Chương 114

Rốt cuộc cũng thuyết phục được Vạn Bác Vũ. Thời gian truy tố tính từ đầu năm đến nay khoảng chừng một tháng, theo như hắn nhớ thì là mấy ngày gần Tết âm lịch, Thiên Nga hội gửi ra thư mời đến hơn mười hội viên. Lúc ấy Vạn Bác Vũ còn tưởng: Người được mời cơ hồ đều là hội viên VIP, Thiên Nga tính tổ chức hoạt động cuối năm cho bọn họ.


Thế nhưng thời gian sự kiện rất kỳ lạ, mười một rưỡi đêm.
Trong thư mời có ghi một số yêu cầu. Khách mời khi đến sự kiện cần mang mặt nạ, không được nói chuyện, không được tiết lộ cho người ngoài. Nếu làm trái một trong những điều trên sẽ bị khai trừ khỏi Thiên Nga hội.


Cảm giác thần bí kích thích Vạn Bác Vũ quyết định tham gia hoạt động, hắn còn đặt làm một chiếc mặt nạ vô cùng sang quý. Mười một giờ hai mươi phút, Vạn Bác Vũ tới cổng của Thiên Nga hội, nhìn thấy vài người mang mặt nạ đi vào.


Tuy rằng không lộ mặt, nhưng nhìn hình dáng Vạn Bác Vũ có thể nhận ra một vài người.


Sau khi qua cửa, Vạn Bác Vũ được đưa đến một căn phòng trống, ký tên vào hiệp nghị bảo mật. Lúc ấy, hắn còn cùng cô gái ở phòng chờ nói giỡn vài câu. Cô gái đặc biệt tha thiết nâng ly, cam đoan với hắn chuyến đi này sẽ rất tuyệt.


Ký xong hiệp nghị bảo mật, cô gái không đi theo Vạn Bác Vũ nữa, chỉ đơn giản hướng dẫn đường cho hắn.
Vạn Bác Vũ trở lại đại sảnh tầng một, nhân viên công tác bên trong, tất cả đều mang mặt nạ.


available on google playdownload on app store


Mọi người im lặng đi theo nhân viên xuống tầng ngầm của Thiên Nga hội. Đây là lần đầu tiên Vạn Bác Vũ đến đây nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn phá lệ hưng phấn.


Lối vào là một cánh cổng có mật mã, bảo an canh giữ cũng mang mặt nạ. Sau khi cánh cửa mở ra, trước mặt họ là một không gian vô cùng rộng lớn.


Không gian kính hình vuông được thiết kế tỉ mỉ, diện tích chừng hai trăm mét. Giữa phòng đặt một dãy ghế dựa xung quanh vây thành hình tròn. Giữa trung tâm là một chiếc bàn không lớn, trên bàn đặt một cái khay được che bằng tấm vải nhung màu tím đậm.


Ánh sáng trong phòng không tốt, chỉ có một ngọn đèn chiếu thẳng xuống bàn, xung quanh có chút hôn ám. Nhân viên đưa Vạn Bác Vũ lựa chọn vị trí chỗ ngồi.


Khoảng chừng mười hai giờ, khách quý đều đến đông đủ. Một người đàn ông mặc tây trang đen, đeo mặt nạ vàng từ cánh cửa khác bước vào. Có thể nhận ra, anh ta chính là người chủ trì đêm nay.


Lực chú ý của Vạn Bác Vũ vẫn ở trên mặt bàn. Tấm vải nhung không che khít để lộ ra một chút khe hở, thứ bên dưới gợi cho hắn một sự hứng thú khó tả.
Lúc này, người đeo mặt nạ vàng bắt đầu nói.
"Không phải kêu không được nói chuyện sao?". Tô Khiết ngắt lời.


"Hắn bảo chúng tôi, chỉ hắn mới có thể nói chuyện. Nhưng âm thanh đã qua xử lý nghe rất châm chích. Tôi nghĩ, có lẽ hắn đeo máy biến âm bên dưới mặt nạ"
"Sau đó thì sao?"
Sau đó, anh ta nói mấy lời chào mừng khách sáo rồi mới đi vào chủ đề chính.


