Chương 112

Nói tới đây Thẩm Thiệu ngừng lại, bắt chéo chân, một tay chống cằm, có vẻ đang nghĩ đến việc rất quan trọng. Trên thực tế là đang trao đổi cùng Lạc Nghị Sâm qua tai nghe: Đừng để Tiêu Lục Khôn biết quá nhiều, lão đã từng gặp qua Tư Mã. Nói đủ thì ngừng.


Nói xong, Lạc Nghị Sâm dựa lại lưng ghế, sờ sờ Đậu Đậu trong lòng, quan sát phản ứng của Tiêu Lục Khôn qua camera.


Nói chuyện mơ hồ, không ai có thể sánh được với Thẩm Thiệu. Người này tư duy cũng tốt, cách thức dùng từ cũng tốt, đều là cái kiểu khiêu khích. Không cần cố ý biểu đạt cũng có thể thu được hiệu quả vô cùng ưng ý.


Thẩm Thiểu nói: "Sau vụ nổ trà lâu, cậu ta nghi ngờ. tr.a được trên người ông, mấy tháng trước, ông nghĩ sao?".


Tiêu Lục Khôn ngốc lăng nhìn Thẩm Thiệu, hơn nửa ngày mới hiểu được anh muốn nói gì. Thẩm Thiệu thản nhiên tiếp tục: "Lạc Thì ch.ết, trong lòng ông hiểu rõ. Nghị Sâm, Tư Mã, Long Hiểu, sẽ dính lấy ông như thế nào mà?".


Lạc Nghị Sâm bóp trán — Thẩm Thiệu a Thẩm Thiệu, cái cách nói chuyện này của anh, như thế nào sống được tới tận ngày hôm nay vậy?


available on google playdownload on app store


Dennis một bên cười đến vai run bần bật, ông chủ nhà cậu rất lười giải thích, kết quả chính là có nói người khác cũng nghe không hiểu. Phỏng chừng Tiêu Lục Khôn phải cần rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng được.


Đích xác đúng như những gì Dennis nghĩ. Vốn tinh thần Tiêu Lục Khôn hiện đã không tốt, bị giam trong phòng tối ba ngày, lão đã muốn sụp đổ đến nơi, lại gặp phải người như Thẩm Thiệu, tư duy triệt để quay vòng vòng. Đến hơn nửa ngày, lão mới nửa tỉnh nửa mơ: "Tôi đâu liên quan đến cái ch.ết của Lạc Thì".


"Ông cũng nói mình đâu có giết Long Hiểu"
"Không, cậu hãy tin tôi. Chuyện vụ nổ trà lâu, tôi thực sự không có quan hệ"


Nghe vậy, Thẩm Thiệu cười lạnh một tiếng: "Tôi tin hay không cũng vô dụng. Nghị sâm không tin, Long Hiểu cũng không tin. Nếu ông không giết Long Hiểu, nghi ngờ này còn có thể bỏ qua. Nhưng ông lại giết cậu ta, Nghị Sâm khẳng định sẽ bắt ông đền mạng. Ông biết bọn họ cho rằng động cơ ông giết Long Hiểu là gì không? LẠC THÌ".


Đây là cái mối liên hệ quỷ quái gì vậy? Tiêu Lục Khôn nghẹn một đầu hỗn loạn mới hiểu được ý Thẩm Thiệu: Lão vì sao muốn giết Long Hiểu? Là vì Lạc Thì a!
Nghĩ vậy, Tiêu Lục Khôn giật mình hoảng hốt: "Tôi muốn ra ngoài, các cậu không thể nhốt tôi như vậy được!".


"Tiêu Lục Khôn, ông còn chưa rõ hiện thực sao?". Thẩm Thiệu vững vàng tựa lưng vào sô pha, khinh bỉ nhìn lão: "Đi? Cũng được thôi, Nghị Sâm sẽ sớm tiễn ông đi. Lúc trước nói chuyện, nếu ông nhận, có lẽ còn có chút hy vọng. Hiện tại, không được nữa rồi".


"Cái gì không được? Cái gì không được nữa rồi?". Đầu óc Tiêu Lục Khôn phản ứng quá chậm, bất an thốt lên hỏi: "Chẳng lẽ, cậu muốn giúp Lạc Nghị Sâm giết người?".
"Không được sao? Em ấy muốn, tôi sẽ giúp. Giết người không khó, điểm này ông biết mà"


Dennis chậc lưỡi: "Lời này của boss thực sự là... rất sát thương!".
Lạc Nghị Sâm tuy ôm Đậu Đậu mềm nhũn, nóng hầm hập trong lòng, sắc mặt lại âm lãnh cực độ. Cậu hừ lạnh một tiếng: "Còn chưa đủ".


