Chương 100

Đừng có hấp tấp!
Lạc Nghị Sâm tự nhắc nhở mình.


Lần thứ hai sửa sang tư liệu, phát hiện sau khi Thẩm Kiêm gửi cho ông nội hai bức thư, còn một bức thư nữa. Thời gian cách bức thư trước chừng bốn tháng. Nội dung rất bình thường, là cảm ơn ông nội đã giúp hắn xem mệnh, nêu lên kính nể phi thường đối với tạo nghệ Chu Dịch, hy vọng có thể gặp mặt nói chuyện.


Nhưng, ông nội không trả lời bức thư thứ ba, liên lạc giữa bọn họ vì vậy ngắt quãng một thời gian.
Bức thư thứ tư được gửi vào ngày 12 tháng 11, ông nội gửi cho Thẩm Kiêm: [Hai giờ chiều, gặp tại trà lâu].


Vụ nổ xảy ra vào ngày 14 tháng 11, này nói lên điều gì? Lạc Nghị Sâm ý thức được chân tướng thời điểm nào đó, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cậu cực lực khống chế tay mình phát run, lấy bút viết xuống vài chữ.
Viết càng nhiều, tay lại càng run, cảm xúc càng khó khống chế.


Bỗng nhiên, Dennis dùng lực bắt lấy vai cậu. Lạc Nghị Sâm quay mạnh đầu, chỉ thấy biểu tình người kia rất nghiêm túc, nhưng không nhìn cậu.
"Sao vậy?". Cậu khó hiểu hỏi, nhưng không nghe thấy đầu kia trả lời.
Dennis vừa mở miệng, thanh âm lộ rõ vẻ khẩn trương: "Nghị Sâm, cậu vừa mới làm gì?".


Lạc Nghị Sâm hồ nghi nói: "Làm gì? Đâu có, vẫn xem tư liệu a".
"Cậu xem đi". Dennis chỉ Thẩm Táp và Tô Bắc.
Theo ngón tay Dennis, Lạc Nghị Sâm xoay đầu, nhìn vài lần vẫn thấy Thẩm Táp và Tô Bắc hôn mê như cũ, không có bất cứ dị thường nào. Dennis nóng nảy, lại chỉ chỉ: "Xem điện não đồ kìa".


available on google playdownload on app store


Có mục tiêu rõ ràng, cậu đảo mắt qua. Đường lam hiển thị sóng não không có quy luật, lên xuống thất thường. Đường mới đi ra, không phải cuộn sóng lăn tăn ổn định nữa, nhìn qua giống như dãy núi phập phồng nối nhau chạy thẳng. So sánh với lúc ban đầu, hiển nhiên quá mức không bình thường.
Có phản ứng!


Lạc Nghị Sâm mờ mịt nhìn Dennis: "Tôi thật sự gì cũng không làm. Tôi ngồi ngay sau cậu, nếu có làm gì, cậu chắc chắn sẽ phát hiện".
"Đây là sao thế này?". Dennis cũng vô pháp lý giải, càng muốn tìm ra nguyên nhân khiến sóng não của hai kẻ đang hôn mê kia đột nhiên xuất hiện dị thường.


Ánh mắt Dennis dừng trên Notebook, phía trên là một tài khoản vừa được Lạc Nghị Sâm dùng dấu đỏ khoanh vùng.
Lực chú ý của cậu lập tức kéo trở lại. Hai người nhìn Notebook vài lần, lại nhìn điện não đồ, kết quả cái gì cũng không thấy.


Vấn đề này khiến Dennis đối với Lạc Nghị Sâm nảy ra nhận thức mới, quyết định giúp cậu tiến hành một loạt thực nghiệm.
"Lại đây, đem mấy động tác vừa rồi cậu làm, làm lại một lần"
... Được rồi! Cậu nghĩ.
Mười phút sau, Lạc Nghị Sâm như muốn phát điên.


"Đừng có bắt tôi lặp đi lặp lại nữa!". Cậu đẩy Dennis đang dính sát trên người mình ra: "Tôi căn bản không có nhúc nhích, chỉ có tay di chuột thôi. Chẳng lẽ cậu cho rằng, con chuột ảnh hưởng đến sóng não bọn họ?".
"Là cậu dùng qua con chuột?"


