Chương 81
Bình minh gần đến, Thẩm Thiệu trong phòng làm việc u ám lặp lại phân tích cục diện hiện tại. "Cạch" một tiếng, bật lửa thiêu đốt đầu thuốc, đốm sáng hồng hồng lập lòe trong bóng tối, ánh mắt anh cũng càng trở nên thâm thúy, sâu như đáy ao nước lạnh.
Sử Nghiên Thu bỏ thuốc mình nhằm mục đích gì, Thẩm Thiệu dĩ nhiên hiểu rõ. Nếu đổi là lúc trước, anh chắc chắn sẽ xử lý hắn, nhưng hiện giờ, không thể không nghĩ đến một số vấn đề khác.
Hắn ta trong ấn tượng của anh, là loại người không ốm mà rên, thích ra vẻ thanh cao tự đại. Thế nhưng hắn không ngốc, lại càng không xuẩn. Vậy mà khi gặp ở đây, người này giống như trở nên vừa ngu vừa ngốc. Mặc kệ là việc chèn ép Bạch Vũ, hay việc cố ý tiếp cận anh, đủ loại hành vi của kẻ không có đầu óc. Thẩm Thiệu có chút nghĩ không thông, Sử Nghiên Thu là bị người khác đánh hỏng đầu, hay có ý đồ giả ngu?
Hẳn là hướng thứ hai đi, bằng không rất khó giải thích chuyển biến của hắn. Huống hồ, Thẩm Hạo cũng không phải kẻ ngốc, để mặc cho Sử Nghiên Thu làm bừa, đối với hắn cũng không phải chuyện gì tốt.
Nói cho cùng, vẫn là anh tư thấy "nhớ thương" mình.
Về nước vài năm, anh vẫn thường nghĩ, nếu mình tiếp tục ở lại nước ngoài, có lẽ bây giờ sẽ là một viễn cảnh khác. Anh em trong nhà sẽ không coi anh như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt. Nhớ lại một khắc anh cả Thẩm Kiêm nhìn thấy mình, sửng sốt, phẫn nộ cùng biểu tình xa cách trên mặt tưởng như không gì giấu nổi, thật khiến bản thân cảm thấy vui vẻ. Trong nhà ngoại trừ cha, hết người này đến người khác đều cho rằng anh trở về là để cướp gia sản. Thực ra, Thẩm Thiệu vốn dĩ không có hứng thú một xu một cắc, cái mà anh muốn chính là toàn bộ Thẩm gia này.
Mặt ngoài thân thiết sớm muộn sẽ có ngày bị xé bỏ. Thế nhưng, Thẩm Thiệu không nghĩ tới, phá vỡ cục diện bế tắc hiện tại lại là cái ch.ết của anh cả và chị ba.
Hai người, bao gồm cả chú, dì đều mất mạng trong vụ nổ trà lâu hôm đó. Này tuyệt đối không phải trùng hợp. Các dữ liệu không ngừng được cập nhật và hoàn thiện, nhưng đến nay, anh vẫn không tài nào tìm ra chút manh mối. Giống như hết thảy đều theo cái ch.ết của Lạc Thì và người nhà Thẩm gia, vô tung vô ảnh biến mất.
Nghĩ đến đây, chân mày bỗng nhiên nhíu lại. Hắn có một ý tưởng không thực tế, thậm chí là ý niệm kỳ lạ. Cũng đã đem nó biến thành hành động.
Di chuyển con chuột mở ra một phần văn kiện, vừa xem vừa bấm điện thoại. Bên trong truyền đến âm thanh già nua hòa nhã ân cần thăm hỏi, Thẩm Thiệu lễ phép đáp: "Thực xin lỗi thầy Trần, sớm vậy đã quấy rầy".
Đối phương cười nói: "Không có gì. Tuổi lớn, thức dậy sớm. Thẩm tiên sinh có chuyện?".
"Tôi muốn hỏi một chút, thầy có quen biết một người tên Lạc Thì ở S thị? Tính tuổi tác, ông ấy hẳn là hơn thầy vài tuổi, là một chuyên gia nghiên cứu Chu Dịch. Ông ấy có một đứa cháu, tên gọi..."
