu. Em không phải anh, nói không đi liền có thể không đi. Ngoan, tự mình đi ngủ, em thực sự phải đi rồi"


Không thể không nói, anh thực sự không nghĩ ra Lạc Nghị Sâm vì sao vẫn cứ kiên quyết đi làm đến vậy!? Xét theo kinh nghiệm của anh, sau khi hai người lần đầu lên giường, người kia chắc chắn sẽ ở nhà mình lười biếng cả ngày. Này giống như đã thành nghi thức, phải một lần như vậy mới xem như chính thức thuộc về mình a.


Đáng tiếc, Lạc Nghị Sâm không phải loại người dư dả thời gian, càng không có nổi một mô tế bào lãng mạn. Trong lúc Thẩm Thiệu còn đang oán niệm, cậu thản nhiên nhặt đồ mặc vào, lại quay sang, người kia gì cũng chưa mặc, còn giống như đang dỗi... Một mực không thèm để ý tới, thu dọn xong xuôi đồ đạc mới đi bên người Thẩm Thiệu, yên lặng nắm tay anh dắt đến bên giường.


available on google playdownload on app store


"Em hôm nay bận rất nhiều việc, đến giờ nghỉ trưa sẽ gọi điện lại cho anh. Nếu tối nay anh không bận gì, có thể chúng ta sẽ có thời gian gặp mặt. Em sẽ không tranh thủ tăng ca nữa, sớm một chút trở về, được không? Ngoan, ngủ thêm một chút, nếu không sẽ không có sức đi làm. Này, đừng có bày bản mặt đó với em, cười một cái nào"


Nghe qua Lạc Nghị Sâm một phen nhắc nhở, Thẩm Thiệu trong lòng thực rối rắm. Cậu hơi nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc anh: "Sao vậy? Làm gì cứ nhìn?".
Anh mang tâm sự nặng nề nói: "Như vậy... rốt cuộc tối qua ai đè ai?".


Phụt! Lạc Nghị Sâm trực tiếp phì cười, xoa xoa mặt anh: "Là anh đè em. Em tuy rằng thoạt nhìn khỏe mạnh hoạt bát vậy thôi, kỳ thực cái đó, chỗ kia vẫn là có phần không thoải mái lắm".
"Mông sao?"
"Ngậm miệng!"
"Chỉ có mông thôi hả?"
"Đủ rồi!"


Thẩm Thiệu xấu xa cười vỗ eo cậu, người bên cạnh ngao ô một tiếng, nhát mắt sụp cả thắt lưng, phẫn nỗ trừng mắt: "Anh muốn ăn đòn hả?".


Ăn đòn cũng được thôi, bởi vì Thẩm thất thiếu gia tâm tình đang đặc biệt tốt! Nói đi cũng phải nói lại, em ấy cùng mình lăn lộn một đêm, chỉ ngủ được có bốn tiếng đồng hồ cư nhiên còn có thể sinh long hoạt hổ, này thiệt không khoa học! Quả thực chính là phũ phàng phủ nhận toàn bộ năng lực giường chiếu của mình mà. Hiện tại xem ra, bánh bao da nộn này căn bản chỉ là giả làm kẻ mạnh.


sinh long hoạt hổ: khỏe như rồng hổ, sinh khí dồi dào.
Mắt thấy bảo bối trong lòng đang chuẩn bị muốn tạc mao, anh ngẩng đầu cắn cắn cằm cậu, ôn nhu nói: "Anh đưa em về".
Lạc Nghị Sâm ưu tư gãi đầu, quyết định vẫn là không đánh.


Hai người rất nhanh rời khỏi chung cư, xuống gara lấy xe. Thẩm Thiệu cố ý đem ghế ngồi hạ thấp một chút để cậu có thể thoải mái. Nhìn cậu đỡ eo nghẹn khí, động tác chậm rì rì, anh hơi nhíu mi tự hỏi: "Tối qua làm xong đã bôi thuốc cho em, vì sao vẫn còn đau như vậy?".


"Thẩm Thiệu, anh có thể đừng nói nữa được không, cám ơn rất nhiều". Hô... Nói vài câu thôi mà cũng lao lực hix. Xem ra hôm nay không thể ngồi thẳng được rồi, đây chính là hậu quả của việc phóng túng! Lạc Nghị Sâm bắt đầu lên tiếng càu nhàu: "Lúc đứng rõ ràng không sao, như thế nào ngồi xuống lại khó chịu như vậy? Ai u, cái eo của tôi!".


