Chương 54
Edit: Luna Tan
Chử Tranh cũng không nhiều lời hỏi rõ thân phận của người mất tích, nghe tên Thẩm Táp có lẽ là liên quan đến nhà họ Thẩm. Điều khiến Chử Tranh để ý là: Địa điểm phát sinh sự việc. Cậu chỉ màn hình Notebook nói: "Xem lại địa chỉ nơi cảnh sát phát hiện ra hai người họ".
Nhắc mới để ý, Lạc Nghị Sâm mở ra ipad nhìn lại địa chỉ trên Notebook rồi quay sang địa chỉ gia đình Trịnh Quân và Ngô Đại Hoa cùng với dòng chữ ghi trên bưu kiện Giang Huệ để lại: "Giống nhau như đúc, đều là T tỉnh, Q thị, Liên Huyện".
Cậu đối với Chử Tranh chớp mắt vài cái: "Việc này, phải nói với Công Tôn Cẩm".
"Cậu hỏi tôi sao?"
"Này không phải thương lượng với cậu đâu nha"
"Cậu cảm thấy sao?"
Giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Lạc Nghị Sâm quyết định chờ thêm một chút. Chung quy quá trình mất tích còn không thiếu điểm đáng ngờ. Nói ví dụ như: Phòng khám là ở tầng một bệnh viện, Thẩm Táp và Tô Bắc rất có khả năng nhảy qua cửa sổ thoát ra bên ngoài.
"Dáng người co nhỏ trong băng ghi hình, cậu giải thích sao? Nếu dùng lý luận khoa học chắc chắn rất khó giải thích, trừ khi...".
Trừ khi là có yếu tố phi vật chất cùng phi nhân tính tham gia vào.
"Trước chưa cần thiết vội kết luận, chúng ta còn phải bổ sung tư liệu". Cậu lãnh tĩnh đem con trỏ chuột trượt xuống, quả nhiên thấy được thông tin Thẩm Thiệu cung cấp.
Thẩm Táp và Tô Bắc hợp tác với nhau đến Liên Huyện khai phá xây dựng làng du lịch mới. Buổi tối nửa tháng trước, cậu ấy nhận được một cuộc điện thoại của Tô Bắc liền chạy xe suốt đêm đuổi tới Q thị, từ đó đến nay chưa từng gọi về.
Dựa theo tình huống cảnh sát miêu tả, hai người được phát hiện ở dọc bờ ruộng nối thông tới công trình kiến trúc đang xây dựng, rất có khả năng bọn họ đang tới thị sát tiến độ công trình.
Thời điểm rời khỏi nhà, Thẩm Táp không mang theo người nhưng Tô Bắc thì có, ít nhất là một thư ký cùng ba vệ sỹ. Thẩm tổng liên hệ lại cho quản gia, ông ấy nói nửa tháng trước Thẩm Táp nhận được điện thoại của Tô Bắc, theo lời cậu ấy nói, có vẻ Tô Bắc đang bị thứ gì đó đe dọa.
Ông lập lại y nguyên lời của Thẩm Táp: "Cậu thật không có tiền đồ, chỉ hai đứa nhỏ mà cũng bị dọa sợ".
Liên tưởng đến hai bóng người trong băng giám sát cao không tới một mét tư, Chử Tranh và Lạc Nghị Sâm không hẹn mà cùng nói thầm: "Hai đứa nhỏ".
Trẻ con cao chưa đến mét tư là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, cảnh sát và cả nhân viên cứu hộ đều có thể nhìn lầm sao? Đem hai đứa nhỏ xem như hai người trưởng thành, điều này tuyệt đối không có khả năng.
Lạc Nghị Sâm cho rằng, hiện tại manh mối không nhiều, tạm thời chưa nên báo cáo với Công Tôn Cẩm. Đợi lát nữa còn phải đến nhà cha mẹ Gia Lương, những chi tiết bên trong máy tính chỉ có thể phân tích ra rất ít kết quả.