Chu Dịch là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc
"Lạc Nghị Sâm". Không đợi Thẩm Thiệu nói hết, thầy Trần đã cắt lời: "Tôi đương nhiên biết lão Lạc, còn hơn hai mươi năm giao tình. Tôi còn nhờ cả Tư Mã chuyển lời, muốn gặp ông ấy hàn huyên tâm sự. Thế nhưng có lẽ hồi đó Tư Mã rất bận, mãi không thấy có hồi âm".
Thẩm Thiệu không lập tức đáp lại, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn vào trình tự thời gian trên tư liệu.
Thời gian xảy ra vụ nổ: Ngày 14 tháng 11, hai năm trước.
Thời gian thầy Trần quyên tặng Ứng Long kết hợp: Ngày 16 tháng 11, hai năm trước.
Thẩm Thiệu tâm nắm thật chặt, lãnh tĩnh nói: "Khi thầy quyên tặng Ứng Long kết hợp cho bảo tàng bản địa có gặp qua Lạc Thì tiên sinh không?".
Thầy trần ngẩn người, hỏi: "Sao cậu hỏi vậy?".
"Chỉ hỏi một chút cho biết thôi"
Thầy trần thở dài, nói: "Không có, lão Lạc chưa được thấy qua Ứng Long kết hợp".
"Tại sao thầy muốn gặp Lạc Nghị Sâm?"
"Thời điểm Lạc Thì ra đi, tôi đã không kịp tham dự tang lễ. Người già a, tuổi lớn, trong lòng cuối cùng sẽ thấy nhớ thương bạn cũ, không có mặt khi ông ấy rời bỏ thế gian, điều này vẫn luôn khiến tôi áy náy. Vừa vặn nghe nói Lạc Nghị Sâm đang ở Q thị liền muốn gặp, cũng không có ý gì khác"
Nghe qua giải thích của thầy Trần, khóe miệng Thẩm Thiệu nhếch lên một tia cười lạnh. Khẩu khí lại là vô cùng lễ phép: "Thầy Trần, không biết giữa trưa thầy có thời gian không? Tôi muốn mời thầy ăn bữa cơm".
Thầy Trần sảng khoái đáp ứng, cũng hẹn sẵn gặp mặt tại một nhà hàng chay.
Buông điện thoại, cơ thể già nua gần sáu chục tuổi mệt mỏi tựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, hai bên khóe miệng rủ xuống, trong nháy mắt, lệ, thấm ướt con ngươi. Bàn tay phủ đầy nếp nhăn đặt lên mắt, run rẩy phun ra một hơi, bi thiết nói: "Lão Lạc à, ông không nên đi...".
Cùng lúc.
Đám người Công Tôn Cẩm đuổi đến núi Anh Đào hung hăng mắng Lạc Nghị Sâm đủ kiểu. Cậu cũng không hề phản ứng, hì hì ngồi nghe. Cuối cùng, không mặt không mũi nói: "Mắng đủ chưa? Mắng đủ rồi thì chúng ta vào động xem thử nha?".
Điện thoại Công Tôn vẫn đang rung, mắng xong Lạc Nghị Sâm một trận rốt cuộc mới có tâm tình nhấc máy.
Người gọi là Liêu Hiểu Thịnh. Sau khi Công Tôn Cẩm an bài cho bọn nhỏ ở lại bệnh viện, làm xong các thủ tục kiểm tra, kết quả đưa ra, quả thực khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.
"Tôi sẽ đưa bọn nhỏ đến bệnh viện khác kiểm tra. Nếu như kết quả trùng khớp liền..."
Không đợi cho Liêu Hiểu Thịnh nói xong, anh thấp giọng đáp: "Trước không cần nghĩ đến kết quả, bọn trẻ kiểm tr.a xong thì gọi cho tôi".
Sắc mặt anh có chút trầm trọng, Lam Cảnh Dương khó hiểu nhìn: "Sao vậy?".
"Nói ra rất dài, để lát nữa đi"
Lời mới nói thật khiến người khác cảm thấy hàm hồ, Lam Cảnh Dương cũng không truy hỏi thêm, lập tức lấy đèn pin, tay chỉ một hướng, bốn người nối đuôi nhau đi vào sơn động.
