Chương 116

Hoạt động cổ quái chấm dứt khi toàn bộ hội viên đều hôn mê. Sự việc kế tiếp, Tiêu Lục Khôn ngồi trước màn hình theo dõi đều có thể nhìn thấy. Có lẽ đây cũng là kế hoạch của Thẩm Hạo và Vương Vân Phàm: Kéo lão xuống nước để lão không thể từ bỏ.


Thẩm Thiệu hỏi tiếp tình huống của người có phản ứng dị thường sau khi bị mang đi. Tiêu Lục Khôn đầy mặt chán ghét: "Bọn họ như là cầm một thứ gì đó rất nhỏ, đặt vào tay cậu ta".


Lúc trước Tiêu Lục Khôn có nói, khi nghi thức diễn ra, Thẩm Hạo có mang một thứ cho tất cả hội viên tham dự sờ qua. Nghĩ kỹ thì, thứ đó rất có khả năng là Ứng long kết hợp hoàn chỉnh.
Thế nhưng, tại sao lại để cho vị khách đó đụng đến hai lần? Thẩm Thiệu có chút khó hiểu, mà Lạc Nghị Sâm cũng vậy.


Tiêu Lục Khôn nói: "Sau khi nhét đồ vào tay người nọ, Thẩm Hạo cùng cô gái kia đứng một bên nhìn, ước chừng khoảng hai mươi mấy phút. Người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích tựa hồ khiến hắn rất thất vọng. Hắn nói với cô gái vài câu rồi rời khỏi phòng. Sau đó, cô ta...".


Tiêu Lục Khôn kể lại vài chuyện khiến lão cảm thấy chán ghét, Thẩm Thiệu cũng biết được cô gái cùng người đàn ông hôn mê đã làm những gì. Nhưng như vậy lại càng kỳ lạ. Anh hỏi: "Ông chứng kiến từ đầu đến cuối?".


"Không có". Tiêu Lục Khôn trừng mắt: "Lúc ấy tôi không nhìn tiếp nữa, dù sao cũng không muốn xem. Chừng mười phút sau thì Thẩm Hạo đã thay quần áo, tháo mặt nạ tới tìm tôi".


available on google playdownload on app store


Chuyện kế tiếp dù Tiêu Lục Khôn không nói, Thẩm Thiệu cũng đoán ra được. Mục đích của Thẩm Hạo rất đơn giản, chính là khiến Tiêu Lục Khôn hiểu thật rõ ràng: Bọn họ giờ đã là cá mè một lứa, đừng có những suy nghĩ dư thừa!


Tiêu Lục Khôn càng lún càng sâu, thẳng đến hôm nay có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Nhưng Thẩm Thiệu vẫn không hiểu Tiêu Lục Khôn vì cái gì mà có đủ dũng khí giết Long Hiểu.


Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Thiệu, Tiêu Lục Khôn cúi đầu, thật lâu chưa mở miệng. Thẩm Thiệu mất kiên nhẫn, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Mấu chốt là ở Long Hiểu, cậu ta không ch.ết, Nghị Sâm cũng đã không muốn ông đền mạng. Nếu ông không nói, tôi muốn giúp cũng không được".


"Không, tôi nói!". Tiêu Lục Khôn thật sự rất sợ Lạc Nghị Sâm, chỉ có thể bắt lấy cánh tay Thẩm Thiệu như cọng rơm cứu mạng: "Trước khi đến tìm, Long Hiểu đã điều tr.a tôi được một thời gian. Chuyện này là do Vương Vân Phàm phát hiện, hắn nói với tôi phải cẩn thận hơn. Đoạn thời gian đó tôi ru rú trong nhà cũng vì nguyên nhân này. Không nghĩ tới, Long Hiểu cư nhiên tìm tới cửa".


"Cậu ta tr.a được chuyện gì của ông?". Thẩm Thiệu hỏi.


Tiêu Lục Khôn khóc không ra khóc, cười không ra cười: "Kỳ thật, tôi cũng không làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ là làm cho Thẩm Hạo vài nén hương. Tôi thừa nhận đã kiếm được rất nhiều tiền từ tay bọn họ, nhưng tôi cảm thấy mấy đồng tiền này đều là hợp pháp. Long Hiểu điều tr.a tài khoản của tôi, phát hiện số tiền có vấn đề liền lần theo địa chỉ người gửi".


