Chương 67

Xuống lầu đi vào nhà ăn, Lạc Nghị Sâm trước chiếm một cái bàn lớn, rồi mới đứng dậy chọn món mình thích. Thẩm Thiệu bữa sáng vạn năm không đổi, một ly cà phê, một sandwich. Cậu ghét bỏ trợn mắt nhìn, đoạt lấy mấy cái thứ thiếu dinh dưỡng đó quẳng sang một bên, bê cả một đống sữa tươi, bánh bao... trưng ra lót dạ.


Anh không thể không vụng trộm nói: "Buổi sáng, không có khẩu vị".
"Không có khẩu vị cũng phải ăn". Lạc Nghị Sâm bưng khay, quyết không chùn bước.
"Nghị Sâm...". Này thậy sự ăn không tiêu, rất nhiều!


Cậu hừ hừ cười: "Đã được hầu hạ còn la oai oái, anh có thể trật tự chút không? Ngồi qua kia đi, cao như vậy chỉ tổ chắn đường người khác".
Sau khi đuổi hết được đám ruồi muỗi xung quanh, Thẩm thất thiếu gia tâm tình khoái trá, vụng trộm vỗ mạnh mông cậu một cái rồi mới lắc lư chuồn nhất.


Một lát sau, người trên tầng bắt đầu lục đục kéo xuống, dĩ nhiên không thể thiếu bóng Thẩm Hạo. Tất cả quây thành một bàn, vừa quan sát, đánh giá lẫn nhau. Lạc Nghị Sâm vùi đầu vào ăn, một mực không thèm để ý.


Thẩm Thiệu hướng Công Tôn Cẩm chào hỏi cậu Tư nhà họ Thẩm, lúc lướt qua Sử Nghiên Thu, chẳng hề mảy may người này có tồn tại. Công Tôn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, không biết nhắc đến đề tài gì, Thẩm Hạo liền hỏi: "Tôi nghe nói đêm nay các cậu sẽ hành động?".


Lạc Nghị Sâm buồn bực, đêm nay hành động hắn làm sao biết?
Người kia cũng không kiêng dè: "Thẩm tiên sinh, tin tức thật nhanh nhạy".
"Là thư ký của tôi nói"
Sử Nghiên Thu? Hắn ta nghe được tin này từ đâu?


available on google playdownload on app store


Thư ký Sử làm như không có chuyện gì, thuận miệng trả lời: "Buổi chiều hôm qua, tôi nghe được thư ký Tần và Chử tiên sinh trao đổi".
À, thì ra là vậy.


Lúc này, Tần Bạch Vũ vẫn tiếp tục ưu nhã ăn cơm, Chử Tranh một bên vung đũa ngấu nghiến, liếc xéo hắn, nhếch mép cười mỉa: "Thư ký Sử, lỗ tai cũng quá thính rồi!".


Chử Tranh vốn dĩ thẳng tính, trước nay chưa từng câu nệ hay để ý sắc mặt ai bao giờ, muốn nói cái gì liền nói. Đặc biệt là với loại người như Sử Nghiên Thu, càng chọc ngoáy được bao nhiêu lại càng sung sướng bấy nhiêu.


Tuy nhiên, đối phương cũng chẳng phải dạng hiền lành, lập tức lên tiếng: "Thật ngại quá, là tôi trong lúc vô tình nghe được. Tôi không biết, thì ra, có một số việc anh chỉ muốn nói cho thư ký Tần nghe, còn những người khác thì không được biết".


"Những người khác" này bao gồm có Lạc Nghị Sâm vẫn đang thản nhiên ăn uống, mí mắt cũng chưa thèm động. Thư ký Tần nhấp một ngụm sữa, đem caramel nhét vào trong tay Chử Tranh: "Ăn giúp tôi đi".


Gì vậy trời! Miêu An tâm hồn bát quái hừng hực khí thế, chiêm ngưỡng vẻ mặt dương dương tự đắc của Chử Tranh, lại quay sang nhìn bộ mặt bất biến của Tần Bạch Vũ. Cuối cùng, cô phát hiện, Sử Nghiên Thu ánh mắt chưa từng rời khỏi Thẩm Thiệu, còn ông chủ nhà hắn chốc chốc lại âm thầm quan sát Lạc Nghị Sâm.


