Chương 124

Lạc Nghị Sâm nhún vai, bình tĩnh nói: "Tâm tư Thần tướng, anh đừng đoán".
Tuy chỉ là câu nói đùa nhưng cũng có vẻ đúng. Vì sao Ứng Long không ra mặt, đừng nói hai người họ, ngay cả Lạc Thì cũng đưa ra câu hỏi tương tự. Hơn nữa còn hơi phân tích thêm.


Theo như Lạc Thì phỏng đoán, mấu chốt có lẽ nằm ở tế phẩm thay thế. Hẳn điều này đã chọc giận Ứng Long. Trong cơn giận dữ, Ứng Long quyết định từ bỏ bộ tộc.
Đối với suy đoán của Lạc Thì, Thẩm Thiệu và Lạc Nghị Sâm xem như một loại khả năng có thể xảy ra, tạm thời đặt sang một bên.


Kế tiếp, câu chuyện kể đến Quái vật ở trong bộ tộc tàn sát bừa bãi, Pháp sư vì bảo vệ tộc nhân, không thể không ra ngoài tìm cứu binh.


Bộ tộc của Ứng Long sinh sống trong các hang động, có thể nói hoàn toàn cách trở với thế giới bên ngoài. Pháp sư lo lắng khi mình rời đi, Quái vật sẽ càng không kiêng nể liền để Dũng sỹ ở lại cố thủ.


Dựa theo phong tục và niên đại của câu chuyện, thời điểm Pháp sư rời núi hẳn là lúc Ứng quốc đang trong thời kỳ hưng thịnh nhất. Mà muốn chiến đấu với Quái vật phải cần rất nhiều binh lính, Lạc Thì cơ hồ xác định được, cứu binh mà Pháp sư tìm tới chính là Ứng quốc.


Quả nhiên không sai, Pháp sư đã dẫn được cứu binh trở về. Nhưng đoạn tiếp theo lại là một tình tiết vô cùng bi thương.


available on google playdownload on app store


Khi về đến nơi, Pháp sư phát hiện người trong bộ tộc gần như đã hóa điên. Bọn họ không những không chiến đấu với Quái vật, mà còn tấn công cả người cùng tộc. Sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng, Pháp sư muốn tìm Dũng sỹ hỏi rõ ngọn ngành nhưng lại không thấy người đâu.


Bên trong bút ký không nói rõ Dũng sỹ còn sống hay đã ch.ết. Chỉ nói, người, đột nhiên biến mất.


Hỗn chiến kéo dài ròng rã mấy ngày, đôi bên thương vong thảm hại, Quái vật thì vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi. Hết cách, Pháp sư đành bất đắc dĩ xông vào Thần Điện, dùng chính máu thịt của mình để bình ổn Ứng Long.


Đọc đến đoạn này, Thẩm Thiệu lại khó hiểu hỏi: "Không phải lúc trước nói Ứng Long không có động tĩnh gì sao? Là do không biết hay đang say ngủ? Sao lại dùng từ "Bình ổn"? Nghĩ không thông".


Lạc Nghị Sâm chậc lưỡi: "Có lẽ ông nội cũng là nhìn đến đoạn này mới cho rằng Ứng Long tức giận, bỏ mặc sinh tử của bọn họ".


"Nghị Sâm, hình như chúng ta đã xem nhẹ một chuyện". Thẩm Thiệu từ sau sô pha đi tới: "Nội dung trong sổ là ông nội em thu thập từ nơi khác, hay tự bản thân ông biết. Nếu là vế trước, vậy ông nội chỉ đơn giản là ghi chép lại những mẩu chuyện để phân tích. Còn nếu là vế sau, ông nội làm cách nào biết được?".


Đối mặt với câu hỏi sắc bén của Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm á khẩu không nói nên lời.
"Trước mắt cứ tạm gác sang một bên, xem tiếp rồi tính"


Thời điểm phiên dịch khá vội vàng nên chưa phân tích sâu. Lúc này mới có thời gian dồn hết tinh lực để nghiên cứu, không nên để một nghi vấn vướng chân mà dừng lại cả quá trình.


Thẩm Thiệu cũng không muốn dành cả buổi tối chỉ để phân tích một vấn đề. Vì thế, hai người tiếp tục lật giở sang trang mới.


Chữ Kim không thể miêu tả sự việc nhuần nhuyễn như chữ hiện đại, Lạc Nghị Sâm chỉ có thể đại khái nắm được: Sau khi Pháp sư hiến tế thân mình Ứng Long mới chịu ra mặt, kết hợp với mượn sức binh tướng Ứng quốc đem Quái vật nhốt lại.


