Chương 118

Đầu mối mới, phát triển mới. Nội dung trên thác giấy kết hợp với nội dung chữ Kim nói cho Lạc Nghị Sâm biết: Trước đây từng có một quần tộc đặc thù thờ phụng Ứng Long, hơn nữa còn từng triệu hoán nó. Mà để triệu hoán Ứng Long lại cần một vài điều kiện thiết yếu.


Đầu tiên, lựa chọn một vị Thánh Nữ cùng với đàn ông trong tộc sinh ra đứa trẻ. Sau đó, Pháp sư bộ tộc sẽ đến chủ trì nghi thức, dâng lên tế phẩm, niệm chú, dâng hương, mời Ứng Long đến.


Giải thích đến đây, Lạc Nghị Sâm ngừng lại, chậc lưỡi nhíu mi nghi ngờ. Bút trong tay Thẩm Thiệu cũng ngừng, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao vậy?".
"Hả?". Lạc Nghị Sâm nghĩ đến quá mức chuyên chú, hơi giật mình: "Anh nói gì?".
Thẩm Thiệu buông bút, sờ sờ trán cậu: "Mệt?".


Lạc Nghị Sâm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Đã hai giờ sáng rồi sao, khó trách lại thấy mệt mỏi như vậy. Thẩm Thiệu lúc này làm chủ, kêu cậu ngủ đi, đừng xem nữa, có gì ngày mai nghiên cứu tiếp.


Vốn tưởng Lạc Nghị Sâm sẽ kiên trì phản đối, ai dè người này ngáp dài một cái, cất di động: "Nghỉ ngơi thôi, mắt tôi mỏi nhừ hết cả rồi".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu cười cười: "Ngủ đi, tôi đi tìm Tiêu Lục Khôn lấy phương pháp phối hương".


Lạc Nghị Sâm cũng không ngăn cản anh. Trở lại phòng mình, cậu tắm rửa, tắt đèn, bò vào ổ chăn lại lôi điện thoại ra xem tiếp.
Có mấy chữ Kim cậu không biết mình lý giải đúng hay sai.


available on google playdownload on app store


Theo lý thuyết, các bộ tộc thờ phụng thần linh thường sẽ khẩn cầu bình an, mùa màng, ngũ cốc hoặc con cháu đầy đàn, nhà nhà đều sinh được nhiều con trai. Nhưng những ký tự trên này, bọn họ ngược lại giống như đang cầu khấn một thứ gì đó kỳ quái.


Chữ "Tử" trong Kim văn có hình dạng bên phải là một người gù lưng thõng tay xuống, bên trái là một đống xương trắng. Nó biểu trưng cho: Sau khi hồn phách rời đi, chỉ còn lại một đống xương cốt.
Nhưng chữ "Tử" trên miếng da trâu phía bên trái lại là một người đang nằm...


Lạc Nghị Sâm gãi gãi đầu. Nếu đọc từng chữ một, đối với cậu tuyệt đối không thành vấn đề. Từ khi còn nhỏ ông nội đã chỉ dạy. Nhưng nếu là chữ ghép, Lạc Nghị Sâm thực sự rất hồ đồ.


Xét trên mặt chữ, người đang nằm kia hẳn là biểu thị cho chữ "Thi" trong thi thể. Mà ghép lại với nhau sẽ là: Thi thể sau khi hồn phách rời đi... vẫn là thi thể? Này không phải lặp ý sao?
Người khắc xuống đoạn kim văn đến cùng là muốn biểu đạt điều gì?


Chỉ hai chữ này thôi đã khiến Lạc Nghị Sâm đau đến vỡ đầu, mấy chữ phía sau chẳng buồn để ý đến.
Nếu Thẩm Thiệu nhìn thấy sẽ lại hỏi: "Đây là cái gì? Chữ "a" bên cạnh đống gậy gỗ?".
(¬_¬)


Chữ "Thánh" là hình dạng một người đứng trên mặt đất, tai và miệng vươn lên tận trời, đại biểu cho một phàm nhân siêu việt có thể thông thiên hiểu lý.
Nếu hiểu theo nghĩa đơn giản sẽ là: Sau khi hồn phách rời đi sẽ chỉ còn lại một cỗ thi thể. Người này chính là Thánh nhân thông thiên hiểu lý.