Lạc Nghị Sâm hít mạnh một hơi, thầm nghĩ: Đích xác là phong cách phá án của Long Hiểu. Một khi bị cậu ta phát hiện điều dị thường, ai cũng không thể chạy thoát. Hẳn là Long Hiểu đã tr.a ra được mấy con cá lớn.
Không ai nghĩ tới, người Long Hiểu tr.a ra được là: Thẩm Kiêm!


"Lúc Long Hiểu đặt tờ giấy ghi tên người mở tài khoản và chuyển tiền trước mặt, cả người tôi đều choáng váng". Tiêu Lục Khôn khó có thể tin: "Anh cả cậu không phải đã ch.ết trong vụ nổ trà lâu cùng với ông Lạc sao? Như thế nào lại tr.a ra tài khoản của cậu ấy? Sau đó Long Hiểu nói với tôi, tài khoản của Thẩm Kiêm sau khi ch.ết không bị đóng mà vẫn có người sử dụng. Căn cứ theo thời gian, địa điểm và lịch sử giao dịch, tr.a ra người sử dụng chính là Thẩm Hạo".


Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để bắt Tiêu Lục Khôn. Long Hiểu dù sao cũng là viên cảnh, làm việc phải tuân theo nguyên tắc. Cậu ấy không có khả năng cầm tài khoản đến chất vấn lão: "Số tiền này là như thế nào?".


Lần đầu gặp mặt, Long Hiểu tự xưng tên Trương Hải Quân, được một người bạn giới thiệu đến mua hương. Tiêu Lục Khôn cùng cậu hàn huyên hơn nửa ngày, kết quả bị Long Hiểu moi được không ít manh mối, từng bước biết được giá của mỗi loại hương hết bao nhiêu tiền. Đợi Tiêu Lục Khôn nhận thấy khác thường thì đã muộn. Lúc này Long Hiểu mới đem thông tin tài khoản đặt trên bàn, cười xấu xa nói: "Vậy ngài có thể giải thích cho tôi biết, khoản thanh toán một lần này, là ngài bán mấy tấn hương mà có?".


"Tôi đã triệt để điều tr.a và ghi lại những nguyên liệu ông mua. Tuy nhiên, gần đây không thấy ông mua bất cứ nguyên liệu nào. Giả sử như trong tay ông có hàng dự trữ, chắc cũng không nhiều đến như vậy đâu nhỉ?"


Tiêu Lục Khôn bị Long Hiểu chất vấn không há được mồm, còn bị dồn ép không tha: "Theo lời ông nói, loại hương đắt nhất là hương Long Duyên ông cất giữ hơn hai mươi năm, có vẻ rất đáng giá. Nhưng tính theo giá thị trường, thứ ông bán hẳn không phải hương Long Duyên đi. Số tiền đó, đừng nói là hương Long Duyên, cho dù có trộn thêm vàng cũng tính không đủ! Ông Tiêu à, giữa ông và Thẩm Hạo hình như có rất nhiều điều mờ ám? Đừng nói ông không biết, Thẩm Kiêm, là anh cả của Thẩm Hạo, người đã ch.ết cùng với ông nội Lạc Nghị Sâm trong vụ nổ trà lâu. Nếu hai người thực sự không quen biết, Long Hiểu tôi tự nguyện đổi tên thành Long đầu heo!".


Nghe đến đó, Lạc Nghị Sâm phẫn nộ đập bàn khiến Dennis hoảng sợ. Dennis biết cậu vì cái ch.ết của người bạn tốt mà bi phẫn liền vỗ vỗ vai an ủi vài câu.
Lạc Nghị Sâm oán hận cắn răng: "Long Hiểu... Nếu cậu ấy không nhắc tới tôi, có lẽ sẽ không ch.ết".


Đúng như những gì Lạc Nghị Sâm phân tích. Lúc ấy Tiêu Lục Khôn mới biết, "Trương Hải Quân" trước mặt chính là người mấy ngày nay được điều tới điều tr.a mình, cảnh sát Long – Long Hiểu. Mà lý do cậu ta đến, là nhận được sự nhờ vả của Lạc Nghị Sâm.


Liên quan đến Lạc Nghị Sâm, tất nhiên sẽ liên quan đến cái ch.ết của Lạc Thì. Liên quan đến Lạc Thì, ắt sẽ điều tr.a ra nguyên nhân thực sự khiến ông ta và những người gặp nạn hôm đó hôn mê. Tất cả, rất nhanh sẽ bị lôi ra ánh sáng.