Lạc Nghị Sâm mở miệng: "Theo cách nói của người hiện đại, Quái vật hẳn là bị phong ấn. Hơn nữa, là phong ấn vào một hòn đá".
Miêu tả hòn đá nghe rất quen thuộc. Hồi học cấp hai, Lạc Nghị Sâm đã từng xem qua quyển sách nói về nó.


"Nghĩ lại thì, lúc tôi còn nhỏ, cứ cách một khoảng thời gian ông nội lại bắt tôi đọc mấy thứ cổ quái. Thông tin về viên đá này, tôi nhớ tương đối rõ ràng"


Hiểu biết của Lạc Nghị Sâm so với bạn bè cùng trang lứa không khác là bao, cùng lắm là cậu có xem hơn chúng mấy cuốn sách bình thường chả ai động đến. Vừa tối nghĩa lại khó hiểu. Lạc Nghị Sâm không thích đọc, thậm chí còn có chút bài xích. Có vài lần cậu hỏi ông nội, tại sao ông nội thích đọc mấy cuốn sách này? Ông nội chỉ cười trêu ghẹo đây là ông nội muốn gia tăng kiến thức.


Rõ ràng là một lão nhân nghiên cứu Chu Dịch, còn nói cái gì mà gia tăng kiến thức? Nhìn mấy cuốn sách ông nội bắt mình đọc, toàn là những chuyện quỷ thần quái gở, này với gia tăng kiến thức có điểm quan hệ nào sao?


Nhớ không nhầm thì lần đầu tiên cậu ném sổ viết tay vào sọt rác trước mặt ông nội là năm mười bốn, mười lăm tuổi. Sau đó gom hết tất cả tiền tiêu vặt lang thang chơi bời với bạn bè cả ngày.


Về đến nhà đã là hơn tám giờ tối. Ông nội đem đồ ăn nóng hổi đặt trước mặt cậu, gì cũng chưa nói liền xoay người đi lau tiếp cuốn sổ nhặt từ sọt rác. Mãi cho đến nửa đêm Lạc Nghị Sâm rời giường vẫn còn trông thấy ông nội ngồi trong thư phòng dùng miếng bông cẩn thận lau từng chút một.


Ông nội nói, sổ viết tay không giống như sách in, có thể xuất bản mấy ngàn, mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn bản. Nó là thứ mà tổ tiên ta đã tự tay lưu lại từng nét từng nét bút. Tiểu Nghị Sâm có thể không thích nó, nhưng cần hiểu cách tôn trọng nó.


Kể từ đó, ông nội không còn miễn cưỡng cậu đọc những thứ cậu không thích nữa. Đoạn hồi ức này rất nhanh lắng đọng trong tâm trí Lạc Nghị Sâm. Năm tháng thấm thoát trôi, Lạc Nghị Sâm phát hiện mình ngày càng thích đứng trong thư phòng ông nội, khi bàn tay lại chạm vào cuốn sổ ghi chép, trong đầu hiện ra bóng dáng ông nội cẩn thận ngồi dưới bóng đèn khuya.


"Cuốn sổ ghi chép mà tôi ném vào sọt rác có ghi lại một vài tin tức liên quan đến hòn đá. Nghe nói nó được tìm thấy sâu dưới lòng đất trên một ngọn núi, hết sức lợi hại!".
Nghe vậy, Thẩm Thiệu nhịn không được cười ra tiếng: "Tìm thấy ở đâu?".


"Không ghi cụ thể". Lạc Nghị Sâm bĩu môi: "Chỉ nói loại đá này vô cùng đặc biệt, không giống bất cứ loại đá thông thường nào. Nghĩa trên mặt chữ thì là được tạo ra từ tinh hoa đất trời. Còn xem miêu tả thì chẳng qua nhìn giống như một khối ngọc".
"Liệu có phải Ứng Long kết hợp?". Thẩm Thiệu thử hỏi.


Lạc Nghị Sâm gật đầu: "Tám phần là vậy".


Từ vụ án mạng đầu tiên tới giờ, mấy lần Quái vật xuất hiện đều có liên quan đến kết hợp. Hơn nữa, trong bút ký của ông nội cũng nhắc tới: Sau khi Quái vật bị phong ấn, Pháp sư ch.ết, Dũng sỹ mất tích. Cứu binh đến trợ giúp đã đem những người còn sống sót trong bộ tộc trở về Ứng quốc. Khối đá phong ấn Quái vật qua bàn tay chế tác gia công được điêu khắc thành hình ban cho vị Tướng lĩnh dẫn đầu quân cứu viện.