Càng nghĩ đầu óc càng loạn, Lạc Nghị Sâm khó chịu vứt điện thoại sang một bên, thì thầm: "Sao lại loạn như vậy chứ ?". Cậu thở dài một tiếng, nếu ông nội còn sống thì tốt biết mấy. Nhất định ông sẽ hiểu đoạn văn tự này có ý nghĩa gì. Nghĩ kỹ thì cũng tại năm đó mình lười biếng, không chịu học hành cho đàng hoàng, mười phần học được năm sáu phần liền bỏ. Nếu chăm chỉ thêm một chút chẳng phải là....


Bỗng nhiên, Lạc Nghị Sâm ngồi bật dậy. Đôi mắt mở to như viên bi, lông mày nhíu chặt, liều mạng nhớ lại ông nội đã dạy cho cậu những gì.


Lạc Thì, phàm là người quen đều biết ông là một vị chuyên gia tinh thông Chu Dịch, thâm niên nghiên cứu có hơn năm mươi năm. Lạc Nghị Sâm đương nhiên cũng biết điều này, nhưng kỳ lạ là, ông nội chưa từng dạy cậu kiến thức về Chu Dịch. Còn chưa lên hết tiểu học, ông nội đã nhồi cho cậu những thứ như là chữ kim, đồ đằng, dân tộc, dã sử, thậm chí cả mấy truyền thuyết thần thoại... Cẩn thận cân nhắc, mấy thứ ông nội dạy đều liên quan đến Ứng Long kết hợp!


Bình tĩnh, bình tĩnh nào! Lạc Nghị Sâm dùng sức xoa mặt, cố gắng trấn định bản thân.


Giả thiết lớn mật một chút: Mình chính là Pháp sư chuyển kiếp của bộ tộc thờ phụng Ứng Long. Ông nội biết bí mật này, hơn nữa còn dự đoán được sau bao nhiêu năm Ứng Long kết hợp tái xuất, vấy lên một màn mưa tanh máu chảy. Vì giúp cho mình có đủ năng lực bảo vệ bản thân nên từ khi còn rất nhỏ, ông nội đã dạy cho mình những tri thức có liên quan đến Ứng Long kết hợp.


Thẩm Kiêm không biết chuyện này, trong tay hắn chỉ có ngày sinh tháng đẻ. Vương Vân Phàm trong lúc vô tình gặp ông nội, báo cho Thẩm Kiêm biết. Thẩm Kiêm nghi ngờ Pháp sư chuyển kiếp có liên quan đến ông nội liền gửi ngày sinh tháng đẻ đó cho ông, bên ngoài làm bộ nhờ coi tướng, bên trong là mồi thử.


Ông nội giả vờ không biết, dựa theo bát tự gửi lại kết quả. Thẩm Kiêm thử mồi bất thành gửi tiếp bát tự thứ hai cho ông. Kể từ đó, không những hắn biết bát tự của Pháp sư chuyển kiếp mà còn biết cả bát tự của Dũng sỹ chuyển kiếp.


Đến đây, Lạc Nghị Sâm liên tiếp lắc đầu: "Không đúng, không đúng. Vương Vân Phàm làm sao có thể xác định ông nội có liên quan đến Pháp sư chuyển kiếp? Khả năng dựa vào tên tuổi và tướng mạo không quá lớn. Vì nếu thế bọn chúng đã biết người mình muốn tìm là ai, không cần tốn nhiều công sức như vậy".


Cho nên, trong giả thiết lớn mật mà cậu đưa ra, có một tình tiết còn chưa sáng tỏ.
Trừ khi trên mặt ông nội có đặc điểm nhận dạng nào đó như là nốt ruồi hoặc vết bớt.


Lạc Nghị Sâm gãi đầu tự nhủ: Trên mặt ông nội rất sạch sẽ, chỉ có mỗi nếp nhăn. Chẳng nhẽ Thẩm Kiêm là dựa vào cấu hình nếp nhăn mà tìm người? Ha ha ha, vậy cũng quá thiên tài rồi!
Kết quả, Lạc Nghị Sâm cả đêm không ngủ, trong đầu đều là ông nội và chữ Kim.


Mặt trời chưa lên đến đỉnh, Công Tôn Cẩm đã dẫn đặc công mặc thường phục mai phục ổn thỏa ở đầu phố ăn vặt.