Vương Vân Phàm, Thẩm Hạo, Tiêu Lục Khôn giờ là châu chấu trên một sợi dây, chỉ cần một người bị tóm, hai người còn lại cũng không thoát khỏi bi kịch.


Đuổi Long Hiểu ra khỏi cửa, Tiêu Lục Khôn vội vàng liên hệ Thẩm Hạo. Thẩm Hạo nói với lão, Vương Vân Phàm ch.ết rồi. Tiêu Lục Khôn sợ hãi, cãi vã với Thẩm Hạo vài câu liền hỏi Long Hiểu bên kia xử lý thế nào. Thẩm Hạo nói: "Tạm thời không cần để ý, một chút manh mối mà bọn cảnh sát có chưa đủ để động đến chúng ta. Nếu tên đó lại tới tìm ông, cứ tận lực kéo dài thời gian. Tôi xử lý xong chuyện bên này rồi sẽ qua".


Không nghĩ tới, Thẩm Hạo tại Q thị thất bại thảm hại, trên lưng còn đeo theo mạng người. Chứng cứ trong tay Long Hiểu bỗng chốc có hiệu lực. Vốn mấy ngày Thẩm Hạo im hơi lặng tiếng, Long Hiểu thu thập được thêm không ít manh mối, mà người lại ch.ết mất. Địa điểm mấu chốt, chính là Thiên Nga hội.


"Tôi cũng không đến nỗi kinh hoảng, xét cho cùng tôi là bị bọn chúng dụ dỗ uy hϊế͙p͙. Nhưng Thẩm Hạo tỏ ý, nếu tôi hoặc cậu ta bị bắt, chuyện ở Thiên Nga hội sẽ bại lộ. Một khi Thiên Nga hội ngã xuống, đừng nói tôi, mà tất cả mọi người đều bị liên lụy. Hơn nữa, Thẩm Hạo còn dùng hương của tôi làm không ít chuyện xấu, cho dù không phải thủ phạm chính, tôi cũng sẽ bị khép thành tòng phạm. Tôi năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn có thể sống mà ra ngoài sao? Tôi rất sợ... Cho nên...". Tiêu Lục Khôn ấp úng: "Cho nên, Thẩm Hạo kêu tôi mang tiền đến mua chuộc Long Hiểu. Nếu cậu ta không đồng ý, liền... liền giết".


Long Hiểu không có khả năng bị Tiêu Lục Khôn mua chuộc. Lúc lão lấy ra chi phiếu, trực tiếp bị Long Hiểu tóm lại muốn lôi đến cục cảnh sát. Thẩm Hạo sớm đã chờ ở cửa, biết đàm phán thất bại liền liên thủ với Tiêu Lục Khôn giết Long Hiểu.


Sự việc từ đầu đến cuối đều nói ra hết, Tiêu Lục Khôn giống như đã gỡ xuống được một tảng đá lớn trong lòng, thở dài một hơi, ngồi bệt xuống đất. Thẩm Thiệu nhắm hai mắt lại, tâm thần không yên. Chỉ vì một miếng ngọc bội mà Nghị Sâm mất đi ông nội và hai người bạn. Thật mẹ nó!


Dennis cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lạc Nghị Sâm, phát hiện cậu đang vô cùng bình tĩnh. Trải qua một thời gian, Lạc Nghị Sâm cũng đã chấp nhận cái ch.ết của Long Hiểu, hơn nữa còn đem chân tướng phơi bày ra ánh sáng. Tiêu Lục Khôn chẳng qua chỉ là một quân cờ, kẻ đứng sau lưng lão, Thẩm Thạo, Thẩm Kiểm mới chính là đầu sỏ gây ra chuyện.


Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm cầm mic nói: "Thẩm Thiệu, lên đây, chúng ta cần nói chuyện".
Đậu Đậu rất không tình nguyện rời khỏi lòng Lạc Nghị Sâm, đem ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu rời khỏi phòng kính.


Không khí trong phòng có hơi quỷ dị, Dennis đặt hai ly nước xuống rồi nhanh chóng rời khởi. Thẩm Thiệu kéo ghế ngồi cạnh Lạc Nghị Sâm, chờ bị chất vấn mấy thứ đau đầu.
Anh biết Lạc Nghị Sâm muốn hỏi gì, có điều là: Anh không hẳn biết câu trả lời.