"Hoan nghênh các vị đã bớt chút thời gian đến đây hôm nay. Tôi sẽ mang đến cho quý vị trải nghiệm khó quên". Nói rồi chỉ vào vật trên bàn: "Đây chính là thánh vật của chúng tôi, có thể khiến cho quý vị nhìn thấy kiếp trước, kiếp sau".
Tô Khiết ngoáy ngoáy lỗ tai: "Có thể thấy kiếp trước, kiếp sau?".


"Phải, anh ta đích xác đã nói vậy". Vạn Bác Vũ có chút mệt mỏi tựa vào đầu giường: "Chúng tôi đều cảm thấy rất nực cười nhưng không có ai mở miệng, mọi người đều vô cùng tuân thủ. Người đàn ông kia cũng không nói nhiều, chỉ giải thích thêm một số hạng mục cần chú ý".


Ví dụ như: Lát nữa khi nghi thức bắt đầu, mọi người đều không được di chuyển, ngay cả đứng dậy cũng không được.


Sau đó, ngọn đèn duy nhất trong phòng bị dập tắt. Vạn Bác Vũ cảm giác xung quanh tối đến mức xòe tay không thấy năm ngón. Rồi một mùi hương rất nồng bắt đầu bao phủ, âm nhạc nổi lên như có như không.


Không biết qua bao lâu, Vạn Bác Vũ hoàn toàn mất đi khái niệm về thời gian. Chỉ cảm thấy có tiếng bước chân không biết từ lúc nào vang lên trong phòng. Tiếng bước chân dừng lại trước mặt mỗi người vài giây, lại tiếp tục đi.


Lúc sau, tiếng bước chân dừng lại trước mặt Vạn Bác Vũ. Vạn Bác Vũ cảm thấy có người kéo tay hắn, đặt lên bề mặt của thứ gì đó.


Lành lạnh, gập ghềnh. Hình như là hình tròn. Vạn Bác Vũ còn đang sờ soạng thì thứ đó liền lập tức bị cầm trở về. Tiếp đó, tiếng bước chân lại tiếp tục sang người bên cạnh.


Vạn Bác Vũ suy đoán, người mang mặt nạ vàng đang cầm thứ được phủ dưới tấm vải nhung cho từng người chạm vào. Sau đó, người chủ trì quay trở lại vị trí chính giữa.


Đang chờ đợi hành động tiếp theo, Vạn Bác Vũ bỗng nhiên cảm thấy có người đang thở bên tai mình. Rất gần, cơ hồ muốn dán vào mặt hắn. Nhưng bên cạnh lại không có ai, chỉ có duy nhất tiếng hít thở.


Vạn Bác Vũ có chút kinh hoảng. Hắn muốn mở miệng tri hô, mà trước đó đã được cảnh cáo nên lại đành cố gắng nhịn xuống. Hô hấp kia vẫn đều đều bên tai, ngày càng rõ ràng. Vạn Bác Vũ lớn gan đưa tay sờ soạng phía sau. Trống không, cái gì cũng không có.


Chính là khi đó, tiếng khóc của một cô gái ở đâu truyền đến. Tiếng khóc bi thương đến tuyệt vọng. Vạn Bác Vũ không phân biệt được liệu đây có phải tiếng khóc của một vị khách không, hay là tiếng khóc của thứ nào khác...


Mặt nạ trên mặt nặng nề khiến Vạn Bác Vũ hít thở không thông. Hắn phì phò thở lớn, cơ hồ nhịn không được muốn tháo mặt nạ xuống. Hắn còn nghĩ, dù sao trong này cũng rất tối, cho dù hắn làm gì cũng không ai nhìn thấy. Vì thế, Vạn Bác Vũ vụng trộm đem mặt nạ xốc lên một chút.


Mềm mại mang theo hương thơm nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Vạn Bác Vũ, ôn nhu ngăn cản động tác của hắn. Vạn Bác Vũ dừng lại một chút, hướng tới bên cạnh sờ soạng.