Quả thật là khiến người ta đau lòng, anh chìa tay xoa xoa eo cậu lại bị đối phượng trợn mắt lườm.
"Chút nữa liền tốt rồi"


"Nói thừa!". Lạc Nghị Sâm nghiêm khắc chỉ bảo: "Anh căn bản không đủ tư cách làm "công" tốt. Em trước đây đi đè người khác, mỗi sáng ngủ dậy đều phải chuẩn bị đồ ăn, không có cháo tôm thì cũng phải bánh quẩy với sữa đậu nành. Đại ca, anh để cho em bụng rỗng đi làm như vậy, thật thiếu lương tâm mà".


Vốn chỉ là hai câu đối thoại nhàn nhạt chọc cười cho đỡ buồn, nhưng cái đầu thiếu não của Lạc Nghị Sâm lập tức chọc trúng tim đen của Thẩm Thiệu, sắc mặt người kia nháy mắt nhọ hơn đít nồi.
"Vậy sao? Kinh nghiệm của em trước đây thật phong phú, có phải nên chỉ cho anh một chút?"


Cậu lúc này mới thấm thía sâu sắc cái câu "họa từ miệng mà ra"! Ngượng ngùng cười cười, chìa tay xoa đầu lão hổ: "Đùa thôi, là đùa thôi mà. A--!".
Chiếc xe đột ngột phanh gấp khiến Lạc Nghị Sâm như tên rời cung, mà ba bộ phận thương tích dán chặt vào kính chắn gió. Mặt a, eo a, mông a!!


"Thẩm Thiệu, anh làm cái gì vậy!?". Cậu ngã ngồi lại chỗ cũ, nổi giận đùng đùng chất vấn.
Đối phương gặp địch không loạn, vững vàng chỉ: "Đèn đỏ".
"Đèn đỏ thì sao? Anh không thể phanh xe từ từ hả?"
"Em sờ anh"
"Tôi sờ anh, anh liền không lái nữa?!"


Thẩm thất thiếu gia đương nhiên nói: "Đối với em, anh phi thường chuyên chú. Anh đang cố gắng làm tốt... Ừm, cái đó gọi là gì nhỉ?".
"Lão! Công!". Lạc Nghị Sâm nghiến răng nghiến lợi: "Tôi chắc chắn phải đánh ch.ết anh!".


Nói là nói vậy nhưng nâng tay lên rốt cuộc không đánh Thẩm Thiệu mà là thắt dây an toàn.
Khốn nạn, anh ta đúng là cái đồ lòng dạ hẹp hòi!
Cứ thế một đường, Lạc Nghị Sâm không thèm nói chuyện với "tên khốn nạn" kia nữa. Thẩm Thiệu vụng trộm liếc mắt vài cái cũng bị ngó lơ.


Xe dừng ở đầu ngõ, bánh bao da nộn không cần Thẩm thất thiếu gia mở cửa hộ, tự mình đi vào, cảm thấy nếu bị người khác trông thấy thì không được tốt cho lắm. Thẩm Thiệu lại không quan tâm, nhìn cậu gian nan xuống xe, lắc lắc cái eo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.


Ánh mắt dừng trên thân ảnh hiên ngang một hồi, anh nghĩ nghĩ, vẫn là nổ máy ô tô đi mất.


Từ đầu ngõ đến cổng chính nhất khoa cũng không gần. Cậu đi quãng đường này rất chậm, rất rất chậm, giống như tựa hồ đang có tâm sự, đối với xung quanh mắt điếc tai ngơ. Ngay cả Thẩm Thiệu đã đuổi theo sát bước cũng không phát giác gì cả.


Anh còn đang buồn bực, bảo bối nhà mình lại làm sao vậy? Hồn vía bay đâu mất tiêu rồi? Chẳng lẽ lúc nãy thực sự đã chọc em ấy tức giận? Ngẫm lại cũng thật là, trên người em ấy còn có thương tích, mình lại hành động quá đáng như vậy. Đừng nói tự mình cũng thấy thất vọng chính mình, có nghĩ cũng không nghĩ đến.


Thẩm Thiệu khẩn trương theo sát, chỉ nghe Lạc Nghị Sâm thấp giọng làu bàu: "Đi luôn đi! Thẩm ch.ết tiệt, lăn lộn mình suốt cả một đêm liền đá văng ra ngoài, đợi tôi có thời gian, nhất định sẽ giúp anh chữa trị thật tốt. Để xem anh vênh váo được đến lúc nào, cái đồ lòng dạ hẹp hòi. Nhất định phải triệt nòi giống của anh!".


