Chương 70
Trên đường trở về, tuyết bắt đầu rơi. Con đường xám xịt dưới bánh xe dần dần trở nên trắng xóa, bầu trời lửng lơ những bông hoa tuyết nhẹ nhàng đậu vào cửa kính. Tuyết hóa thành nước, nước mặc mình trôi, xẹt qua giống như những dòng nước mắt.
Miêu An nhiều lần muốn lên tiếng đều bị Chử Tranh ngăn lại, anh giơ ngón tay trước miệng, ý bảo cô im lặng đợi. Ngồi ở ghế lái, Lam Cảnh Dương sắc mặt như thường, nhưng không ngừng đạp chân ga để lộ ra sự nôn nóng.
Trong xe tịnh mịch, bầu không khí có chút áp lực. Lạc Nghị Sâm nhắm mắt lại, không biết đang ngủ hay đang suy nghĩ vấn đề gì. Ngẫu nhiên vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở không đồng đều, vẫn là không ngủ được đi?
Trở về rồi phải làm sao? Lúc này, Chử Tranh có chút ảo não, tiếc hận sao mình không ngồi cùng xe với Công Tôn Cẩm.
Đến khách sạn, Lam Cảnh Dương cố ý đem xe đậu xa một chút, né tránh chạm mặt Thẩm Thiệu. Cả một đoạn đường không hề nhìn thấy người kia, chỉ có Tưởng Binh đứng chờ ở cửa thang máy.
Dường như đánh hơi được điều gì đó, Tưởng Binh uyển chuyển nói: "Đội trưởng bảo các cậu về phòng nghỉ trước, có gì sẽ liên hệ qua điện thoại".
Chử Tranh không nhiều lời, anh thực sự lo lắng cho Lạc Nghị Sâm nên vẫn theo sát bên cạnh. Người này rất lãnh tĩnh, ít nhất là vẻ bề ngoài. Hai người được sắp xếp ở chung phòng, anh để Lạc Nghị Sâm vào trước rồi mới xoay người gật đầu với Lam Cảnh Dương, ý bảo sẽ chăm sóc cậu.
Trong phòng vô cùng ấm áp, tay Lạc Nghị Sâm một mảnh lạnh lẽo. Cậu cởi áo khoác, tự rót cho mình một ly nước ấm. Chử Tranh đi đến, ngồi xuống sô pha nói: "Nghị Sâm, nghỉ ngơi chút đi".
"Tôi muốn đợi Công Tôn Cẩm. Cậu biết anh ấy ở phòng bao nhiêu không?"
"2012, làm gì? Hiện tại tìm đội trưởng?". Chử Tranh cũng có ý này, đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Lạc Nghị Sâm không đáp, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cậu đậy nắp bồn cầu xuống rồi ngồi lên, lấy điện thoại dò tìm dãy số của Công Tôn Cẩm. Rất nhanh, đầu bên kia lên tiếng: "Tìm tôi có việc?".
"Ừm, có một chút chuyện". Cậu tận lực bình tĩnh nói: "Tới đây thẩm vấn Thẩm Thiệu, tôi tạm thời muốn lánh mặt. Nếu có gì cần phối hợp cứ báo lại tôi".
Công Tôn Cẩm gật đầu không chút do dự: "Nghỉ ngơi chút đi, nhanh nhất cũng phải ngày mai mới tới phiên cậu".
Gác máy, anh xoay người đẩy chén nước tới trước mặt người đối diện. Thẩm Thiệu cũng vừa cùng Tần Bạch Vũ trao đổi. Xong xuôi, hai người dương mắt nhìn nhau, đều không biết bắt đầu từ đâu cả.
Công Tôn Cẩm kéo ghế, rót một ly trà mới hỏi: "Cậu lừa dối Nghị Sâm bao lâu rồi?".
"Chưa từng gạt em ấy"
Anh hiểu Thẩm Thiệu, đây là chấp niệm cá nhân của cậu ấy, lừa gạt và trầm mặc là hai việc khác nhau. Nhưng có đôi khi, giới hạn của nó rất mơ hồ.