Lời này còn chưa đủ đáng sợ sao?  Lời Thẩm Thiệu nói cũng không có dụng ý gì đặc biệt, chỉ là đơn giản trình bày chân tướng. Tiêu Lục Khôn lại không chịu nổi, bị kích thích đến nỗi phải thở dốc. Thẩm Thiệu không buồn để ý phản ứng của lão, vẫn tiếp tục: "Hiểu chứ? Nếu không phải do Nghị Sâm, Long Hiểu sẽ không đến tìm ông. Không tìm ông, cậu ấy sẽ không ch.ết. Lạc Thì, Long Hiểu, tính ra hai mạng người. Không giết ông, em ấy không ngủ được".


"Không! Các cậu không thể làm vậy!". Tiêu Lục Không lảo đảo nghiêng ngả đi đến trước mặt Thẩm Thiệu, sụp eo, tay run run, vội vàng nói: "Giết ch.ết Long Hiểu không phải ý của tôi, là ý của anh Tư cậu!".


Sắc mặt Thẩm Hiểu bỗng nhiên âm trầm, ánh mắt thâm thúy ngập tràn hàn ý thấu xương: "Tiêu Lục Khôn, tôi cho ông cơ hội. Giao Thẩm Hạo ra, tôi sẽ tha cho ông".                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                    


"Tha? Rồi sao nữa? Tôi đến đâu cũng là đường ch.ết". Trong lòng Tiêu Lục Khôn hiểu rõ. Người bị giết đâu phải người thường, mà là viên cảnh. Cho dù có thoát khỏi chỗ này, đi đến cục cảnh sát, chờ lão vẫn là cái ch.ết.


Thẩm Thiểu ngả trắng bài: "Kẻ đứng sau, cũng là người nhà họ Thẩm. Ông theo hắn, tỷ lệ sống là bao nhiêu? Hợp tác với tôi, tôi có thể cho ông một cơ hội. Có thể sống hay không, tự ông tính cho kỹ".


Tiêu Lục Khôn do dự, mông ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng không ngừng nói nhỏ: "Sao có thể như vậy? Sao lại như vậy?".
Thẩm Thiệu liếc nhìn đồng hồ: "Nghị Sâm sắp quay lại".
Bỗng nhiên, Tiêu Lục Khôn hung tợn nhìn Thẩm Thiệu: "Tôi, đằng nào cũng ch.ết. Các người muốn làm gì thì làm!".


Khả năng này bọn họ cũng đã tính đến, không có gì là quá ngạc nhiên hay phải nổi giận. Thẩm Thiệu nhìn lão như nhìn một tên hề, đầy vẻ châm chọc: "Ông không có quyền lựa chọn. Con trai, con gái, còn cả cháu nội ông, họ đều muốn được sống".
"Cậu có ý gì?"


Bất cả là ai trên đời, đều có điểm yếu. Điểm yếu của Thẩm Thiệu là Lạc Nghị Sâm, còn điểm yếu của Tiêu Lục Khôn chính là người nhà lão. Thẩm Thiệu không cảm thấy chính mình làm gì sai, vì anh sẽ không thật đi làm khó người nhà Tiêu Lục Khôn. Thế nhưng, uy hϊế͙p͙ thì vẫn phải làm, đặc biệt là lúc thần chí lão đang không ổn định.


Có lẽ đồn đại về Thẩm Thiệu bên ngoài rất đáng sợ. Thời điểm vụ nổ trà lâu năm ấy, người ta đồn rằng Thẩm Thiệu chính là người đứng sau giở trò. Sau khi Thẩm Hạo biến mất không rõ nguyên nhân, truyền thông lại càng kéo anh vào màn lốc xoáy. Đối với những kẻ một chút chân tướng cũng không biết, không rõ anh là người thế nào, thì Thẩm Thiệu chính là một kẻ tàn nhẫn tâm ngoan thủ lạt. Nói anh muốn đối phó với người nhà Tiêu Lục Khôn, lão tin hết cả mười phần.