"Lúc ấy tôi nghĩ, bàn tay đặt trên tay tôi có lẽ là của một cô gái, cô ấy hẳn phải đứng phía sau hoặc bên cạnh. Thế nhưng, đưa tay với sang hai phía đều không có người, nên tôi quyết định sờ soạng xung quanh một vòng. Không một bóng người, mà bàn tay kia vẫn đang ở trên cổ tay tôi"


Tô Khiết nghĩ nghĩ, hỏi: "Khi đó hương thơm cùng âm nhạc còn không?".
"Vẫn còn. Mùi hương càng lúc càng đậm, nhưng âm nhạc vẫn vậy, không có gì thay đổi"
"Cậu nói tiếp đi"


Chuyện kế tiếp, Vạn Bác Vũ nhớ không quá rõ. Hình như hắn ngủ quên mất, còn làm rất nhiều điều kỳ quái trong mộng. Trong mộng, lúc thì hắn là người cổ đại, lúc thì hắn là người hiện đại. Lúc thì hắn là một cô gái xinh đẹp kết hôn với một người đàn ông cực kỳ tài giải, hắn vì anh ta mà sinh con đẻ cái, cuối cùng lại ch.ết dưới đạn lạc. Chớp mắt sau, hắn lại giống như trở thành một thầy giáo, đang thân thân thiết thiết với một cô gái khác.


"Chờ lúc tôi khôi phục ý thức đã là sáng ngày hôm sau"
"Cậu ngủ hết đêm?". Tô Khiết hồ nghi hỏi: "Tỉnh dậy ở chỗ nào?".


"Thiên Nga hội". Vạn Bác Vũ nói: "Chỗ bọn họ có phòng khách, lúc tôi tỉnh chỉ có một mình. Không có phụ nữ, không có người đàn ông mang mặt nạ vàng, cũng không thấy những vị khách khác. Tôi còn cho rằng tất cả đều là mộng?".
"Không phải sao?". Tô Khiết đột nhiên mở to hai mắt.


Vạn Bác Vũ lắc đầu: "Đàn ông... có làm chuyện đó hay không tự bản thân rất rõ. Tôi có thể khẳng định, tối hôm đó mình đã làʍ ȶìиɦ. Nhưng lại là với một cô gái. Tôi không nhớ hình dáng cô ta ra sao, chỉ nhớ thanh âm rất dễ nghe".


Tô Khiết phát hiện, khi kể lại trải nghiệm "vô cùng đặc biệt" này, vẻ mặt Vạn Bác Vũ không có gì là vui vẻ, ngược lại còn có chút ghê tởm.
"Sao vậy? Cậu không thấy vui?". Tô Khiết cười hỏi.


Vạn Bác Vũ cười khổ day day thái dương: "Tôi không biết kiếp trước mình thế nào, nhưng kiếp này, tôi không có hứng thú với phụ nữ".
À... Cho nên, hắn chẳng những không vui, mà ngược lại còn thấy ghê tởm.


Trải qua một đêm kỳ quái, người của Thiên Nga hội không hề giải thích với hắn bất cứ chuyện gì. Vạn Bác Vũ có chút buồn bực, nhưng với tính cách và thân phận của mình, hắn cũng sẽ không đi chất vấn bọn họ.


Qua khoảng một tháng, cũng chính là qua Tết Âm lịch, Vạn Bác Vũ lại nhận được một tấm thư mời tương tự.
"Cậu có đi không?". Tô Khiết hỏi.
"Tôi vốn không định đi, nhưng lại muốn xem bọn chúng đến cùng là đang làm cái quỷ gì. Nên sau khi từ chối tham gia nghi thức, tôi đã vụng trộm đến đó"


Vạn Bác Vũ cho rằng những vị khách khác cũng sẽ giống hắn, từ chối tham gia nghi thức cổ quái. Thế nhưng, hắn lầm rồi. Khách quý chẳng những không thiếu, ngược lại còn nhiều thêm vài người.


