Chương 64
Sử Nghiên Thu vẫn còn gào thét nhưng cậu không thể tiếp tục nghe được nữa, kéo khăn quàng cổ xuống, hít một ngụm khí lạnh, xoay người rời đi. Nháy mắt khi quay lại liền trông thấy Lam Cảnh Dương đứng cách đó không xa.
Lạc Nghị Sâm lại quay về bộ dáng hi hi ha ha thường trực, cười cười đi đến, chỉ nói bây giờ vẫn chưa phải lúc. Cậu biết Lam Cảnh Dương có rất nhiều điều muốn hỏi, cũng biết điều anh quan tâm nhất là gì.
"Tôi vào nhất khoa chưa lâu, khả năng mọi người vẫn chưa thực tin tưởng tôi. Cứ coi như đây là lần khảo hạch cuối cùng, tạm thời đừng hỏi gì vội, cho tôi thêm chút thời gian"
Lam Cảnh Dương chỉ im lặng nhìn...
Con người đôi khi sẽ có những suy nghĩ bất chợt thốt ra thành lời. Mấy ý nghĩ này khoan xét đến độ thiện ác, có những lúc nó chỉ là một loại thái độ hay một câu cảm khái về tình bạn. Châm ngôn nói rất đúng: "Người nói vô tâm, người nghe cố ý". Một câu bản thân tự thấy không quan trọng nhưng có khi lại khiến cho đối phương cảm thấy khổ sở, phẫn uất. Càng có khả năng khiến cho người đó cảm thấy tổn thương sâu sắc, cho dù năm tháng qua đi cũng không sao xóa nhòa được.
Bất luận là ai cũng đều có ngày sẽ phải trải qua như vậy. Đơn giản có thể chỉ là một câu khiến người khác buồn. Cho nên, giờ phút này, Lam Cảnh Dương cảm thấy rất may mắn vì mình không thể nói, rất may mắn vì mình không có gì để ghi. Như vậy sẽ không lỡ miệng nói ra, sẽ không đánh vỡ lá chắn cuối cùng của Lạc Nghị Sâm.
Kỳ thật, anh rất muốn nói: Tất cả mọi người đều tin tưởng cậu. Nghi ngờ hay lo lắng, tất cả đều từ chính cậu mà ra.
Sử Nghiên Thu bị Cố Đại Thành lấy danh nghĩa nghi phạm lôi về cảnh cục.
Lạc Nghị Sâm đi theo năm người còn lại, sau khi hoàn thành hết báo cáo mới cùng Lam Cảnh Dương trở lại trong xe.
Anh hỏi cậu vì sao không cùng trở về, cậu chỉ đáp: "Tối nay còn muốn đến nhà của Vương Bình Cửu. Hơn nữa, khi ch.ết Ngô Đại Hoa cầm chặt trong tay cuốn sách ngữ văn đề tên Vương Kiện, là một cảnh sát, có lẽ tôi nên hỏi han một chút, không có sách giáo khoa, chúng như thế nào có thể lên lớp?".
Nghe vậy, Lam Cảnh Dương có chút lo lắng, muốn để Miêu An đi cùng. Chung quy, không ai có thể xác định được, hai đứa trẻ kia, đến tột cùng ẩn giấu điều gì.
Sau khi báo cho Miêu An, anh lại gõ lên ipad: "Cậu nói di động bị hack là có ý gì?".
Lạc Nghị Sâm nheo mắt cười, đoạt lấy ipad trên tay anh, không nói: "Cụ thể tôi cũng chưa rõ, lúc về sẽ để Tưởng Binh xem xem. Giờ tôi muốn nghỉ ngơi một chút, tôi qua đã không ngủ được giấc nào rồi".
Mấy ngày nay cậu chưa có được một giấc ngủ ngon, trong lòng bộn bề tâm sự cuốn lấy dằn vặt cả đêm. Cậu cần phải có dư thừa tinh lực mới có thể tiếp tục chống đỡ, càng cần bảo trì sức lực khiến cho đầu óc vận hành được tỉnh táo. Cho nên, trạng thái hỗn loạn hiện tại không thích hợp trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Nhìn ra Lạc Nghị Sâm có chút mệt mỏi, Lam Cảnh Dương cũng không có ý tiếp tục quấy rầy. Anh đem điều hòa trong xe chỉnh cho ấm hơn, yên lặng chờ tin Miêu An.