Thẩm Thiệu mang theo Tiêu Lục Khôn bị bịt kín mắt miệng tới địa điểm tập hợp. Xe anh chậm rãi đi qua xe Công Tôn Cẩm, hai người hạ kính khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Thẩm Thiệu không dừng lại mà lái đến con phố gần đó.


Trong xe, Thẩm Thiệu cởi trói cho Tiêu Lục Khôn. Vừa mở mắt liền thấy khung cảnh quen thuộc, lão có một loại cảm giác làm cho lòng người kích động. Anh đưa cho lão một túi quần áo, nói: "Thay".


Mấy ngày ở dưới hầm ngầm, Tiêu Lục Khôn không có tắm rửa hay thay quần áo, giờ vừa bẩn lại vừa hôi. Dùng bộ dạng này đi gặp Thẩm Hạo chắc chắn khiến hắn hoài nghi nên Thẩm Thiệu mới chuẩn bị cho lão một bộ quần áo thể thao sạch sẽ.


Tiêu Lục Khôn không dám cãi lời, cởi quần áo chuẩn bị thay. Thẩm Thiệu bỗng nhiên gắn lên bụng lão một thứ, dùng băng dính cuốn chặt vài vòng.
"Đây là cái gì?". Tiêu Lục Khôn bất an hỏi.


"Máy kích điện, đề phòng ông có hành vi không thành thật". Thẩm Thiệu móc trong túi ra chiếc điều khiển, lắc lắc trước mặt Tiêu Lục Khôn: "Thứ này mạnh hơn rất nhiều so với cái mà ông dùng với Long Hiểu. Tuy không ch.ết người, nhưng nửa phần đời còn lại có lẽ phải ngồi xe lăn".


Tiêu Lục Khôn nghe vậy bị dọa thất hồn lạc vía. Thẩm Thiệu có chút không kiên nhẫn, nói: "Thay quần áo, đến giờ rồi".
"Tôi, tôi không có tiền". Ý lão là, lần này Thẩm Hạo đến là để lấy năm mươi vạn. Đừng nói năm mươi vạn, hiện tại năm hào lão cũng không có.


Thẩm Thiệu lôi một chiếc túi đặt vào lòng lão. Hiển nhiên, đây là năm mươi vạn tệ của cậu bảy nhà họ Thẩm.


Thay đồ xong, Tiêu Lục Khôn cầm bọc tiền dây dưa không muốn xuống xe. Thẩm Thiệu lạnh lùng liếc: "Bắt được Thẩm Hạo, tôi sẽ giao ông đến chỗ người quen. Người đó sẽ chăm sóc ông. Người nhà ông, tôi cũng sẽ lo liệu cẩn thẩn. Ông không đi, tôi sẽ giao ông cho Nghị Sâm xử lý".


Này chính là ép buộc, không đi không được! Tiêu Lục Khôn khẽ cắn môi, xác nhận lần cuối: "Cậu nhất định không được nuốt lời. Nếu người của Thẩm Hạo muốn tìm gia đình tôi báo thù, cậu phải bảo vệ bọn họ!".


Thẩm Thiệu hít sâu một hơi: "Nếu bọn họ có bất trắc gì, tôi đền ông một mạng".
"Được!". Tiêu Lục Khôn quyết tâm lấy hết dũng khí: "Nếu cậu đã nói vậy, tôi cũng không còn gì luyến tiếc". Dứt lời, sảng khoái mở cửa xuống xe, đi đến phố ăn vặt.


Ở phía xa, Công Tôn Cẩm đang giám sát lão, nói nhỏ vào tai nghe: "Các đơn vị chú ý, con mồi đã thả".


Tiêu Lục Khôn đến nơi hẹn chờ Thẩm Hạo. Đã qua thời gian gặp mặt mà vẫn không thấy bóng dáng ai xuất hiện. Lão đợi đến mức phát lo, lại không dám tùy tiện liên hệ Thẩm Thiệu. Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Số điện thoại không có trong danh bạ.
"Alo?". Tiêu Lục Khôn khẩn trương nghe máy: "Ai vậy?".


"Mấy ngày nay ông ở đâu?". Thẩm Hạo chất vấn bên trong điện thoại: "Không thể liên hệ, cũng không về nhà".