Nếu vậy càng dễ xử lý.
"Ông đáp ứng, mọi người đều vui vẻ. Không đáp ứng, tôi sẽ "chăm sóc" cho người nhà ông"


Nói cho đến cùng, vẫn là bắt Tiêu Lục Khôn tự mình lựa chọn. Thẩm Thiệu lại liếc đồng hồ, không cần nói cũng khiến lão hiểu, thời gian không còn nhiều. Tiêu Lục Khôn ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn thẫn thờ. Mồ hôi lạnh tí tách rơi xuống thảm.


Một kiếp người sẽ có rất nhiều thời điểm quan trọng cần đưa ra lựa chọn. Thường gặp nhất chính là những vấn đề liên quan đến sinh tử. Rất nhiều người một lòng một dạ muốn ch.ết lại không thể không sống, vì họ thương xót cho người thân của mình. Nhiều người đánh đổi tất cả để sống sót, lại không thể bất tử. Tưởng chừng như một đề tài lựa chọn vô cùng đơn giản, trong tâm người này, rốt cuộc bên nào quan trọng hơn.


Tinh thần cùng tư duy đã hỗn loạn, nhưng Tiêu Lục Khôn vẫn hiểu rõ, cự tuyệt Thẩm Thiệu sẽ nhận lấy hậu quả gì. Lão năm nay đã ngoài sáu mươi, nói không dễ nghe, còn có thể sống được mấy năm nữa? Chẳng lẽ vì muốn sống thêm vài năm mà khiến cho cả gia đình phải trả giá? Lão không ngốc. Huống chi, trên lưng lão còn mang nợ mạng người.


Nếu như, lão đáp ứng Thẩm Thiệu, có lẽ sẽ còn một con đường sống. Quan trọng nhất là, người nhà lão sẽ không bị liên lụy.
Cơ hội chỉ đến trong chớp mắt.


Không biết từ lúc nào Thẩm Thiệu đã đứng dậy đi về phía cửa phòng. Phỏng chừng đã đến lúc Lạc Nghị Sâm quay trở lại. Tiêu Lục Khôn cơ hồ nhào lên bắt lấy cánh tay anh: "Cậu không thể cứ đi như vậy được"
"Tôi có thể"


"Chờ đã. Để tôi nói, tôi đồng ý hợp tác với cậu". Tiêu Lục Khôn vội vàng chen lời: "Cậu muốn biết gì tôi đều sẽ nói. Đừng động đến người ta tôi, tôi, tôi sẽ nói hết".
Dennis ngồi trước camera, mày nhăn lại thật sâu: "Sao tôi cứ có cảm giác, Tiêu Lục Khôn đang cố lấy lòng boss?".


Lạc Nghị Sâm cười lạnh một tiếng, ôm Đậu Đậu ra ngoài gọi điện cho Công Tôn Cẩm.


Nhận được cuộc gọi của Lạc Nghị Sâm, Công Tôn Cẩm có chút giật mình, không nghĩ trong thời gian ngắn như vậy đã cạy được miệng Tiêu Lục Khôn. Đương nhiên, anh cũng có thể lờ mờ đoán ra Lạc Nghị Sâm đã dùng những thủ đoạn gì. Nhưng trong mắt anh, chỉ cần không giết ch.ết Tiêu Lục Khôn, thì muốn làm gì cũng được.


Lạc Nghị Sâm cũng chẳng kiêng dè, những gì đã làm với lão đều tường tận báo rõ. Công Tôn Cẩm tổng kết lại, nói: "Nếu không giam vài ngày trong phòng tối, Tiêu Lục Khôn sẽ không dễ dàng mở miệng. Chiêu tâm lý này đánh không sai. Từ giờ trở đi, tận lực để Thẩm Thiệu tiếp xúc Tiêu Lục Khôn nhiều một chút, bồi dưỡng hội chứng Stockholm".


Hội chứng Stockholm: là tình trạng tâm lý khi nạn chuyển từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
"Bước tiếp theo thì sao?". Lạc Nghị Sâm càng để tâm chuyện này hơn: "Anh đồng ý chứ?".


"Các cậu đã có tiến triển tốt như vậy, tôi đương nhiên đồng ý. Tuy nhiên, cậu nên tìm hiểu một vài thói quen của Thẩm Hạo, tận lực bắt chước ngôn hành cử chỉ của hắn giống một chút. Thời gian không còn nhiều, Tiêu Lục Khôn mất tích, Thẩm Hạo chắc chắn sẽ nhận ra. Nhất định phải bám sát thời gian. Kêu Thẩm Thiệu chỉ cho cậu, cậu ta đồng ý, tôi sẽ sắp xếp cha của Miêu An đến tìm hai người".