Mà Lạc Nghị Sâm cũng rất khó xử, thậm chí không biết bắt đầu từ đâu mới phải. Suy tư một lát, cậu nói: "Anh đã từng tính đến phải không? Mới trước mắt thôi, hai cái tên quan trọng đứng sau đã hé lộ là Thẩm Kiêm và Thẩm Hạo. Tôi thấy rất kỳ lạ, vì cái gì đều là người nhà họ Thẩm. Lời tôi nói có thể anh sẽ không thích nghe... Nhưng, rốt cuộc nhà họ Thẩm đang cất giấu điều gì?".


Cái Thẩm Thiệu lo sợ, cuối cùng cũng đến. Quả nhiên là câu hỏi mà anh không biết trả lời.


Thẩm Thiệu bình thản đáp: "Không biết". Anh không nhất thiết phải nói dối Lạc Nghị Sâm, điểm này trong lòng hai người đều hiểu rõ. Với Thẩm Thiệu, Thẩm gia chỉ là một cái "nhà", anh chẳng mấy coi trọng, cũng chẳng để ý nhiều. Trong mắt Thẩm Thiệu, nhà có quá nhiều người ngược lại rất phiền phức. Có thể tránh thì sẽ tận lực tránh. Đặc biệt sau khi cha về hưu, Thẩm Thiệu lại càng ít khi về nhà. Có việc gì gọi điện là được. Mà trước đó, Thẩm Thiệu đã ra nước ngoài một thời gian dài, chuyện trong nhà được mọi người giữ kín, điều anh biết thực sự rất ít.


Lạc Nghị Sâm không thể không nói: "Anh là vô tâm vô phế hay thực sự không biết vậy? Chẳng lẽ không nhìn ra, cha anh là người đã đẩy anh vào vòng xoáy nào sao?".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu hơi hơi nhíu mi: "Đẩy vào vòng xoáy".
Vốn, Lạc Nghị Sâm không muốn nói.


Cậu cảm thấy Thẩm Thiệu rất đáng thương, còn đáng thương hơn cả cậu. Từ khi phát hiện điểm này, Lạc Nghị Sâm chưa từng nói qua với bất cứ ai, rằng luôn có một cánh tay sau lưng Thẩm Thiệu giở trò. Cậu cho rằng, Thẩm Thiệu là người hiểu rõ nhất.


"Tôi có qua nhà mấy đồng nghiệp phụ trách điều tr.a tư liệu người nhà anh trong tập đoàn Thẩm thị. Sau đó đối chiếu vị trí trên bản đồ, phát hiện, anh vừa vặn bị anh em mình đẩy vào chính giữa, giống như bị tầng tầng lớp lớp bao vây vậy". Nói xong những lời này, Lạc Nghị Sâm xoa mặt, kéo ghế lại gần Thẩm Thiệu hơn một chút: "Thẩm thị có hơn tám mươi công ty chi nhánh, vì sao ba anh cố tính sắp xếp những thành viên khác tại các chi nhánh quanh đây? Thẩm Thiệu, đó thực sự là một vòng tròn, một vòng tròn hoàn chỉnh".


Lo lắng nghẹn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nói ra. Lạc Nghị Sâm không đợi Thẩm Thiệu phản ứng đã tiếp lời: "Lại nhắc tới Thẩm Kiêm. Từ những manh mối tìm được, Thẩm Kiêm đã dấn thân vào chuyện này ít nhất trước khi anh về nước, một người khôn khéo như ba anh lại không phát hiện ra sao? Giả sử, ba anh đã biết việc Thẩm Kiêm làm, vậy tại sao ông ấy không ngăn cản? Mặt khác, Thẩm Kiêm biết chuyện ngày tháng năm sinh của anh có vấn đề, chẳng lẽ ba anh không biết?".


Nghe đến đó, Thẩm Thiệu cũng đoán được ý Lạc Nghị Sâm, trầm giọng hỏi: "Em hoài nghi ba tôi?".
"Tôi cũng không muốn vậy"
"Không sao". Bỗng nhiên, Thẩm Thiệu cười, cười đến đặc biệt ôn nhu, còn xen lẫn một chút vui vẻ: "Em quan tâm tôi, tôi biết".
Anh hai à, lệch trọng tâm rồi!
"Nghị Sâm, em thật lương thiện"


Trọng tâm thực sự sai rồi a !!"
"Tôi rất vui"
"Dừng!". Lạc Nghị Sâm đúng lúc lên tiếng: "Anh có thể tém tém lại chút không? Tôi là đang phân tích vụ án! Trở lại chuyện chính được rồi chứ?".
Thẩm Thiệu mỉm cười, không kìm được lòng vươn tay xoa xoa má cậu: "Đều nghe em".