May mà Thẩm Thiệu đã chuẩn bị sẵn cho lão lý do thoái thác, Tiêu Lục Khôn bình ổn tâm lý, ra vẻ lo âu: "Cậu còn hỏi tôi được sao? Đều tại mấy người hại cả! Mấy ngay nay tôi vẫn luôn bị theo dõi, bọn họ còn tìm đến tận cửa. Không trốn đi, chẳng lẽ ở lại chờ ch.ết? Nếu không phải có hẹn với cậu, tôi cũng sẽ không trở về. Cậu mau chóng đến lấy tiền đi, chúng ta sau này đừng gặp lại nữa!".


Bị Tiêu Lục Khôn rống đến nhức tai, khí thế Thẩm Hạo cũng không giảm sút: "Gọi taxi, đi về phía thành bắc".
"Cái gì? Taxi?". Tiêu Lục Khôn bật thốt theo bản năng: "Từ đây đến thành bắc mất bao lâu chứ? Tôi không muốn dây dưa với cậu lâu như vậy".
"Ít nói nhảm, lập tức qua đây!"


Nói xong, Thẩm Hạo trực tiếp cúp điện thoại.
Tiêu Lục Khôn nóng nảy, không biết có nên quay lại tìm Thẩm Thiệu không. Nhưng lão lại lo Thẩm Hạo đang ở gần đây theo dõi. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định không quay lại. Dù sao Thẩm Thiệu đang quan sát lão, gọi taxi, cậu ta cũng sẽ theo kịp.


Trong lúc Tiêu Lục Khôn đang suy tư, cách lão khoảng ba mét có một cậu nhóc. Trong tay cậu nhóc cầm một bó hoa và một chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, trên mặt đầy vẻ hưng phấn, giống như đang chuẩn bị cho bạn gái một niềm vui bất ngờ.
Cậu nhóc kéo khăn quàng cổ lên cao, thấp giọng nói: "Lão muốn gọi taxi".


Rất nhanh, một chiếc taxi chậm rãi đi đến, Tiêu Lục Khôn vẫy tay gọi. Lão nói với người tài xế vạm vỡ chừng ba mươi tuổi: "Thành bắc".
"Ai nha, Thành bắc lớn như vậy, không biết quý khách muốn đến chỗ nào?". Tài xế quay đầu cẩn thận hỏi.


Tiêu Lục Khôn cau mày, khoát tay: "Trước cứ đi về hướng đó đã".
"Được, được, ngài là khách mà, ngài muốn sao cũng được"
Bốn mươi phút sau, xe lái vào phạm vi thành bắc. Thẩm Hạo lại gọi tới: "Đến cổng bảo tàng".
Tiêu Lục Khôn vội vàng nói: "Đến bảo tàng".


Tài xế đáp một tiếng, đánh tay lái.
Rất nhanh đã tới nơi, Tiêu Lục Khôn lại khó xử. Trên người lão chỉ có mỗi năm mươi vạn, không có dư nổi một đồng một cắc, lấy gì mà trả tiền xe? Nhìn thấy thần sắc xấu hổ của lão, tài xế nhe răng hỏi: "Quý khách, chẳng lẽ không mang tiền?".


Tiêu Lục Khôn xấu hổ gật đầu: "Tôi... cái kia... lúc ra ngoài quên mang theo ví. Hay là, cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi vào giải quyết chút việc sẽ ra ngay. Cậu chở tôi về rồi tôi trả tiền một thể".


Tài xế đại ca lẩm bẩm oán giận vài câu, hiển nhiên không quá hài lòng. Nhưng không vậy thì biết làm sao? Anh ta nói: "Được rồi, tôi sẽ chờ ở đây. Nhưng dĩ nhiên phải trả thêm phí chờ đợi".


Tiêu Lục Khôn liên mồm đáp được, vội vàng mở cửa xe. Chân lão còn chưa chạm đất, bỗng nhiên có một người đến chen vào. Người này đội mũ đeo khẩu trang, không ngừng ho khan. Tiêu Lục Khôn cẩn thận quan sát đôi mắt lộ ra bên ngoài, chính là Thẩm Hạo.


Thẩm Hạo lên xe đóng cửa, không thèm để ý Tiêu Lục Khôn, nói với tài xế: "Đến sân bay".
Tài xế có chút tức giận, quay đầu nhìn bọn họ: "Hai người đi cùng nhau sao? Ông lão này còn chưa trả tôi tiền xe tới đây đâu!".