Mọi người thật là bận rộn nha!
Trên mặt bàn sóng yên biển lặng, dưới gầm bàn giông tố thét gào.
Tưởng Binh đá đá chân Miêu An -- Bớt nhiều chuyện đi, đừng có gây phiền thêm nữa!
Lạc Nghị Sâm dùng sức ngấu nghiến đạp chân Thẩm Thiệu -- Mẹ nó, đều là do anh gây họa!


Người kia lén lút bắt lấy tay cậu -- Ngoan, đừng nháo. Anh không thèm cùng bọn họ chấp nhặt.
Chử Tranh nhẹ nhàng cọ cọ Tần Bạch Vũ -- Đừng có thành thật vậy chứ?
Đối phương hết trốn lại né -- Tránh xa tôi ra một chút.
Miêu An kinh ngạc trừng Tưởng Binh -- Cậu đạp tôi làm cái gì?!


Tất cả những biểu hiện này đều bị Công Tôn Cẩm thu vào tầm mắt. Anh nén cười, buông đũa nói: "Nghị Sâm, giúp tôi lấy một ly cà phê lại đây".
Lạc Nghị Sâm không chút do dự đứng dậy đi mất. Thừa dịp cậu rời đi, Công Tôn quay sang hỏi nhanh Thẩm Thiệu: "Lát nữa cậu định đi đâu?".


"Chuyển đến chung cư Thẩm gia"
Anh gật gật đầu, đem đề tài chuyển sang phía Sử Nghiên Thu: "Thư ký Sử, chuyện ở trên núi, cậu nghĩ tới đâu rồi?".
Nhất định phải nói vào giờ ăn sáng?! Sử Nghiên Thu rõ ràng tỏ ý khó chịu. Nhưng cả bàn đều là người của nhất khoa, không thể không trả lời được.


"Còn kém chút nữa". Hắn miễn cưỡng cười: "Lẽ nào hôm nào bắt buộc phải nói cho rõ?".
"Trả lời càng sớm càng có lợi cho cậu. Sáng nay tôi sẽ thu xếp vài người đưa cậu lên núi xác nhận lại vị trí. Đích thân tới hiện trường sẽ giúp ích phần nào tốc độ trí não"


Không đợi Sử Nghiên Thu trả lời, Thẩm Hạo đã giúp hắn quyết định: "Cơm nước xong xuôi xuất phát luôn là vừa. Công Tôn đội trưởng nói rất đúng, chuyện này nhanh chóng giải quyết vẫn hơn. Đợi lát nữa, tôi sẽ cùng Thẩm Thiệu chuyển đến chung cư".


Công Tôn làm việc lưu loát, lập tức liên hệ hình cảnh Q thị, gọi bọn họ đến.
Nói tới nói lui chưa được vài câu, Lạc Nghị Sâm đã mang cà phê quay lại. Thẩm Thiệu nhìn nhìn thời gian, hỏi Công Tôn: "Các cậu còn muốn ở lại đây không? Chỗ tôi có rất nhiều phòng".


Trong lúc Lạc tiểu gia còn đang âm thầm phỉ nhổ mấy tên nhà giàu nào đó, lại nghe đội trưởng cười nói: "Nhiệm vụ đêm nay là tuyệt mật, chúng tôi tạm thời đã có sắp xếp khác. Sau mười giờ, tôi sẽ thu lại thiết bị liên lạc của các thành viên, đến khi nhiệm vụ hoàn thành mới trả lại. Nếu như mọi người cần gì, có thể đến gặp Cố đội trưởng".


Mười giờ a...
Bây giờ tám giờ, còn hai tiếng nữa. Cậu lau miệng, nói: "Thẩm Thiệu, qua đây, em có việc muốn bàn với anh".
Vì thế, trước mặt toàn dân thiên hạ, Thẩm Thiệu cùng Lạc Nghị Sâm (tay trong tay) ra khỏi nhà hàng.


Bọn họ đi không xa, tìm một khu vực vắng vẻ bên ngoài phòng nghỉ, mặt đối mặt ngồi xuống. Cậu không nhiều lời, hỏi thẳng: "Biết tại sao em loại trừ anh không?".
"Nhân chứng, em đã gặp?". Thẩm Thiệu cũng không kiêng dè.