Về phần Chử Tranh quá ư là nhàn rỗi, đem văn kiện gửi vào hòm thư của mình, trở về phòng tự mình nghiền ngẫm. Còn Lạc Nghị Sâm nhận được điện thoại của tài xế Thẩm Thiệu, cũng đi ra cửa.
Buổi tối, tám giờ, chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ xuống địa phận của T tỉnh, Q thị. Cabin vừa mở, anh khẩn cấp bật nguồn di động lên. Quả nhiên, Lạc Nghị Sâm đã hồi âm lại.
「Anh trước đừng vội, chờ xem tiếp tình hình ở phía cảnh sát, hai người bọn họ tám phần là nhảy cửa sổ thoát ra. Tổ chức giám sát của bệnh viện huyện chỉ thuộc vào lọai trung bình, không có khả năng quay lại được hết khắp mọi ngóc ngách, khả năng hai người bọn họ tự mình rời đi ít nhất phải đến năm mươi phần trăm.
Anh đến sau nhất thiết phải điều tr.a lại từ đầu. Em sẽ liệt kê vài điểm đáng ngờ để anh tìm hiểu.
Thứ nhất, buổi sáng sáu rưỡi cảnh sát nhận được điện thoại báo nguy, chứng tỏ vào thời điểm đó Thẩm Táp đã gặp phải chuyện không may rồi. Bọn họ tại sao lại xuất hiện ở khu vực phụ cận công trường? Cho nên, điều cần thiết trước tiên là phải tìm hiểu mục đích của hai người họ.
Thứ hai, viên cảnh kia nói, thời điểm phát hiện, áo sơ mi hai người đều ẩm ướt. Có thể thấy, bọn họ đã ra rất nhiều mồ hôi. Dưới tình huống nào sẽ ra một lượng mồ hôi lớn như vậy? Chạy, bọn họ khẳng định đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua suốt cả một quãng đường dài. Nếu địa điểm hôn mê là ở gần đồn cảnh sát, chứng minh thứ uy hϊế͙p͙ bọn họ đến từ phía công trường. Nếu tư thế hôn mê hướng về phía công trường, ngược lại uy hϊế͙p͙ đến từ đồn cảnh sát. Điểm nay rất quan trọng, anh phải hỏi cho thật kỹ.
Thứ ba, khi phát hiện ra sự uy hϊế͙p͙, tại sao bọn họ lại không báo nguy, không gọi người? Di động và ví tiền đã đi đâu mất? Có thể nhờ bên phía cảnh sát định vị vị trí di động của Thẩm Táp, điều tr.a xem rạng sáng ba giờ cho đến sáu rưỡi ngày hôm đó, cậu ấy đã trò chuyện với những ai.
Thứ tư, bọn họ từ nơi nào xuất phát đến công trường? Xe đâu? Vì sao cảnh sát không nhắc tới xe bọn họ? Trước khi đến công trường, hai người họ đã tới nơi nào? Cái gọi là thẻ phòng khách sạn là ở đâu? Q thị hay Liên Huyện? Cuối cùng, bọn họ đã từng gặp qua ai?
Điều tr.a được rõ những vấn đề này, liên hệ lại em 」
Thu di động về, Thẩm Thiệu một khắc cũng không dừng bước phóng đến khách sạn đã đặt trước.
Vừa mới vào phòng, Tần Bạch Vũ đã vội vàng hẹn gặp hai vị viên cảnh, đối phương nói sớm nhất cũng phải sáng mai mới tiếp đãi được hai người bọn họ. Hiện tại thật là có tâm nhưng vô lực.
Anh cũng không thể một mực ép buộc người ta, đành hẹn sáng mai tám giờ gặp mặt.
Sau khi sắp xếp lịch hẹn xong, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Thẩm Thiệu nhìn đến dãy số trên màn hình cũng không sửng sốt, ngược lại làm Tần Bạch Vũ giật mình nhớ tới, bên này còn có một người của Thẩm gia a.
