Chương 110
Kết quả khám nghiệm hiện trường đã chứng minh, sau khi hung thủ tiến vào khoảng mười phút Long Hiểu mới tử vong, cũng tức mười rưỡi tối. Thân là một cảnh sát sao có thể để người lạ buổi tối bước vào nhà mình, vậy nên, hung thủ chắc chắn là người quen.
Người này sau khi bước vào đã cùng Long Hiểu trò chuyện vài phút.
Lạc Nghị Sâm nói: "Trên báo cáo có viết, dấu vết giằng co kéo dài từ phòng khách đến tận gần cửa hàng lang. Tôi thực sự thấy khó hiểu, một lão già như ông có thể khiến Long Hiểu sợ đến mức bỏ chạy? Sau mới nghĩ tới, lúc đó hẳn cậu ấy đang muốn lôi ông rời đi, còn đi đâu tạm thời chưa rõ. Thế nhưng, thời điểm mở cửa, bên ngoài lại bất ngờ xuất hiện vị khách không mời mà đến. Chính kẻ đó mới khiến Long Hiểu cảm thấy nguy cơ. Nói cách khác: Hỗn chiến không phải từ phòng khách ra đến cửa hành lang, mà là từ hành lang tiến vào phòng khách. Cửa ra vào mới là nơi Long Hiểu bắt đầu động thủ".
"Luận đấu tay đôi, mấy người tuyệt nhiên không phải đối thủ của cậu ấy. Nhưng Long Hiểu dù sao cũng là viên cảnh, xuống tay sẽ không trí mạng, còn các người lại chiêu chiêu muốn lấy mạng hắn"
Tiêu Lục Khôn muốn biện giải lại bị ánh mắt sắc lẹm của Lạc Nghi Sâm xuyên thấu, lão bất mãn ngậm miệng, dùng một tiếng cười lạnh khinh thường phản bác. Sau đó, tấm ảnh thứ hai được đưa ra. Đây là ảnh chụp vùng bụng thi thể nạn nhân, trên bụng có một cục máu bầm.
"Đây chính là vị trí bị điện giật". Lạc Nghị Sâm nói: "Biết loại vết thương này gọi là gì chứ? "Vết điện lưu". Vết điện lưu trên bụng Long Hiểu có hình trứng tròn, đường kính 9-12mm, phần giữa sụp xuống, xung quanh gồ lên, suy ra vũ khí hung thủ sử dụng không phải là đồ quân dụng, mà là súng điện phòng thân có thể dễ dàng tìm mua trên thị trường. Tên kia hẳn không cần dùng đến thứ này, bởi bản thân hắn công phu cũng không tồi".
"Càng nói càng thái quá!". Tiêu Lục Khôn gấp gáp cắt đứt phân tích của Lạc Nghị Sâm: "Nói cứ như cậu tận mắt chứng kiến vậy. Căn bản chính là mấy cái ý nghĩ kỳ lạ!".
"Ông không cần đôi co với tôi. Mặc kệ là chuyện ông nội tôi hay chuyện của Long Hiểu, ông cũng chưa đủ tư cách này". Lạc Nghị Sâm toàn lực khai hỏa, tức giận đến mức Tiêu Lục Khôn phải thở dốc: "Tên kia có chút thân thủ cũng không phải chuyện gì lạ. Trước kia tôi đã biết, người nhà họ Thẩm ai cũng nắm được ít thuật phòng thân, thậm chí vài người còn đạt đến độ đẳng cấp Nhu đạo. Tòng phạm của ông chính là một trong số đó. Nếu thân thủ hắn không khá, thì đã không giết được Sử Nghiên Thu hay khống chế Long Hiểu. Cho nên, hắn khinh thường dùng mấy thứ đồ chơi này. Nhưng ông thì khác, ông đã già rồi, không cầm hung khí liệu dám đến gặp Long Hiểu sao?".