Lạc Nghị Sâm mắt trợn ngược, quyết định coi như người này không tồn tại! Thế nhưng, Dennis nhất quyết không buông tha, cứ bắt cậu phải lặp lại hành động mãi.
Lúc này, phòng khách phát ra tiếng động. Rất nhanh, cánh cửa bật mở, Thẩm Thiệu nhìn thấy Dennis dính sát lấy Lạc Nghị Sâm, tay nắm chặt tay....


Người kia chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ập tới, lập tức giơ tay qua đầu, vội vàng giải thích: "Sếp, đây hoàn toàn là hiểu lầm".
Sắc mặt Thẩm Thiệu âm trầm, không lên tiếng.
Dennis theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt: "Thật sự là hiểu lầm! Tôi chỉ muốn giúp Nghị Sâm nhớ lại một số chuyện".


"Cần nắm tay để nhớ lại?"
Lạc Nghị Sâm vốn rất phiền lòng, nhìn sắc mặt Thẩm Thiệu lại càng thêm khó chịu, trực tiếp đem bản ghi điện não đồ tung ra, chỉ vào phần biến hóa lớn nhất: "Vừa rồi, sóng não của Thẩm Táp và Tô Bắc xuất hiện dị thường".


Nghe vậy, anh bước nhanh đến trước mặt Lạc Nghị Sâm, dồn Dennis như đuổi ruồi bọ tới góc tường, tỉ mỉ nhìn một lần, bèn hỏi: "Vừa rồi em làm những gì?".
Mẹ nó, mấy lời này sao nghe quen vậy!
Cậu đưa tay bóp trán, bất đắc dĩ lại khổ bức nói: "Nếu tôi biết đã không bị Dennis lắc lên lắc xuống rồi".


Dennis dính ở góc tường nhún vai, biểu tình -- Sếp, tôi thật sự rất vô tội.
Thẩm Thiệu nghiêng đầu buồn bực nhìn cậu. Lạc Nghị Sâm cũng đưa mắt nhìn lại, hai người giống như đang nhìn một loại sinh vật kỳ lạ, đánh giá lẫn nhau.
Anh bỗng nhiên cầm tay cậu, trầm giọng nói: "Để anh!".


"Để cái em gái anh!". Lạc Nghị Sâm buồn bực quẳng người sang một bên: "Tôi đã lặp đi lặp lại mấy lần rồi, đều không có phản ứng".
Bị người nào đó đẩy ra, Thẩm Thiệu cũng không giận, chỉ hỏi: "Em ngồi ở đây bao lâu rồi?".
Lạc Nghị Sâm nhìn nhìn đồng hồ treo tường, đáp: "Hơn bốn giờ".


Biểu tình Thẩm Thiệu rõ ràng biến hóa, bực bội xen lẫn tự trách. Anh cúi lưng, trực tiếp đêm Lạc Nghị Sâm ôm ngang.
Lạc tiểu gia lập tức dựng lông: "Làm cái gì?! Mau thả tôi xuống!".
"Nghỉ ngơi". Thẩm Thiệu đáp.


Không để ý ai đó đang dùng sức phản kháng dãy giụa, Thẩm Thiệu đem người ôm đến phòng khách. Lạc Nghị Sâm bỗng phát hiện bên ngoài còn có người, là một vị tuổi ngoài năm mươi, tây trang đứng đắn. Trong tay người đàn ông mang theo một túi dụng cụ, thần thái vô cùng tự nhiên nhìn cậu.


Ai vậy? Lạc Nghị Sâm có điểm mơ hồ.
Thẩm Thiệu đem cậu đặt xuống sô pha rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, cúi đầu nói: "Đừng lộn xộn".
"Làm gì?"
"Xem chân em". Vừa làm vừa chỉ vào người bên cạnh: "Bác sỹ Vương".
Thì ra là bác sỹ, Lạc Nghị Sâm lễ phép gật đầu: "Xin chào".


Ông cười cười: "Chào cậu. Xin hỏi, trước đó cậu đã dùng những loại thuốc gì rồi?".
Lạc Nghị Sâm đọc vài cái tên, bác sỹ Vương lại tiếp tục: "Đều là các loại thuốc bôi ngoài da thông thường. Có thuốc uống không?".
"Cũng có, nhưng tôi thường hay bỏ bữa"


Trong lúc nói chuyện, lực chú ý của Lạc Nghị Sâm đều đặt trên tay Thẩm Thiệu. Người này cư nhiên cởi tất cho cậu, vén ống quần cậu lên rồi kéo một chiếc ghế đẩu qua, đặt lên.
Lạc Nghị Sâm có điểm khó tiếp nhận... được Thẩm thiếu gia hầu hạ.


