Chương 121

—–
Trên hoàng lịch viết hôm nay là ngày lành, phù hợp cho nghi lễ tế tự, cầu phúc, thăm bạn; kị cưới gả, động thổ, dọn vào nhà mới. Giờ Tỵ là đẹp nhất.


Thời tiết hôm nay rất tốt, bầu trời xanh ngát không mây, ánh nắng rực rỡ chan hòa. Hai bên đường cỏ cây héo rũ quấn quanh lối nhỏ như muốn rúc vào cùng nhau tận hưởng cảm giác ấm áp. Mặt trời lơ lửng trên cao thả rơi ánh sáng đến tận những nơi tăm tối nhất. Trên tường bủa vây những mẩu quảng cáo đã bạc màu hòa cùng ánh nắng lóa lên chói mắt. Trên mặt đất tuyết đọng tan dần, loang lổ lộ ra những ô gạch xanh bị vùi lấp đã lâu.


Giày da đạp lên nền gạch phát ra âm thanh "Bộp, bộp", chậm rãi vang lên không ngừng trong con hẻm dài.


Buổi sáng ngày đông tươi đẹp, Thẩm Trọng Nguyên dừng lại trước một cánh cửa màu đỏ thắm. Cảnh cửa mở ra, phóng mắt có thể thấy được một khoảnh sân nhỏ sạch sẽ, còn có một cánh cửa gỗ màu đỏ khác bên trong.


Thẩm Trọng Nguyên xem lại số nhà, xác định đúng địa chỉ mới bước vào, sau đó đóng cửa lại. Quan sát xung quanh vài lần, ánh mắt bị thu hút bởi chiếc ròng rọc kéo nước. Trên đời này có thứ gì tốt mà ông chưa thấy, không hiểu vì sao, nhìn thấy hai đồ cũ kỹ này, chân lại bước không nổi.


Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn về ông nói: "Là đồ giả. Nếu là đồ thật, ông nội tôi đã không để bên ngoài rồi.
Nghe vậy, Thẩm Trọng Nguyên nhíu mày, không tiếp tục để ý nữa.


available on google playdownload on app store


Lạc Nghị Sâm nghiêng người làm động tác mời. Mặt Thẩm Trọng Nguyên không chút thay đổi bước vào nhà trong.


Bài trí trong phòng cũng không có gì đặc biệt. Rất tầm thường, khắp nơi lộ ra ý nhị của chủ nhà. Đổi dép lê ở bậc cửa, tiến vào phòng khách, ánh mắt Thẩm Trọng Nguyên bị hấp dẫn tiếp bởi một bức thư pháp.
Bức thư pháp vô cùng xinh đẹp — Vượt sóng cưỡi gió.


Trừ nó ra thì mấy thứ đồ dùng trong nhà hay đồ điện đều nhìn không ra. Khắp nơi đều là sách. Trên bàn là sách, trên cửa sổ là sách, trên sô pha là sách, dưới chân tường một chồng sách.


Lạc Nghị Sâm ngượng ngùng gãi đầu: "Đây là mấy việc cần phải xử lý, tôi bận quá nên chưa kịp dọn". Dứt lời, đem đống sách trên sô pha chuyển đi, chừa ra một khoảng trống: "Ngài Thẩm, ngài uống trà được chứ?".


"Hồng trà". Thẩm Trọng Nguyên cũng không thấy ngại, ngồi vững vàng, trong khẩu khí nghe không ra cảm xúc.
Lạc Nghị Sâm vào phòng bếp pha một ấm trà rồi bưng trở lại: "Nhà ông nội tôi chỉ có loại hồng trà cổ thụ này, để ngài phải chờ rồi".


Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng khi thực sự đối mặt với Thẩm Trọng Nguyên, Lạc Nghị Sâm vẫn có chút khẩn trương. Cậu ngồi thẳng tắp trên ghế, hai chân khép lại, đặc biệt quy củ. Đến tư thế uống trà cũng vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn là biết đã được dạy dỗ cẩn thận.