"Thẩm Thiệu, cậu từng nói, lần đầu tiên gặp Gia Lương, kết hợp trên người cậu ấy có khối vật chất màu đen giống như vòng tròn. Thế nhưng sau khi chúng tôi điều tra, vào tháng mười một năm ngoái, vật chất đã không còn trên kết hợp nữa"
Đây cũng chính là thứ khiến Lạc Nghị Sâm bắt đầu hoài nghi anh.
Thẩm Thiệu chỉ nhìn Công Tôn Cẩm, không trả lời. Thật lâu sau, anh mới chậm rãi đưa ngón tay đặt lên ngực trái Công Tôn Cẩm. Thần sắc người kia khẽ biến: "Cậu muốn làm gì?".
"Lấy ra". Thẩm Thiệu thấp giọng nói.
Công Tôn Cẩm đầy bụng nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, lấy ra một chiếc túi nhỏ bên trong áo, đặt lên bàn. Cả hai đều thấy rất rõ, trong túi là nửa khối vật chất màu đen.
"Sao cậu biết nó ở trên người tôi?". Công Tôn Cẩm cho rằng tất yếu phải khiến Thẩm Thiệu nói ra mấu chốt của điểm này.
Anh hít sâu một hơi đáp: "Hắn thật giữ lời".
"Ai?"
Trong lòng Thẩm Thiệu hiện ra một cái tên, nhưng anh không nói. Nói cho cùng, Lạc Nghị Sâm cũng coi như đang bao che mình.
"Cậu nghĩ tôi là cái gì?". Thẩm Thiệu không đầu không đuôi hỏi một câu.
"Vậy cậu nghĩ bản thân mình là gì?"
"Chiến thuật của cậu với tôi vô ích, nói rõ ra đi"
Haizz, Công Tôn Cẩm tháo kính mắt xuống, bỏ hai tay khoác lên lưng ghế. Chỉ một thay đổi nhỏ cũng khiến cho anh trông thoải mái hơn rất nhiều. Câu chuyện một lần nữa bắt đầu, Công Tôn Cẩm hỏi thẳng: "Chính là khối vật chất đen này, cho tôi một lời giải thích".
"Không có giải thích". Thẩm Thiệu cởi cúc áo khoác, thả lỏng hơn: "Tôi chưa từng nói dối Nghị Sâm. Khi đó khinh thường, hiện tại không nỡ".
Nếu như không phải quen biết Thẩm Thiệu nhiều năm, Công Tôn Cẩm sẽ cho rằng anh nói dối. Thế nhưng, anh biết, những lời Thẩm Thiệu nói ra đều là thật. Có rất nhiều người, bao gồm cả Tần Bạch Vũ và Lạc Nghị Sâm đôi khi sẽ vì một vài sự việc nào đó mà hoài nghi anh, nhưng, Thẩm Thiệu không có lý do nào để nói dối.
Chuyện này không liên quan gì đến tính cách. Trong nhận thức của Thẩm Thiệu, nói dối là việc chỉ có kẻ yếu mới làm. Từ nhỏ, anh đã chính là một người cường ngạnh như vậy. Nếu anh không muốn cho ai khác biết một điều gì đó, thì sẽ tận lực lảng tránh câu hỏi một cách vi diệu. Cho dù có bị áp bức đến đâu cũng vẫn nói năng cực kỳ cẩn trọng. Ngược lại khiến cho đối phương truy hỏi hết lần này đến lần khác, thất vọng mà bỏ cuộc.
Khiến Công Tôn Cẩm tuyệt đối tin tưởng Thẩm Thiệu còn có một điểm: Đến nay, anh chưa tìm được động cơ nối dối của người này.
Thấy Công Tôn Cẩm không nói, Thẩm Thiệu dần mất kiên nhẫn, nhắc nhở: "Lúc tôi nhìn thấy kết hợp trên người Gia Lương, chính xác có khối vật chất đen, nhưng kết quả điều tr.a của các cậu cũng hoàn toàn đúng".
Nghe vậy, trán Công Tôn Cẩm nhíu thành một đoàn, thâm trầm nhìn Thẩm Thiệu, đè thấp âm thanh: "Ý cậu muốn nói, vòng tròn vật chất có hai cái?".