Bác sỹ Vương cẩn thận kiểm tra, cũng không có nửa lời trách mắng, lôi ra một chồng cao dán đưa cho Thẩm Thiệu: "Bốn giờ đổi một lần. Trong lúc đắp thuốc không cần xỏ tất, bảo trì thông thoáng". Nói xong, lại lấy ra thêm hai hộp thuốc: "Đây là thuốc uống, giám sát chặt chẽ bệnh nhân uống đúng giờ".


"Nghiêm trọng lắm không?". Thẩm Thiệu tương đối quan tâm vấn đề này.
Bác sỹ cười nói: "Cũng không hẳn. Chỉ cần đúng giờ đổi cao, uống thuốc đầy đủ, chừng một tuần là có thể tự do hoạt động. Thế nhưng, chưa thể làm mấy vận động mất sức như chạy, nhảy được".


Thẩm Thiệu liếc Lạc Nghị Sâm: "Nghe rồi chứ?". Kết quả, người kia không thèm nhìn.
Giống như việc đương nhiên, sau khi bác sỹ rời khỏi, Thẩm Thiệu nửa ép buộc bế Lạc Nghị Sâm về phòng.


Cánh cửa vừa khép lại, sắc mặt Lạc Nghị Sâm lập tức tối sầm, nhìn cũng không nhìn Thẩm Thiệu, lạnh lùng nói: "Vương Khang, Vương Kiện đâu?".
"Một lát nữa sẽ có người đưa tới"
"Vậy anh ra ngoài đi, nhìn anh tôi thấy rất phiền"


Thẩm Thiệu sớm đoán được sẽ có đãi ngộ như vậy, không vội không nóng hỏi: "Đã xem qua tư liệu?".
"Phải"
"Thấy thế nào?"
Thế nào?! Mẹ nó, tiểu gia đặc biệt muốn đè anh ra thẩm vấn một phen, nhưng mà ông đây thực sự không muốn nhìn thấy cái bản mặt anh!


Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vẫn không đuổi Thẩm Thiệu ra ngoài, chỉ chỉ ghế dựa đối diện, ý bảo anh ngồi xuống nói chuyện.
Trong phòng chỉ có một chiếc ghế dựa, anh nhấc lên đem đến trước mặt Lạc Nghị Sâm. Ánh mắt cậu rõ ràng ghét bỏ liếc qua, ý tứ rất rõ ràng muốn anh tránh xa một chút.


Thẩm Thiệu cũng không để ý, đem cẳng chân cậu nâng lên, đặt trên ghế. Lạc Nghị Sâm có điểm ngoài ý muốn, không biết có nên bỏ chân xuống hay không. Đảo mắt lại thấy Thẩm Thiệu cư nhiên khoanh chân ngồi xuống thảm trải sàn.
Thất gia anh sống thật sung sướng...


Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên có loại cảm giác không được tự nhiên mở miệng nói chuyện.
Thẩm Thiệu vẫn như không có việc gì, hỏi: "Tư liệu, nhìn ra gì rồi?".
"Anh đã liên hệ với Công Tôn Cẩm?". Cậu không đáp, đổi đề tài.


Thẩm Thiệu đã dự đoán được từ trước, thành thật trả lời. Đương nhiên, lý do bắt cóc Lạc Nghị Sâm, anh vẫn sẽ không nói thẳng. Chỉ nói, chính mình có đủ lý do thuyết phục Công Tôn Cẩm, khiến cậu ở lại trong đây một tuần.


Chuyện Công Tôn Cẩm đáp ứng Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm cũng không ngoài ý muốn. Nhưng, Thẩm Thiệu chỉ tính toán giữ cậu bảy ngày, thật khiến cậu có chút kinh ngạc. Lạc Nghị Sâm vốn luôn cho rằng, Thẩm Thiệu là loại người chỉ làm những việc mình thích, chưa từng để tâm việc khác.


Mặc kệ thế nào, bảy ngày sau có thể rời khỏi đây vấn khiến cậu rất vui mừng. Đáng tiếc, không đợi cho cậu hưởng thụ, Thẩm Thiệu liền nói: "Hết hy vọng?".
Khốn nạn, đúng là miệng chó không thể mọc nổi ngà voi! Bớt lên mặt một chút sẽ ch.ết sao?