Người gọi điện tới chính là Thẩm tứ thiếu gia, tên Thẩm Hạo.
Người này ngày thường rất ít liên hệ bỗng nhiên gọi tới, Thẩm Thiệu vẫn là có chút do dự. Tiếp điện thoại xong, trầm giọng hỏi: "Anh tư, có chuyện?".
"Cậu bảy, cậu như thế nào không báo cho tôi biết sớm?"
Thẩm Thiệu không thể không nói, anh chị em có quá nhiều thực sự là rất phiền toái!
Từ sau sự cố anh cả Thẩm gia ch.ết vào năm ngoái, anh triệt để không liên hệ với người nhà. Thẩm Hạo bị phái tới chi nhánh công ty tại T tỉnh làm quản lý, quanh năm suốt tháng cũng không về được vài lần. Hai người ngày thường rất ít liên hệ, cho dù là về vấn đề công tác cũng sẽ thông qua Tần Bạch Vũ. Gọi điện trực tiếp giống như bây giờ, quả thực trước nay chưa từng có.
T tỉnh là địa bàn của anh tư, anh ta có thể nắm rõ hành tung của anh cũng không có gì làm kỳ quái. Thẩm Thiệu chỉ tùy tiện "Ừm" một tiếng, đầu dây bên kia nói thẳng: "Chú Dương đã báo tôi biết, hiện đã an bài cho người tìm Thẩm Táp. Cậu đến khách sạn rồi chứ?".
Thẩm Thiệu nửa câu vô nghĩa cũng không có, chỉ nói: "Lúc đến mang theo vệ sỹ của Tô giatới đây".
Ba mươi phút sau, Thẩm Tứ thiếu gia cùng thư ký riêng của mình và hai vệ sỹ nhà họ Tô đã tới trước cửa khách sạn. Thư ký đi theo Thẩm Hạo vào phòng, mắt vừa liếc nhìn trông thấy Thẩm Thiệu lập tức đỏ mặt, ra vẻ hào phóng ân cần thăm hỏi lại không phát hiện hai tay mình đều đã run lên.
Sắc mặt anh có chút khó coi, Thẩm Hạo đây là có ý đồ gì? Như thế nào đem người này đến?
Vị thư ký bên cạnh Thẩm Tứ thiếu gia tên Sử Nghiên Thu, từng bị Thẩm Thiệu ngủ một năm.
Khi đó còn ở nước ngoài. Một người con cháu phú gia tự mình chính tay xây dựng sự nghiệp, một người trẻ trung đang là sinh viên theo học nghiên cứu. Cả hai trùng hợp mà quen biết.
Vì để bắt được Thẩm Thiệu, Sử Nghiên Thu không biết đã bỏ biết bao tâm tư, ngay cả những chiêu cao thủ như lạt mềm buột chặt cũng đã xuất ra sử dụng nhưng Thẩm Thiệu thủy chung vẫn một thái độ, cậu nguyện ý đến thì đến, nguyện ý đi thì đi. Qua vài lần đơn phương đánh giá, Sử Nghiên Thu kiềm chế không nổi, sau một lần tiệc rượu thuận lý thành chương leo lên giường Thẩm Thiệu.
Thẩm thất thiếu gia không phải lạm tình, cũng không đa tình. Có người nói anh là kẻ lãnh đạm, đối với những lời này, Thẩm Thiệu vẫn luôn khinh thường. Số người chân chính hiểu được anh rất ít, và số rất ít ỏi đó lại hiểu được rất rõ, Thẩm Thiệu tại sao luôn lãnh đạm, chính là bởi anh ngại phiền toái. Nhưng loại "lãnh đạm" này lại khiến cho Sử Nghiên Thu càng lún càng sâu, dần dần vô tình quên bẵng quy tắc "trò chơi". Khi đó, anh thấy phiền.