Tràng dài phân tích không một kẽ hở khiến Tiêu Lục Khôn mồ hôi vã ra như tắm, lão theo bẳn năng lau mặt, bàn tay ướt sũng.
Kỳ thực, đây không phải phong cách của Lạc Nghị Sâm. Lúc còn ở cục hình sự, cậu thường hợp tác với các anh em giả làm một tốt một xấu, tỉ mỉ dẫn dắt tội phạm ngả bài khi thẩm vấn. Dưới tình hình chung, đa số Lạc Nghị Sâm đều vào vai phản diện.
Nhưng hôm nay chỉ có mình cậu đơn thân độc mã, tất nhiên phải lấy toàn lực đánh bại Tiêu Lục Khôn.
"Súng điện phòng thân không thể giật ch.ết người, chỉ khiến Long Hiểu rơi vào hôn mê. Sau đó, ông dùng caravat siết cổ cậu ấy, cảm giác đau đớn hít thở không thông đã khiến Long Hiểu tỉnh lại. Cậu ta phản kháng làm tên kia kinh hoảng, vội vàng ngồi xuống dùng hai tay siết chặt đầu Long Hiểu, ông ở phía sau tì gối đè mạnh phần hông nạn nhân tạo nên vết bầm ở vị trí xương cùng trên thi thể. Rồi ông tiếp tục việc đang dang dở. Di chứng sau điện giật cùng với lực khống chế từ nhiều phía đã khiến Long Hiểu mất đi năng lực phản kháng. Thế nhưng, Long Hiểu không muốn bị giết một cách dễ dàng, cho nên, đã để lại một manh mối"
Lạc Nghị Sâm chỉ chỉ dưới nách mình: "Khi bị tên kia kẹp chặt đầu, hai tay cậu ấy dùng dằng dưới nách hắn, vừa vặn đụng trúng mặt tường. Thời điểm khi bị các người mưu sát, Long Hiểu đã dùng móng tay vạch xuống một con số...". Nói tới đây, Lạc Nghị Sâm ngừng lại, cúi đầu khắc chế cảm giác nghẹn ngào, khổ sở nói: "Cậu ấy biết, tôi nhất định sẽ hiểu".
"Nói láo!". Tiêu Lục Khôn gầm lên giận dữ, hoàn toàn đối lập với tiếng nói nhỏ đau thương của Lạc Nghị Sâm. Lão đứng lên, mắng: "Bịa ra nhiều chuyện như vậy, các người có chứng cớ sao? Thân là viên cảnh cư nhiên dám bắt cóc người, đây chính là kẻ hành pháp làm điều phạm pháp! Các cậu có dám để tôi được thẩm vấn công bằng không?!"
"Công bằng?". Lạc Nghị Sâm cười lạnh nói: "Ông có biết hai chữ này viết thế nào không? Lúc ông giết hại Long Hiểu, trong đầu ông nghĩ đến nó sao?".
Tiêu Lục Khôn khó thở, chộp lấy đồng hồ báo thức bên cạnh ném vào Lạc Nghị Sâm!
Mắt thấy đồng hồ ném trúng đùi cậu, Thẩm Thiệu đùng đùng đứng lên. Denis vội vàng kéo anh khuyên nhủ: "Boss, bình tĩnh đã! Nghị Sâm có thể lo được, anh đừng vào gây thêm phiền phức".
Ánh mắt Thẩm Thiệu âm lãnh, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Lục Khôn trên màn hình. Mà Lạc Nghị Sâm, hoàn toàn không để ý lão, tiện đà nói: "Từ lúc tôi vào nhất khoa, việc phá án có thể không cần chú trọng chứng cứ. Có một số việc, cũng không có chứng cứ. Tôi không ngại nói cho ông biết, nhất khoa không phải một ban ngành chính thống, tất cả phê duyệt cơ bản đều là bí mật, bí mật thẩm vấn, bí mật giam giữ. Thế nhưng vụ của ông, tôi muốn đòi lại công bằng cho Long Hiểu, đòi lại công bằng cho người nhà cậu ấy. Nếu muốn công bằng, tất nhiên phải có chứng cứ rõ ràng, để tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, chính ông, Tiêu Lục Khôn, đã giết Long Hiểu!".