Thấy Lạc Nghị Sâm tức giận, Thẩm Thiệu cố ý qua loa nói: "Tư liệu...".
"Cút đi". Cậu trực tiếp sặc một câu: "Bảy ngày, anh lên mặt cái rắm?".


Thẩm Thiệu đương nhiên trả lời: "Anh đắc ý không phải vì bảy ngày, mà bởi có người rõ ràng rất muốn đánh anh, nhưng lại không thể không chịu nói chuyện với anh được".
"Anh còn thấy rất vinh quang?"
"Là vui vẻ"


Thẩm Thiệu cố tình đem Lạc Nghị Sâm chọc tức. Cậu khoát tay, thản ngôn: "Hừm, tích cực với anh tôi mới thấy ngu. Vẫn là nói chuyện công việc đi".


Lạc Nghị Sâm quyết để đầu óc tập trung công tác, không cùng tên này so đo mâu thuẫn cá nhân nữa. Thẩm Thiệu cũng không làm ra hành động gì khác người, thành thành thật thật hỏi: "Tìm ra gì rồi?".
"Tôi chiều ý anh một lần. Anh sang phòng kế, đem ipad đến đây"


Thẩm Thiệu lập tức đứng dậy, cầm ipad về đặt vào tay Lạc Nghị Sâm. Lần này, anh ngồi sát cạnh bên cậu, cánh tay gần như chạm vào cẳng chân Lạc Nghị Sâm, nhìn cậu tập trung gõ chữ.


Cách một lát, cậu đưa ipad cho anh, chỉ vào nội dung bên trong, nói: "Theo như lời khai của Vương Đức, đêm bọn họ gây án tại bảo tàng, Ngô Đại Hoa đã trộm kết hợp đem đi. Rất có khả năng, vài hôm sau ngày 8 tháng 4 năm 2013, kết hợp đã được tuồn vào S thị, đến tay đám người Giang Huệ.


Thẩm Thiệu nhíu mi nghĩ nghĩ, không gật cũng không lắc: "Nói tiếp".


"Kỳ quái là, sau khi kết hợp đến bản thị liền trở nên... Hình dung thế nào nhỉ? Lười nhác hơn. Từ cái ch.ết của Đường Khang Lệ ở quán bar cho đến ngày Gia Lương bị giết, quãng thời gian cách nhau khá lâu. Sau khi chúng ra hoãn chậm tiến trình điều tr.a vụ án, quái vật giống như động kinh, không có thời gian, địa điểm quy luật. Tôi cảm giác như, nó đang tìm kiếm thứ gì đó"


"Tại sao?"
"Đầu tiên, đám người Giang Huệ đã từng nói, thông qua kết hợp có thể tìm thấy tộc nhân. Thế nhưng, tại sao bọn họ phải tìm kiếm tộc nhân? Bởi vì kết hợp đã ghim sâu ý niệm này trong đầu họ. Vậy tại sao kết hợp lại làm vậy?"


Thẩm Thiệu ngẩng đầu, nhìn thẳng cậu: "Ý của em là, kết hợp lợi dụng đám Giang Huệ để tìm người?".
Lạc Nghị Sâm lắc đầu: "Hiện tại tôi phải nói với anh rõ ràng một chuyện, sau đó mới nghiên cứu kết hợp có hay không lợi dụng đám Giang Huệ để tìm người".


Thẩm Thiệu phi thường vui vẻ đáp: "Không thành vấn đề, em nói đi".
Lạc Nghị Sâm tùy ý mở file dữ liệu, hạ thùy mắt: "Tôi đem đối chiếu tư liệu của anh và Tư Mã liền đưa ra được thời gian phát sinh sự kiện cụ thể".
Giữa tháng 1 năm 2012, Thẩm Kiêm gửi bức thư đầu tiên cho ông nội.


Cuối tháng 1 năm 2012, Thẩm Kiêm gửi bức thư thứ hai cho ông nội.
Tháng 8 năm 2012, Thẩm Kiêm gửi bức thư thứ ba cho ông nội.
Tháng 9 năm 2012, ông nội đem kết hợp giao cho Thầy Trần.
Ngày 12 tháng 11 năm 2012, ông nội gửi thư cho Thẩm Kiêm, hẹn gặp tại trà lâu.
Ngày 14 tháng 11 năm 2012, trà lâu bị tạc nổ.