Cũng có lẽ là do có người bên cạnh, cậu ngủ rất nhanh, không hề chằn chọc như mọi khi nữa.
Đến năm giờ chiều, Miêu An rốt cuộc cũng gõ lên cửa kính xe. Anh mở chốt để cô tiến vào, việc đầu tiên tiểu nha đầu này làm chính là véo mũi Lạc Nghị Sâm.
Bị đánh thức một cách thô bạo, cậu thiếu chút nữa lên cơn bạo phát, may mà có Lam Cảnh Dương nhanh tay giữ kịp. Cậu không thể không cảm khái: "Tiểu An, tôi gần đây phi thường cảnh giác, nếu như không muốn lỡ như một ngày, cô tốt nhất về sau đừng có đánh thức tôi như vậy".
Miêu An bĩu môi, thuận miệng nói: "Người của nhất khoa nào có ai không cảnh giác? Còn nói, hai tên nhóc đó cũng đã đến giờ tan học rồi a".
"Đúng đúng đúng, mau đi thôi. Chúng ta đến nhà của Vương Bình Cửu trước"
Vì thế, mười phút sau, xe của bọn họ đã đậu trên lối rẽ vào nhà Vương Bình Cửu. Lam Cảnh Dương không hạ cửa kính xuống, yên lặng chờ đợi. Miêu An tương đối cẩn thận, trên đường đến đã tàn sát một loạt cửa hàng ăn vặt, coi như quà gặp mặt cho hai đứa nhỏ.
Lần này gặp lại, lão đầu nhìn có vẻ đã khấm khá hơn. Bà Vương vẫn như mọi khi bận rộn việc nhà, trông thấy bọn họ liền nhiệt tình tiếp đón. Nhiệt tình quá lại khiến Miêu An có chút ăn không tiêu.
Cô bị lão bà lôi trái kéo phải kể chuyện gia đình. Lạc Nghị Sâm ở đầu bên kia trở lại trong phòng với Vương Bình Cửu, hỏi thăm một số chuyện. Ví dụ như: Buổi chiều hôm nay, hai đứa nhỏ có về lần nào không?
Vương Bình Cửu cũng không rõ lắm, bởi vì bọn chúng cả ngày đều ở trên trường, liền tính trốn học, ông cũng đâu thể nào biết được. Cậu nhanh chóng đổi sang đề tài khác: "Ông Vương, ông có quen biết người này không?". Cậu vừa nói vừa giơ ảnh chụp của Ngô Đại Hoa ra.
Lão nhìn thoáng qua, gật gật đầu: "Là người trong thôn, vài năm trước đã ra ngoài làm công, đến nay vẫn chưa trở về".
"Người nhà anh ta có còn ai không?"
"Trên còn một mẹ". Vương Bình Cửu theo thói quen châm một điếu thuốc: "Ba nó mất sớm, một thân phụ nữ vất vả nuôi con. Trong nhà lại chẳng có gì đáng giá, cách đây vài năm, bà ấy trở bệnh, thực sự không còn cách nào khác, Đại Hoa mới phải ra ngoài làm công. Mỗi tháng đều gửi tiền về cho gia đình".
"Bình thường, mẹ anh ta sinh hoạt thế nào? Một thân một mình, có vẻ không được thuận tiện cho lắm"
Lại nói, lão Vương tỏ vẻ nông thôn chính là lối sống một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Một nhà gặp chuyện, mấy nhà thương. Bình thường đều là hàng xóm xung quanh quan tâm chiếu cố bà Ngô, làm cơm, làm nước, vài năm như một, không ai oán thán qua câu nào. Hơn nữa, nhà họ Ngô có Ngô Đại Hoa bên ngoài kiếm tiền, cũng không thiếu thốn cái ăn cái mặc. Cho nên, những ngày qua vẫn là rất tốt.
"Ông Vương, ông thử nhớ kỹ xem, lần cuối cùng trông thấy Ngô Đại Hoa là khi nào?"