Dù Lạc Nghị Sâm mười phần uy lực, thì Tiêu Lục Không chung quy đã sống hơn sáu mươi năm, ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm. Tuy lão kinh hồn táng đảm nhưng khí thế cũng không giảm sút. Đối với rống giận của Lạc Nghị Sâm, lão chỉ mũi phản bác: "Cậu có chứng cứ sao? Nếu không có chứng cứ thì chính là giả thiết. Cậu nói tôi giết Long Hiểu, ai làm chứng? Chắc cậu không cho rằng mình nói gì thì chính là thế chứ? Trên đời này có còn vương pháp không hả? Cậu đây là lạm dụng hình phạt riêng, là làm trái pháp luật! Có bản lĩnh thì theo tôi đến cục cảnh sát, cậu dám không?".
Lần này ngược lại đến Lạc Nghị Sâm bình tĩnh, trấn định nói: "Để tôi cho ông biết một kiến thức thông dụng. Cơ thể bình thường khi gặp phải điện kích sẽ để lại vết điện lưu khoảng 6- mm, thế nhưng vết điện lưu trên thi thể Long Hiểu lại sâu và nghiêm trọng hơn. Chứng tỏ lúc ấy đã có một lực tác động rất lớn khi súng kích điện tiếp xúc với cơ thể nạn nhân. Nhưng với thân thủ của Long Hiểu mà nói, sao có thể để ông tới gần mà không một điểm phản kháng? Tôi đã thử làm một thực nghiệm, hoàn toàn tái hiện được quá trình gây án khi đó".
Có sự xuất hiện của Thẩm Hạo, Long Hiểu không thể cùng lúc đề phòng cả Tiêu Lục Khôn. Thời điểm lão tấn công đã kéo cậu ngã xuống đất. Long Hiểu bị điện choáng, mất đi thể trọng đổ nhào vào người Tiêu Lục Khôn khiến vết điện lưu càng thêm rõ nét, mà má cậu ngả vào một bên đầu lão.
Mấy lời mà Lạc Nghị Sâm nói, Tiêu Lục Khôn nghe không hiểu, nhưng trong tiềm thức lại phát ra một loại cảnh báo khiến lão lùi về phía sau vài bước. Lạc Nghị Sâm chậm rãi đứng dậy, chậm rãi, từng bước một tới gần Tiêu Lục Khôn: "Trong tư liệu của tôi, phát hiện trên tóc Long Hiểu có lưu lại một ít dịch tiết từ da, đáng tiếc, bởi vì quá ít nên không thể kiểm chứng DNA. Tiêu Lục Khôn, ông thử nhớ lại xem, có phải lúc ấy mặt của Long Hiểu đã dán vào lỗ tai ông không?".
Tiêu Lục Khôn không ngừng lui về phía sau, lưng đụng trúng bàn, cả người sửng sốt, lập tức lắp ba lắp bắp: "Nói bậy, nói hươu nói vượn! Tôi không giết người, mấy thứ cậu nói đều là vớ vẩn, nếu đã không tr.a ra được DNA thì có tác dụng gì chứ? Có thể trở thành chứng cứ sao?".
Lạc Nghị Sâm đứng vững trước mặt lão, trầm giọng nói: "Dịch tiết từ da không phải điểm mấu chốt. Mấu chốt là thông qua đó tôi có thể suy luận ra trạng thái lúc ấy giữa ông và Long Hiểu. Cho nên, tôi đoán, má cậu ấy đã chạm vào lỗ tai ông".
"... Lỗ tai?". Tiêu Lục Khôn thần sắc mờ mịt.