Thẩm Hạo móc trong ví hai tờ một trăm tệ ném cho tài xế: "Mau lái, tôi không muốn trễ chuyến bay".


Người có tiền nói gì cũng đúng, tài xế đại ca lại nở nụ cười. Tiếng động cơ vang lên. Đáng tiếc, chưa đi được hai trăm mét liền ch.ết đứng tại chỗ. Tài xế hung hăng mắng: "Mẹ nó, lại có vấn đề. Hai người đợi tôi một lát, vấn đề nhỏ thôi, một chút là lại bình thường ý mà". Nói xong, tài xế xuống xe mở nắp động cơ ra.


Lúc này Tiêu Lục Khôn mới có cơ hội nói chuyện cùng Thẩm Hạo: "Tôi không thể theo cậu đến sân bay được!".


Không nghĩ tới, Thẩm Hạo cư nhiên móc ra một con dao găm đặt lên thắt lưng lão: "Thật ngại quá, phiền ông đưa tôi một đoạn đường rồi". Dứt lời giật lấy cái túi của lão mở ra, xác định bên trong là tiền liền kéo khóa lại.


Tiêu Lục Khôn giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Hạo, cậu hại tôi chưa đủ thảm sao? Những người đó tại sao lại theo dõi tôi cơ chứ? Còn chẳng phải vì Ứng L...".


Còn chưa dứt lời, dao găm trên thắt lưng lão thiếu chút nữa cắt rách quần áo. Sắc mặt Tiêu Lục Khôn trở nên âm thầm, mà sắc mặt Thẩm Hạo còn âm trầm hơn.


"Tiêu Lục Khôn, ông cho rằng không giết Long Hiểu thì ông có thể sống vô tư sao?". Thẩm Hạo đeo khẩu trang nên giọng nói phát ra ồm ồm: "Vương Vân Phàm ch.ết, Thiên Nga hội sụp đổ. Lạc Nghị Sâm tới tìm ông chỉ là chuyện một sớm một chiều".


"Khốn khiếp!", Tiêu Lục Khôn thấp giọng chửi bới: "Cũng không phải tôi giết Lạc Thì, muốn tìm người báo thù, cũng là tới tìm cậu đó!".


Thẩm Hạo lại cười lạnh vài tiếng: "Không dám gạt ông, cái ch.ết của Lạc Thì không liên quan tới tôi và Vương Vân Phàm. Chúng tôi cùng lắm chỉ là biết trước sự việc sẽ xảy ra, còn người chân chính tham dự là ông mới phải".
"Tôi chỉ làm mấy thẻ hương!"


"Đâu có". Thẩm Hạo cười đến âm hiểm: "Trong phòng làm việc của ông cất giấu một lượng lớn chất nổ, so với thứ tìm được ở trà lâu thì giống nhau như đúc".
Tiêu Lục Khôn mơ hồ: "Cậu nói bậy nói bạ gì vậy?". Thoáng trong giây lát, lão hiểu ra ý hắn: "Cậu! Các người muốn giá họa cho tôi ?!".


Khóe miệng Thẩm Hạo khẽ động, ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lục Khôn: "Cho nên, ông giúp chúng tôi làm nốt chuyện cuối cùng nhé".


Không đợi Tiêu Lục Khôn hiểu được, mũi tiêm đã cắm vào da lão. Thẩm Hạo bơm toàn bộ thuốc trong ống vào người Tiêu Lục Khôn, cầm theo túi tiền, mở cửa xuống xe.


Chính ngay lúc hắn đặt một chân xuống, họng súng đã dừng ở dưới thắt lưng. Thẩm Hạo kinh ngạc không thôi, tài xế đại ca trực tiếp nhét hắn vào ghế phó lái. Lúc này hắn mới chợt nhớ để phản kháng liền bị tài xế hung hăng đấm cho một quyền.


Thực lực cách nhau quá lớn, Thẩm Hạo bị người kia kẹp chặt một chỗ. Cơ hồ cùng lúc ấy, Công Tôn Cẩm dẫn theo đặc công mặc thường phục đuổi tới nơi. Đặc công giả trang thành tài xế nói: "Hắn đã tiêm thứ gì đó vào người con mồi, tôi không kịp ngăn cản". Nói xong, đưa ống tiêm cho Công Tôn Cẩm.