"Văn phòng của tôi có camera giám sát hai tư giờ, Bạch Vũ là người duy nhất có quyền kiểm soát, sẽ nói cậu ấy giao cho các cậu. Tôi cũng tin tưởng kết quả điều tr.a của nhất khoa. Như vậy, chỉ có thể lý giải, vòng tròn vật chất tồn tại hai khối. Tôi sẽ không tiếp tục vấn đề này nữa. Câu hỏi kế tiếp?"
Công Tôn Cẩm có chút khiếp sợ, may mà anh theo kịp tiết tấu của Thẩm Thiệu. Tạm thời bỏ qua nghi vấn khối vật chất đen: "Buổi tối ngày truy bắt Cát Hồng, tất cả chúng tôi đều chịu khống chế của kết hợp, không thể tiến vào cao ốc Kim Tuệ, tại sao cậu thì không?".
"Nó để tôi vào". Thẩm Thiệu lạnh mặt nhìn người đối diện, trong ánh mắt mang theo một tia thất vọng.
Công Tôn Cẩm ngược lại mỉm cười: "Là do ý muốn của kết hợp, hay do năng lượng của nó không thể ảnh hưởng tới cậu?".
Hiển nhiên, sau khi người nọ thay đổi câu hỏi đã khiến Thẩm Thiệu lần nữa tìm lại được chút lòng tin: "Vấn đề này càng về sau lại càng xác thực hơn. Tôi có thể cảm nhận được nó, từ lần của Gia Lương cho đến Diêu Tùng, cuối cùng là sự việc ở nhà Cơ Hàm Bân". Vừa nói, Thẩm Thiệu vừa giơ lên ba ngón tay: "Ba lần, lần đầu tiên gặp phải chút kháng cự, sau đó dần dần phát sinh biến hóa. Trước sự việc xảy ra ở cao ốc Kim Tuệ, tôi trộm kết hợp tại nhà Cơ Hàm Bân đã không còn gặp phải trở ngại nào nữa".
Đêm đó, hết thảy sự việc đều như hiện lên trước mắt.
Mua chuộc người làm của Cơ Hàm Bân, lặng lẽ lẻn vào thư phòng, rất nhanh đã tìm được chiếc hộp giấu trong ngăn kéo. Khi đó, thực sự có hơi do dự, anh sợ sẽ bị kết hợp mê hoặc, muốn độc chiếm nó nên nhìn hồi lâu mới yên lặng nghĩ: "Tao không cần tìm cách thoát khỏi thứ gì, mày chỉ là một thứ đồ vật, nếu mày muốn khống chế ý thức của tao, tao sẽ tùy thời đập nát. Không cần quan tâm mày có giá trị thế nào, càng không biết mày quan trọng với kẻ khác bao nhiêu. Nguyên tắc của tao rất đơn giản, mày đủ can đảm, tao sẽ khiến mày tan xương nát thịt".
Kỳ lạ là, địch ý kết hợp ân ẩn phát ra xuyên thấu chiếc hộp đột nhiên biến mất, không còn sót lại chút gì, tựa như một con chó đang sủa to bỗng nhiên an tĩnh, quẫy đuôi mừng.
Đây là nguyên văn Thẩm Thiệu nói.
Công Tôn Cẩm bật cười ngặt nghẽo, không khỏi muốn hỏi: "Kết hợp là bị cậu thu phục?".
Thẩm Thiệu bình tĩnh xem xét: "Tôi lại có một giả thuyết khác. Năng lượng của kết hợp tựa như một cực hình, khiến nó không thể chịu được mà gục ngã. Chịu đựng qua đi, nó không còn cách nào bắt giữ được cậu nữa".
Kế đó, Công Tôn Cẩm thử phân tích từ góc độ của Thẩm Thiệu, nói: "Lần cậu tiếp xúc với kết hợp tại nhà của Cơ Hàm Bân đã từng trải qua áp lực mà nó tạo ra. Sau đó, kết hợp mất đi ảnh hưởng đối với cậu. Điều này lý giải vì sao, đêm ở cao ốc Kim Tuệ, tất cả mọi người đều không vào được, chỉ duy mình cậu mới có thể tiến vào".