"Ai u, cái này khó a". Vương Bình Cửu híp mắt, cân nhắc nửa ngày mới nói: "Chắc là hơn một năm đi".
Thời gian này vừa vặn trùng khớp xảy ra vụ án trộm cắp tại bảo tàng Q thị!
Nói tới nói lui, trong sân bắt đầu nghe thấy tiếng nói cười đùa của hai đứa nhỏ. Vương Bình Cửu nhất thời khẩn trương, cậu liền lên tiếng an ủi: "Đừng sợ, không sao đâu. Có chúng tôi ở đây rồi, ông trước tiên cứ đến trò chuyện với chúng".
Trong sân, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn tâm sự với bà nội, ngũ quan giống nhau như đúc, ngay cả biểu cảm cũng y hệt, cậu chợt cảm thấy đúng là không phân biệt nổi ai anh, ai em nữa.
Miêu An chạy qua, cong lưng cười nói: "Để chị đoán xem, ai là anh nha?". Cô ngó trái nhìn phải rồi chỉ vào một trong hai đứa, phán: "Hừ, cậu là anh trai".
Vương Khang ngượng ngùng gãi đầu: "Chị đoán sai rồi, em là Vương Khang, anh ấy mới là anh trai, Vương Kiện".
"Ai nha, đoán sai mất rồi". Cô nghịch ngợm le lưỡi, dư quanh nhìn thấy Lạc Nghị Sâm đã bước ra, yên lặng đứng một bên quan sát. Cô lại tiếp tục thu hút sự chú ý của bọn trẻ.
Lạc Nghị Sâm đứng nhìn một hồi, xem ra bọn trẻ không có vấn đề gì cả. Tuy rằng vóc dáng không cao, người có chút gầy nhưng quả thực nhìn không ra nơi nào bất thường. Nhận quà của Miêu An xong, Vương Khang còn có chút xấu hổ nhưng người anh Vương Kiện từ đầu đến giờ chỉ cúi đầu không lên tiếng.
Bỗng nhiên thằng bé quay lại, nhìn thẳng vào mắt Lạc Nghị Sâm. Cậu chợt thấy đầu óc trở nên mê muội, trước mắt một mảnh mơ hồ. Cảm giác khó chịu chỉ giằng co hai ba giây liền biến mất, nhưng trong lòng để lại kinh hãi không thôi!
Miêu An cũng thấy được Lạc Nghị Sâm nháy mắt hoảng hốt, không khỏi có chút lo lắng. Cậu ra hiệu ý bảo cô đừng lo rồi tỏ vẻ tự nhiên tiến đến bên cạnh: "Chào hai đứa, chú là bạn của ba các cháu, đi ngang qua nơi này nên ghé sang chơi".
Vương Khang cười hỏi: "Vậy chị này là bạn gái chú sao?".
Lạc Nghị Sâm có hơi sửng sốt, ngược lại là Miêu An phản ứng mau lẹ, ôm cánh tay cậu ríu rít: "Đúng vậy! Thế nào, có xứng không?".
"Không xứng"
Không khí nhất thời trở nên xấu hổ, mọi người á khẩu câm như hến. Bà Vương đến khi hồi thần lại mắng Vương Khang vài câu, Miêu An mới vội vàng nói chỉ là đùa thôi, ai cũng bảo bọn họ không xứng. Lúc này, cậu nhìn thấy trên mặt Vương Kiện lộ ra một tia cười rẻ mạt, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
Cảm giác này rất kỳ quái, cậu lại tiếp tục cùng hai anh em nói chuyện: "Tối nay chú mời hai đứa ăn cơm có được không? Mời cả ông bà hai đứa đến nữa".
"Không được". Vương Kiện ngẩng mặt, bộ dáng rất tự nhiên: "Bọn con còn rất nhiều bài tập phải làm, nếu làm không xong sẽ bị thầy cô quở trách".
Còn rất biết lễ phép. Lạc Nghị Sâm vươn tay xoa xoa đầu nó: "Bài tập gì vậy? Ngữ văn sao?".