Nói đến Tiểu An, Lạc Nghị Sâm nhớ tới những chuyện khác: "Công Tôn, mấy người bị bệnh liên quan đến Thiên Nga hội sao rồi?".
"Tình hình không quá tốt đẹp". Công Tôn Cẩm trầm giọng: "Đã ch.ết một, nghe nói người nhà của người ch.ết đang tìm cách góp vốn thuê người hạ sát quản lý Thiên Nga hội".


Này lại là chuyện gì nữa? Lạc Nghị Sâm đau đầu xoa xoa chân mày: "Cũng không phải không có cách. Vương Khang, Vương Kiện cũng rơi vào tình trạng đó, nhưng đang trong giai đoạn hồi phục. Nếu hai đứa nhỏ có thể khôi phục, thì tại sao những người kia lại không được?".


Điểm này không phải Công Tôn Cẩm không nghĩ tới. Anh nói: "Cậu có biết Thẩm Thiệu vì để chữa trị cho anh em Vương Kiện đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền không?". Công Tôn Cẩm tuôn ra một vài con số đã khiến cho Lạc Nghị Sâm trợn mắt há mồm. "Nhưng mấu chốt không phải tiền. Suy cho cùng, những gia đình kia cũng đều thuộc dạng khá giả cả".


"Vậy là cái gì?". Lạc Nghị Sâm hỏi.


"Tôi đã tìm gặp bác sỹ điều trị cho bọn nhỏ, anh ta xem qua tình trạng những bệnh nhân khác cũng đành bó tay. Tuy rằng đều là nội tạng suy kiệt, nhưng nguyên nhân lại khác nhau. Tình huống của bọn nhỏ rất đặc biệt, là do năng lực đặc thù mới dẫn đến nội tạng phát sinh vấn đề. Còn những người kia thì vì nguyên nhân gì, không ai biết. Ngay cả nguyên nhân cũng không tìm được, làm sao có thể chữa trị?"


"Một chút biện pháp cũng không có?"
"Trước mắt là vậy, còn chưa tìm được phương án điều trị hiệu quả". Công Tôn Cẩm cũng rất đau đầu, nhưng bọn anh không phải bác sỹ, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó ngày một suy nhược.


Nói tới đây cũng vừa lúc Thẩm Thiệu từ dưới chui lên. Lạc Nghị Sâm chào Công Tôn Cẩm, cất điện thoại rồi xoay người lại: "Khai rồi?".
Thẩm Thiệu gật đầu, mở cửa để Lạc Nghị Sâm đi vào.


Bởi vì thời gian có hạn, Thẩm Thiệu cũng không truy vấn nguyên nhân Thẩm Hạo muốn sát hại Long Hiểu. Anh chỉ hỏi Tiêu Lục Khôn làm thế nào để tìm được hắn.
"Lão nói sao?". Lạc Nghị Sâm có chút vội vàng.


Thẩm Thiệu thở dài một tiếng: "Lão cũng không biết Thẩm Hạo ở đâu, chỉ biết vài ngày tới, Thẩm Hạo muốn về nhà một chuyến".
"Về nhà?". Lạc Nghị Sâm hồ nghi hỏi: "Tình hình như vậy hắn còn dám trở về? Nhà của Thẩm Hạo sớm đã có người theo dõi".


"Tiêu Lục Khôn không quá rõ nguyên nhân, thấy bảo, Thẩm Hạo về nhà lấy đồ, là thứ rất quan trọng"
"Biết thời gian cụ thể không?"
Thẩm Thiệu phát sầu chính là bởi lý do này. Theo như lời Tiêu Lục Khôn, sau khi lấy đồ hắn sẽ rời khỏi thành phố. Trước khi đi, sẽ tìm Tiêu Lục Khôn lấy tiền.


"Thẩm Hạo không có tiền nên mới đi đòi Tiêu Lục Khôn. Hắn không dám dùng thẻ ngân hàng nên sẽ nhận tiền mặt. Nghe nói là năm mươi vạn, Tiêu Lục Khôn cần thời gian để chuẩn bị nên hẹn mờ sáng ngày mai lúc năm giờ, ở đầu phố ăn vặt"


Sáng mai, thời gian tốt qua ha. Thế nhưng, vì sao Thẩm Hạo lại đột nhiên trở về, rồi lại đột nhiên muốn rời đi? Hắn có mục đích gì? Là để mưu hại Thẩm Thiệu, hay để hạ sát Long Hiểu?