"Tôi cảm giác được nó đã khống chế các cậu, nhưng tôi thì khác. Rất lạ phải không? Nhưng tôi không cho là vậy. Tôi và các cậu không khác gì nhau, chỉ có điều, đối với nó, tôi khác biệt"
Rất ít người có thể hiểu được cách biểu đạt ý của Thẩm Thiệu khi lần đầu tiên nói chuyện. Cũng may, bọn họ quen biết đã lâu, Công Tôn Cẩm sớm đã thuộc làu hình thức trao đổi này. Cái mà Thẩm Thiệu muốn nói, chính là: Từ góc độ của các cậu, tôi là người thường. Nhưng từ góc độ của kết hợp, tôi là đặc biệt.
Rốt cuộc đặc biệt ở điểm nào, anh cũng không rõ, mà Công Tôn Cẩm lại càng không rõ hơn.
"Cậu cứ từ từ tìm hiểu, tôi sẽ đợi. Tiếp tục"
Công Tôn Cẩm bất đắc dĩ cười khổ, muốn nói chuyện với cậu ta đúng phải là người có tính nhẫn nại cực tốt.
"Sau khi đến đây, cậu đã hẹn gặp thầy Trần và Tư Mã Tư Nam tại trà lâu. Rời khỏi đó lại tiếp tục đi gặp một thanh niên khác. Ở đó hai người đã có tiếp xúc thân thể, người kia là ai?"
Lần này, Thẩm Thiệu lộ vẻ nghi hoặc hỏi: "Làm sao cậu biết?".
Đã đến nước này thì không cần giấu giếm nữa. Công Tôn Cẩm lấy di động, mở ra một tấm ảnh chụp, nói: "Có người đem tấm hình này gửi đến điện thoại di động của Nghị Sâm, cậu ấy gửi lại cho tôi".
Trong ảnh, Thẩm Thiệu đang ôm một người thanh niên trẻ tuổi, người kia vùi mặt vào lòng anh, nhìn không rõ diện mạo. Chỉ có thể phán đoán độ tuổi dựa vào quần áo cậu ta đang mặc.
Thẩm Thiệu lần đầu tiên biết, tấm ảnh này đến từ chính Lạc Nghị Sâm. Anh gắt gao siết chặt điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi. Công Tôn Cẩm không thể không nhắc nhở: "Đó là điện thoại của tôi, đừng có mà bóp nát...". Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiệu đã ném trở lại với khổ chủ.
"Em ấy nghĩ tôi có người khác?"
Hình như trọng tâm câu chuyện đi có chút lệch, Công Tôn Cẩm lắc đầu: "Cậu ấy rất thông minh, ngay khi nhận được bức ảnh này, ý nghĩ đầu tiên là: Người gửi có mục đích gì? Sau đó mới nghĩ: Cậu và cậu ấy chính thức hẹn hò chưa được bao lâu, lửa tình còn đượm, làm gì có chuyện ngoại tình. Thế nhưng, vì sao lại có người cố tình giả thần giả quỷ bày ra trò này? Chúng tôi đều nghi ngờ, cậu đã gặp mặt người có liên quan đến vụ án".
"Là Lang Kỳ, thư ký của Tô Bắc"
Công Tôn Cẩm ngẩn người: "Tiếp tục nói".
"Sức khỏe cậu ta rất yếu, bỗng nhiên xuất hiện, nói mình là thư ký của Tô Bắc rồi lao đến ôm hôn, cứ quấn lấy tôi như vậy"
Không biết là nên cảm tạ Thẩm Thiệu, hay mắng cậu ta một phen. Công Tôn Cẩm thầm nghĩ, khó trách Chử Tranh không tìm được hắn, thì ra là cũng Thẩm Thiệu chui vào một ổ.
"Hiện tại, Lang Kỳ đã an toàn, nhưng vẫn còn trong trạng thái hôn mê. Cậu lúc nào cũng có thể đem người đi"
"Được, đợi lát nữa sẽ cùng đi đón người này"
Thẩm Thiệu chỉnh lại quần áo, châm một điếu thuốc: "Câu hỏi kế tiếp".
Công Tôn Cẩm cười nói: "Thẩm Thiệu, chuyện này vẫn còn chưa xong. Sao cậu không nói cho Nghị Sâm biết?".