Làn khói nhẹ dịu phả ra từ miệng tích đốt trầm hương hòa cùng mùi vị thanh cổ trong chén trà, chậm rãi tản mát chút hơi ấm lượn lờ như liễu rủ. Thẩm Trọng Nguyên ngửi mùi trà hương, khẽ gật đầu khen: "Trà tốt".
"Khẩu vị ông nội tôi rất kén chọn, trà ông dùng đều là trà ngon".


Nâng ly trà lên, Thẩm Trọng Nguyên hít ngửi hồi lâu mới chậm rãi hớp một ngụm, hiển nhiên rất vừa lòng với tài pha trà của Lạc Nghị Sâm. Trên khuôn mặt nghiêm túc cũng lộ ra một chút ý cười.


Trong lúc Thẩm Trọng Nguyên thưởng trà, Lạc Nghị Sâm mới rỗi rãi cẩn thận đánh giá vị này. Tuy đã ngoài sáu mươi nhưng thân thể vô cùng rắn chắc. Không chỉ quần áo trên người mà mỗi động tác giơ tay, nhấc chân đều toát ra một vẻ ưu nhã quý khí. Lạc Nghị Sâm còn nghĩ: Nếu trở lại hai mươi năm trước, vị này so với Thẩm Thiệu còn muốn hút hồn hơn!


Cho nên mới nói: Người ta kiếm được nhiều vợ như vậy không phải không có lý do. Vừa đẹp trai, vừa có tiền, đầu óc cũng không phải dạng thường. Đấu với một người như vậy, cậu chẳng khác gì trò mèo. Trận này, khó rồi a.


Lạc Nghị Sâm cầm ấm trà rót cho Thẩm Trọng Nguyên ly nữa: "Có một số chuyện, muốn nhờ ngài chỉ giáo".
Thẩm Trọng Nguyên mắt không chớp, đầu không ngẩng, chỉ gật gật.
"Lúc trước, vì sao ngài lại để Thẩm Thiệu tiếp nhận chức vụ chủ tịch?"
"Thích hợp". Thẩm Trọng Nguyên không chút do dự trả lời.


Lạc Nghị Sâm cười cười: "Ngài có nhiều con cái như vậy, tôi tin chắc người ưu tú không chỉ có mình Thẩm Thiệu".
Lời này nói ra phi thường có trình độ khiến Thẩm Trọng Nguyên phải liếc mắt thâm trầm.


"Những đứa khác, rất tốt. Nhưng quan hệ nhiều. Hoặc thân, hoặc hữu, phiền toái cũng nhiều, khó tránh khỏi sẽ có lúc vì tư tình mà hỏng việc. Thẩm Thiệu vừa có năng lực, lại không quan hệ, rất thích hợp"


Nghe đến đó, Lạc Nghị Sâm bỗng nhiên cười. Thẩm Trọng Nguyên mặt không biểu tình nhìn cậu như đang tự hỏi: Cười cái gì?
Lạc Nghị Sâm ngượng ngùng nói: "Tôi phát hiện, Thẩm Thiệu rất giống ngài. Đặc biệt là cách nói chuyện".
"Thẩm Hạo và Thẩm Táp không giống sao?"


Lạc Nghị Sâm không nghĩ tới Thẩm Trọng Nguyên sẽ hỏi như vậy liền ngẩn người, nghĩ nghĩ, sau đó dùng sức lắc đầu. Lần này, đổi thành Thẩm Trọng Nguyên bật cười.
"Thẩm Thiệu, thời gian theo tôi là ngắn nhất"


"Nhưng lại giống ngài nhất". Nói xong, ý cười trên mặt Lạc Nghị Sâm nhạt dần: "Như vậy, khi nghe tin đồn Thẩm Thiệu là người đứng sau vụ nổ trà lâu, ngài nghĩ sao?".
"Có khả năng"


"Nhưng?". Lạc Nghị Sâm lại cười: "Ngài nói "có khả năng" tức là có thể đúng, cũng có thể không đúng, chẳng phải là còn có "Nhưng" ở phía sau sao?".