Không khí trong hang âm u ẩm ướt, cả đám nhanh chóng đi đến chỗ sâu nhất, một phen đánh giá.
Chử Tranh đầu tiên phát hiện tình huống, chỉ mặt đất nói: "Đây là cái gì?".
Ba người còn lại cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hố rất lớn.
Lỗ thủng hướng tới cửa động, bên trong là một ít tro màu đen. Lam Cảnh Dương nhíu mi: "Này là cái gì? Tiếng Nhật? Tiếng Hàn? Hay bộ chữ cổ?".
"Đều không phải". Lạc Nghị Sâm lắc đầu, đỡ cánh tay Chử Tranh ngồi xuống. Nghiền ngẫm văn tự cổ quái, lại cầm ít tro bên trong chà xát. Một lát sau, đáp: "Thứ này không phải văn tự hay ngôn ngữ. Trong nhà mọi người chưa từng có người mất sao?".
Nghe vậy, mọi người gật đầu. Lạc Nghị Sâm cười nói: "Chưa từng hóa vàng cho tổ tiên?".
Ba cái bóng lớn lại tiếp tục lắc, cậu thật bất đắc dĩ: "Cũng phải, hiện tại mấy hủ tục này đều đã bị cấm, muốn hóa vàng mã cũng phải đi đến lò thiêu trong khu mộ. Cho nên, mấy người không biết cũng phải".
Lạc Nghị Sâm chầm rì đứng đậy: "Ba mẹ qua đời lúc tôi còn rất nhỏ, khi đó ông nội mang tôi ra ngã tư gần nhà hóa vàng. Tiền vàng sau khi đốt cháy sẽ để lại ký tự như vậy. Có nơi vẽ hình tròn, nơi vẽ hình vuông, nơi lại vẽ phòng ở. Thế nhưng mặc kệ là hình dạng gì đều phải lưu lại một chữ khẩu, giống như thông đạo nối giữa nhân gian và âm phủ, là lối đưa đồ chúng ta gửi gắm cho người ở thế giới bên kia. Có thông đạo dĩ nhiên phải có cửa, bằng không những thứ ta đốt đi như thế nào đến được?".
Công Tôn Cẩm nghe vậy gật đầu, nói: "Xem ra, Vương Đức hẳn ở trong này hóa vàng".
"Còn nhớ tôi đã tìm thấy tro dính trên giày bọn trẻ không?". Lạc Nghị Sâm hỏi: "Loại tro trên giầy bọn trẻ và loại tro tìm thấy trên ví tiền của Thẩm Táp với thứ này là cùng một loại".
Chử Tranh một bên nói chen vào: "Vương Đức là muốn hóa vàng cho ai?".
"Đào ra chẳng phải sẽ biết". Cậu dùng nạng gõ lên mặt đất, một bộ mài dao giết người: "Vương Đức đào tẩu rất chuyên nghiệp, vì sao lại đến sơn động hóa vàng? Núi Anh Đào lớn như vậy, chỗ nào không thể đốt? Khả năng trong hang chắc chắn có vấn đề, ví dụ như: chôn xác".
Công Tôn Cẩm cũng nhất trí với ý kiến của Lạc Nghị Sâm. Vì thế phân công Chử Tranh và Lam Cảnh Dương xuống núi tìm kiếm dụng cụ, chuẩn bị khai quật.
Ước chừng không quá một giờ, hai người kia còn chưa trở về lại nhận được điện thoại của Liêu Hiểu Thịnh. Anh nhìn dãy số trên máy, cảm thấy tám phần có chuyện chẳng lành.
Trên thực tế, dự đoán của Công Tôn Cẩm hoàn toàn chính xác.
Một giờ trước, Liêu Hiểu Thịnh gọi điện cho Công Tôn Cẩm, đã đưa bọn nhỏ lên xe. Cậu ở ngoài liên lạc báo cáo tình hình, lúc xoay người lại trông thấy Vương Khang, Vương Kiện đang ngồi nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt âm lãnh, phẫn uất, giây lát ch.ết lặng. Nếu đổi là người khác nhất định sẽ cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Liêu Hiểu Thịnh khẳng định, một giây trước thôi, hai đôi mắt kia tràn đầy sát ý cùng căm hận.