"Liên quan đến việc nhà tôi"
"Thẩm Hạo?"
Thẩm Thiệu hít một hơi dài, không kiên nhẫn đáp: "Chuyện nhà chúng tôi, đừng nhúng tay vào".
"Dính đến án mạng, tôi không thể đứng ngoài được"
"Vậy muốn làm gì? Tìm tôi, hay trực tiếp chen chân vào?"
Trên thực tế, muốn khiến Thẩm Thiệu lui bước không phải chuyện có thể vội vàng, phải từ từ, chậm rãi khuyên nhủ.
Anh bỏ qua vấn đề hiện tại, ngược lại hỏi: "Lang Kỳ có liên quan gì đến Thẩm Hạo? Hay nói cách khác, chuyện của Tô Bắc và Thẩm Táp có dính dáng đến Thẩm Hạo, phải không?".
"Biết còn hỏi"
Quả nhiên, hắn ta đã nhúng tay vào. Thế nhưng, Thẩm Thiệu, cậu đến cùng có mục đích gì?
"Tôi muốn nhân cơ hội này, diệt gọn Thẩm Hạo. Vậy nên, làm ơn tránh xa ra"
"Thẩm Thiệu, phiền cậu đừng có ở trước mặt tôi nói chuyện giết người được không?". Công Tôn Cẩm thực sự có chút lo lắng, vị này dã tâm quá lớn rồi.
"Không phải cái mạng của hắn"
"Mặc kệ cậu muốn giết ai thì giết, chúng tôi sẽ không vì cậu mà làm lỡ mất công việc. Người nên bắt chúng tôi sẽ bắt, người nên tr.a chúng tôi sẽ tra. Kể cả là cậu cũng không có quyền cản trở. Điểm này tôi nhất định phải nói rõ, không thể giống như ngày trước, cậu lại đến oán giận tôi"
Thẩm Thiệu khinh thường cười lạnh một tiếng. Tôi đây việc gì cũng sòng phẳng, mấy loại hành vi oán giận này nọ, chưa từng làm qua.
Công Tôn Cẩm cũng không muốn tiếp tục dính đến mớ hỗn độn của Thẩm gia. Như vậy, vấn đề cuối cùng chính là sự việc đêm nay.
Thẩm Thiệu xác định Tư Mã Tư Nam đã canh giờ trước, vừa vặn đến lúc bàn chuyện quan trọng nhất.
Công Tôn Cẩm quan sát cái nhìn đầu tiên của Tư Mã Tư Nam đối với Thẩm Thiệu là biểu tình gì. Rất nhanh phát hiện, quan hệ giữa hai người họ vượt xa phán đoán của mình.
Bọn họ biết nhau từ khi nào? Công Tôn Cẩm không thể không cẩn thận hồi tưởng lại.
Từ khi vào phòng, Tư Mã Tư Nam không hề để ý đến Công Tôn Cẩm, ánh mắt một mực đặt lên Thẩm Thiệu, có chút lạnh lùng pha lẫn uất hận. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Kỳ lạ là: Cả hai người họ đều không làm khó đối phương, càng không có ý chọc ngoáy vấn đề gì.
"Tìm tôi có chuyện?"
"Đưa đoạn phim đó cho Công Tôn xem"
"Đoạn phim nào?". Công Tôn Cẩm đi tới, một lần nữa ngồi lên ghế sô pha.
Trong lúc Tư Mã Tư Nam mở máy ra, Thẩm Thiệu bắt đầu kể lại nguyên nhân của việc tối nay.
"Lần đầu tiên tôi có cảm giác kỳ quái là gần khu nhà của Vương Bình Cửu. Giống như có thứ gì đó đang chờ đợi". Thẩm Thiệu như cũ dùng cách biểu đạt đặc biệt của mình để trao đổi: "Tôi đến Liên huyện bốn lần, tới gần nhà Vương Bình Cửu ba lần, cuối cùng đưa ra kết luận: Thứ đó muốn tôi. Hay nói đúng hơn, nó muốn tôi nắm giữ nó".