Cả đống nghi vấn chất chứa, chỉ cần bắt được Thẩm Hạo đều dễ dàng giải quyết hết. Cho nên, ngày mai, bằng giá nào cũng phải bắt được Thẩm Hạo!


Thời gian không đợi người, kế hoạch bắt Thẩm Hạo đã thành hình, Lạc Nghị Sâm không muốn lãng phí thêm nữa, nói với Thẩm Thiệu: "Giờ anh hãy dạy tôi cách để trở nên giống với Thẩm Hạo".


Thẩm Thiệu tựa hồ đã sớm chờ những lời này liền vui vẻ đáp ứng. Một phòng, Dennis tiếp tục giám sát Tiêu Lục Khôn, còn Thẩm Thiệu thì đem Lạc Nghị Sâm sang một phòng khác.
Anh cũng không khách khí, trực tiếp nói thẳng: Dáng người, chiều cao không thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ — Khí chất.


"Nói trắng ra, trên người em khuyết thiếu một loại cảm giác "Bản thân hơn người"
Lạc Nghị Sâm cân nhắc nửa ngày mới phản bác: "Tôi cảm thấy chính mình rất tốt".
"Không phải loại cảm giác đó". Thẩm Thiệu mỉm cười, ánh mắt mang theo yêu chiều không thể che giấu: "Mà là cảm giác ưu việt, trên vạn người".


Khóe miệng Lạc Nghị Sâm liên tục co giật...
"Lời nói, cử chỉ vô cùng tao nhã, lại hàm chứa sự ngạo mạn. Loại ngạo mạn mà khiến người khác không thể ghét bỏ, ngược lại còn phi thường ngưỡng mộ. Hơn nữa..."


"A! Tôi hiểu rồi". Lạc Nghị Sâm bừng tỉnh đại ngộ, búng ngón tay kêu tách một phát: "Chính là cái kiểu giả bộ tầm thường, lúc nào cũng ra vẻ mình chẳng có gì đáng nói, nhưng thực ra lại rất khủng bố!".
        Cái kiểu mà: "Nhà tôi nghèo lắm, chả
có gì ngoài chục cái chung cư với


dăm ba con Mẹc" ý các bạn.
Thẩm Thiệu cười khổ không được đành gật gật đầu: "Cũng... gần giống vậy".
"Thật ra không cần phiền phức thế". Lạc Nghị Sâm cũng lười giả bộ, đơn giản nói với Thẩm Thiệu: "Hiện tại Thẩm Hạo đang là nhà chó có tang, hắn còn tâm tình giả bộ sao?".


Thẩm Thiệu lắc đầu: "Ba mươi mấy năm đều đã thành thói quen. Ví dụ như uống rượu. Giả sử trong tay em có một ly rượu, em sẽ uống như thế nào?". Nói, Thẩm Thiệu đi đến trước quầy bar, rót cho Lạc Nghị Sâm một ly.
Lạc Nghị Sâm đón lấy, ngửa cổ — uống cạn!


Chân mày Thẩm Thiệu giật giật, tự nhủ: Có lẽ bây giờ Thẩm Hạo cũng chẳng có mấy cơ hội cao nhã uống rượu đâu. Này vẫn là bỏ qua đi.
Thử nghiệm thứ hai, Thẩm Thiệu đem một chiếc ghế dựa đặt cạnh bàn: "Kéo ghế ra, ngồi xuống".


Lạc Nghị Sâm ngoan ngoãn làm theo. Lúc kéo ghế ra, chân ghế cọ xuống mặt sàn phát ra âm thanh ken két chói tai. Một chân vắt qua, tư thế ngồi vô cùng dứt khoát!
Thẩm Thiệu lại tự nhủ: Không sao, Thẩm Hạo không có thời gian để tâm quá nhiều như vậy. Này, bỏ qua.


Thử nghiệm thứ ba, Thẩm Thiệu đem đĩa hoa quả trên bàn đặt trước mặt Lạc Nghị Sâm, chỉ chỉ quả xoài.
Không phải chỉ là ăn xoài thôi sao, quá đơn giản. Lạc Nghị Sâm hoàn toàn không cần dùng dao, trực tiếp lấy răng cắn một lỗ nhỏ rồi dùng mười ngón tay lột vỏ ra, cho vào mồm hăng hái cắn.