Thẩm Trọng Nguyên nheo mắt đánh giá Lạc Nghị Sâm, Lạc Nghị Sâm không kiêu ngạo không siểm nịnh mặc ông xem xét. Một già một trẻ giống như đang ngầm phân cao thấp, ai nấy đều không có ý nhượng bộ.
Một lúc lâu sau, Thẩm Trọng Nguyên chậm rãi nói: "Thẩm Thiệu để ý cậu, ưu điểm, thông minh".


Mẹ nó, cái cách nói chuyện còn có thể giống hơn được nữa sao?
Lạc Nghị Sâm vụng trộm cảm khái, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười cùng tôn kính: "Đúng là tôi có hơi thông minh một chút, cho nên, mới trốn được Thẩm Thiệu đến gặp ngài".


Không đợi Lạc Nghị Sâm nói xong, Thẩm Trọng Nguyên đột nhiên hỏi: "Vì sao đến tìm tôi?".
"Không phải mới nói sao, tôi có một vài chuyện muốn nhờ ngài chỉ giáo"
Hiển nhiên, Thẩm Trọng Nguyên không vừa lòng với câu trả lời. Ông buông chén trà, hơi nhíu mày nhìn cậu: "Vì sao đến tìm tôi?".
Nửa hả?


Lạc Nghị Sâm ngẩn người: Này cũng quá giống đi. Nếu là Thẩm Thiệu nhận được câu trả lời không như mong muốn, liền cứ thích lặp đi lặp lại câu hỏi giống vậy cho tới cùng. Phải người nào có tố chất tâm lý yếu, tuyệt đối bị dọa cho đứng không nổi.


Nhưng mà, cậu có trả lời sai chỗ nào đâu? Cậu đúng là tới để hỏi một vài chuyện, không có ý khác a.
Thấy Lạc Nghị Sâm ngốc lăng không lên tiếng, Thẩm Trọng Nguyên thất vọng thở dài: "Cậu tới, là vì nhất khoa, hay vì Thẩm Thiệu?".


Này cũng phân biệt được hả? Lạc Nghị Sâm nghĩ nghĩ, trả lời: "Hai chuyện này, đâu thể tách biệt".
"Tách được". Khẩu khí Thẩm Trọng Nguyên nghiêm túc hẳn lên: "Vì nhất khoa, cậu có thể lừa gạt Thẩm Thiệu?".


Lạc Nghị Sâm muốn biện giải lại không có lời nào để nói. Thẩm Trọng Nguyên nói không sai, nếu đơn thuần là vì tr.a án, cậu không có lý do để lừa gạt Thẩm Thiệu. Lúc ấy hạ quyết tâm muốn một mình gặp Thẩm Trọng Nguyên, trong đầu chỉ nghĩ đến: Không thể để Thẩm Thiệu biết, ít nhất phải làm rõ Thẩm Trọng Nguyên tham dự bao nhiêu phần trong chuyện này rồi mới cho anh ấy biết được.


Nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đến đều là Thẩm Thiệu.
Hiện tại Thẩm Trọng Nguyên muốn cậu đưa câu trả lời thuyết phục, rốt cuộc là cậu vì nhất khoa, hay vì Thẩm Thiệu. Lạc Nghị Sâm thực sự không muốn nói — Khi đó, cái tôi nghĩ đến chỉ có Thẩm Thiệu.


Đây là sự thật. Cho dù Lạc Nghị Sâm có thể gạt được Thẩm Trọng Nguyên, cũng không lừa được chính mình.
Hiệp thứ nhất, thua thật thảm hại.