Sử Nghiên Thu cũng không phải dạng ngu ngốc, xuất ra cả người chiêu thức, muốn dùng chân tình lay động người kia, chỉ tiếc, Thẩm thất thiếu gia lại quá vô tình: "Giữa chúng ta có tồn tại thứ gọi là tình cảm sao?".
Khoảng thời gian đó, cậu đã khóc đến mức ch.ết đi sống lại.
Cuối cùng, Thẩm Thiệu cho cậu một món tiền lớn, nói cậu dù sao cũng đã theo anh một năm, anh không thể để cậu ra đi như vậy. Nhưng Sử Nghiên Thu không cần tiền, cậu rất thông minh, muốn anh cho cậu một phần vị trí công tác sau khi về nước.
Đến lúc trở về, Thẩm Thiệu trực tiếp đem người ném tới chi nhánh ở T tỉnh, đối với quản lý công ty nói rõ: "Muốn chuyển hay giữ không cần bận tâm, người này với tôi không có quan hệ".
Khi ấy, Thẩm Tứ thiếu gia vẫn còn chưa tới chi nhánh công ty làm chủ, Thẩm Thiệu cũng chưa từng suy nghĩ tiếp về người này. Vài năm trôi qua, anh đã sớm quên mất cái người tên Sử Nghiên Thu, thậm chí khi nãy nhìn thấy, ngay cả tên gọi cũng không nhớ rõ.
Tần Bạch Vũ tự nhiên nhìn ra người kia khác thường, lại nhìn sắc mặt ông lớn nhà mình, hiển nhiên đoán được chân tướng đến bảy, tám phần. Trong lòng thầm nghĩ: Thẩm Hạo thật không hổ danh là người Thẩm gia, thời thời khắc khắc đều nhớ thương việc gây phiền toái cho người khác.
Đối với sự xuất hiện của Sử Nghiên Thu, anh cũng chỉ có chút ngoài ý muốn, rất nhanh liền đem người này xem như không khí, đối với Thẩm Hạo gật đầu: "Mời ngồi". Sau đó di chuyển trọng tâm câu chuyện đặt lên hai người vệ sỹ.
"Ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi"
Hai vị vệ sỹ câu nệ gật đầu, Tần Bạch Vũ nhanh chóng mở ra Notebook ngồi ở phía sau Thẩm Thiệu, bắt đầu ghi lại. Mà tiểu thư ký của Thẩm Tứ thiếu gia vẫn còn ngốc lăng tại chỗ chưa hồi thần.
Thẩm Hạo nửa cười như có như không: "Nghiên Thu, cậu cũng ghi lại một chút tư liệu đi".
Tiểu thư ký nhất thời hoảng hốt, ý thức được vừa rồi mình đã thất trách. Ít nhất, cậu không có phản ứng mau lẹ giống như thư ký của người kia.
Không buồn nhìn qua ánh mắt của Sử Nghiên Thu, Tần Bạch Vũ trước mặt mọi người thấp giọng cùng Thẩm Thiệu thương lượng: "Mười giờ hơn rồi, có lẽ Nghị Sâm đã trở về". Ngụ ý nhắc nhở Thẩm Thiệu, có thể để cho Nghị Sâm trực tiếp hỏi.
Anh cũng không do dự nhiều, lập tức gọi điện cho Lạc Nghị Sâm. Đúng như lời Tần Bạch Vũ đoán, cậu vừa mới trở lại nhất khoa.
"Chờ em hai phút". Lạc Nghị Sâm nói xong, cấp tốc gào rống chạy đi tìm Chử Tranh.
Hai người kéo đến phòng cậu, chuyển sang chế độ gọi video, chính thức chào hỏi: "Hai vị tiên sinh, chào buổi tối. Tôi là viên cảnh".
Thanh âm của Lạc Nghị Sâm khiến cho vài người thực sự giật mình, đặc biệt là Thẩm Hạo. Tại sao lại giật mình O,O?
Hai người vệ sỹ tròn mắt nhìn nhau, một trong số đó cẩn thận đáp lời: "Chào buổi tối".
"Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm". Cậu nhanh chóng đi vào chủ đề chính: "Thẩm Thiệu, Bạch Vũ đang ghi lại rồi chứ?".
"Đang làm"
Thẩm Tứ thiếu gia lại một lần nữa giật mình! Cậu ta cư nhiên gọi thẳng tên của cậu bảy, hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì?
Bên này, người phụ trách ghi chép lại là Chử Tranh, cậu hướng Lạc Nghị Sâm gật gật, tỏ vẻ có thể bắt đầu.
"Ok! Như vậy, vấn đề thứ nhất, buổi sáng trước khi biến mất, Tô Bắc vì sao không mang theo các cậu mà muốn ra ngoài?"
"Cả hai chúng tôi đều không biết thiếu gia ra ngoài lúc nào. Chúng tôi ở dưới tầng một, còn cậu ấy và Thẩm tiên sinh ở tại tầng ba"
"Lần cuối cùng nhìn thấy Tô Bắc và Thẩm Táp là lúc mấy giờ?"
"Khoảng trên dưới mười một giờ tối. Liên Huyện là nơi vắng vẻ, không có trò gì tiêu khiển nên hai người họ đều đi nghỉ sớm"
"Thẩm Thiệu, bình thường Thẩm Táp ngủ lúc mấy giờ"
"Ngày đêm điên đảo"
Lạc Nghị Sâm lập tức nhíu mi, tiếp tục hỏi: "Các người vì sao lại đến Liên Huyện?".
"Là như vậy. Khoảng một tháng trước, thiếu gia đến đây khảo sát tiến độ công trình, vừa vặn gặp phải lở tuyết không thể trở về, đành chấp nhận ở lại công trường một đêm. Cậu ấy ngủ không quen giường nên chui vào xe nằm, chúng tôi đành phải đi theo. Khoảng hơn mười một giờ đêm bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một ông già, hai người liền đi ra ngoài xem xét tình hình. Phát hiện có một ông lão đang trộm vật liệu thép. Lúc ấy, Tô Bắc nổi điên lên, muốn mang theo vệ sỹ chuẩn bị đến tóm lão ta. Nhưng bất chợt phát hiện bên cạnh ông lão còn có thêm hai đứa nhỏ"
"Các anh cũng thấy? Miêu tả một chút hình dáng hai đứa bé đó"
"Ừm... trời tối quá nhìn không rõ lắm. Là bé trai, tầm khoảng mười một, mười hai tuổi, trông rất gầy"
"Cao khoảng bao nhiêu?"
"Rất thấp. Khoảng một mét ba, mét tư, không sai biệt lắm"
Nghe vậy, Chử Tranh ngẩng đầu nhìn Lạc Nghị Sâm...
"Tiếp tục nói"
"Ông ta ở đống vật liệu liều mạng đào bới, hai đứa nhỏ đứng trên chỗ cao chưa tới hai mét vẫn không nhúc nhích nhìn xuống. Tình huống rất quỷ dị. Chúng tôi lao đến kéo Tô Bắc lại, không để cậu ấy qua, cũng không cho cậu ấy lên tiếng. Rất nhanh, sự việc có chuyển biến mới
Lão già không biết ở trong đống thép tìm được cái gì, bỗng nhiên ngừng lại giống như bị điểm huyệt, ngốc ngốc lăng lăng. Ước chừng ba bốn giây sau bỗng nhiên hét lên thảm thiết, xoay người liều mạng chạy, tựa như không trông thấy hai đứa nhỏ vậy.
Lúc ấy, lực chú ý của bọn tôi đều dồn hết lên người lão ta, tầm mắt trông theo chạy đi thật xa mới thu hồi lại. Nhìn sang hướng kia, hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào không thấy tăm hơi đâu cả.