Lời vừa nói ra y như mây mù che phủ, ngay cả bản thân Thẩm Thiệu cũng cảm thấy thật khó hiểu. Anh chỉ đơn giản kể lại: "Khi tôi, Nghị Sâm và Sử Nghiên Thu lên núi, đoạn tôi đi được khá xa. Từ phía trên cao có thể nhìn thấy nhà Vương Bình Cửu, cảm giác vô cùng tăm tối. Tăm tối cả về thời gian, địa điểm và con người. Rất giống với kết hợp, dùng lời khó mà nói rõ, có lẽ chỉ tôi cảm nhận được".
"Từ từ đã". Công Tôn Cẩm cắt ngang lời anh, thử chỉnh lý lại phân tính của mình với lời kể của Thẩm Thiệu.
"Từ lần đầu tiên tới gần nhà Vương Bình Cửu, trong lòng cậu bắt đầu có loại cảm giác có thứ gì đó đang vẫy gọi mình. Những lần sau tới Liên huyện, cảm giác này ngày một mãnh liệt. Vào hôm cậu và Nghị Sâm lên núi, đứng ở chỗ cao nhìn xuống nhà lão, không những chỉ là cảm giác mãnh liệt hơn, mà thậm chí còn cảm nhận được thời gian, địa điểm và con người?"
Thẩm Thiệu gật đầu, không muốn giải thích nhiều: "Mười rưỡi đêm nay, gần ruộng lúa nước phía đông nhà Vương Bình Cửu, gặp một người đàn ông, nhận đồ. Đây chính là những gì tôi cảm nhận được khi ở trên núi".
Anh không biết món đồ đó là thứ gì, càng không rõ người mình sẽ gặp là ai. Thẩm Thiệu lo lắng bản thân bị kết hợp mê hoặc liền gọi cho Tư Mã Tư Nam, nhờ cậu ta đứng từ xa quan sát, đồng thời ghi lại quá trình sự việc.
"Tôi cho rằng, nếu như gặp hắn có thể sẽ gỡ bỏ được bí ẩn này. Nhưng sau khi cùng Vương Vân Phàm nói chuyện, phát hiện lão ta cũng chẳng biết gì mới gợi ra một chút thay đổi. Khi tôi từ chối nhận hàng, lão ta có vẻ rất sốt ruột, nói ra không ít chuyện. Thế nhưng, khi nói đến chuyện Nghị Sâm thì ngay lập tức bị giết"
Những việc kế tiếp còn phải nói nữa sao? Nghị Sâm cũng bị liên lụy, hơn nữa, bí mật khi đó chưa hề được tố giác. Vương Vân Phàm là muốn dùng bí mật này giữ chân anh lại, không ngờ lại bị kết hợp cắn cho mất đầu. Kể từ lúc đó, anh nhận ra một điều, Nghị Sâm và kết hợp chắc chắn có một mối liên hệ nào đó.
"Nói cho tôi biết, Nghị Sâm sao rồi?"
Người bị chất vấn không có lấy một chút áp lực, chỉ là day day thùy trán, khẽ lắc đầu: "Hiện tại không có thời gian nói đến chuyện này. Đợi cậu trở về, lúc khác chúng ta sẽ ngồi xuống nói cho rõ. Trước xem lại đoạn phim đã".
Tư Mã Tư Nam mở Notebook ra, nói: "Tôi còn có chuyện đi trước, sáng mai quay lại. Bên trong đoạn phim có rất nhiều thứ sẽ khiến mấy người chấn động, cứ từ từ mà nghiên cứu".
Thẩm Thiệu đối với việc này không hề để ý, anh gọi cậu ta đến vốn dĩ chỉ vì đoạn phim. Công Tôn Cẩm thì lại càng không, tất cả tinh thần đều tập trung vào việc khác.
Rời phòng Công Tôn Cẩm, Tư Mã Tư Nam bấm thang máy lên tầng 25.
Lúc mở cửa ra, nhìn thấy người đến là ai, Chử Tranh cảm thấy phi thường ngoài ý muốn.
"Lạc Nghị Sâm đâu?"
"Đang xem TV". Chử Tranh xoay ngoài chỉ chỉ cái tên đang ngồi ngẩn ra trên ghế: "Cậu ta hiện giờ không thích hợp để bàn án mạng, có chuyện gì, ngày mai hẵng đến".
