Chương 14: Ngọn lửa trở lại
Đó là Haki Bá Vương!? Tôi kinh người
- Thằng nhóc đó khá lắm!
Luffy đơ người, cậu vẫn chưa hiểu cái quái gì mới xảy ra, chỉ biết hiện tại quanh cậu đám hải quân đều đồng loạt gục ngã.
- Fu fu fu, ngươi quả thật rất thú vị-
Kizaru từ đâu bay tới rất nhanh. Ông nhanh chóng giáng một cú. Luffy thì vẫn dậm chân tại chỗ, mắt mở to hoảng hốt nhìn kẻ phía trước.
Uỳnh!
- Đừng hòng đụng đến Mũ Rơm, yoi- Marco một chân cản hắn ta, đột nhiên ngầu đến lạ lùng
- Đi đi Mũ Rơm!!
Luffy liền hoàn hồn, gật đầu hừng hực rồi tiếp tục chạy đến tháp
- Fu fu fu, Phượng Hoàng Marco sao?
- Tôi sẽ chăm sóc ông, lão già!
Victor nhíu mày, tỏ ý không vui khi con gà kia chưa gục. Nhưng không sao, con khỉ vàng kia sẽ đưa hắn lên bàn quay sớm thôi. Việc bây giờ của tôi là xem kịch, đó là thú vui chưa bao giờ hết chán
- Victor!
Từ lúc nào mà?
Tôi quay lưng, nhìn con người kia. Không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ lùng, tôi có thể cảm nhận được sự lạnh dần của không khí. Lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi nhễ nhại. Bản thân đây là đang run sợ
- Chà! Lão già muốn chăm sóc tôi à?- tôi cười cười, che dấu đi sự sợ hãi kia
- ......- Newgate không nói gì, ông cứ nhìn tôi với con mắt thú hoang kia. Tôi cũng vì nó mà nuốt nước bọt vài lần
Cái không khí yên lặng này, đúng là đáng sợ quá đi mất!
- Con nghĩ sao về cuộc chiến này?- Râu Trắng cuối cùng cũng mở lời, phá tan bầu không khí căng thẳng kia.
- Um......Tôi nghĩ khá vui đấy, nhờ vậy tôi có thể lưu trữ được khá nhiều sức mạnh hiếm đấy!- tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời
- Nhiêu đó thôi sao?
- Ừ, còn tiền hoa hồng của thằng Hỏa Quyền nữa, rất hợp ý tôi.
- Con đến đây chỉ vì như vậy thôi sao?
- Tất nhiên- tôi cười
- Con đến đây chỉ với lý do ngu ngốc đó hả?-
Râu Trắng phẫn nộ, ông đập mặt thang giáo xuống đất làm thánh địa rung chuyển dữ dội. Mấy tên quèn không chịu được cũng đồng loạt ngã ngửa.
Ngay lập tức, sự trò chuyện của Victor với Râu Trắng liền trở thành tâm điểm của mọi người
Bố già?
Victor một phen hú vía, cảm giác bản thân sắp chầu ông bà. Nhưng không nhờ cái tinh thần cứng như đá của mình, tôi đã sớm phải quỳ trước lão rồi.
- Vậy ông nghĩ lý do gì để tôi đến đây trừ mấy cái đó chứ?- tôi nhíu mày
-........-
- Ồ, nếu ông còn nuôi suy nghĩ tôi tới đây để cứu thằng con ông kia, thì hãy dẹp nó ngay đi. Bởi.....- tôi liền chỉ tay về chiếc áo khoác sau lưng mình
- Tôi là HẢI QUÂN, ÔNG NGHE RÕ CHƯA HẢ!!!!! LÃO GIÀ NGU NGỐC!-
Yaaa!!!!!!!!Thằng đó dám chửi bố già !!!!!!
- Tao mà thoát ra, tao sẽ gϊếŧ mày đầu tiên, thằng khốn- Hỏa Quyền nổi máu lửa rồi a~
- ĐƯỢC THÔI! NẾU ĐÃ LÀ HẢI QUÂN THÌ TA CŨNG KHÔNG NHÂN NHƯỢNG NỮA!- Râu Trắng phẫn nộ
- ÔNG ĐÂY ĐẾCH CẦN LÃO NHÂN NHƯỢNG , TỚI ĐI!- tôi hống hách đáp lại
Má ơi!!!! Ai đó hãy ngăn tên ngu ngốc kia lại a!!!