Lúc ấy, Vạn Bác Vũ sơ ý bị người của Thiên Nga hội phát hiện. Bọn chúng thực lễ phép mời hắn đến một gian phòng trên tầng hai nói chuyện. Người phụ trách là người hắn quen biết, ngoài cảnh cáo ra thì còn uy hϊế͙p͙ hắn không được nhiều chuyện. Mà Vạn Bác Vũ là người thế nào? Sẽ cam tâm để bị người khác uy hϊế͙p͙ sao? Hắn phản kích vài câu, lại không ngờ kẻ kia cầm ra chứng cớ.


"Cô có tưởng tượng được không? Bọn khốn khiếp đó cư nhiên ghi hình lại"
"Cảnh cậu và cô gái trong mộng?". Tô Khiết phản ứng, lập tức hiểu ý Vạn Bác Vũ.


Vạn Bác Vũ gật đầu: "Cảnh quay từ lúc người đàn ông mang mặt nạ vàng bước vào ở dưới tầng ngầm. Hắn ta mở tấm vải nhung, cầm thứ bên trong đi đến trước mặt từng người để chúng tôi chạm vào. Tôi còn thấy tay mình sờ soạng xung quanh, thế nhưng xung quanh không một bóng người".


Vạn Bác Vũ lúc ấy rõ ràng cảm nhận được có người thở bên tai, còn có người nắm tay cổ tay hắn. Tại sao trong băng ghi hình không thấy có?
Lúc hắn còn đang toát mồ hôi lạnh thì đột nhiên thấy mình đứng lên trong video.


"Tôi thấy mình đột ngột đứng dậy la to. Sau đó quỳ trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ vàng hành lễ. Chính là cái loại đại lễ dập đầu năm cái. Kế tiếp có một cô gái đi tới nâng tôi dậy. Người đàn ông đeo mặt nạ nói gì đó với cô ta, cô ta liền đưa tôi rời khỏi hầm ngầm. Video tiếp theo là cảnh sau khi tôi vào phòng khách. Cô gái tháo mặt nạ của tôi rồi đỡ tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng tôi..."


Nói, Vạn Bác Vũ ảo não cắn môi: "Cô hiểu không! Tôi không có khả năng làm vậy! Nếu đối phương là đàn ông, hơn nữa còn đẹp trai, có lẽ tôi sẽ động tâm tư. Nhưng đây lại là nữ, sao tôi có thể?".
"Cô gái kia có phản kháng không?". Tô Khiết tương đối chú ý điểm này.


Vạn Bác Vũ khinh thường cười lạnh: "Đương nhiên phản kháng, hơn nữa còn diễn đến phi thường sinh động. Nếu không, bọn chúng dùng cái gì để uy hϊế͙p͙ tôi?".


Loại thủ đoạn này trong mắt Tô Khiết chỉ là cái đinh gỉ. Mà Vạn Bác Vũ hiểu rõ mình đã bị Thiên Nga hội gài bẫy, nhưng lại không thể chứng minh. Đâu có ai dí súng ép hắn động vào cô gái đó.


Vạn Bác Vũ cười khổ: "Kỳ thật, cho dù bọn chúng có công khai đoạn ghi hình, với tôi mà nói cũng không phải uy hϊế͙p͙ quá lớn, cùng lắm thì chi ra một đống tiền. Quan trọng là...".
Thấy hắn ấp a ấp úng, Tô Khiết bình tĩnh hỏi: "Cơ thể bắt đầu có vấn đề".


Vạn Bác Vũ trợn tròn mắt, không thể tin Tô Khiết đoán ra được. Tô Khiết hừ cười một tiếng: "Có thể uy hϊế͙p͙, nếu không phải danh dự gia tộc thì chỉ có thể là sức khỏe. Vấn đề danh dự, các cậu dùng chút thủ đoạn là có thể giải quyết, nhưng thứ khiến cho cậu giữ kín như bưng chẳng phải là cái mạng mình sao?".