Vương Kiện thuận miệng trả lời: "Còn cả Toán học và Tiếng Anh nữa".
"Nhiều như vậy a. Vậy chúng ta chuyển sang tối mai vậy".
"Mai cũng không được". Vương Khang bỗng nhiên đáp: "Ông nội còn phải đi làm, mấy ngày nay ông đều ở nhà rồi". Dứt lời, thằng bé quay sang nhìn Vương Bình Cửu.
Lão theo bản năng né tránh ánh mắt nó, lùi lại phía sau Lạc Nghị Sâm. Bên kia bà Cố cũng tâm tình thất thường đứng nép sát vào Miêu An. Trong lòng cậu không khỏi cười khổ, này hai cụ, còn nói cái gì mà bọn chúng tốt lắm?
Tám phần là ý thức được ánh mắt Lạc Nghị Sâm, bà Cố mới miễn cưỡng cười nói: "Còn ra ngoài ăn làm gì, lãng phí. Tối nay liền ăn ở đây đi, tôi sẽ để mọi người thưởng thức tay nghề tôi nấu". Bà vừa nói vừa kéo Miêu An đi vào phòng bếp.
Cậu còn đang muốn trò chuyện với hai đứa nhỏ thêm vài câu, Vương Kiện lại lấy lý do phải làm bài tập rồi kéo Vương Khang về phòng, nhìn ý tứ, có vẻ sẽ không ra ngoài.
Lạc Nghị Sâm tạm thời trấn tĩnh lão Vương đừng nóng vội, lặng lẽ đi đến cửa phòng bọn nhỏ, cẩn thận nghe ngóng.
Ước chừng mươi phút sau, bà Cố ra gọi Vương Bình Cửu vào trong bếp hỗ trợ, Lạc Nghị Sâm đành phải trở lại sân tìm Miêu An.
Cô đứng phía dưới chân tường nghịch di động, nghe thấy tiếng chân cậu liền liến thoắng: "Hai đứa trẻ kia nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ a".
"Đây rốt cuộc là câu khẳng định hay câu hỏi vậy?"
"Tôi nào biết". Miêu An khó chịu trợn mắt lườm. Ngược lại có chút lo lắng hỏi: "Vừa rồi ở trong sân tôi thấy cậu có chút khác thường, có chuyện gì vậy". Nói đến đây, Lạc Nghị Sâm cũng vô cùng khó hiểu. Cậu lắc đầu, rút điện thoại gọi cho Công Tôn Cẩm: "Sự việc có chút kỳ quái, hôm nay tôi và Miêu An còn phải trở về Liên huyện. Có thể để Hiểu Thịnh đến đây không?".
Đầu dây bên kia đáp có thể rồi hỏi: "Tiểu An không việc gì chứ?".
Cậu có chút kinh ngạc nhìn sang bên cạnh: "Tiểu An? Không có việc gì, sao vậy?".
"Không có gì. Dù sao Tiểu An cũng là văn chức, năng lực chiến đấu bằng không. Các cậu bảo vệ cô ấy tốt một chút, tôi không tìm được nhà tạo hình nào đặc biệt như vậy nữa đâu".
Nghe thế, Lạc Nghị Sâm không khỏi bật cười: "Sao anh chỉ lo lắng cho mỗi Tiểu An vậy, còn tôi thì sao?".
"Thân thủ của cậu rất tốt, tôi lo lắng nhiều làm gì?"
Được rồi, cậu đích thực không phải nhân vật đáng để người khác lo lắng đi.
Sau khi cúp máy, Miêu An vội vã hỏi: "Tại sao đêm nay chúng ta không hành động? Để Vương Bình Cửu đến công trường, mọi người bám sát, xem bọn nhỏ có xuất hiện không?".
"Bắt chúng rồi sao nữa, bọn chúng sẽ lại không giống như lần trước, biến mất? Lần trước Cảnh Dương dùng dao rạch lên tay bọn nhỏ đã chứng tỏ bọn chúng là người thật, không phải ảo giác. Chúng ta không thể hành động tùy tiện khi chưa xác định rõ hướng đi. Nếu có Hiểu Thịnh ở đây, cậu ấy sẽ có rất nhiều phương pháp xác nhận bọn trẻ là thật hay giả. Cho nên, tôi mới muốn chờ Hiểu Thịnh đến".