"Không hiểu cũng không sao. Tôi sẽ lại giải thích cho ông nghe. Bình thường, mọi người chỉ biết vân tay là độc nhất vô nhị, có thể xác nhận được danh tính một người. Nhưng thực tế còn có những cái độc nhất vô nhị khác cũng làm được điều đó. Mà vân "tai", là một trong số ấy"
Tay cậu chậm rãi niết lên vành tai Tiêu Lục Khôn: "Vậy mà vân tai của ông lại xuất hiện trên gò má Long Hiểu".
"Không, không có khả năng". Tiêu Lục Khôn thất thần nói thầm: "Tuyệt đối không có khả năng. Thời gian dài như vậy, sao có thể...".
"Ông có biết cái gì gọi là vân ẩn không? Chính là vết tích để lại khi da người này tiếp xúc với da người khác, sẽ không bởi vì thời gian mà biến mất"
Bỗng nhiên, biểu tình Lạc Nghị Sâm trở nên có chút dữ tợn, nắm chặt tóc Tiêu Lục Khôn, đem lão hung hăng ấn xuống mặt bàn!
Trên bàn có một tờ giấy trong suốt, Lạc Nghị Sâm đè đầu lão xuống, khiến cho vành tai dính sát vào giấy.
"Cậu làm gì vậy?! Buông tôi ra!". Tiêu Lục Khôn kích động hoảng sợ, gào thét tê tâm phế liệt.
Sau khi lấy xong vân tai bên trái, Lạc Nghị Sâm vuốt vuốt tóc lão nhấc lên, dưới chân đạp một cái khiến Tiêu Lục Khôn lảo đảo xoay người rồi lại ấn tai phải của lão lên tờ giấy.
Tiêu Lục Khôn bắt đầu chửi ầm, biểu tình Lạc Nghị Sâm ngày càng dữ tợn, ánh mắt đỏ ngầu, căm giận nói: "Ông tưởng rằng đeo găng tay sẽ không để lại dấu vết sao? Mẹ kiếp! Long Hiểu mới hơn hai mươi mấy tuổi đã phải bỏ mạng trong tay các người, tôi nhất định bắt ông phải đền mạng, bắt tên Thẩm Hạo phải đền mạng. Hai người các ngươi, ai cũng đừng mong chạy thoát!".
Rõ ràng là nhìn Lạc Nghị Sâm qua máy ghi hình, nhưng lại có cảm giác chân thật như người đang đứng trước mặt. Nghe cậu tức giận, nghe cậu mắng chửi, nghe cậu nói muốn bắt Thẩm Hạo đền mạng cho Long Hiểu, trong lòng Thẩm Thiệu không rõ là cái tư vị gì. Tay đặt trên bàn, từ lúc nào gắt gao nắm chặt.
Lấy xong vân tai, Lạc Nghị Sâm đem Tiêu Lục Khôn trói lại, dùng khăn nhét vào miệng lão rồi quay đầu rời khỏi phòng.
Thẩm Thiệu và Denis nhanh chóng di chuyển đến thang đu xuống tầng hai. Lạc Nghị Sâm ngồi trên sô pha phòng khách thở hồng hộc. Anh chậm rãi đi qua ghé sát bên cạnh: "Bình tĩnh".
Hai tay cậu che mặt, nặng nề thở dài một tiếng, sau đó ấn tờ giấy cho Denis: "Cầm đi đối chiếu, rồi gửi kết quả cho Công Tôn Cẩm".
Dennis không dám lại đùa giỡn, gì cũng chưa nói, cầm chứng cứ hướng cửa đi mất.
"Đợi đã". Lạc Nghị Sâm gọi: "Lúc trở về mua giúp tôi ít thuốc xổ".
Dennis nhếch miệng cười, chờ xem kịch vui.