Vì để bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ, Liêu Hiểu Thịnh mang theo một tài xế riêng cùng một trợ lý. Lúc này cậu bỗng đổi ý, để cho trợ lý ngồi giữa hai đứa nhỏ, còn mình thì ngồi ở ghế phó lái.
Chiếc xe vững vàng khởi hành, tất cả mọi người đều rất bình thường. Mười phút trôi qua, cậu vụng trộm nói với tài xế: "Đổi hướng sang ngoại ô, tăng tốc lên 200km/h".
Tài xế sửng sốt, thầm nghĩ -- Tăng tốc 200km/h, cậu là muốn giết người sao?
200km/h là cái khái niệm gì, người biết lái xe đều hiểu rất rõ. Tuy rằng kỹ thuật của tài xế không tồi, nhưng trong lòng vẫn thật lo lắng. Vì tránh xảy ra tai nạn nên anh chọn đường cao tốc. Thời điểm đi ngang qua trạm thu phí, Liêu Hiểu Thịnh qua kính chiếu hậu liếc nhìn bọn trẻ vài lần.
Trợ lý đang bóc chuối cho bọn nhỏ, khuôn mặt hai đứa tuy không có gì tươi cười nhưng xem ra cũng coi như bình thường.
Qua trạm, tốc độ xe dần dần tăng lên, rất nhanh đã đạt đến mức hai trăm. Liêu Hiểu Thịnh nắm chặt tay, qua kính xe ra hiệu cho trợ lý -- Ngậm miệng! Đảo mắt, thấy được Vương Khang.
Thằng bé đang lo lắng nhìn cậu, mà Vương Kiện ngồi cạnh lại một bộ dáng suy tư, cả hai cư nhiên không có một điểm hoảng sợ!
Liêu Hiểu Thịnh liếc nhìn đồng hồ, tốc độ đã đạt đến mức 220km/h. Cậu đánh ánh mắt cho tài xế -- Tăng tốc!
Người kia khẽ cắn môi, đạp chân ga, tốc độ lập tức lên đến 240km/h. Trợ lý đằng sau sợ tới mức sặc mặt trắng bệch, ôm chặt bả vai hai đứa nhỏ. Liêu Hiểu Thịnh không chút nào cố kỵ nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát phản ứng Vương Khang, Vương Kiện.
Vương Kiện nghiêng đầu, âm lãnh nhìn chằm chằm người trợ lý đang ôm mình, Vương Khang cúi xuống, chăm chú với cái máy chơi game Lam Cảnh Dương đưa cho, trên mặt tràn đầy hưng khấn cùng vui sướng.
Cậu theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Chậm một chút, không cần vội".
Tài xế như bắt được vàng, bắt đầu thả chậm tốc độ. Lúc này, một chiếc xe tải lớn từ phía sau lao tới, cũng không xi nhan, trực tiếp muốn chuyển hướng. Tài xế sợ tới mức vội vàng đảo tay, đầu xe khó khăn ngoằng qua một bên.
Trợ lý sợ hãi kinh hô: "Dừng lại".
Chiếc xe hữu kinh vô hiểm tựa vào ven đường. Hai người ngoài cuộc vì quá căng thẳng mà há mồm thở dốc. Liêu Hiểu Thịnh không có điểm gì khác thường, tất cả lực chú ý đều đổ dồn trên người bọn trẻ. Lúc này, người anh Vương Kiện chồm tay khoát lên vai cậu, nói: "Chú, con muốn đi vệ sinh".
"Được, phía trước có một trạm xăng, hẳn là có nhà vệ sinh công cộng". Cậu quay đầu lại nhìn thái độ lãnh tĩnh của Vương Kiện, hỏi: "Vừa rồi có bị dọa sợ không?".
"Không". Vương Kiện giống như hoàn toàn không thèm để ý sự việc vừa mới phát sinh, trở lại ví trí của mình, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến trạm xăng, tài xế lao xuống như muốn bỏ chạy, lôi ra vài điếu thuốc hút an ủi bản thân, trợ lý thì đưa Vương Kiện đến nhà vệ sinh. Liêu Hiểu Thịnh xuống xe, đứng bên cạnh, nghĩ lại từng màn vừa rồi. Băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn, quay đầu nhìn Vương Khang trong xe, đứa nhỏ này vừa vặn cũng quay lại nhìn cậu.