Đợi Lạc Nghị Sâm cắn xong thì khóe miệng với cằm đều là màu vàng! Thẩm Thiệu thật sự không nhịn được, phì cười lấy khăn cho cậu. Lạc Nghị Sâm không vui giật lấy khăn, vừa chùi miệng vừa hỏi: "Anh cười cái gì?".


Anh cảm thấy Lạc Nghị Sâm thật sự quá đáng yêu, những thứ khác đều không nghĩ được nữa. Thẩm Thiệu cầm lấy một quả xoài, dùng dao cắt một lát dày. Sau đó ở phần thịt quả cắt xuống mấy nhát ngang dọc. Buông dao, cầm hai bên vỏ lộn ngược lại, thịt quả lồi ra thành các khối lập phương nho nhỏ. Cuối cùng, anh dùng lưỡi dao lướt nhẹ, từng miếng xoài ngon lành rơi vào trong khay. Từ đầu tới cuối, tay Thẩm thất gia chưa bắn nổi một giọt nước trái cây.


Hiển nhiên, Lạc Nghị Sâm không phục! Cậu thuận tay với một quả táo, cọ cọ vào người rồi cắn một miếng đầy tức giận.
Ông đây chính là như vậy đấy, thì sao nào?


Thẩm Thiệu ngồi bên cạnh nói: "Học không được thì thôi. Dù sao Thẩm Hạo cũng đang sa cơ lỡ vận, sẽ không quá chú trọng mấy thứ này".
Lời này dễ nghe nha, Lạc Nghị Sâm vừa ý gật đầu.
Tuy nhiên, có một thứ bắt buộc phải học.


Thẩm Hạo có một thói quen. Khi suy tư vấn đề gì đó, hắn sẽ ngồi xuống bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, hai ngón cái không ngừng xoay vòng quanh nhau.
Lạc Nghị Sâm nghĩ: Chắc cũng không khó lắm!
Kết quả...


"Không đúng". Thẩm Thiệu đứng trước mặt Lạc Nghị Sâm: "Không được khom lưng, ngồi thẳng lên".
Được rồi, thì ngồi thẳng.
"Không đúng! Cằm không được quá thấp, nâng lên 3cm".
Khóe miệng Lạc Nghị Sâm lại co giật: " cm? Có gì khác biệt sao?".


Thẩm Thiệu thấm thía nói: "Thấp xuống 3 cm, là viên cảnh. Cao thêm 3 cm, là tổng tài".
Mẹ nó, thật sự khác biệt nhiều như vậy! 3 cm là bao nhiêu? Có thước không?!


Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm tuy rằng học được vài thứ, nhưng thực sự không được tự nhiên lắm. Có thể thấy, giả bộ tầm thường mà vẫn khủng bố không phải chuyện dễ dàng gì. Nhìn Lạc Nghị Sâm trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, Thẩm Thiệu đau lòng. Anh nhíu mi lại, trên dưới đánh giá một phen, bỗng nhiên nói: "Không học nữa!".


"Không học? Tôi đâu có nói không học a"
Thẩm Thiệu giữ chặt cậu, đem người ấn vào ghế sô pha: "Học này làm gì? Có mệt không? Cứ như bình thường là được, còn lại, tôi sẽ giúp em".
Lạc Nghị Sâm nghe vậy có chút kinh ngạc, tâm nói: Giúp mình? Giúp gì cơ?


Lúc này, Thẩm Thiệu mới nói ra lời trong lòng: "Tôi đi với em".
"Anh điên hả?!". Lạc Nghị Sâm kinh hô.


Xem ra, Thẩm Thiệu cũng không phải nhất thời xúc động mà đưa ra quyết định, anh tựa hồ đã sớm nghĩ đến. "Tôi không thể để em một mình đến gặp Thẩm Kiêm. Chuyện tôi theo dõi Thẩm Hạo cũng là hợp tình hợp lý. Xét việc công, tôi là vì giúp em. Xét việc tư, tôi có thể nói là ý cha tôi. Nếu như đụng độ Thẩm Kiêm, có thể lấp ɭϊếʍƈ cho qua chuyện. Không có tôi, cho dù em học được, vẫn có thể bị nhận ra".


Thẩm Thiệu đã đem quan hệ công tư nói rõ, Lạc Nghị Sâm còn tìm được lý do phản bác gì?






Truyện liên quan