"Em là muốn triệt cái gì vậy?". Anh nghẹn cười thình lình thốt ra một câu.
Cả người giật mình chấn động, cậu vặn vẹo thân thể làm động đến eo và mông, không kịp chửi bới câu nào đã đau đến mức hổn hển. Anh nhanh chóng chìa tay ra đỡ: "Liều lĩnh".


"Anh!". Lạc Nghị Sâm giờ này đau đến khí huyết không thông: "Anh vì sao còn trở lại!?".
Thẩm Thiệu đem gói lớn trong tay nhét vào tay cậu. Bên trong là bánh bao nóng hổi cùng bánh quẩy và sữa đậu nành thơm phưng phức.
"Đây là mua vé bổ sung sao?". Cậu kinh ngạc nhìn.
"Ăn sáng xong nhớ phải uống thuốc hạ sốt"


Cậu nháy mắt mấy cái: "Em không bị cảm, uống thuốc hạ sốt làm gì?".
Tổng tài đại nhân dùng loại biểu tình vô cùng hoài nghi phán: "Em thực sự... trước đây, đã từng đè qua người khác? Lần đầu tiên làm cần phải uống thuốc hạ sốt".
Người nào đó trợn mắt há mồm.


Há há, nói điêu bị chồng bắt được. Em vẫn còn thuần khiết lắm =))))
Đối với tiểu bảo bối trước mặt đã hóa thạch cao, Thẩm Thiệu săn sóc vỗ vỗ vai cậu: "Đừng nghĩ quá nhiều. Anh sẽ không chê cười em, mấy loại kinh nghiệm này thực sự không thể cưỡng cầu. Anh có là đủ rồi".


Sau đó thì sao? Sau đó thì điện thoại di động của Thẩm Thiệu liền kêu, Lạc Nghị Sâm đành phải dừng muốn đạp lên chân kẻ nào đó.


Sớm như vậy dám gọi cho Thẩm đại nhân thì chỉ có mình Tần Bạch Vũ. Đầu dây bên kia bình tĩnh nói: "Thẩm tổng, ngài Lưu Kinh Lý của tập đoàn Hoa Văn buổi sáng năm giờ đã đứng trước cửa chờ cậu, nói không gặp được sẽ nhảy từ tầng thượng xuống".


Thẩm Thiệu mặt không đổi sắc nói: "Thông báo với đài truyền hình, toàn bộ quá trình đều ghi lại".
"Được, tôi sẽ đem quyết định của cậu nói cho ông ấy biết"


Cúp điện thoại, Thẩm thất thiếu gia tâm tình cực tốt xoa eo hôn hôn hai má Lạc Nghị Sâm. Rõ như ban ngày lưu lại trên mặt cậu ấn ký -- dấu răng!
Anh xoay người bước đi, cước bộ nhẹ nhàng thanh thoát, bóng lưng cao ngất, thậm chí còn hừ hừ giai điệu nhỏ.


Người phía sau bụm mặt, tức giận cắn răng: "Họ Thẩm ch.ết tiết, anh cư nhiên hừ hừ giai điệu là muốn ám chỉ cái gì hả? A!! Anh đến tột cùng là muốn ám chỉ cái gì!?!".
Sự thật chứng minh: Lạc tiểu gia đứng trước Thẩm đại gia, thật sự là không có sức chiến đấu.


Sau khi nói lời tạm biệt, ăng ten thời tiết của Thẩm Thiệu vạn dặm quang mây. Lúc đến văn phòng còn khẽ cười hỏi cấp dưới làm cho người ta đứng ngốc hề hề. Không ít người trông thấy Thẩm Thiệu tươi cười, không hẹn mà cùng suy đoán, chẳng lẽ Thẩm tổng lại đang có đại suy tính gì?


Tần Bạch Vũ như có gió thổi bên tai, đối với việc Thẩm Thiệu cư nhiên có thể đi làm đúng hạn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Dựa theo thói quen của cậu ta, ít nhất sẽ cùng Lạc Nghị Sâm làm biếng cả ngày.


Đẩy cửa văn phòng, khuôn mặt tổng giám ại trở về bộ bất cẩu ngôn tiếu thường ngày. Thẩm Thiệu nha, cực ít sẽ đem cảm xúc bên trong biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn. Mỉm cười gì đó chỉ mà phù dung sớm nở chóng tàn mà thôi.
bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, trầm mặc, ít nói ít cười.