Đến đây, câu chuyện về Ứng quốc và Ứng Long kết hợp bị chặt đứt.
Đoạn tiếp theo đã nhảy sang triều Đường. Lạc Nghị Sâm nói: "Còn nhớ tờ giấy Vương Bình Cửu đưa cho anh không? Mấy chữ trên đó là từ triều Đường. Điểm này hoàn toàn trùng khớp với bút ký mà ông nội để lại".


Khối ngọc điêu khắc sau khi ban cho Tướng quân Ứng quốc không còn nhắc đến, không biết làm cách nào xuất hiện dưới triều Đường gây ầm ĩ một phen. Ông nội ghi rằng có một vị cao nhân đã phong ấn khối ngọc thêm một lần nữa.


Lạc Nghị Sâm chỉ nguyên văn chữ Kim và đoạn mình dịch nói với Thẩm Thiệu: "Theo lời kể của ông nội, cao nhân đời Đường đã trực tiếp gia cố thêm một tầng phong ấn trên miếng ngọc. Tôi nghĩ, đó chính là vật chất màu đen bao quanh Ứng Long kết hợp mà chúng ta tìm thấy. Vậy nên kết hợp và thiết bị khống chế mới không cùng niên đại".


Thẩm Thiệu gật đầu: "Đã có đến hai tầng phong ấn, tại sao Quái vật vẫn thoát ra ngoài?".


"Thời gian là một trong số những nguyên nhân. Kể cả bảo hiểm đắt tiền nhất cũng có thời hạn, giống như hạn sử dụng của một món đồ, hết thời hạn, hai tầng phong ấn đều mất đi hiệu lực. Còn một nguyên nhân khác, Thẩm Kiêm. Anh xem mặt sau đi"


Chuyện thời Đường, ông nội miêu tả rất ít về khối ngọc, càng không nhắc đến vị cao nhân đã gia cố thêm một tầng phong ấn. Tuy nhiên, lại nhắc đến Dũng sỹ. Cũng chính là Dũng sỹ năm đó không rõ sinh tử ở bộ lạc, người đã mất tích.


Đọc đến đây, Lạc Nghị Sâm cào đầu nửa ngày mới nói: "Theo ý ông nội, hình như là: Pháp sư và Dũng sĩ đời đầu được Ứng Long tuyển chọn đã truyền lại huyết mạch cho các thế hệ sau. Đoạn này anh nghĩ sao?".
"Cha truyền con nối". Nói xong, Thẩm Thiệu nhướn mày: "Hai nhà đều lưu lại huyết mạch?".


"Phải". Lạc Nghị Sâm giở trang số 27 đưa cho Thẩm Thiệu: "Hậu duệ của Dũng sỹ đã xuất hiện tìm đến khối ngọc. Không rõ vì nguyên nhân gì mà thả Quái vật ra. Vị cao nhân kia có lẽ cũng không phải cao nhân bình thường"
Thẩm Thiệu bị Lạc Nghị Sâm chọc cười, sờ sờ cổ cậu: "Cao nhân cũng phân thứ bậc?".


"Ý của tôi là, vị cao nhân đó rất có khả năng là con cháu của Pháp sư đầu tiên". Dứt lời, lắc lắc đầu để lộ ra góc độ tốt nhất cho Thẩm Thiệu mát xa. Có lẽ đã quen với mấy hành động ám muội cùng Thẩm Thiệu, Lạc Nghị Sâm cũng không cảm thấy có gì không đúng. Huống hồ, hiện tại tâm tư cậu đều đặt trên bút ký.


Thẩm Thiệu rèn sắt khi còn nóng, nhẹ giọng nói: "Lại đây tranh thủ nằm một lát".
Lạc Nghị Sâm đầy đầu suy nghĩ theo lực kéo của Thẩm Thiệu nhẹ nhàng nằm lên đùi anh. Thẩm Thiệu cầm cái đệm kê thêm cho cậu, hai người làm như không có chuyện gì tiếp tục thảo luận.


Nếu phân tích của Lạc Nghị Sâm là đúng thì Pháp sư và Dũng sỹ đều để lại con cháu nối dõi, đối với phong ấn Ứng Long kết hợp không phải chuyện gì tốt. Không tính mục đích của con cháu Dũng sỹ là gì, nhưng đem thả Quái vật ra là sự thật.