Miêu An tròn xoe hai mắt, tán thưởng: "Tiểu Sâm Sâm, cậu thật thông minh!".
"Tôi không chỉ có mỗi thông minh đâu". Lạc Nghị Sâm nói đùa, đẩy Miêu An trở lại trong nhà.
Bà Vương đã đứng sẵn ở cửa, mời bọn họ vào ăn cơm. Bên trong, hai đứa trẻ đã quy củ ngồi sẵn cạnh bàn, mặt không biểu tình nhìn bàn đồ ăn phong phú.
Mọi người ngồi xuống, Miêu An một bên cùng bà Vương tán chuyện đủ trò, khó khăn lắm mới ứng phó xong để quay sang bắt chuyện với tụi nhỏ: "Hai đứa học chung một lớp sao? Giáo viên và bạn bè chắc chắn sẽ không phân biệt được đi?".
Vương Khang gật đầu, nhét đầy miệng trứng gà xào, nói: "Các bạn đều không phân biệt được, cả thầy cô cũng vậy, lúc nào cũng nhận sai hết".
Thằng bé lần đầu tiên nói nhiều như vậy, Miêu An cao hứng sờ đầu nó: "Hai đứa có phải hay không cả ngày đều ở cùng một chỗ, như hình với bóng?".
Không đợi Vương Khang trả lời, Vương Kiện đã đặt đũa xuống: "Con ăn no rồi" liền kéo thằng bé đứng dậy, lúc xoay người còn không quên liếc nhìn Miêu An. Thân thể cô thoáng chốc chấn động, Lạc Nghị Sâm nhanh chóng ôm lấy, không dám nhìn vào Vương Kiện,
Bà Vương nhìn ra Miêu An có điểm khác thường, nhất thời tay chân luống cuống. Cậu thấp giọng cười, nhìn sắc mặc trắng bệch của cô nói: "Con gái thời này suốt này một câu giảm béo, xem xem, lại bị tụt huyết áp rồi. Đợi lát nữa ăn chút chocolate là tốt lên thôi".
Tuy rằng đối đáp hai bên nói chuyện nhưng Lạc Nghị Sâm thủy chung lực chú ý đều đặt trên người bọn nhỏ. Cậu dư quang nhìn thấy Vương Khang khi nghe mình nói, khóe miệng lóe lên một tia cười lạnh. Kia tuyệt đối không phải biểu hiện mà một đứa trẻ mười ba tuổi nên có, đứng nói một đứa trẻ, mà ngay cả cậu cũng không thể cười ra bộ dáng kinh khiếp như vậy được.
Bữa cơm này, quả thật nuốt không trôi.
Qua bữa cơm chiều, Cố Mỹ Vân kiên trì không muốn bọn họ rời đi. Miêu An phải khuyên can mãi mới xem như trấn an được bà để cả hai rời khỏi.
Trở lại trong xe, Lam Cảnh Dương liếc mắt nhìn sắc mặt Miêu An. Lạc Nghị Sâm khoát tay, ý bảo một lời khó nói hết.
Thoát khỏi cảm giác khó chịu, Miêu An ngay cả tâm tư nói đùa cũng không có. Ngây ngốc ngồi một hồi nhìn cậu: "Giờ tôi đã biết nguyên nhân lúc đó cậu trở nên bất thường".
Lạc Nghị Sâm cười khổ một tiếng: "Có phải Vương Kiện đã nhìn cô không? Cô cũng cảm thất choáng đầu hoa mắt?".
Không ngờ Miêu An lại lắc lắc: "Không phải Vương Kiện, mà là Vương Khang. Ngay lúc xoa đầu nó đã có cảm giác trong người khó chịu, ngay khi thằng bé đứng dậy liền liếc mắt nhìn... Tình trạng của tôi so với cậu có vẻ nghiêm trọng hơn, trước mắt tối đen, hô hấp trở nên vô cùng hỗn tạp". Nói xong, cô ấn ấn hai huyệt thái dương: "Đúng là muốn mất mạng a, trong xe có nước không?".