Nghĩ đến một số ít người vẫn còn phán đoán quan hệ giữa hai họ, Tần Bạch Vũ cảm thấy thực nực cười.
Nghe thấy âm thanh lanh lảnh phía sau, anh giương mắt hỏi: "Cười cái gì?".


Cậu buông văn kiện xuống, cười như không: "Bộ phận thư ký của chúng ta đang có một tin đồn mới. Nói tôi và Nghị Sâm cùng theo đuổi cậu, tôi vì không để cho cậu dư thừa thời gian đi gặp cậu ấy nên mới sắp xếp một nữ thư ký xinh đẹp đến đây làm việc".


Anh hừ một tiếng, nhìn đến thư ký vạn năng của mình: "Khó chịu?".
Tần Bạch Vũ buông mắt không nói, thần sắc như thường.
Nửa phút sau, Thẩm Thiệu có chỉ thị mới: "Từ hôm nay trở đi, toàn thể bộ phận thư ký liên tục tăng ca một tháng, thư ký Tần có nhiệm vụ khác, sẽ không tham dự công tác này".


Bộ phận bí thư kêu trời kêu đất, các ban ngành khác yên lặng đóng cửa, cấm thanh!
Thẩm Thiệu chưa bao giờ làm việc công tư lẫn lộn, mỗi lần làm đều là có mục đích. Chuyện lần này của Tần Bạch Vũ cũng không ngoại lệ.


Mặc dù ở nước ngoài bàn bạc công việc nhưng đây chỉ là ý định hợp tác ban đầu. Anh thật sự cần bộ phận thư ký điều chỉnh lại hết số liệu trong khoảng thời gian ngắn nhất. Cam đoan phải cùng Tập đoàn Ellen của M quốc chính thức bàn bạc hạng mục hợp tác công việc.


Bởi vậy mà phải trịnh trọng dặn dò Tần thư ký: "Ta sẽ không đánh nếu không chắc thắng. Một khi hợp tác được thành lập, tập đoàn sẽ chính thức tiến vào thị trường Châu Âu. Nhất định phải theo dõi sát nhưng không thể người khác nhìn thấy chúng ta coi trọng việc này".


Tần Bạch Vũ nhíu mi: "Ai sẽ can thiệp?".


"Không phải can thiệp, mà không thể để cho bọn họ nghĩ chúng ta hợp tác cùng với tập đoàn Ellen". Thẩm Thiệu mở ngăn kéo, cầm hộp thuốc lá hút một điếu. Ánh mắt thâm thúy chậm rãi không có tiêu điểm, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo vô tình: "Anh em họ hàng, càng gần càng đáng lo".


Lại là người của Thẩm gia? Tần Bạch Vũ cũng không ngạc nhiên cho lắm, người của Thẩm gia sẽ không yên tĩnh như vậy, bọn họ không nháo mới càng kỳ quái.
Thư ký đại nhân một mực cảm khái: "Tội gì sinh vào Đế gia". Sau đó thừa dịp sếp lớn không kịp để ý, bàn chân bôi dầu, nhanh chóng chuồn mất.


Sau khi cậu đi, Thẩm Thiệu lại tiếp tục chuyên tâm làm việc. Chỉ là, trong đầu thỉnh thoảng hiện ra các loại biểu cảm của tiểu bảo bối làm anh hoàn toàn không có tâm tư, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười. Mình như thế nào cứ giống như trẻ mới yêu lần đầu vậy chứ...


Nhưng không thể không phủ nhận, Lạc Nghị Sâm tối qua quả thực đã "kinh diễm" Thẩm đại gia một phen.


Còn cái người vừa được nhắc đến đó lúc này đang đứng trước cửa nhất khoa ló đầu nhìn vào. Công Tôn Cẩm đang tiếp một vị khách, hắn ta hình như rất sốt ruột. Nhìn kỹ, không có nửa phần giống với Chử Tranh.


Kéo cậu đi đến phòng trà phía cuối hành lang, Lạc Nghị Sâm bắt đầu hỏi: "Tên đó thật sự là em họ cậu hả?".
Chử Tranh nghiến răng soàn soạt nói: "Cám ơn đã giúp tôi ghi nhớ rõ ràng đến vậy".
"Không có gì"


Cậu chỉ có thể trợn trắng mắt liếc nhìn tên này, muốn đánh cũng không biết đánh thế nào. Lạc Nghị Sâm vẫn một bộ dáng hì hì tiếp tục hỏi đương kim thiếu gia của nhà họ Chử đó từ đâu lại nghĩ ra được cái chủ ý xấu a.