Bên trong phòng khách cũng không phải im lặng, cách cánh cửa phòng vẫn nghe thấy tiếng Tiêu Lục Khôn ô ô giãy dụa. Lạc Nghị Sâm thấy phiền, gân cổ mắng chửi vài câu. Thẩm Thiệu dứt khoát kéo cậu đi lên phía trên giải tỏa, bình ổn tâm trạng.
Lần nữa lên lại phòng kính, anh dắt Lạc Nghị Sâm đến một góc. Nơi này đặt một bộ bàn ghế trắng, bên trên trang trí một lọ hoa cùng vài cái chén. Thẩm Thiệu đặt cậu ngồi xuống, xoay người tìm Đậu Đậu ôm về.
Lúc thấy Đậu Đậu, đầu óc của Lạc Nghị Sâm vẫn còn thơ thẩn.
Đậu Đậu được đặt trong lòng cậu, chậm rì bò lên ngực rồi ôm lấy cổ Lạc Nghị Sâm, cọ cọ vài cái. Mấy cái cọ này khiến tâm tình Lạc Nghị Sâm khá lên không ít, sắc mặt cũng dịu xuống.
Cách một cái bàn, Thẩm Thiệu rót cho cậu chén nước, chỉ Đậu Đậu: "Cẩn thận cắn người".
"Không đâu, nó rất ngoan". Lạc Nghị Sâm xoa mông Đậu Đậu, thích thú nói.
Tổ hợp gấu túi cùng Lạc Nghị Sâm triệt để khiến Thẩm Thiệu mềm nhũn. Trong phòng kính phá lệ im lặng, ngẫu nhiên có tiếng chim hót lanh lảnh lướt qua. Ánh nắng dương quang rọi qua lớp kính, rơi rớt trên khuôn mặt của Lạc Nghị Sâm, phảng phất như phát ra một tầng ấm áp. Đẹp đẽ, nhu hòa đến nỗi Thẩm Thiểu không sao rời mắt được.
"Nghị Sâm..."
"Đừng nói thừa lời, hiện tôi không muốn nghe". Lạc Nghị Sâm vẫn rất kháng cự đề tài tình cảm với Thẩm Thiệu. Trong lòng cậu có quá nhiều khúc mắc, rất khó làm rõ ai đúng ai sai. Huống chi cậu vừa tuyên bố sẽ bắt Thẩm Hạo đền mạng cho Long Hiểu, dù hắn có vô liêm sỉ đến đâu thì cũng là anh Thẩm Thiệu. Điểm này, Lạc Nghị Sâm không thể không suy nghĩ, nếu thực sự bắt được Thẩm Hạo, Thẩm Thiệu sẽ có thái độ gì? Còn với cậu, anh sẽ nghĩ như thế nào?
Có lẽ là tâm ý tương thông, Thẩm Thiệu nói: "Vấn đề của Thẩm Hạo, tôi đã không định hỏi. Tôi chỉ không muốn hắn ch.ết trong tay em?".
Câu cuối cùng đã động đến tâm khảm của Lạc Nghị Sâm. Cậu liếc mắt nhìn: "Anh có ý gì?".
"Giết người đền mạng, đó là lẽ đương nhiên. Hắn giết người, tự có pháp luật phán xử. ch.ết trong tay em, không xứng. Với hắn không đúng, mà với em cũng không xứng".
Lạc Nghị Sâm nghe vậy cười khẽ: "Tôi không định tự tay giết ch.ết hắn. Đó là trái với pháp luật, anh hai à".
Thẩm Thiệu cũng cười, càng cười trong lòng lại càng không rõ tư vị. Nghị Sâm lúc nào cũng vậy, mặc kệ là đối mặt với chuyện gì, đối mặt với ai em ấy đều tươi cười đáp lại. Còn bi thương, em giấu ở nơi nào?
Khóe miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương. Không phải chưa từng thấy qua người miễn cưỡng vui vẻ, cũng không phải không biết có người cứng cỏi quật cường. Nhưng là Lạc Nghị Sâm, trong sự cứng cỏi quật cường ấy còn có chút ôn nhu khó có thể xem nhẹ.