Mẹ nó, cái người này đúng là không nói chuyện được!
Lạc Nghị Sâm che đi khuôn mặt đỏ bừng, âm thầm cổ vũ bản thân: Phải trụ vững, chưa cho anh ta một bài học khắc cốt ghi tâm thì có ch.ết cũng không được gật đầu!


Trong mắt Thẩm Thiệu chỉ có đôi tai đỏ rực của Lạc Nghị Sâm. Cha mình là ai? Anh cả, anh tư gì đó đều quên hết!
"Thẩm Thiệu, chúng ta nói chuyện hẳn hoi". Lạc Nghị Sâm lần nữa tỉnh lại, biểu hiện phá lệ nghiêm túc: "Không cần biết nhà anh có bí mật gì, bọn tôi đều có thể tr.a ra được".


"Em muốn tr.a thế nào?". Thẩm Thiệu đương nhiên duy trì toàn lực: "Hay là tr.a từ chỗ tôi này".
Lạc Nghị Sâm: "..."


Thẩm Thiệu thực sự là không nói giỡn, thấy Lạc Nghị Sâm ngốc lăng không phản ứng, anh tiếp lời: "Diện tích quá rộng, không tốt cho việc tìm kiếm. Trước sau hai dãy nhà, mỗi dãy bảy tầng, phòng có...". Thẩm Thiệu chân chân thật thật miêu tả nhà mình có bao nhiêu phòng, phòng như nào. Hiển nhiên, đây là một việc rất phí thời gian.


Lạc Nghị Sâm đoán chừng, chỉ cần cậu mở miệng, ngay cả sổ hộ khẩu Thẩm Thiệu cũng trộm cho cậu!
Này là cái gì a? Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên!
Cuối cùng, Lạc Nghị Sâm cũng không để Thẩm Thiệu đếm xong: "Tôi muốn gặp ba anh".
Thẩm Thiệu lập tức nói: "Lúc nào cũng được".


"Nửa đêm cũng được?"
"Đương nhiên". Thẩm Thiệu nghiêm trang đáp: "Tôi đem em về, rồi gọi ông ấy".
Lạc Nghị Sâm rất muốn hỏi: Rốt cuộc tôi là ba anh, hay ông ấy là ba anh vậy?


Tám phần là nhìn ra băn khoăn của Lạc Nghị Sâm, Thẩm Thiệu cười cười: "Ba tôi không tín nhiệm bọn tôi, từ nhỏ đã vậy. Mặc kệ là trai hay gái đều do bọn tôi tự mình gây dựng sự nghiệp. Thành công, sẽ được tán thưởng, cho thêm cơ hội phát triển. Thất bại thì là kẻ ăn hại, cho đi xa, thiếu gì sẽ chu cấp. Em nói ông ấy dùng những người khác đem tôi đẩy vào giữa, ông ấy cũng từng nói. Nguyên nhân vì sao, tôi lười hỏi, ông ấy lười trả lời".


Đây là cái kiểu cha con gì vậy? Lạc Nghị Sâm lại kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Thẩm Thiệu rên lên hai tiếng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, không xác định nói: "Tôi chưa từng thấy mẹ của Thẩm Kiêm. Nghe nói khi Thẩm Kiêm mười tuổi, bà đã qua đời. Nếu nói nhà chúng tôi có chuyện gì đặc biệt, chắc chỉ có thế".


"Đợi đã!". Lạc Nghị Sâm cảm giác có chỗ nào không đúng, lấy di động ra xem tư liệu.
Trong đó viết rõ: Thẩm Kiêm năm nay 39 tuổi, cậu hai Thẩm Lệ 38 tuổi, cô ba Thẩm Mai 37 tuổi. Này cũng quá rối rắm đi!
"Anh cả, anh hai và chị ba anh là cùng một mẹ sinh?". Lạc Nghị Sâm là thật mơ hồ, muốn hỏi cho rõ.


Thẩm Thiệu lắc đầu: "Anh hai, chị ba là cùng một mẹ".
"Nói bậy! Ba người bọn họ chỉ chênh nhau có một tuổi"


"Không nói bậy". Thẩm Thiệu bật cười, đứng lên ngồi vào bên cạnh Lạc Nghị Sâm, vai kề sát vai: "Hôn sự của cha tôi và mẹ Thẩm Kiêm là do ông nội an bài. Cha tôi đã sớm có tình nhân khác, chính là mẹ của anh hai và chị ba. Trong tư liệu của em chỉ có năm sinh, nhưng thực chất, anh hai chỉ kém Thẩm Kiêm có bảy tháng".