Từ sau khi bị uy hϊế͙p͙, Vạn Bác vũ thường xuyên cảm thấy cả người vô lực, dễ mệt mỏi, tinh thần giảm sút. Mấy lần đi khám đều không có vấn đề gì, dùng thử mấy loại thuốc lại không có hiệu quả. Thế nhưng, chỉ cần đến Thiên Nga hội, những triệu chứng này liền biến mất. Dần dần Vạn Bác Vũ cũng nhận ra, Thiên Nga hội đáng sợ hơn hắn tưởng rất nhiều. Bởi vì không tr.a ra được nguyên nhân nên hắn quyết định giữ yên lặng, đúng thời hạn sẽ đến Thiên Nga hội.


"Tôi đã thử kiểm tr.a máu vì nghi ngờ bọn chúng bỏ thuốc phiện bên trong rượu, nhưng đáng tiếc không có gì"
Nghe đến đó, Tô Khiết cũng nắm được đại khái: "Có phải mỗi lần cậu đến đều ngửi thấy cùng một loại mùi đàn hương?".


"Phải, chỗ của bọn họ trước giờ lúc nào cũng đốt hương, chưa từng gián đoạn"


"Cậu là triệt để bị đùa giỡn rồi. Mấy cái kiếp trước kiếp sau gì đó mẹ nó đều là gạt người! Các cậu rất có khả năng bị thôi miên. Không phải trước lúc vào cửa có uống một chén nước sao? Trong nước chắc chắn có vấn đề, thậm chí ngay cả âm nhạc nghe được cũng là sắp xếp để kích thích. Mà vấn đề lớn nhất, nằm ở mùi hương. Những giấc mộng cậu trải qua chẳng có ý nghĩa gì hết, mà có lẽ là bởi thể chất nên cậu là người có phản ứng sớm nhất và hành động trong vô thức. Bọn chúng khóa mục tiêu trên cậu cũng chính bởi lý do này"


Thế nhưng, bọn chúng đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng!
"Điều gì?". Vạn Bác Vũ khẩn trương hỏi.


Tô Khiết cười như không cười: "Không tính tới việc cậu không thích phụ nữ. Hiển nhiên, cô gái kia đã khiến cậu nảy sinh tâm sinh lý chán ghét nên bọn chúng đành phải từ bỏ việc lợi dụng rồi tiến hành một loạt kế hoạch đằng sau". Nói tới đây, Tô Khiết nghĩ thoáng qua: "Cậu có gặp lại cô gái đó không?".


Đúng như Tô Khiết dự tính, thời điểm Vạn Bác Vũ gần như quên hết đoạn ký ức ghê tởm kia thì lại nhìn thấy cô gái đó — Giang Huệ!


Công Tôn Cẩm là người đầu tiên biết được tình huống của Vạn Bác Vũ. Anh phân tích nói: "Hương bọn họ đốt hẳn không phải do Vương Bình Cửu làm, hương của lão lực ảnh hưởng mạnh hơn rất nhiều. Tiểu An chính là ví dụ tốt nhất. Tôi đoán, loại đàn hương mà Thiên Nga hội đốt có tác dụng huyễn hoặc tâm trí, đồng thời cũng gây hại cho cơ thể. Cô trở về nhất khoa tìm loại đàn hương thu được ở nhà Cơ Hàm Bân đem đi xét nghiệm. Nếu thuận lợi, những người còn lại sẽ còn đường sống".


Tô Khiết vội vàng chạy về trụ sở, một khắc cũng không dừng. Bao nhiêu tính mạng đang nằm trong tay cô, dĩ nhiên phải nắm chắc thời gian.
Ở một nơi khác...
Thẩm Thiệu rời khỏi Sở nghiên cứu đặc biệt, quay lại tầng ngầm ở sân gôn.


Lạc Nghị Sâm đang đứng trong phòng kính ôm Đậu Đậu, cho chú chim sặc sỡ chỉ cao hơn đầu gối cậu chút xíu ăn hoa quả. Liếc thấy Thẩm Thiệu trở về, Lạc Nghị Sâm không lạnh không nhật hỏi: "Có manh mối mới?".


Thẩm Thiệu cởi áo khoác ném sang một bên, lúc Lạc Nghị Sâm đi qua thì đem nốt chiếc áo phông mỏng manh bên trong cởi nốt. Dáng người tiêu chuẩn Hoàng Kim khiến cho tròng mắt Lạc Nghị Sâm nóng rực lên, âm thầm buồn bực: Lạc Nghị Sâm, mày có tiền đồ một chút được không?!