Cùng tháng 11 năm 2012, thầy Trần hiến tặng kết hợp cho bảo tàng Q thị.
Ngày 8 tháng 4 năm 2013, kết hợp bị trộm.
Tháng 5 năm 2014, Đường Khang Lệ tử vong.
Tháng 6 năm 2014, Gia Lương ở trong nhật ký nhắc tới kết hợp.
Tháng 8 năm 2014, Gia Lương ch.ết.


"Tháng 8 Thẩm Kiêm gửi cho ông nội bức thư thứ ba, tháng 9 ông nội liền đem kết hợp giao cho thầy Trần. Ngày 12 tháng 11, ông nội gửi thư hẹn gặp Thẩm Kiêm, 14 tháng 11, hai người cùng bỏ mạng trong vụ nổ"
Càng nghe, trong lòng Thẩm Thiệu càng thêm ngưng trọng, ngẩn ra nhìn cậu: "Em đến cùng muốn nói cái gì?".


Lạc Nghị Sâm thở dài một tiếng: "Thứ mà Thẩm Kiêm muốn tìm, chính là Ứng Long kết hợp".


Thẩm Thiệu ước chừng sửng sốt hơn mười giây. Sau đó, đứng dậy đi qua đi lại trong phòng. Cậu có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này, cũng không lên tiếng quấy rầy. Lát sau, anh trở lại trước mặt cậu, trịnh trọng hỏi: "Dựa theo phân tích của em, việc Ứng Long kết hợp hoành hành, là bắt đầu từ Thẩm Kiêm?".


Nếu để Lạc Nghị Sâm lựa chọn, cậu thật sự không muốn tiếp nhận hiện thực này. Mà đối mắt với Thẩm Thiệu không xác định, cậu bắt buộc phải đưa ra câu trả lời thuyết phục.
"Nếu anh hỏi tôi, câu trả lời của tôi là -- Đúng vậy". Nói xong, cậu mím môi, có chút do dự.


Thẩm Thiệu ngồi sụp xuống: "Gì nữa? Em nói chưa xong, còn gì nữa?".


Ánh mắt cậu phức tạp, do dự không quyết. Thẩm Thiệu cố chấp nhìn, ánh mắt chăm chú. Lạc Nghị Sâm đành phải nói: "Ngày thứ tư sau vụ nổ trà lâu, một chuyên gia phá bom tên Hồng Thụ Nhân nhận được số tiền năm mươi vạn, là từ tài khoản của Thẩm Kiêm chuyển sang. Anh nghĩ xem, người nào có thể hoàn toàn lợi dụng Thẩm Hạo, hơn nữa khiến Sử Nghiên Thu xua như xua vịt? Trước khi Sử Nghiên Thu ch.ết, chỉ để lại cho tôi một chữ -- Đại".


Thẩm Thiệu trợn tròn ánh mắt!
"Thẩm Thiệu, nếu không phải não của tôi có vấn đề. Tôi cho rằng, anh cả của anh - Thẩm Kiêm hoàn toàn chưa ch.ết"


Người luôn luôn trấn định như Thẩm Thiệu cũng bị làm cho khiếp sợ. Anh thậm chí không biết nên hỏi thế nào. Lạc Nghị Sâm hiểu được cảm giác này: "Nếu giả thiết Thẩm Kiêm không ch.ết được thành lập, như vậy, tất cả đều có thể lý giải".


"Tại sao Giang Huệ nhìn thấy anh liền kinh hoảng, bởi vì người đứng sau cô ta chính là Thẩm Kiêm. Vậy nên, cô ta không dám đối với anh hạ tử thủ, hoặc nói đúng ra, không dám đắc tội với anh. Tại sao Cơ Hàm Bân nói tôi cẩn thận anh, bởi hắn nhận ra được người đứng sau Giang Huệ là người của Thẩm gia. Tại sao Cát Hồng dám giết tôi nhưng thấy anh lại bỏ chạy, bởi nếu hắn dám đối phó anh, Thẩm Kiêm sẽ không tha cho hắn. Còn có Thẩm Hạo, anh nhớ chứ? Hắn nói, anh đã nhìn thấy thứ không nên nhìn, nhưng hắn lại không muốn giết anh mà muốn anh bỏ đi thật xa". Dứt lời, cậu hướng tới Thẩm Thiệu đang sụp người, nhìn chằm chằm ánh mắt anh, hỏi: "Anh và Thẩm Kiêm, có phải tình cảm rất tốt?".