Tuy rằng chiến bại, Lạc Nghị Sâm cũng không nổi giận! Giương đao cất cao vó ngựa, chuẩn bị đánh tiếp hiệp hai! Đôi chân thon dài cũng không quy củ khép lại mà đĩnh đạc dạng sang hai bên, tay cầm ly nước hốc cạn một hơi.
Đến, xem ai sợ ai!


"Tôi xin nói luôn". Lạc Nghị Sâm bình tĩnh trở lại, thái độ không còn câu nệ như trước nữa, giống như đang tán chuyện phiếm với bạn bè: "Chắc ông cũng biết chuyện giữa chúng tôi. Thẩm Thiệu lừa dối tôi nhưng sau đó đã biết sai mà hối lỗi. Tôi thực sự rất thích anh ấy, dù sao cái âm mưu nhỏ kia cũng chưa đạt được, tôi sẽ không thật hành anh ấy đến ch.ết. Trốn Thẩm Thiệu tìm ông là do lo lắng nhà họ Thẩm có quá nhiều bí mật, khiến Thẩm Thiệu càng lún càng sâu. Đến một lúc nào đó, có muốn kéo ra cũng không được".


Nói hết một hồi, Thẩm Trọng Nguyên cũng không có biểu tình gì, càng không tỏ thái độ. Chỉ đáp qua loa: "Nó là con tôi".


Lạc Nghị Sâm khóc không ra nước mắt. Cái đó còn phải nói sao? Không phải con ông, tôi tìm ông làm gì? Nhưng mấy lời này không thể nói ra khỏi mồm, rất bất kính. Tuy vậy nhưng cái miệng vẫn không bớt được chua ngoa, nói thẳng: "Thẩm Hạo cũng là con ông".
"Tôi đã biết từ ba lăm năm trước"


Câu nói giòn tan khiến Lạc Nghị Sâm hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười. Bọn họ chẳng phải mới nói chuyện chưa đầy hai mươi phút? Như thế nào, càng xem càng giống Thẩm Thiệu vậy? Cách nói chuyện cũng giống, tư duy cũng giống, ngay cả mấy từ ngữ thường dùng cũng mẹ nó giống nhau như đúc!


Nếu đã giống lợi hại như vậy... thì dễ xử lý rồi! Lạc Nghị Sâm nói thẳng: "Mối quan hệ giữa Thẩm Hạo và Thẩm Thiệu chính là một mất một còn. Nếu đã muốn điều tr.a các con ông, tôi nghĩ nhất thiết phải nói chuyện với ông một lần".
Kết quả thì sao? Hai mắt Thẩm Trọng Nguyên sáng lên: "Nói!".


"Có phải ông biết Thẩm Kiêm vẫn chưa ch.ết?"
Nghe vậy, Thẩm Trọng Nguyên trợn tròn mắt, ngay cả mấy nếp nhăn xung quanh cũng dãn ra phẳng lì. Thấy ông ta phản ứng như vậy, trong lòng Lạc Nghi Sâm không khỏi hồ nghi. Chẳng lẽ Thẩm Trọng Nguyên thực sự không biết Thẩm Kiêm còn sống? Là mình đoán lầm rồi sao?


Biểu tình khiếp sợ của Thẩm Trọng Nguyên chỉ hiện lên trong chớp mắt, rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường. Ông chậm rãi cầm lấy chén trà, uống một ngụm lại một ngụm. Thẳng đến khi ly trà thấy đáy mới hỏi Lạc Nghị Sâm: "Xác định rồi sao?".
Thôi xong, lại phải nói lại từ đầu.


Cái gọi là "nói từ đầu" chính là bắt đầu từ Thẩm Hạo. Từ lúc hắn mượn sức Tiêu Lục Khôn như thế nào, ở Thiên Nga hội tổ chức hoạt động kỳ quái ra sao, vân vân... Đương nhiên cả việc Thẩm Hạo giật giây Thẩm Táp đến đầu tư Q thị, mục đích là gì còn chưa điều tr.a ra được.