Thẩm Thiệu cũng đâu định dùng sắc dụ dỗ Lạc Nghị Sâm, trong đầu Thẩm thất thiếu gia hoàn toàn không có ý định này nha! Anh như thường đi đến trước mặt cậu, đem chuyện của Thẩm Táp và Tô bắc kể lại, còn nói thêm: "Lam Cảnh Dương đã lên đường đến Liên huyện, xem rốt cuộc bên dưới công trường là thứ gì?".


"Còn gì không?". Lạc Nghị Sâm cúi đầu, đem hoa quả trong tay đưa đến bên miệng đại điểu.
Thẩm Thiệu do dự một lát: "Bạch Vũ rất nhớ em".
"À... Gần đây cậu ấy bận gì vậy?"


Ánh mắt ôn nhu dừng lại trên khuôn mặt cậu, Thẩm Thiệu xem đến có chút ngây ngốc, thuận miệng nói: "Giúp tôi tính toán tài sản cá nhân, trừ một ít vốn lưu động, tất cả bất động sản, trái phiếu, cổ phiếu, toàn bộ đều chuyển sang tên em".


"Gì !?". Lạc Nghị Sâm hoảng sợ, lực tay mất đi độ chính xác, trực tiếp đem hoa quả nhét thẳng vào cổ họng chú chim. Chim nhỏ bị nghẹn trợn trắng mắt, dùng sức mổ một cái vào mu bàn tay Lạc Nghị Sâm.
"Ai da! Mày dám cắn tao?!"


Thẩm Thiệu nhíu mày, dùng chân xua con chim bay đi mất. Sau đó lại đem Đậu Đậu ngủ đến bất tỉnh nhân sự từ trên cổ Lạc Nghị Sâm kéo xuống, đặt lại vào lòng cậu: "Này an toàn hơn".
Đậu Đậu mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Lạc Nghị Sâm vẫn đang ôm mình lại nhắm mắt ngủ tiếp.


Lạc Nghị Sâm cả người đều bứt rứt: "Thẩm Thiệu, anh có nhầm không vậy? Sao lại đem tài sản chuyển sang tên tôi?".


Thẩm Thiệu có chút hối hận, đáng ra phải lựa thời điểm tốt hơn nói cho em ấy. Dù sao lời cũng đã ra khỏi miệng, thôi thì dứt khoát vậy: "Vốn lưu động dùng để đầu tư, tôi không thể tự ý động vào. Những tài sản khác đều cho em hết, toàn bộ gia sản. Nếu sau này tôi lại lừa em, lợi dụng em, em có thể biến tôi thành kẻ ăn mày không chốn dung thân".


Lạc Nghị Sâm –[⊙_⊙]


Mắt Lạc Nghị Sâm vốn đã to lắm rồi! Giờ trừng lên như hai quả trứng nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu khiến anh có chút khó chống đỡ. Thẩm thất thiếu gia cố ý ho khan hai tiếng đánh lạc hướng, nói: "Sẽ không ép em phải nhận. Về sau, chúng ta... Em đồng ý sẽ lại chuyển lại. Còn giờ, mỗi tháng chỉ cần cho tôi chút tiền tiêu vặt là được".


Lạc Nghị Sâm đứng ngây ngốc hỏi: "Tiền của anh... ước chừng bao nhiêu?".
"Có lẽ khoảng chừng... hai trăm triệu tệ. Cũng không rõ nữa, phải đợi Bạch Vũ tính toán"
Lạc Nghị Sâm hít mạnh một hơi, mất đà, tóm lấy cánh tay Thẩm Thiệu: "Đỡ... đỡ tôi lại đằng kia, có hơi chóng mặt".


Thẩm Thiệu cười cười đỡ Lạc Nghị Sâm, chậm rãi đi đến ghế dựa ngồi xuống.
Bây giờ, Lạc Nghị Sâm đầy đầu chỉ có mấy chữ "Hai trăm triệu tệ", những chuyện khác đều nghe không vào!