Đáng sợ, thế giới tài phiệt thật quá đáng sợ!
"Kia... cái kia... Mẹ anh thì sao?". Rốt cuộc cũng hỏi! Lạc Nghị Sâm chỉ muốn tự vả mình vài phát.


Nhìn cậu vừa khẩn trương vừa cẩn thận, khiến Thẩm Thiệu cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Thật dễ nhận ra, Lạc Nghị Sâm vẫn rất quan tâm anh. Nhắc đến người phụ nữ đã sinh ra mình, Thẩm Thiệu cũng không có gì đáng nói. Anh nhướn mày, tựa vào lưng ghế sô pha phía sau, lười biếng đáp: "Không ấn tượng lắm. Khi tôi còn chưa đầy tháng, bọn họ đã ly hôn. Nghe nói mẹ tôi là người đề nghị trước. Tôi là được bảo mẫu nuôi lớn".


Tình sử của Thẩm lão gia quả thực khiến Lạc Nghị Sâm mở ra cánh cửa thứ nhất của thế giới mới! Phía sau cửa lớn là gì, cậu cũng lờ mờ có thể nhận ra.
"Ba anh... cùng người vợ hiện tại kết hôn được bao lâu rồi?"
"Không biết"


Còn chưa dứt lời đã bị Lạc Nghị Sâm đấm cho một phát. Người này có tim không vậy? Cha mình với mẹ kế kết hôn bao lâu cũng không biết?


Thẩm Thiệu không thấy có vấn đề gì, thoải mái nói: "Nghiêm túc đăng ký kết hôn, nhưng bên ngoài vẫn là không danh không phận, ngay cả bọn tôi cũng không biết ông ấy có bao nhiêu người phụ nữ. Ông ấy tái hôn, hầu như chẳng báo cho ai, gặp nhau trên bàn cơm liền tính là chào hỏi. Không có hôn lễ, chơi qua một chút là thành người nhà họ Thẩm". Thẩm Thiệu nghĩ: May không nói cho em ấy, ngay cả họ của mẹ kế anh cũng không biết là gì.


Trong lúc Lạc Nghị Sâm còn đang nghẹn họng trân trối, Thẩm Thiệu bỗng nhiên ôm lấy cậu. Hai tay cuộn chặt eo, cằm gác lên vai cậu, giống như một chú mèo lười.
Lạc Nghị Sâm trừng mắt liếc xéo: "Anh muốn làm gì?".
"Nghị Sâm...". Thẩm Thiệu hạ thấp tông giọng dễ nghe, ôn nhu nói: "Muốn cơm em nấu. Đói".


"Sao không đói ch.ết anh luôn chứ?"
Thẩm Thiệu cọ cọ: "Đi mà, thực sự rất đói. Đồ ăn bên ngoài khó nuốt, em là ngon nhất".
Lạc Nghị Sâm nghiến răng: "Anh có gan lặp lại lần nữa!".


"Là đồ ăn em làm rất ngon". Nghĩ nghĩ lại không sợ trời sợ đất, bổ sung một câu: "Kỳ thật, cả người lẫn đồ ăn đều ngon".
"Thẩm Thiệu! Anh mẹ nó lại muốn ăn đòn hả?"
Nghe cậu chửi đổng, Thẩm Thiệu nheo mắt cười: "Dùng hai trăm triệu tệ mua bữa cơm em nấu".


"Đừng có nhắc tới, tôi mẹ nó vừa mới quên xong!"
Thẩm Thiệu nén cười, lại đi cọ cọ lỗ tai cậu: "Làm một bàn đi, cả phần Dennis với Hall nữa".
Không nhắc hai người họ, Lạc Nghị Sâm đã không tính gật đầu. Thẩm Thiệu lại ngọ nguậy, rất biết nên dùng sức chỗ nào.


Lạc Nghị Sâm quay đầu nhìn anh. Gương mặt rõ ràng anh tuấn khí phách, lại toát ra sự cố chấp tùy hứng của một đứa trẻ. Thứ anh muốn là một bữa cơm bình thường, giống như nếu cậu không đồng ý, người này nhất định sẽ ôm chặt không chịu buông tay.


Lạc Nghị Sâm nhìn trời... Đã mấy giờ rồi? Sao anh ấy vẫn còn chưa ăn cơm chứ?






Truyện liên quan