Lạc Nghị Sâm lắc đầu: "Còn chưa kịp tới". Nói xong liền nghiêm trang ngồi lại ngay ngắn: "Thẩm Thiệu, em tr.a ra luật sư của anh sáng qua đã đáp may bay tới đây, chứng tỏ bọn họ tới không phải vì anh bị bắt. Vậy rốt cuộc có nguyên nhân gì?".
Nghe vậy, anh liền mỉm cười: "Em thẩm tr.a anh?".


"Tìm hiểu tình huống thôi, honey". Lạc Nghị Sâm tận tình khuyên bảo: "Anh muốn em hỏi hay người khác hỏi?".


Đáy mắt Thẩm Thiệu nổi lên một mạt ý cười, thấp giọng đáp: "Ba muốn anh ở lại đây không chỉ đơn giản vì chuyện của Thẩm Táp. Chi nhánh Q thị hiện có vấn đề, ba vị luật sự này là được phái tới để giải quyết". Nói tới đây, anh ngoắc ngoắc tay ý bảo cậu ghé sát qua: "Chỉ có một là luật sư, hai người còn lại là tài vụ".


Ghê nha!
Nhìn biểu hiện khoa trương của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu dở khóc dở cười. Có nhất thiết phải vậy không? Chỉ là ân oán thường ngày của giới thượng lưu thôi mà.


"Để em nói tiếp. Chủ yếu là em phát hiện Thẩm Hạo nhà anh ngày càng nhiều điểm nghi vấn. Đây là một tiến triển tốt, tuy nhiên, còn cần xác nhận thêm đôi chút. Nếu như hắn ta thực sự có vấn đề, anh sẽ bao che cho hắn, hay vì nghĩa diệt thân?"


Thẩm Thiệu nghĩ nghĩ, thản nhiên trả lời: "Chuyện này không tới phiên anh làm chủ".
Cậu hiểu rất rõ, trong nhà còn có Thẩm lão gia tử lấy lưng chống trời. Nếu thực sự Thẩm Hạo có vấn đề, cũng là do ông quyết định. Cậu bất quá chỉ là điều tr.a cho rõ chân tướng.


"Được rồi, anh còn nhớ lúc trước em nói, người ở đây có vấn đề không? Đến bây giờ em vẫn cho là vậy. Chuyện của Thẩm Hạo không chỉ đơn giản là chuyện của Thẩm gia, mà còn liên quan mật thiết đến án mạng. Nếu anh không muốn tham gia quá sâu, tốt nhất nên giải thích sớm cho em"


Nói xong, Lạc Nghị Sâm đặc biệt cường điệu hai điểm:
"Thứ nhất, đừng giở trở, anh không biết có bao nhiêu đôi mắt đang quan sát mình đâu.
Thứ hai, em không muốn thấy anh bị bắt lần nữa, vì em biết kết thúc của nó là gì"


Ngay khi cậu chuẩn bị đứng dậy liền bị một bàn tay nắm lấy. Lạc Nghị Sâm kinh ngạc quay đầu.
Thẩm Thiệu đầy mặt một vẻ "Anh cái gì cũng chưa làm".
Trên tay khí lực vừa đủ, kèm theo hơi ấm, cậu mím môi, gật đầu: "Đợi em trở về sẽ tìm anh".


Trước cửa nhà hàng, Công Tôn Cẩm tập hợp cả đội phân chia công việc, chuẩn bị xuất phát. Thẩm Thiệu không thể không buông tay để người đi mất, nhìn Lạc Nghị Sâm chạy đến trước cửa khách sạn, tủm tỉm trao đổi gì đó cùng Chử Tranh.


Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi. Nhìn cậu với người kia qua lại vài câu, rồi bị Công Tôn Cẩm kêu ra nói chuyện... Thẳng đến khi bóng dáng kia biến mất sau khung cửa mới thu hồi tầm mắt. Lúc này, Thẩm Hạo đã đứng bên cạnh.


"Đồ đạc đã thu dọn chưa?". Hắn hỏi: "Đi thôi, chuyển qua sớm, nhanh chóng làm quen hoàn cảnh mới".
Rời khỏi khách sạn, Thẩm Thiệu ngồi ở ghế sau nhìn chằm chằm cửa kính xe. Bên trong phản chiếu phố xá lướt qua vun vút.