Chuyện ở Q thị thực sự rất phức tạp. Ban đầu bọn họ đều cho rằng Sử Nghiên Thu là bị Thẩm Hạo lợi dụng, sau này mới biết người lợi dụng hắn thực chất là Thẩm Kiêm. Hơn nữa, Lạc Nghị Sâm còn từng gặp Thẩm Kiêm, tuy rằng cách nhau một con đường nhưng chắc chắn đó không phải giả.


Nói xong chuyện Q thị lại nhắc đến chuyện ở đây. Thẩm Hạo đã bắt tay cùng Tiêu Lục Khôn giết Long Hiểu ra sao, bọn họ lợi dụng Tiêu Lục Khôn bắt Thẩm Hạo thế nào. Cuối cùng, chính miệng Thẩm Hạo thú nhận, Thẩm Kiêm còn sống.


Nói đến khô cả cổ họng, Lạc Nghị Sâm chốt lại một câu: "Chính miệng Thẩm Hạo nhà ông nói, không có khả năng là giả".


Thẩm Trọng Nguyên đã ngồi yên lặng từ nửa giờ trước, nghe Lạc Nghị Sâm nói xong vẫn không nhúc nhích, mí mắt cũng chẳng buồn chớp. Lạc Nghị Sâm có chút hốt hoảng, không phải ông ta ngất luôn rồi chứ?


Ánh mắt Thẩm Trọng Nguyên chất chứa quá nhiều tâm sự, Lạc Nghị Sâm nhìn không ra. Nhưng cậu ít nhiều có thể hiểu được tâm tình của Thẩm Trọng Nguyên lúc này.
Ông thở dài một hơi, trầm giọng hỏi: "Còn nữa không?".
Đương nhiên còn, bây giờ mới bắt đầu a.


"Thẩm Kiêm có thể giăng cái bẫy lớn như vậy, không thể là chuyện một sớm một chiều. Theo như những gì chúng tôi điều tra, anh ta đã lên kế hoạch một loạt sự kiện ít nhất từ khoảng năm 2010 đến 2011. Thẩm Kiêm hành động ngay dưới mí mắt ông, chẳng lẽ ông không phát hiện ra chút gì? Cũng ví như vụ nổ trà lâu, ông đã đi trước truyền thông hai tháng, thuê người điều tr.a Thẩm Thiệu. Vậy ông lấy được tin tức này từ đâu?"


Câu cuối cùng khiến Thẩm Trọng Nguyên đặt ánh nhìn trên mặt Lạc Nghị Sâm: "Vậy nên cậu mới cho rằng tôi biết Thẩm Kiêm chưa ch.ết?".


Lạc Nghị Sâm gật đầu, dứt khoát nói thật: "Tôi giả sử: Nếu ông biết được hành động của Thẩm Kiêm nhưng lại không ngăn cản, cũng không nhắc nhở Thẩm Thiệu, phải chăng, ông và Thẩm Kiêm là đồng lõa?".
Thẩm Trọng Nguyên thoáng chút kinh ngạc: "Cậu khẳng định sao? Lỗ mãng như vậy, không sợ tôi giết cậu?".


Lạc Nghị Sâm phì cười: "Tuy rằng kinh nghiệm của ông phong phú hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi có thể nhận ra, đến giờ ông vẫn chưa nói dối. Nếu ông thực sự là đồng lõa với Thẩm Kiêm, tôi liền trở mặt nói chuyện theo cách khác".


"Nếu là thật thì sao?". Thẩm Trọng Nguyên tựa hồ rất có hứng thú: "Cậu làm cách nào đối mặt với A Thiệu?".
Ui nha! Này là chính thức ra chiêu hả?