Bộ dáng cẩu thả của Lạc Nghị Sâm, cái cách em ấy khóc, khuôn mặt khi cười rộ, Thẩm Thiệu đều đã từng thấy và khắc ghi trong lòng. Lạc Nghị Sâm đã phơi bày đủ loại hỉ nộ ái ố trước mặt anh, còn anh thì sao? Anh đã cho Lạc Nghị Sâm thấy những gì?
Một phần tình cảm nặng trịch đặt trong lòng, chiếm lấy vị trí tối mật nhất không ai được chạm. Mà anh, tựa hồ vẫn tùy hứng cho rằng, hết thảy là đương nhiên.
Không, anh không thể đem tình cảm của Lạc Nghị Sâm coi như lẽ đương nhiên được.
Thẩm Thiệu trầm tư, thấp giọng nói: "Nghị Sâm, xin lỗi".
Lạc Nghị Sâm hơi sửng sốt: "Anh sao vậy? Định giải thích?".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu cười khổ: "Vì sao tôi không thể giải thích với em? Tôi nên nói sớm mới phải".
Lạc Nghị Sâm bĩu môi, tiếp tục bóp bóp cái mông của Đậu Đậu: "Nói sớm được đã tốt".
"Đúng vậy". Thẩm Thiệu cúi đầu, mím môi. Tựa hồ có rất nhiều điều, không biết nên bắt đầu từ đâu: "Tiếp cận em không phải ý nghĩ duy nhất, tôi không định... Tôi cho rằng, điều tr.a ông nội em và thích em là hai chuyện khác nhau, không nhất thiết phải gộp vào làm một".
"Cho nên anh rút lại món nợ". Lạc Nghị Sâm lãnh trào.
Thẩm Thiệu gật gật đầu, chỉ chỉ mặt mình: "Là tôi nợ em".
"Thật đáng mừng"
Thẩm Thiệu thành ý giải thích, nhưng Lạc Nghị Sâm liên tục ngắt lời, không muốn nói đến vấn đề này. Anh đành phải nghiêm trang nói: "Nghị Sâm, mặc kệ là chuyện tiếp cận em hay chuyện giấu diếm cái ch.ết của Long Hiểu, tôi đã làm tổn thương em rất nhiều. Hôm nay tôi giải thích không phải là bởi, bởi vì áy náy?".
"Hửm?". Lạc Nghị Sâm có hơi kinh ngạc, ôm Đậu Đậu ngồi thẳng dậy: "Thẩm Thiệu, anh không thấy mình rất mâu thuẫn? Nếu không áy náy, sao lại giải thích? Chẳng lẽ ý anh là "Tôi không biết mình sai ở đâu, nhưng tôi thấy cần phải giải thích"? Anh nói với tôi điều đó thì có ý nghĩa gì?".
Bị Lạc Nghị Sâm sạc cho vài cậu, Thẩm Thiệu nóng nảy. Anh nhíu chặt mi, hai tay chà xát, do dự nửa ngày mới đáp: "Tôi không giỏi nói chuyện. Tôi biết, ừm, có một vài chuyện, tôi thật sự đã làm tổn thương em. Tôi thích em, muốn đối với em thật tốt, thế nhưng tôi lại xúc phạm em, như vậy không đúng. Cho nên, tôi giải thích. Tôi muốn, đây là một bắt đầu".
"Bắt đầu của cái gì?". Thẩm Thiệu càng nói càng loạn, Lạc Nghị Sâm càng nghe càng hồ đồ. Hoàn toàn không hiểu người này như thế nào đang từ giải thích lại chuyển sang bắt đầu.
Cái gì bắt đầu?