Bút ký còn viết, kết hợp lưu lạc đến tay một thương nhân, từ đó thương phất lên như diều gặp gió, mặc kệ kinh doanh thứ gì cũng kiếm được bộn tiền. Thế nhưng, thương nhân sau đó một nhà ch.ết thảm, kết hợp chẳng biết trôi dạt phương nào. Ông nội cũng không miêu tả sự việc xảy ra với gia đình thương nhân, trực tiếp chuyển cảnh đến vị cao nhân vì muốn phong ấn Quái vật mà lần nữa trở lại Thần Điện. Cao nhân lo lắng có người tìm thấy kết hợp, thả Quái Vật ra nên đã khắc xuống mặt đất ở Thần Điện hai hàng chữ.


Khe sông Lạc uốn lượn chẳng thể chảy về Nam,
Một tiếng vang chặn dòng nước xiết.
(cám ơn fb bạn Lê Phương Quỳnh đã giúp mình giải nghĩa 2 câu thơ trên)
Sau khi bị phong ấn lần thứ hai, kết hợp được chôn dưới Thần Điện. Thần Điện sụp đổ, có thể nói là vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.


Như vậy, vấn đề lại tới nữa.
Hai hàng chữ khắc dưới Thần Điện rốt cuộc có ý nghĩa gì, Lạc Nghị Sâm và Thẩm Thiệu đều không thể lý giải.
Những chuyện trong cuốn sổ, Lạc Thì làm sao biết được, hai người càng không rõ.


Sau khi giải được nội dung bên trong, Thẩm Kiêm đã hành động ra sao, có những suy nghĩ như thế nào, bọn họ cũng không hay biết.


Cuối cùng, Lạc Nghị Sâm tổng kết lại: "Trong bút ký có ghi, sau khi thương nhân có được kết hợp việc kinh doanh tốt lên không ngừng. Có lẽ mục đích ban đầu của Thẩm Kiêm chỉ đơn giản là vì sự nghiệp. Thế nhưng sau đó, rất có khả năng anh ta phát hiện ra chuyện gì khác nên mới trừ khử ông nội tôi và những người đọc hiểu chữ Kim Kính".


Tay Thẩm Thiệu không biết từ lúc nào sờ sờ lên trán Lạc Nghị Sâm, cố ý vô tình xoa xoa thành vòng tròn, ngưng thần nói: "Em giải thích sao về việc Thẩm Kiêm tìm thấy ông nội".


"Này không khó. Cha anh đã nói với Thẩm Kiêm ông nội tôi là thầy giáo ông ấy, chỉ cần điều tr.a một chút sẽ ra. Có điều, manh mối dẫn đến Thì Phương liền đứt đoạn"


Thẩm Kiêm làm cách nào xác định được Thì Phương là Lạc Thì, người biết quá trình trừ anh ta chỉ có Vương Vân Phàm. Đáng tiếc, Vương Vân Phàm đã ch.ết. Mà ngẫm cho kỹ, chỉ sợ đây chính là kế hoạch của Thẩm Kiêm.


Nếu Thẩm Kiêm biết được kết hợp là nhờ cuốn sổ của ông nội, vậy có nghĩa anh ta từng tới Thần Điện.


"Tấm bản đồ Công Tôn trộm được của Thiên Nga hội khả năng cao là Thẩm Kiêm sau khi dùng xong đặt ở đó. Nói cách khác, người trộm tấm bản đồ hẳn biết vài chuyện của hắn. Vậy còn bản đồ trong tay Ngô Đại Hoa thì sao? Vương Đức từng nói nhìn thấy Ngô Đại Hoa giữ nó, hắn không có lý do để nói dối. Chẳng lẽ, bản đồ có hai bản?"


Nghe Lạc Nghị Sâm lải nhải một hồi, Thẩm Thiệu cảm thấy, người này cả đêm không ngủ nên đầu óc lú lẫn đến nơi rồi. Anh nhắc nhở: "Đừng quên, kết hợp biến mất là tại bảo tàng Q thị".


"Mẹ nó!". Lạc Nghị Sâm kinh hô một tiếng, bật dậy như lò xo: "Sao tôi lại quên mất chuyện này? Đúng vậy, kết hợp ban đầu là từ tay ông nội giao cho ông Trần, sau đó mới đưa đến viện bảo tàng".