Cậu không phúc hậu nhếch miệng cười: "Ông Thẩm, lời tôi nói có thể ông sẽ không thích nghe. Nếu ông và Thẩm Kiêm thực sự là đồng mưu, tôi dĩ nhiên phải bắt ông. Thẩm Thiệu tuyệt đối sẽ không trách, cũng không hận tôi. Hai chúng tôi thế nào thì vẫn thế đó. Không phải Thẩm Thiệu không có tình người, cũng không phải kẻ lòng lang dạ sói. Mà là, trong lòng anh ấy hiểu rõ. Cho dù có là người sinh ra mình chăng nữa, đã làm ra chuyện khiến người người oán thán thì phải trả giá lớn. Tôi không bắt ông, người khác cũng sẽ bắt ông".


Nghe vậy, Thẩm Trọng Nguyên cư nhiên vui vẻ: "Cậu thực sự rất hiểu A Thiệu".
Lạc Nghị Sâm một bộ đặc biệt thuần phác: "Cho nên, ông Thẩm, đừng giấu diếm nữa. Có gì chúng ta cùng nhau bàn bạc".


Lúc này, Thẩm Trọng Nguyên đã hoàn toàn chấp nhận việc Thẩm Kiêm còn sống, cũng không để ý, mang theo một chút ý cười nói với Lạc Nghị Sâm: "Vốn, là muốn cậu lựa chọn. Tướng thật sự, vẫn là A Thiệu".
Cha mẹ ơi, đúng là máu chó mà. Lạc Nghị Sâm thầm nghĩ.


"Cậu rất hợp ý tôi". Thẩm Trọng Nguyên vô cùng thẳng thắn: "Trước kia, người quản được A Thiệu, chỉ có mình tôi".
Có phải ý muốn nói: Hiện tại nhiều hơn một người? Lạc Nghị Sâm hơi mất tự nhiên cào cào trán, không định đáp lại đề tài này.


Kết thúc đề tài về Thẩm Thiệu, không khí lại bắt đầu trở lại âm trầm.


Thẩm Trọng Nguyên lắc lắc đầu hoạt động xương cổ. Lạc Nghị Sâm yên lặng chờ ông mở miệng. Đối với Thẩm Trọng Nguyên, cậu biết, mình cần phải có đủ kiên nhẫn. Chỉ một câu nói sai hay một nước cờ đi nhầm đều có thể dẫn đến kết quả không ai mong đợi.


Lạc Nghị Sâm vô cùng cẩn thận, Thẩm Trọng Nguyên lại thủy chung duy trì thái độ không quá để ý chuyện này. Ông chậm rãi dừng khởi động, cũng không nhìn Lạc Nghị Sâm, buông mắt thở dài một tiếng: "A Kiêm đã hơn bốn mươi tuổi đầu, tôi còn quản nó cái gì? Làm tốt hay xấu, tự nó chịu trách nhiệm. Những chuyện cậu nói, trước đó tôi không biết. Cùng với vụ nổ trà lâu, cuối cùng lại có họng súng nhắm ngay A Thiệu. Đến phiên người khác tr.a sao? Mấy lời đồn đại trên báo lá cải, đáng để tôi lên tiếng? Công kích ai, ai đi giải quyết, cậu hiểu sao?".


Lạc Nghị Sâm gật đầu thấu hiểu, nhưng là: "Kỳ thật, ông rất để ý Thẩm Thiệu".
Thẩm Trọng Nguyên hơi hơi nhíu mày, không lên tiếng.


"Nói cách khác: Đối với Thẩm Kiêm và những người còn lại, ông là dùng cách chăn dê ăn cỏ để giáo dưỡng, nên những việc trước kia anh ta làm, ông cũng không nắm rõ. Vậy sau này thì sao? Thám tử mà ông thuê chắc hẳn đã báo, Thẩm Thiệu không có liên quan tới vụ nổ trà lâu. Hiện tại ông cũng đã biết Thẩm Kiêm còn sống. Chẳng lẽ ông không có điều gì muốn nói?"