"Ai tìm tôi vậy?". Lạc Nghị Sâm nghe thấy có người hỏi mình liền đi ra cửa. Ánh mắt quét qua một lượt, thình lình hỏi: "Việc công hay tư?".
"Cả hai".
Cậu nhếch miệng cười, nhíu mi, thở dài một tiếng: "Chử Tranh, cậu ngủ trước đi".
Chử Tranh định giữ cậu lại, thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không quản nổi. Yêu đương đúng là cục nợ, ông đây quản trời quản đất, còn quản cả người thất tình? Mình cũng đâu có đến nỗi tự luyến đến vậy!
Hai người bọn họ rời khỏi khách sạn, lên xe đi mất. Từ đầu đến cuối, Lạc Nghị Sâm chưa từng hỏi: Anh muốn đem tôi đi đâu?
Đêm khuya, chân cầu không một bóng người. Tư Mã Tư Nam dừng ở một góc, xuống xe lôi trong cốp ra hai két bia, kéo một két vào đưa cho Lạc Nghị Sâm. Cũng không quản ánh mắt người kia cỡ nào kinh ngạc, thản nhiên mở ra một lon, rầm rầm uống!
Lạc Nghị Sâm giật giật khóe miệng: "Mượn rượu giải sầu?".
"Uống đi. Qua đêm nay, ngay cả cơ hội mượn rượu giải sầu cậu cũng không có"
"Anh hình như biết rất nhiều chuyện"
"Uống xong rồi nói"
Lạc Nghị Sâm xoa mặt, ôm két bia vào lòng, cảm giác đầu óc ch.ết lặng. Cậu tự giễu cười: "Chuyện này lớn đến vậy sao? Cũng không phải là chia tay, không cần đến mức nửa đêm nửa hôm chạy đi uống rượu. Quả thực có chút đau lòng, nhưng cũng không phải chưa từng thất tình mà".
Tư Mã Tư Nam lạnh mặt nhìn cậu, không giải thích, cũng không phản bác, mở chiếc hộp nhỏ, lật tới lật lui, rốt cuộc đào ra được một tấm ảnh. Bộp một tiếng, dán lên tấm kính chắn gió trước mặt.
Ảnh chụp Lạc Thì, ông nội của Lạc Nghị Sâm.
"Đến, trước mặt ông nội cậu, lặp lại lần nữa, nói cậu không có việc gì"
Cậu kinh ngạc nhìn tấm ảnh, hận không thể bóp ch.ết cái tên bên cạnh.
Hai câu nói, cạn một lon, Tư Mã Tư Nam đem vỏ quẳng ra ghế sau, mở một lon khác. Không khuyên bảo, cũng không lại lôi thêm thứ gì kích thích cậu. Cứ như vậy, một lon lại tiếp một lon.
Không biết bắt đầu từ khi nào, ánh mắt Tư Mã Tư Nam không thể rời khỏi tấm ảnh trước mặt. Lạc Nghị Sâm thập phần khó hiểu hỏi: "Tư Mã, anh đối với ông nội tôi có cảm tình gì?".
"Lạc Thì đã cứu mạng tôi, không chỉ một lần"
"Anh tốt với tôi, là vì trả ơn?"
"Không. Tôi muốn tr.a rõ ông ấy ch.ết như thế nào"
Lạc Nghị Sâm cúi đầu không nói...
Tư Mã Tư Nam bắt lấy tay cậu nắm thành quyền...
Một bên kéo tay cậu, một bên tiếp tục uống, cũng không mở miệng nói thêm câu gì.
Nghẹn khuất trong lòng, từng giọt từng giọt như bốc hơi hết. Giờ phút này, cậu bỗng nhiên có một ý niệm cổ quái, muốn đem chính bản thân mình xé nát, thay đổi thành một con người hoàn toàn mới.
Lạc Nghị Sâm bạo lựcxé toạc thùng bia, lôi ra mấy lon, dùng răng cắn, ngửa cổ, rầm rầm uống hếtphân nửa. Lau miệng, cả người như phát ra một loại năng lượng mãnh liệt!