Ánh mắt xinh đẹp gần trong gang tấc, cảm xúc hỗn loạn bỗng nhiên ổn định mà rõ ràng, rốt cuộc cũng tìm về năng lực tư duy. Thẩm Thiệu lãnh tĩnh trả lời: "Không, anh với các anh em trong nhà đều không có tình cảm sâu đậm, Thẩm Kiêm cũng vậy".


Câu trả lời của anh vẫn chưa khiến Lạc Nghị Sâm thất vọng. Vì thế, bát tự giờ âm ngày âm tháng âm năm âm bị mang lên mặt bàn: "Thẩm Thiệu, đây là ngày sinh tháng đẻ của anh đi?".


Thấy Thẩm Thiệu gật đầu, cậu tiếp tục: "Anh khẳng định đã từng tìm người xem qua bát tự này. Người kia, tôi là nói người đã xem mệnh cho anh, có hay không nói cho anh biết, loại bát tự này rất đặc thù?".


"Không có, nơi nào đặc thù?". Lúc Thẩm Thiệu nói chuyện cũng đồng thời đứng dậy ngồi lên ghế sô pha. Thực tự nhiên cầm lấy ipad.


"Tại các quần tộc thời cổ xưa luôn có người câu thông với thần linh, người này được gọi là Thầy tế, Pháp sư, Thánh Nhân. Những người như vậy được chọn lựa đều phải xem bát tự. Còn có, bên cạnh Pháp sư luôn luôn có hộ vệ, dũng sỹ đi kèm bảo vệ. Để chọn lựa ra dũng sỹ cũng phải xem bát tự, bát tự của dũng sỹ bắt buộc phải dung hợp với bát tự của pháp sư hoặc hoàn toàn tương phản. Ví dụ như, Pháp sư mệnh Thủy thiếu Thổ, vậy dũng sỹ phải là mệnh Thổ thiếu Thủy. Mặc kệ là tướng hợp hay tương phản, mục đích cuối cùng chính là: Vượng Vu...".


"Giống như ý nghĩa của từ Vượng phu?". Thẩm Thiệu phi thường lý giải.
Vượng phu: - Phụ nữ vượng phu, là những người nếu đàn ông nào may mắn lấy được sẽ công thành danh toại. Tương tự Vượng Vu, là những dũng sỹ ở bên bảo vệ Pháp sư sẽ khiến cho công việc công thành danh toại.


Kiểu so sánh này thật là...
Được rồi, cũng coi như chuẩn xác.
Dưới dẫn dắt của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu dần dần hiểu ra. Hai bát tự mà Thẩm Kiêm hỏi, rất có khả năng một là Pháp sư, một là Dũng sỹ.
Cứ như vật lại tiếp tục phân tích.


Mặt trái kết hợp điêu khắc biểu tượng của Ứng quốc -- Chim ưng. Tấm sắt là đồ đằng, đồ đằng đại biểu cho tộc quần, quần thể. Trong đó tất nhiên phải có Pháp sư và Dũng sỹ.


Lạc Nghị Sâm hoàn toàn tiến vào trạng thái phấn khởi: "Hiện tại, chúng ta nói tiếp đến vấn đề vừa rồi, có phải kết hợp lợi dụng Giang Huệ để tìm người".
Không đợi Lạc Nghị Sâm phân tích, Thẩm Thiệu đã sờ soạng ra đáp án: "Kết hợp muốn tìm là Pháp sư và dũng sĩ".


"Chính xác!". Lạc Nghị Sâm quá mức nhập tâm, quên luôn mâu thuẫn giữa mình và Thẩm Thiệu, vui vẻ vỗ vai anh, hưng phấn nói: "Hiển nhiên, Thẩm Kiêm đã sớm biết điểm này nên cố tình đem hai bát tự đó cho ông nội tôi xem. Chúng ta có thể suy đoán, anh ta biết kết hợp trong tay ông nội tôi, muốn dùng Pháp sư và dũng sỹ để thử ông. Ông nội nhận thấy Thẩm Kiêm có dụng ý, liền đem kết hợp giao cho thầy Trần".


Giờ phút này, Thẩm Thiệu chút nữa bật thốt lên: Vậy Thẩm Kiêm rốt cuộc là ai? Tộc trưởng?
---------
Thớt: Trời ơi, mị đã đoán Thẩm Kiêm chưa ch.ết mà, mình phục mình quá đi. Vầy anh Thiệu  hayTiểu Sâm Sâm là Pháp sư vậy cà






Truyện liên quan