Tố chất tâm lý của Thẩm Trọng Nguyên hiển nhiên mạnh mẽ hơn so với Thẩm Thiệu. Lạc Nghị Sâm một phen trong tối ngoài sáng chất vấn cũng không khiến ông mảy may có nửa phần dao động. Cậu cũng không vội, tiếp tục im lặng chờ đợi.


Qua chừng ba đến năm phút, Thẩm Trọng Nguyên lấy ra một tấm ảnh chụp, đặt lên bàn. Lạc Nghị Sâm vừa cầm lên xem liền có chút mơ hồ.


Ảnh chụp ố vàng theo năm tháng. Trong hình là bốn chàng trai cùng hai cô gái. Nhìn tuổi tác trông còn rất trẻ, có lẽ là mới đôi mươi. Lúc này, Thẩm Trọng Nguyên đưa tay chỉ vào người đứng ngoài cùng bên trái: "Tôi. Năm hai đại học".
"Là ảnh thời đại học của ông sao?". Lạc Nghị Sâm hỏi.


Thẩm Trọng Nguyên gật đầu, chỉ tiếp theo thứ tự sang người thứ hai: "Vương Hi Vân, Lộ Đàm Phong, Chu Mỹ Hân, Đỗ Phàm...". Cuối cùng, ngón tay dừng ở chàng trai ngoài cùng bên phải: "Thầy giáo, Thì Phương".
Lạc Nghị Sâm theo bản năng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Trọng Nguyên.


Ánh mắt Thẩm Trọng Nguyên dần nhu hòa, giống như đang nhớ lại chuyện năm xưa, trầm giọng nói: "Sau khi tốt nghiệp, mỗi người một nơi. Thầy giáo đổi tên thành "Lạc Thì" ".


Nửa câu cuối như một cây chùy nện thẳng vào lòng Lạc Nghị Sâm! Cậu nắm chặt lấy bức ảnh, nhìn thật kỹ. Thầy giáo "Thì Phương" trong miệng Thẩm Trọng Nguyên đích xác có vài phần giống ông nội. Thế nhưng, tuổi đời còn rất trẻ!


Không đợi Lạc Nghị Sâm đưa ra nghi vấn, Thẩm Trọng Nguyên đã thản nhiên đáp: "Ngay cả trước lúc qua đời, ông ấy cũng không giống một người tám mươi tuổi".


"Tôi không hiểu". Lạc Nghị Sâm lâm vào hồ đồ: "Ông và ông nội tôi đã sớm quen biết... Không phải, cái tôi muốn nói không phải ý này. Chẳng phải sau khi ông tốt nghiệp, ông nội tôi mới đổi tên sao? Làm sao ông biết?". Nói xong lại cảm thấy không đúng: "Sao lại loạn như vậy? Cái kia, tại sao ông nội tôi lại dùng tên giả đi làm thầy giáo?".


Thẩm Trọng Nguyên nhìn ra được, Lạc Nghị Sâm đang vì chuyện này mà mất đi lãnh tĩnh.
"Ông nội cậu, đã ảnh hưởng tới tôi rất nhiều". Lúc Thẩm Trọng Nguyên nói, ánh mắt dần dần phiêu xa.


Năm đó, cái tên "Thì Phương" ở trường đại học giống như không tồn tại. Mỗi khi có ai nhắc tới, người bên ngoài đều phải nghĩ hết một hồi mới nhớ ra. Đối với Thẩm Trọng Nguyên, mặc dù "Thì Phương" là giáo viên dạy ông năm nhất, nhưng ngay cả họ tên đầy đủ của thầy, ông cũng nhớ không nổi.