Lam Cảnh Dương cầm một chai nước đưa cho cô. Lạc Nghị Sâm đem mọi chuyện cẩn thận kể lại, cuối cùng thêm một câu: "Tôi đã xin chỉ thị của Công Tôn, điều Hiểu Thịnh đến đây hỗ trợ".
Anh gật đầu, đưa ipad về phía cậu. Trên bản thảo gõ đầy là chữ, có thể thấy được Lam Cảnh Dương có rất nhiều lời muốn nói.
[Vừa rồi, người của Cố Đại Thành đã gửi sang báo cáo, xác nhận khi xảy ra vụ án có một nhân chứng, người này đã trông thấy nghi phạm. Căn cứ theo miêu tả, bề ngoài nghi phạm giống Thẩm Thiệu đến bảy, tám phần.
Chuyện này không phải do chúng ta điều tr.a mà là cấp dưới của Cố Đại Thành. Ông ta đang muốn nhắm vào Thẩm Thiệu, cậu có muốn trở về không?]
Quan sát ipad còn có cả Miêu An, tiểu nha đầu cả người không tốt, cẩn thận quan sát phản ứng của Lạc Nghị Sâm. Thần sắc cậu vẫn như thường, lãnh tĩnh hỏi: "Trong nhà trọ còn ai không?".
"Chỉ có một mình Tưởng Binh"
Cậu thoáng nhướn mi: "Tư Mã Tư Nam thì sao?".
Miêu An lúc này mới nghĩ đến, đã lâu không trông thấy người kia. Hắn đang làm gì? Ngay từ giữa trưa đã đi mất dạng.
Lạc Nghị Sâm không tiếp tục hỏi, duỗi tay về phía Miêu An: "Cho tôi mượn điện thoại".
Cô cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái giao nộp. Lạc Nghị Sâm liên hệ Cố Đại Thành, nói: "Đừng để bất cứ kẻ nào tiếp xúc với Thẩm Thiệu và Sử Nghiên Thu, còn lại cứ làm theo thương lượng giữa chúng ta ban đầu". Không biết đầu dây bên kia nói gì, cậu rất nhanh trả lời: "Muộn nhất trưa mai tôi sẽ quay lại. Ông chỉ cần giám sát chặt chẽ hai người bọn họ là được, tôi cam đoan sẽ phá án trong vòng hai mươi bốn giờ".
Không phải chứ?! Miêu An sửng sốt, muốn khuyên hắn đừng có khoác lác nhưng lại bị Lam Cảnh Dương ngăn lại.
Anh ý thức được, Lạc Nghị Sâm làm như vậy, tuyệt đối sẽ có dụng ý riêng của cậu ấy.
Nhưng mà, sự tình không có hoàn mỹ như họ tưởng, kế hoạch lúc nào cũng có thể gặp phải biến hóa bất ngờ. Ngay tại thời điểm bọn họ trở lại nhà trọ, cảnh cục Liên huyện đã được tiếp đãi ba bị luật sư danh tiếng.
Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Thẩm Thiệu vẫn hệt như hai tiếng trước, không có chút nào thay đổi. Vừa không phẫn nộ, cũng không nôn nóng. Anh nghe hành lang vang lên những bước chân vững vàng mà quy luật, trấn định nói với người đối diện: "Có gì, cứ việc nói chuyện với luật sư của tôi".
Thẩm Thiệu được ba vị luật sư danh tiếng vây quanh, phò tá bước ra khỏi phòng. Cố Đại Thành nghe tin đuổi tới, vội vàng ngăn cản: "Người không phải do Liên huyện chúng tôi bắt, chúng tôi chỉ là thẩm vấn thay, không có quyền thả. Các cậu muốn đem Thẩm Thiệu đi, cần có sự đồng ý của người bắt giữ".
Luật sư mở miệng hỏi, là ai đảm đương trách nhiệm này?
Đến nước này rồi, Cố Đại Thành không thể không nói: "Nhất khoa". Ông rất lo lắng, sợ rằng luật sư không biết đến sự tồn tại của phân ngành này, bởi vậy tiến thêm một bước định làm khó. Nào ngờ, ba vị luật sư đồng thời ngẩn ra, quay đầu nhìn Thẩm Thiệu, muốn xin ý kiến.