Dỡ ống bơm ra, Công Tôn Cẩm ngửi ngửi mùi, lập tức chỉ sang tiệm thuốc đối diện: "Đi mua một lọ Aspirin". Tiếp đó, khom lưng chui vào xe, ghé đến lỗ tai Tiêu Lục Khôn đang hô hấp khó khăn nói: "Đừng sợ, bọn tôi lập tức đưa ông tới bệnh viện, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng".


Nghe Công Tôn Cẩm nói vậy, Thẩm Hạo đang bị áp chế tức giận há mồm mắng chửi. Đặc công trực tiếp bịt miệng hắn lại, quay đầu hỏi Công Tôn Cẩm: "Người này không thể lộ diện phải không? Tôi đưa các cậu trở về".


Công Tôn Cẩm cho người đưa Tiêu Lục Khôn sang một chiếc xe khác, còn anh và một người nữa áp giải Thẩm Hạo về nhất khoa. Trên đường, Công Tôn Cẩm lục soát xác định trên người Thẩm Hạo không có thiết bị theo dõi hay máy nghe trộm mới an tâm gọi điện thông báo cho Thẩm Thiệu.


Thẩm Thiệu ngồi trong xe khẽ cười, nổ máy nhanh chóng trở về báo tin vui cho Nghị Sâm.
Thẩm Hạo bị ném vào phòng thẩm vấn, Tô Khiết chờ đợi đã lâu nhe mấy chiếc răng nanh trắng nõn cười nham nhở: "Quả nhiên cậu Tư có người chống lưng a".


Bận rộn từ sớm, Công Tôn Cẩm vừa đói vừa khát. Anh cầm cốc nước một hơi uống cạn, xoa xoa miệng: "Cảnh Dương sao rồi?".
"Vừa xuống máy bay, chừng một tiếng nữa sẽ về tới đây"
Anh thở dài, rất là đau lòng Lam Cảnh Dương. Đem kim cương đi mài dao cùn, chẳng khác nào tàn phá vưu vật mà!


Nếu không phải bọn họ cần cạy được miệng Thẩm Hạo trong thời gian sớm nhất, anh sẽ không để Lam Cảnh Dương phải thôi miên hắn moi ra tin tức Thẩm Kiêm. Ngay từ đầu, Công Tôn Cẩm và Tô Khiết đã chẳng có ý định thẩm vấn Thẩm Hạo, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng đề phòng Thẩm Hạo cắn lưỡi tự tử.


Nhìn Thẩm Thạo tức đến mặt đỏ tía tai mà không nói hay làm gì được, Tô Khiết ha hả cười: "Đội trưởng, anh nhìn xem. Nếu hắn có dũng khí cắn lưỡi tự tử thì còn có ngày này sao? Đâu cần phiền phức gọi Cảnh Dương suốt đêm trở về như vậy, cứ giao vào tay tôi, đảm bảo một đêm, chuyện gì cũng khai ra hết".


Liên tục tìm được manh mối mới khiến tâm tình Tô Khiết tốt lên không ít! Cô đến trước mặt Thẩm Hạo, đặt mông ngồi lên bàn, vắt chéo chân: "Ngu ngốc! Cậu nói xem, sao lại chọn ngày tốt thế chứ? Có câu này rất hay: "Không làm, sẽ không ch.ết". Hôm trước là Sử Nghiên Thu, hôm nay lại định nhặt thêm cái mạng Tiêu Lục Khôn. Cậu Tư à, cậu thực sự chán sống rồi sao. Tục ngữ có câu: Tâm lớn bao nhiêu, sân khấu rộng bấy nhiêu, dã tâm của cậu lớn nhường nào vậy? Hở ra một cái là đi hại người. Tiểu Sâm Sâm nhà chúng tôi một tay thôi là có thể giết cậu ngay tức khắc, vậy mà cậu còn dám tính kế người ta? Haizzz, để cậu sống sẽ khiến ông trời rơi lệ mất".


Kỹ năng mồm miệng của Tô Khiết toàn lực khai hỏa, ép Thẩm Hạo tức đến mức muốn hôn mê. Công Tôn Cẩm đứng một bên bất đắc dĩ cười, cũng không ngăn cản. Dù sao, Tô Khiết chính là đang nói thay tiếng lòng bọn họ!
----
Bé Sâm được chiều càng ngày càng khinh bỉ chồng iem rùi đóa nha.






Truyện liên quan