Tần Bạch Vũ liếc mắt nhìn anh. Chợt, di động trong túi rung lên cắt ngang suy nghĩ. Móc ra nhìn, thì ra Chử Tranh nhắn đến: "Suy xét một chút chuyện tôi đề nghị".
Cậu không nghĩ nhiều trực tiếp xóa luôn, chăm chú lái xe.
8:30 sáng, Công Tôn Cẩm mang theo cấp dưới chuyển dời đến địa điểm bí mật.


Mở cửa ra liền thấy Liêu Hiểu Thịnh ngồi trên sô pha phòng khách, đang ngẩn người nhìn bức màn đối diện, cả đội bước vào cũng không thèm để ý. Chử Tranh hiếu kỳ, cởi giày trực tiếp đạp lên sàn nhưng lại bị Miêu An ngăn cản. Cô đưa cho cậu một đôi dép trong nhà: "Đi vào, chúng ta không được lưu lại bất cứ dấu vết nào".


"Không cần cẩn thận vậy chứ?"
Công Tôn Cẩm cười cười: "Tôi cũng hiểu đúng là có chút chuyện bé xé ra to, nhưng đây là quy định của cấp trên". Nói xong cũng lấy một đôi đi vào.
Lúc này, Lam Cảnh Dương từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bộ lọc khí, ra thủ thế "ok" với mọi người.


Bọn họ thần sắc tự nhiên, không hề mảy may đem chuyện cá nhân vào công việc.
"Bí mật hành động theo luật cũ, đem các thiết bị liên lạc giao cho Cảnh Dương". Công Tôn Cẩm là người đầu tiên giao điện thoại, tiếp đó đến Miêu An và Tưởng Binh. Lạc Nghị Sâm cùng Chử Tranh lần đầu tham gia cũng bắt chước theo.


Sau khi thu hết thiết bị liên lạc, Lam Cảnh Dương đặt vào hộp cài mật mã, niêm phong lại. Kế đến, đưa cho Tưởng Binh một chiếc notebook mới, bảo cậu đi đến phòng khách giải thích sơ bộ cho mọi người. Chiếc notebook này chẳng những tính năng bảo mật rất cao mà còn có thể loại bỏ tín hiệu truyền phát ngoại biên, nội bất xuất, ngoại bất nhập.


"Mọi người xem, hai bên notebook không có bất cứ khe cắm nào, đây là sản phẩm đặc biệt do nhất khoa nghiên cứu. Chỉ những ai được xác nhận qua quyền quản lý mới có thể vận hành phần mềm. Tôi gọi nó là chiệc-hộp-hắc-ám"


Chử Tranh chu mỏ huýt sáo, biểu hiện cảm xúc kích động. Lạc Nghị Sâm bình tĩnh khinh bỉ: "Vậy là không thể chơi game được rồi".
"Tất cả, họp thôi". Công Tôn Cẩm ra lệnh một tiếng, trong phòng lập tức an tĩnh lại. Lam Cảnh Dương mở máy chiếu, những tia sáng màu xanh lập lòe chiếu lên vách tường.


"Tưởng Binh, trước hãy tóm tắt tình huống sơ bộ"


"Mọi người hãy quan sát thật cẩn thận. Mục tiêu của chúng ta, Vương Vân Phàm sẽ xuất phát từ E tỉnh, đặt vé hạng nhất, toa số ba trên chuyến tàu X345T tới Q thị. Đi theo hắn có mười bốn vệ sỹ, tính cả hắn và hai tên hộ vệ thân cận, tổng cộng mười bảy người. Đây là sơ đồ chỗ ngồi của bọn chúng". Màn hình máy chiếu đổi sang hình ảnh 3D. Tưởng Binh chỉ vào một điểm màu đỏ trong đó nói: "Màu đỏ đại biểu cho Vương Vân Phàm, ghế D12, hai tên hộ vệ thân cận ngồi hai bên, ba tên phía sau, hai phía trước, song song hai phía mỗi bên thêm năm người, đem Vương Vân Phàm bảo hộ ở vị trí an toàn nhất.


Còn lại bốn tên vệ sỹ khác chia nhau canh gác tại cửa ra vào toa số hai và số bốn. Điều này có nghĩa, nếu chúng ta muốn đến toa số ba, bắt buộc phải đi qua người của hắn"
Tưởng Binh tiếp tục chuyển ảnh, một chiếc vali xách tay màu bạc.
"Đây chính là mục tiêu của chúng ta?". Lạc Nghị Sâm hỏi.