Nếu chuyện này là thật, sau này mỗi tháng cho Thẩm Thiệu ít tiền tiêu vặt... Má ơi, này chẳng phải là cậu bao dưỡng Thẩm Thiệu sao?!
Mẹ nó! Không cần phải quá tốt đẹp vậy chứ?
"Cái kia, anh...". Lạc Nghị Sâm nhất thời quên mất cả cách dùng ngôn ngữ: "Anh... Anh...".


"Em nghỉ ngơi đi, tôi đi gặp Tiêu Lục Khôn". Thẩm Thiệu hiểu được mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt liền rút lui, cũng là để Lạc Nghị Sâm có thời gian tiêu hóa hai trăm triệu tệ.


"Phải, phải". Lạc Nghị Sâm cũng không biết mình đang nói gì, đầu óc cứ xoay vòng vòng, ngay cả Thẩm Thiệu đi lúc nào cũng không hay.


Đợi khi hồi phục tinh thần, cậu đem Đậu Đậu giơ lên trước mặt, lắc lắc móng vuốt của nó. Đậu Đậu miễn cưỡng mở to mắt như muốn nói: Làm gì gọi tui dậy? Tui là động vật ăn đêm nha?
Lạc Nghị Sâm nhìn Đậu Đậu: "Đậu Đậu, nếu là mày, mày có muốn không?".


Đậu Đậu ngáp một cái — Tui có lá non ăn là đủ rồi.
"Mày nói xem, anh ấy có ý gì? Muốn cho tao viên thuốc an thần? Cơ mà, viên thuốc này quá lớn, tao ăn vào lỡ nghẹn ch.ết thì sao?"
Đậu Đậu không buồn quan tâm, ngay trong tư thế bị giơ lên, cư nhiên ô ô ngủ tiếp...


"Đậu Đậu, mày đừng ngủ, mau dậy nói chuyện với tao!". Lạc Nghị Sâm thô lỗ lắc lắc Đậu Đậu. Đậu Đậu mập ú bị cậu lắc cho ngã trái ngã phải có chút tức giận, giãy dụa nhảy xuống.


"Đậu Đậu, đừng chạy". Lạc Nghị Sâm giữ chặt Đậu Đậu, kéo nó lại vào lòng rồi nhìn quanh bốn phía: "Anh ấy đâu rồi?".
Vỗ ót một cái, Lạc Nghị Sâm nhớ ra vừa rồi Thẩm Thiệu có bảo đi gặp Tiêu Lục Khôn.


Cậu vội vàng chạy vào phòng giám sát, trong lòng oán hận bản thân: Mày thật không có tiền đồ, chỉ hai trăm triệu tệ thôi mà!
Lạc Nghị Sâm kéo Dennis ra, tự mình ngồi xuống ghế dựa. Dennis liếc mắt nhìn cậu, lại chỉ chỉ Thẩm Thiệu và Tiêu Lục Khôn bên trong màn hình: "Cậu nghĩ thế nào?".
"Rất nhiều tiền!"


"Gì cơ?"
A! Lạc Nghị Sâm giật mình nhận ra mình vừa nói gì, không nặng không nhẹ tự tát một cái. Mặt đỏ bừng bừng, nghiêm trang nói: "Tiến hành đến đâu rồi?".
Dennis bĩu môi: "Vừa mới bắt đầu".


Trong phòng, Thẩm Thiệu bình ổn ngồi trên sô pha, Tiêu Lục Khôn ngồi dưới đất trong lòng ôm một cái bát. Lạc Nghị Sâm đưa gì lão cũng không dám ăn. Chỉ có Thẩm Thiệu đưa, lão mới dám nuốt xuống.
Ơn huệ nhỏ này đã đủ khiến Tiêu Lục Khôn hoàn toàn ỷ lại vào Thẩm Thiệu.
-------


Má ơi, cái chương này anh Thiệu dễ thương quá trời hà. Dâng hết xiền cho vợ, sau này chờ vợ chu cấp thui nha~






Truyện liên quan