Nhập học chưa được vài ngày, Thẩm Trọng Nguyên cũng bắt đầu công việc kinh doanh. Đó là năm của những kẻ lớn mật, kẻ nào kinh doanh kẻ đó hốt bội tiền. Thẩm Trọng Nguyên một bên vừa lên lớp, một bên vừa làm ăn, ngày qua ngày cũng gọi là thư thái. Nhưng việc ông lợi dụng thời gian sau khi học xong để kinh doanh vẫn bị nhà trường biết được. Hơn bốn mươi năm trước, một sinh viên vừa đi học vừa kinh doanh là một khái niệm thế nào? Dù sao nhà trường cũng cho rằng đây là một hành vi cần phải xử lý nghiêm khắc. Thẩm Trọng Nguyên bị lệnh cưỡng chế tạm nghỉ học, ở nhà chờ kết quả xử lý.


Từ xưa ông vốn đã cứng đầu, một khi quyết định chuyện gì thì sẽ không từ bỏ. Thẩm Trọng Nguyên ở nhà tính toán kỹ lưỡng, đại học có thể bỏ, nhưng kinh doanh nhất định phải làm. Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Trọng Nguyên không đợi quyết định của nhà trường, tự mình viết đơn xin thôi học.


Nếu dùng ngôn ngữ hiện tại mà nói, chính là: Ông đây không rảnh chơi với mấy người.


Ngay thời điểm Thẩm Trọng Nguyên chuẩn bị trình đơn thôi học, Thì Phương bỗng nhiên đến nhà hỏi thăm. Ngay cả tên họ người này ông cũng không nhớ hết, càng không biết cái người thường thường thích sống ẩn dật này vì sao lại đến.


Ký ức miên man trôi về mùa hè năm đó. Trong căn phòng oi bức, quạt điện hô hô thổi, thổi cỡ nào cũng không tan nổi cái nóng như đổ lửa. Tiếng đập cửa vang lên, Thẩm Trọng Nguyên lạnh lùng liếc mắt nhìn, cố tình phớt lờ. Chợt nghe bên ngoài có tiếng mỉm cười: "Bạn học Thẩm Trọng Nguyên, tôi biết cậu đang ở nhà. Mở cửa đi, tôi mang cho cậu món đá bào này. Là vị bơ đó".


Thẩm Trọng Nguyên thầm nghĩ: Vừa hay có người ở trường học tới có thể giúp cậu mang đơn thôi học về, đỡ mất công đi lại. Vì thế mới từ trong phòng ra mở cửa.


Nhìn thấy người đến là giáo viên dạy mình, Thẩm Trọng Nguyên cũng không có thái độ gì tốt, vẫn cái bộ mặt lạnh tanh. Thì Phương giơ túi nilon trong tay lên lắc lắc: "Tôi mua ở quán gần cổng trường đấy. Rất ngon".
Thẩm Trọng Nguyên liếc mắt nhìn gói to, âm thanh lạnh lùng: "Tan hết rồi".


Thì Phương cười: "Hương vị sẽ không thay đổi".
Cảnh tượng ấy trong trí nhớ của Thẩm Trọng Nguyên giống như một tia sáng nhẹ nhàng.


Chàng trai gầy yếu đứng dưới hiên nhà. Mái tóc đen nhánh có vài chỏm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, dính lên trán. Có lẽ là bởi thời tiết quá nóng, gương mặt trắng nõn đỏ bừng bừng, đôi mắt cười đến cong cong hình trăng khuyết, khóe miệng nhếch lên lộ ra mấy chiếc răng nanh. Con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy ý cười, phảng phất như ngấm thật sâu vào lòng người khác. Đôi tay thon dài lộ rõ các khớp giơ túi đá bào đã tan thành nước mỉm cười rạng rỡ: Hương vị sẽ không thay đổi.


Một khắc nhìn thấy nụ cười ấy, đã để lại trong lòng Thẩm Trọng Nguyên dấu ấn khó quên.
-----——-
Sao càng đọc càng thấy ba Thẩm với ông nội bé Sâm có gian tình thế nhở v( "." )






Truyện liên quan