"Đúng vậy". Công Tôn Cẩm tiếp lời: "Thứ quan trọng nằm ở bên trong, luôn theo sát với Vương Vân Phàm. Theo như phân tích, quãng đường từ khách sạn bắt tàu đến Q thị, hắn sẽ không rời khỏi chiếc vali này nửa bước. Cho nên, chúng ta bắt buộc phải tìm ra cơ hội đánh tráo mục tiêu".


Bằng cách nào? Lạc Nghị Sâm cũng không để tâm cho lắm. Vì nếu như Công Tôn Cẩm đã có kế sách vẹn toàn, nói vậy chắc chắn đã nghĩ ra biện pháp riêng.


"Mọi người chú ý nghe rõ phân công công việc. Tô Khiết sẽ giả trang thành nhân viên bán hàng lên tàu ngay tại thời điểm xuất phát. Bốn mươi phút sau, tàu dừng ở trạm đầu tiên, nhà ga T thị. Những người còn lại lên xe tại địa điểm này.


Chử Tranh, Cảnh Dương mặc đồng phục, Nghị Sâm giả làm tội phạm truy nã bị bắt. Ba người các cậu, ngồi ở đuôi toa số bốn. Miêu An, Tưởng Binh giả làʍ ȶìиɦ nhân, ngồi ở toa số ba. Tôi và Hiểu Thịnh trụ tại đầu toa số hai, phụ trách ngăn cản vệ sỹ của Vương Vân Phàm"


Cả quá trình tàu chỉ dừng tại T thị, từ đó đến Q thị chừng bốn mươi phút. Kế hoạch bắt đầu đúng 20:00, nhóm Nghị Sâm và Tô Khiết sẽ cùng lúc hành động. Nghị Sâm lấy lý do đi vệ sinh rời khỏi chỗ ngồi. Cảnh Dương theo lệ trông chừng, đến WC trung gian giữa hai toa. Tô Khiết vừa hay đẩy hàng đến toa số ba bán đồ.


20: 03, Nghị Sâm tìm cách mở được còng tay, bất ngờ tập kích Lam Cảnh Dương và đoạt được súng, trốn tới toa số ba, bắt giữ hai con tin. Chử Tranh đuổi theo, giả bộ ngăn cản. Vừa vặn cấp cho Tô Khiết lý do hoàn hảo phong tỏa toa số ba. Tiếp đó, Cảnh Dương tìm cớ ngăn cản vệ sỹ của Vương Vân Phàm, không để bọn chúng tiến vào.


Miêu An và Tưởng Binh gây hỗn loạn, càng loạn càng tốt".


Nói tới đây, Công Tôn Cẩm lôi ra một vật hình tròn, chất liệu gần giống cao su: "Đây là loại bom mini đã được Hiểu Thịnh xử lý, uy lực giảm xuống rất thấp. Ngay khi Miêu An đánh đổ nước lên người Vương Vân Phàm, Nghị Sâm lập tức sử dụng trái bom này, tạo thời cơ cho Tô Khiết thừa dịp đánh tráo chiếc vali".


"Treo đầu dê bán thịt chó sao?". Lạc Nghị Sâm buồn bực hỏi: "Hừ, rất dễ bị phát hiện".


"Sẽ không". Tưởng Binh ngắt lời, nhanh chóng đổi sang hình ảnh khác: "Chúng ta lấy được ảnh chụp từ chỗ hắn đặt thiết bị bảo an. Chiều dài, chiều rộng, trọng lượng, độ lõm khi đặt trên ghế đều đã được tiến hành phân tích phi thường chuẩn xác, tuyệt đối không có một chút sai sót nào. Hình dạng, kiểu dáng giống y như đúc. Chỉ cần Vương Vân Phàm không mở vali ra, hắn tuyệt không phát hiện nó là giả"


Kế hoạch thực chu toàn. Nếu thuận lợi, vali sẽ nằm trong tay bọn họ. Nhưng trên đời này, không có gì là trăm phần trăm hoàn hảo. Một khi xảy ra sự cố phát sinh, chiếc vali vẫn phải được ưu tiên hàng đầu. Trong trường hợp đánh tráo thất bại, chỉ còn một cách. Cướp. Đương nhiên, đây không phải biện pháp tốt, mà là con đường bất đắc dĩ cuối cùng.