Tầng hầm không có cửa sổ, dĩ nhiên không thấy ánh sáng mặt trời. Liếc mắt nhìn đồng hồ, thế mà đã sáu giờ sáng. Thẩm Thiệu xoa đầu Lạc Nghị Sâm nói: "Em mệt quá rồi, nghỉ ngơi đi".
Lạc Nghị Sâm chà xát mặt rất muốn nói, tôi vẫn còn trẻ.


Cho dù là mới hai mấy tuổi đầu nhưng liên tục vài ngày không ngủ an ổn, thân thể mệt mỏi cũng là lẽ đương nhiên. Lạc Nghị Sâm sờ bụng lẩm bẩm: "Đói quá, ăn xong rồi ngủ. Tôi đi làm vài món".
"Để tôi làm, nghỉ ngơi đi"
Cậu trợn tròn mắt, ngốc lăng nhìn chằm chằm Thẩm Thiệu: "Anh làm gì cơ?".


Thẩm Thiệu đứng dậy, như thường nói: "Làm đồ ăn".
"Anh?! Làm đồ ăn?". Muốn dọa ch.ết người hả?!
Thẩm Thiệu cười khổ: "Tôi từ nhỏ đã một mình xuất ngoại, thường xuyên tự làm cơm. Sẽ xong nhanh thôi". Dứt lời, lại xoa xoa đầu cậu.
Vì thế, Lạc Nghị Sâm cả người đều thấy không ổn.


Chuyện Thẩm Thiệu biết làm cơm là một đả kích rất lớn với cậu. Trong khái niệm của Lạc Nghị Sâm, Thẩm thất thiếu gia chính là kiểu mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân. Đừng nói nấu cơm, ngay cả việc tự mình đi mua đồ ăn cũng là điều hết sức xa vời. Vậy mà người này lại nói, mấy năm trước sống một mình ở nước ngoài, thường xuyên tự làm cơm. Đây là cái khái niệm mẹ gì?! Cậu bảy, cậu đừng có dọa tôi a!


Thế nên, Lạc Nghị Sâm quyết định xuống phòng bếp xem thử, rốt cuộc là mình có phải nghe nhầm hay không. Kết quả, đập vào mắt chính là cảnh Thẩm Thiệu xắn áo cầm dao, xử lý nguyên liệu nấu ăn thoăn thoắt.
Này mẹ nó không khoa học! Phi thường không có logic! Dứt khoát là mình nằm mơ!


Thẩm Thiệu quay đầu thấy Lạc Nghị Sâm, ngược lại lạnh giọng: "Không chịu nghỉ ngơi?".
"Tôi, tôi đến xem thử". Lạc Nghị Sâm vừa nói vừa bước vào: "Anh đang làm món gì vậy?".
"Sandwich, salad, khoai tây nghiền". Đặc biệt phong phú mà còn nhiều dinh dưỡng. Thẩm Thiệu liếc mắt nhìn Lạc Nghị Sâm: "Tôi sẽ không nấu cơm Trung".


Phù, rốt cuộc cũng hợp lý!
Cái gì mà sẽ không nấu cơm Trung, nghe đến vô cùng dễ chịu. Lạc Nghị Sâm thản nhiên tiếp nhận chuyện Thẩm Thiệu có thể nấu được món Tây, liền cười hỏi: "Mấy năm đều tự mình nấu?".
"Ba năm"
"Còn biết nấu món gì khác?"


Thẩm Thiệu hơi hơi ngẩng đầu, cẩn thận suy nghĩ: "Salad, sandwich, khoai tây nghiền".
Lạc Nghị Sâm 囧 囧: "Anh ăn như vậy ba năm?".
"Còn có đồ ăn nhanh". Tâm tình Thẩm Thiệu vô cùng tốt, kể lại vài chuyện năm đó: "Lúc học đại học, vừa tự nấu ăn vừa ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng sẽ gọi đồ ăn ngoài".


Lạc Nghị Sâm đối với hương vị của bữa sáng tỏ vẻ hoài nghi. Thẩm Thiệu nói: "Không khó ăn".
"Người khác thấy thế nào?". Lạc Nghị Sâm thực sự để ý vấn đề này, ăn không ngon nuốt thế nào được? Cho dù có là Thẩm Thiệu tự mình xuống bếp, hương vị cũng phải đảm bảo mới được nha.