"Sau khi Giang Huệ ch.ết, nghe mọi người kể lại tình huống, tôi đã bắt đầu hoài nghi nó có quen biết cô ta. Qua khoảng hai ngày bận rộn lúc cậu đang nằm viện mới có thời gian tìm hiểu. Chử Mây nói, đối với Giang Huệ nó một điểm cũng không hứng thú. Tiếp cận cô ta là nhằm mục đích khác"
"Mục đích gì vậy?"


Lúc trước chúng ta cũng đã phân tích, Giang Huệ không có khả năng tự mình tham gia đấu giá ở Thiên Nga hội, khẳng định có người đưa cô ta vào. Mà người này vừa vặn chính là kẻ Chử Mây đang muốn nịnh nọt.
Ngân sách quản lý của Q thị vô cùng có tiếng.


Trong tay Chử Mây không có nhiều tiền, mà khoản đó lại bị cha nó khống chế. Tiểu tử này cân nhắc tự mình muốn kiếm chút tiền làm ăn, nhưng bản lĩnh lại thực sự có hạn, cùng bạn bè hợp tác mấy lần đều thất bại. Sau đó có người khuyên nó đừng lao đầu vào buôn bán nữa, thật sự không phải cách hay, tốt nhất nên đi đầu tư vài quỹ ngân sách.


Khóe miệng Lạc Nghị Sâm liên tục co giật: "Vừa nghe đã biết lừa đảo".


"Cũng không hẳn là lừa gạt. Bởi ngân sách quản lý của người kia tiếng tăm vô cùng tốt, không phải ai muốn cũng có thể gặp. Chử Mây cùng vài người bạn thông qua quan hệ mới tìm được nhưng trong tay lại không đủ tiền. Ông ta nói, không đủ mười vạn đừng hòng tham gia quỹ này"


Lạc Nghị Sâm đối với khái niệm mười vạn không có chút cảm xúc nào. Trong mắt cậu, đó chỉ là một con số. Nhưng đối với bọn Chử Mây mà nói, nó chính là khoản tiền giúp bọn chúng có được cánh cửa sáng lạn. Bọn họ tuy tiền không nhiều nhưng cũng không phải là thiếu, cự ly ngân sách cũng chỉ còn kém một chút mà thôi. Cho nên, Chử Mây mới bắt đầu tìm cách nịnh bợ lão ta.


Nó lên kế hoạch cùng người quản lý ngân sách chạy tới nơi này tham gia phiên đấu giá. Lúc tới nơi đây vẫn chưa biết tính chất thực sự của phiên đấu giá này, ngốc hồ hồ nhìn hắn tiếp đãi một cô gái không được tính là xinh đẹp.


"Buổi tối hôm đó, sau khi giải tán, Chử Mây cùng tên quản lý kia đã đi đâu? Hắn nên biết Giang Huệ là theo người nọ đến, tại sao không lên tiếng?"
Nghe thấy nghi vấn của Lạc Nghị Sâm, Chử Tranh hừ hừ cười lạnh: "Nó nói quên".
"Quên?"


"Lúc đó chỉ muốn lập tức rời khỏi Thiên Nga hội, chuyện khác không nghĩ đến"
Cậu sờ sờ cằm, tổng kết lại -- Không phải trong lòng có quỷ thì sao phải sợ?


Chử Tranh đi theo không phúc hậu ha ha cười. Cuối cùng, đem cái tên đã nhớ kỹ cùng danh thiếp lấy ra: "Người quản lý ngân sách tên gọi Vương Vân Phàm, năm nay ba bảy tuổi, sống tại Q thị. Sau đêm ở Thiên Nga hội, đội trưởng cũng đã điều tr.a qua hắn nhưng không có bất cứ khác thường nào. Tuy nhiên, liên quan đến Giang Huệ thì trăm phần trăm là có vấn đề".


"Công Tôn Cẩm đã sớmcó an bài. Chúng ta sẽ cho Chử Mây làm trung gian để tôi và cậu tiếp xúc mộtchút với vị Vương Vân Phàm đó. Nói cách khác: Bọn họ ít ngày nữa sẽ gặp nhau ởT tỉnh, Q thị"






Truyện liên quan