Vương Khang mỉm cười...
Một trận choáng váng ập đến, Liêu Hiểu Thịnh đột ngột ngã khuỵu xuống đất. Bỗng nhiên, một bàn tay đỡ lấy eo cậu: "Cậu không sao chứ?".
Đối phương hảo tâm đỡ cậu đứng vững, nhận thấy Liêu Hiểu Thịnh cả người phút run, không thể không để cậu tựa vào người mình. Anh cẩn thận đánh giá vài lần, kinh ngạc nói: "Cậu là... pháp y?".
Người quen sao? Liêu Hiểu Thịnh cũng nhận thấy giọng nói này rất quen tai. Cậu miễn cưỡng đẩy người kia ra, tự mình ổn định trở lại. Lúc này, thị giác vẫn chưa hồi phục, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Cậu hướng về phía đối phương, nói: "Cám ơn".
"Đừng khách sao. Sắc mặt cậu trông rất kém, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tr.a xem sao".
Thanh âm đập vào tai tựa như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào cái đầu đục ngầu, khiến cho tâm trí thư thái hơn rất nhiều. Liêu Hiểu Thịnh thử giơ ra bắt tay đối phương, bởi vì thị giác mơ hồ mà lại đưa đến bên cạnh.
"Mắt cậu sao vậy?". Phát hiện ánh mắt Liêu Hiểu Thịnh không có tiêu điểm, người nọ nhịn không được tiến lên một bước, đỡ khủy tay cậu: "Cậu không nhìn thấy?".
"Không hẳn, chỉ là có chút không rõ ư". Liêu Hiểu Thịnh nghĩ nghĩ, nói: "Có thể đỡ tôi một đoạn, đi cách chỗ này hai trăm mét là được".
Đối phương tựa hồ thực lo lắng, cầm tay Liêu Hiểu Thịnh: "Đi chậm một chút".
May mắn, gặp được một người tốt. Bằng không, cậu chỉ có thể tự mình sờ soạng mò đi. Dù sao trong xe vẫn còn Vương Khang, Liêu Hiểu Thịnh không yên tâm để cho tài xế theo mình, tất yếu phải có người trông chừng đứa nhỏ.
Một lát sau, người kia đỡ cậu ngưng lại, nói: "Đây là khoảng đất trống bên cạnh trạm xăng, không có người hay xe xung quanh".
"Cám ơn. Tôi muốn gọi điện, anh có thể tránh mặt một lát được không?"
Tiếp đó, cậu nghe thấy được người nọ cười nhẹ. Tiếng cười khiến tâm trạng Liêu Hiểu Thịnh tốt hơn rất nhiều. Người nọ đáp: "Tôi có chút chuyện phải đi gấp, lát nữa cậu hãy gọi bạn bè hỗ trợ".
Tiếng bước chân gõ lên mặt đất dần xa.
Liêu Hiểu Thịnh cho rằng anh ta đã rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân vòng lại. Bóng lớn tiến đến trước mặt, kéo một bàn tay cậu.
Người này muốn làm gì? Liêu Hiểu Thịnh hơi hơi nhíu mi. Bỗng nhiên, một cỗ ấm áp bao lấy tay mình, mang theo mùi hương thản nhiên nhàn nhạt. Cậu muốn cự tuyệt lại nghe người kia cười nói: "Tay cậu rất lạnh, mang đi".
Tiếng nói êm tai khiến Liêu Hiểu Thịnh phút chốc thất thần.
Đã nghe qua ở đâu rồi? Đến tột cùng nghe thấy giọng nói người này ở đâu? Anh ta biết mình là pháp y, chắc chắn đã từng tiếp xúc với người của nhất khoa, hơn nữa lại vừa vặn xuất hiện ở nơi này. Đối phương rốt cuộc là ai?
Đến khi thị giác khôi phục lại bình thường, chiếc xe màu xám vừa vặn lướt đi trên đường cao tốc. Liêu Hiểu Thịnh nhớ kỹ biển số, cũng nhanh chóng thông báo cho Công Tôn Cẩm.