Chúng tôi một đám toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Tô Bắc vẫn còn tương đối trấn định, nói đi qua xem, xem xem lão già kia đến tột cùng bới được cái gì"
Nói tới đây, tất cả mọi người trong phòng ngừng hô hấp. Người vệ sỹ kể lại sự việc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng: "Tôi và thiếu gia đi đến chỗ vật liệt thép, chúng tôi nhìn thấy, nhìn thấy xác hai đứa trẻ".
Ánh mắt Thẩm Thiệu sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vệ sỹ rồi chuyển về phía Thẩm Hạo: "Trước đó từng nghe qua?".
Thẩm Hạo liên tục lắc đầu: "Không có, đây là lần đầu nghe thấy".
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng nói của Lạc Nghị Sâm: "Thẩm Thiệu, anh đợi lát nữa, em vẫn còn không ít điều muốn hỏi. Hai vị tiên sinh, sau đó mọi người có báo nguy không?".
"Đương nhiên có. Thế nhưng...". Vệ sỹ bắt đầu thay đổi nét mặt, đổ mồ hôi lạnh: "Sau khi cảnh sát kéo tới, chúng tôi trở lại công trường tìm người. Mẹ nó, cư nhiên không thấy thi thể đâu hết!".
"Bình tĩnh một chút! Từ lúc các anh rời khỏi hiện trường đến lúc quay lại mất khoảng bao lâu?"
"Chưa đến mười phút"
"Được rồi, vấn đề này tạm thời không nhắc đến. Tô Bắc có phải bị sự việc này dọa sợ mới tìm Thẩm Táp?"
Nghe qua phân tích của Lạc Nghị Sâm, vệ sỹ đáp: "Thiếu gia rất sợ hãi, suốt đêm lái xe trở lại Q thị, ngày hôm sau lập tức liên hệ Thẩm Táp. Thẩm tiên sinh sau khi đuổi tới rất ngạc nhiên, kéo Tô Bắc liên tục rình mò mấy ngày trời mà không phát hiện điểm nào khác biệt, vài lần dưới sự khuyên bảo của mọi người mới bất đắc dĩ trở lại Q thị. Vốn tính toán ở đây vài ngày rồi đi, Thẩm Táp lại đề nghị trước khi đi nên đến công trường xem lại lần nữa, kiểm nghiệm chất lượng công trình.
Bọn họ theo kế hoạch sẽ ở Liên Huyện một đêm, sáng hôm sau tiện thể tiến đến công trường. Kết quả khi tỉnh dậy, chúng tôi không thấy hai người đâu cả".
"Di động, ví tiền bọn họ có còn trong phòng?"
"Không có"
"Xe thì sao?"
"Vẫn ở trong bãi đỗ xe của khách sạn"
Lạc Nghị Sâm hít sâu một hơi, nói khẽ với Chử Tranh: "tr.a một chút thời gian buổi sáng mặt trời mọc ngày hôm đó".
Rất nhanh đã có kết quả: Mặt trời mọc lúc sáu giờ năm mươi phút, nhiều mây, sương mù phủ kín.
Hai người liếc mắt lẫn nhau, có chút dở khóc dở cười.
"Thẩm Thiệu, cẩn thận nghe em nói. Đưa đến bệnh viện khẳng định không phải em anh và Tô Bắc, tạm thời đừng nên hỏi vì sao"
Mọi người nghe được quá mức chuyên chú, chỉ có Sử Nghiên Thu là thiếu kiên nhẫn, mở miệng liền truy vấn: "Tại sao? Cậu dựa vào đâu mà nói kia không phải hai người bọn họ?".
Đầu dây lập tức truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Lạc Nghị Sâm: "Anh bạn, lúc này có rất nhiều việc không thể chậm trễ. Anh có thể yên lặng một chút được không?".
Sử Nghiên Thu bị nghẹn vài câu, sắc mặt không hề dễ coi. Thẩm Thiệu tuy không nhìn qua nhưng thần tình toát ra một tia bất mãn. Thẩm Hạo tức thời thấp giọng cảnh cáo: "Ngậm miệng!".