Anh tự nhiên đáp: "Không có người khác. Làm cho em, lần đầu tiên".
Lần đầu Thẩm Thiệu làm cơm cho người khác, là Lạc Nghị Sâm. Trước đây bất kể ai cũng chưa từng được nếm qua. Mặc kệ ngon hay không ngon, biết được sự thực này, Lạc Nghị Sâm cảm thấy thật khó nuốt trôi.


Ai từng được nếm qua đồ ăn Thẩm thất thiếu gia tự mình làm chứ? Cho dù Thẩm Thiệu không nói, Lạc Nghị Sâm cũng hiểu.


Trong lòng không rõ là cái tư vị gì, có chút ngọt, có chút chua, lại có chút không được tự nhiên. Cậu nghĩ không ra, sau khi Thẩm Thiệu tỏ tình, hành động lớn nhỏ đều làm không thiếu. Đây là toàn lực tấn công sao?


"Thẩm Thiệu...". Lạc Nghị Sâm do dự mở miệng: "Anh đâu nhất thiết phải làm vậy? Giao hết tài sản cho tôi, nấu cơm cho tôi, giúp tôi tr.a án. Đây không phải phong cách của anh. Chẳng phải anh đã nói rồi sao, đợi án tử kết thúc mới tính chuyện hai ta".


Đem rau củ xắt miếng bỏ vào trong bát, Thẩm Thiệu không nóng không vội xoay người đối mặt với Lạc Nghị Sâm: "Hiện tại không làm, chờ em chạy theo người khác mới làm sao?".
Lạc Nghị Sâm nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu.


Ánh mắt Thẩm Thiệu ôn nhu vô cùng, không dấu vết bước gần tới Lạc Nghị Sâm. Cúi đầu, cẩn thận chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Nghị Sâm, em là tốt nhất. Tôi sợ, em sẽ bị người khác cướp đi".
"Anh sợ?". Lạc Nghị Sâm lại một lần nữa hoài nghi chính mình ảo thính: "Anh cũng sẽ sợ?".


"Đương nhiên sợ. Em tốt như vậy...". Trên đời này đâu phải mình tôi mới bị em mê hoặc. Thả em ra, để em một mình ở phía chân trời tỏa sáng. Trời đất rộng lớn bao la, em sẽ bị kẻ nào trông thấy, sẽ bị ai đó muốn tới gần. Vậy tôi phải làm sao? Đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn em, nhìn em cùng người khác nguyện làm chim liền cành? Tôi làm không được. Tôi không thể bốc đồng như trước chiếm lấy em, chỉ có thể tận lực níu kéo em ở lại. Vì yêu thì tốt, vì tiền cũng được, chỉ cần em đồng ý, tôi bằng lòng trả giá tất cả.


Đáy lòng ngàn vạn suy nghĩ cuối cùng vẫn ở dưới đáy lòng, Thẩm Thiệu không cách nào diễn đạt được bằng lời. Rõ ràng cả một bụng muốn nói, há miệng, lại không biết bắt đầu từ đâu. Anh chưa từng yêu ai sâu đậm như vậy, sâu đến nỗi chính bản thân cũng không thể thoát ra được.


Thẩm Thiệu trước mặt tuy xa lạ, nhưng lại khiến Lạc Nghị Sâm cảm thấy ấm áp. Ánh mắt thường ngày không một gợn sóng giờ phút này khiến cậu phải cân nhắc. Có lẽ đã quá mức thân tình, Thẩm Thiệu bỏ đi một thân bá đạo gai góc, ôn nhu để người khác chìm sâu trong đó.


Vòi nước nhỏ giọt tí tách, tí tách hòa cùng nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong phòng bếp im lặng vang lên phá lệ rõ ràng. Ngón tay Thẩm Thiệu trượt trên mu bàn tay Lạc Nghị Sâm, quấn quýt như xúc giác của những con ốc sên từ từ đi lên không chịu rời bỏ.


Bàn tay ấm áp mang theo hương thơm nhẹ dịu cuối cùng vuốt ve bên má Lạc Nghị Sâm. Nóng rực, khơi lên một mạt màu hồng xinh đẹp. Ánh mắt như bị dính chặt bởi đối phương, chỉ có thể tìm thấy tương lai chính mình trong đôi mắt ấy.


Gần hơn nữa, mười ngón tay còn lại đan vào nhau dây dưa. Hô hấp phập phồng, chớp mắt bị nuốt xuống. Môi chạm môi, rung động quen thuộc mà xa lạ, cơ thể nóng ran như muốn bùng cháy.






Truyện liên quan