Thẩm Thiệu tâm rất loạn, vốn đã nghĩ hết các vấn đề thông suốt nhưng bởi vì cần dùng ngôn ngữ biểu đạt mà trở nên ngốc nghếch. Anh nghĩ nghĩ, nói: "Tôi tôn trọng ý kiến của em, chia tay. Từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi em lần nữa".
Lạc Nghị Sâm: "...".
"Có một vài chuyện là do bản tính, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể sửa đổi. Nhưng vì em, tôi sẽ thử... Không, không phải thử...".
Nói đi nói lại, nói đến chính mình hồ đồ. Khó thấy được một Thẩm Thiệu bất an như vậy, dưới mông như ngồi trên lưng nhím, một khắc cũng không yên.
Nhìn anh nôn nóng, Lạc Nghị Sâm có chút không được tự nhiên.
Thẩm Thiệu luôn luôn bá đạo, ngang ngược, cường thế, lúc nào từng để lộ sự bất an? Đây không phải Thẩm Thiệu! Cậu đã quen với Thẩm Thiệu của quá khứ, người trước mặt này, thật khiến cậu lạ lẫm. Nhưng ý của Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm hiểu. Không muốn chia tay, không muốn hai người bỗng chốc trở nên xa lạ. Cho nên, Thẩm Thiệu muốn thay đổi, cứ việc biện pháp của anh thật ngốc nghếch.
Đột nhiên, Lạc Nghị Sâm hiểu ra vài chuyện. Thẩm Thiệu nguyện ý vì câu mà thay đổi chính mình!
Nói không vui, đó là giả.
Nhưng mà...
"Thẩm Thiệu, tôi hiểu ý anh". Lạc Nghị Sâm cúi đầu, niết móng vuốt Đậu Đậu: "Hiện tại, tôi không có tâm trạng cân nhắc chuyện chúng ta. Không phải do anh đâu, thật đấy. Chuyện của ông nội tôi còn đang dang dở...".
"Tôi biết". Thẩm Thiệu vội ngắt lời: "Tôi không ép em trả lời ngay. Tôi nói rồi, tôi muốn theo đuổi em lại từ đầu. Ừm... Tôi chỉ muốn có một cơ hội, những chuyện khác chờ khi án tử kết thúc lại nói tiếp".
Lạc Nghị Sâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Thật không hiểu, tại sao anh lại cố chấp với tôi như vậy?".
Thẩm Thiệu nói, anh cũng không biết vì sao mình lại như thế.
"Trước kia, tôi từng có qua rất nhiều... bạn giường. Sau khi kết thúc mối quan hệ, tôi sẽ cho họ vài thứ coi như bồi thường". Thẩm Thiệu cũng không hiểu vì sao mình lại nói với Lạc Nghị Sâm mấy lời này, anh chỉ muốn kể cho cậu nghe quá khứ của chính mình: "Đa số bọn họ đều là nhìn trúng tiền của tôi, cầm tiền liền rời đi, rất tiện. Kẻ giống Sử Nghiên Thu cũng có vài người. Rất phiền. Không ai có thể ép buộc tôi thích họ, cũng như tôi không thể ép buộc em trở lại bên tôi vậy".
Được lắm, đi hết một vòng lại về vấn đề này. Lạc Nghị Sâm theo thói quen, im lặng nghe Thẩm Thiệu nói.
"Tôi biết mình muốn cái gì, không thể mất cái gì, thích, yêu..."
Lạc Nghị Sâm ngẩn người, quên cả Đậu Đậu trong lòng. Đậu Đậu khó chịu cọ cọ lông vào tai Lạc Nghị Sâm, hơi nghếch lên, nghiêng đầu nhìn cậu.
Đậu Đậu ôm cổ Lạc Nghị Sâm, dụi dụi cái mũi nhỏ của nó. Phòng kính tràn ngập sự ấm áp, Thẩm Thiệu trong ánh sáng đi đến trước mặt Lạc Nghị Sâm, ngồi xổm xuống, tựa trán lên chân cậu.