Người kia vẫn làm mặt lạnh, không nói một lời.
Luật sư thấy vậy liền hiểu, quay đầu đưa cho Cố Đại Thành một tấm danh thiếp: "Đây là điện thoại của tôi, tôi muốn gặp trực tiếp người đó".
Cố Đại Thành hoàn toàn không biết hiện tại mình nên phản ứng như thế nào mới là tốt...
ng, người này đã trông thấy nghi phạm. Căn cứ theo miêu tả, bề ngoài nghi phạm giống Thẩm Thiệu đến bảy, tám phần.
Chuyện này không phải do chúng ta điều tr.a mà là cấp dưới của Cố Đại Thành. Ông ta đang muốn nhắm vào Thẩm Thiệu, cậu có muốn trở về không?]
Quan sát ipad còn có cả Miêu An, tiểu nha đầu cả người không tốt, cẩn thận quan sát phản ứng của Lạc Nghị Sâm. Thần sắc cậu vẫn như thường, lãnh tĩnh hỏi: \"Trong nhà trọ còn ai không?\".
\"Chỉ có một mình Tưởng Binh\"
Cậu thoáng nhướn mi: \"Tư Mã Tư Nam thì sao?\".
Miêu An lúc này mới nghĩ đến, đã lâu không trông thấy người kia. Hắn đang làm gì? Ngay từ giữa trưa đã đi mất dạng.
Lạc Nghị Sâm không tiếp tục hỏi, duỗi tay về phía Miêu An: \"Cho tôi mượn điện thoại\".
Cô cũng không nghĩ nhiều, sảng khoái giao nộp. Lạc Nghị Sâm liên hệ Cố Đại Thành, nói: \"Đừng để bất cứ kẻ nào tiếp xúc với Thẩm Thiệu và Sử Nghiên Thu, còn lại cứ làm theo thương lượng giữa chúng ta ban đầu\". Không biết đầu dây bên kia nói gì, cậu rất nhanh trả lời: \"Muộn nhất trưa mai tôi sẽ quay lại. Ông chỉ cần giám sát chặt chẽ hai người bọn họ là được, tôi cam đoan sẽ phá án trong vòng hai mươi bốn giờ\".
Không phải chứ?! Miêu An sửng sốt, muốn khuyên hắn đừng có khoác lác nhưng lại bị Lam Cảnh Dương ngăn lại.
Anh ý thức được, Lạc Nghị Sâm làm như vậy, tuyệt đối sẽ có dụng ý riêng của cậu ấy.
Nhưng mà, sự tình không có hoàn mỹ như họ tưởng, kế hoạch lúc nào cũng có thể gặp phải biến hóa bất ngờ. Ngay tại thời điểm bọn họ trở lại nhà trọ, cảnh cục Liên huyện đã được tiếp đãi ba bị luật sư danh tiếng.
Trong phòng thẩm vấn, sắc mặt Thẩm Thiệu vẫn hệt như hai tiếng trước, không có chút nào thay đổi. Vừa không phẫn nộ, cũng không nôn nóng. Anh nghe hành lang vang lên những bước chân vững vàng mà quy luật, trấn định nói với người đối diện: \"Có gì, cứ việc nói chuyện với luật sư của tôi\".
Thẩm Thiệu được ba vị luật sư danh tiếng vây quanh, phò tá bước ra khỏi phòng. Cố Đại Thành nghe tin đuổi tới, vội vàng ngăn cản: \"Người không phải do Liên huyện chúng tôi bắt, chúng tôi chỉ là thẩm vấn thay, không có quyền thả. Các cậu muốn đem Thẩm Thiệu đi, cần có sự đồng ý của người bắt giữ\".
Luật sư mở miệng hỏi, là ai đảm đương trách nhiệm này?
Đến nước này rồi, Cố Đại Thành không thể không nói: \"Nhất khoa\". Ông rất lo lắng, sợ rằng luật sư không biết đến sự tồn tại của phân ngành này, bởi vậy tiến thêm một bước định làm khÂ