"Vạn nhất nếu kế hoạch bị cắt ngang, cướp cũng không được, nhỡ rõ, không được để lộ thân phận". Công Tôn Cẩm dặn dò: "Hiện tại chia nhau nghỉ ngơi. Hai giờ nữa, Miêu An sẽ gọi mọi người dậy trang điểm. Thời gian xuất phát cụ thể, theo lệnh của tôi"


Anh vừa dứt lời đã thấy Lam Cảnh Dương trước cửa. Tưởng Binh cười hỏi: "Đi đâu vậy?".
"Tìm đội trưởng hỏi mật mã, không có mật mã không mở được hộp"
"Được rồi, các vị cứ tự nhiên, tôi đi ngủ trước đây"


Mọi người theo thói quen chia nhau nghỉ ngơi, nhất thời chỉ còn lại hai kẻ chân ướt chân ráo. Chử Tranh liếc mắt nhìn Lạc Nghị Sâm, thử hỏi: "Chúng ta có phải cũng nên tìm một chỗ ngủ?".


Dạo qua một vòng quanh nhà, bọn họ phát hiện chỉ còn lại có một giường đôi. Hai người giương mắt nhìn nhau. Lạc Nghị Sâm là người lên tiếng trước: "Cậu không ngại chứ?".
"Tôi sao?". Chử Tranh bĩu môi: "Cậu sẽ không nói cho Thẩm Thiệu biết?".
"Tôi đâu phải là đồ ngốc"
"Vậy chờ gì nữa, đi thôi!"


Vào phòng, đóng cửa, kéo rèm. Cả hai đồng loạt ngã lên trên giường, cậu nhìn trần nhà, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Ánh sáng bị bỏ rơi bên ngoài, không gian nhường chỗ cho bóng tối tịnh mịch, khắp nơi đen tuyền không thấy rõ.


Cứ coi như mình ngủ mê đi. Nghị Sâm quyết định coi Chử Tranh biến thành Thẩm Thiệu, hướng vào người kia cọ cọ, tìm đường đi gặp Chu Công, tâm sự rối bời.


Lúc này chắc hẳn Thẩm Thiệu đã đến chung cư rồi nhỉ? Có Tần Bạch Vũ, anh ấy chỉ cần rung chân ngồi chờ, mọi chuyện đều sẽ ok thôi. Nga, phải rồi, ở đó còn có tên kia cơ mà (chắc ảnh muốn chỉ Thẩm Hạo).


Sử Nghiên Thu có lẽ đang trên đường đi đến Liên huyện. Không biết lần này sẽ bày thêm trò gì nữa.
Nghĩ tới đây liền thấy Chử Tranh lên tiếng: "Nghị Sâm, cậu hù dọa Sử Nghiên Thu như vậy, phỏng chừng bao lâu sẽ bị phát hiện?".
"Sao cậu khẳng định tôi đang hù dọa? Nếu đúng là thật thì sao?"


"Hừ, làm gì có khu vực nào phân chia tín hiệu theo kiểu động kinh như vậy. Đứng một chỗ thôi, giây trước vẫn còn nói chuyện ầm ầm, không chừng ngay giây sau đã tậm tịt rồi. Cậu dám cam đoan địa điểm phát hiện thi thể chưa từng có qua tín hiệu di động?"


Lạc Nghị Sâm bi ai thở dài một tiếng. Cậu đương nhiên không dám cam đoan, thế nhưng ai mà biết được, mấy cái lý lẽ ba phải đó biết đâu moi được điểm nào đáng ngờ từ Sử Nghiên Thu?
"Đúng là khó hiểu". Chử Tranh quay đầu, muốn nhìn thấy rõ biểu tình của Lạc Nghị Sâm.


Cậu xoa xoa mắt, ngáp một cái, kéo chăn qua đầu: "Chuyện đó, thực sự không đơn giản".
"Không đơn giản thế nào? Nói tôi nghe xem"
Lạc Nghị Sâm trở mình, để lại nguyên một bóng lưng: "Tôi muốn đi ngủ, mấy ngày không được ngủ yên rồi".


Sau đó, mặc kệ Chử Tranh có hỏi thế nào, Lạc Nghị Sâm vẫn kín như bưng. Rất nhanh, trong phòng vang lên hai tiếng hít thở đều đều






Truyện liên quan