- Shishishi ,đúng là thú vị thật!
- Đừng có mà lơ là, nhóc con!
Aokiji xông thẳng tới tung một đấm, Luffy cũng nhanh chóng nhảy bật ra sau, thoát được một phen hú vía
-Tên đó, mình từng gặp hắn ta ở đâu nhỉ?
- Mũ Rơm, lại gặp nhau rồi -
Anh đưa tay lên, những khí lạnh từ tay từ từ thoát ra hóa thành một khối băng lớn..
- Dừng ở đây thôi Mũ Rơm!- Ngay khi kết thúc lời nói, anh liền ném nguyên khối băng kia, nó lao tới với tốc độ chóng mặt
Luffy đang khi cắn ngón tay, chuẩn bị hóa thành một trạng thái đặc biệt thì...
Rắc.....rắc.... Khối băng đang từ từ bị sứt mẻ
- Đừng có mà........CẢN ĐƯỜNG TA!!!!!
Uỳnh! Khối băng liền vỡ ra thành nhiều mảnh. Người kia cũng xoay người đứng hiên ngang trên nền đất rất uy phong
- HANCOCK!!!!- Luffy reo lên
- Ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả? Nữ hoàng hải tặc, Boa Hancock!!- Aokiji nghiêng người, cặp mắt nheo lại khiến ai nhìn cũng phải đóng băng
- Vậy ngươi nên tự hỏi, tại sao dám ngáng đường ta đi- Boa đưa ngón trỏ chỉ hắn, đầu hơi nghiêng đầy sự kiêu ngạo
- Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám trả treo với ta, hửm- hắn híp mắt, trông rất lơ đãng nhưng vẫn hiện lên sự nguy hiểm của một bậc đô đốc
- Ta là ai? Đương nhiên là người đẹp nhất rồi! Ta đẹp nên làm gì cũng đúng, ngươi còn ý kiến gì nữa không hả?-
- Hừ...- vị đô đốc kia có vẻ cạn lời rồi
Ở phía sau, Luffy ngơ ngác nhìn tay Boa không ngừng cử động, miêu tả gì đó. Đang lúc ngu ngơ thì lập tức thấy một chiếc chìa khóa được giấu trong tay áo và Boa liên tục chỉ vào nó
Nói Luffy ngốc, đúng là ngốc thiệt, nhưng lâu lâu khi cần thiết, lại rất tạm thông minh. Câu nhanh chóng len lén đi tới lấy chiếc chìa khóa ấy, cũng vô tình đụng phải tay ai kia
- Cảm ơn cô nhiều lắm, Hancock-
Tất nhiên đó đơn thuần là một lời nói bình thường và một cú chạm vô tình. Ai ngờ, nó đã thành công làm nàng nữ hoàng kia phát cuồng lên
- Yaaaa, Luffy kun mới chạm mình, cậu ấy, cậu ấy còn cảm ơn.......~
Cô ta bị làm sao vậy? Aokiji rùng mình trước sự thay đổi nhanh hơn chong chóng của Boa
Nhờ sự thu hút của Hancock mà Aokiji hoàn toàn lơ luôn Luffy. Điều đó làm cậu thuận lợi đi tiếp
- Sao, chịu thua chưa hả?
Khụ khụ, tôi ho liên tục. Miệng không thể cất nổi câu nào. Quả thật, Râu Trắng không hề nương tay. Tôi gồng gượng, cố gắng ép bản thân đứng dậy.
- Tôi....chưa thua....lão già khốn nạn..
Ông nhìn tôi cứ mãi cứng đầu, máu điên nổi lên càng mạnh mẽ. Ông siết chặt tay, dồn rất nhiều lực, tung một cú nhanh đấm thẳng vào tôi. Victor liền bị bắn rất xa, va lưng vào bức tường phòng ngự của hải quân
Uỳnh! Cú va lớn tạo thành một lỗ hổng khổng lồ
Khụ khụ! ch.ết tiệt, cái thân này...
Râu Trắng cũng bước tới, chĩa thanh đao lớn trước mắt tôi. Ánh mắt vẫn hung hăng, tức giận
- Ông....có vẻ....muốn băm tôi...-
Tôi cười mà vẫn liên tục thở dốc. Râu Trắng để biết mọi chuyện, tôi nghĩ vậy.
Ace, hắn ta rất mạnh, tất nhiên Teach cũng không phải đối thủ. Nhưng lý do gì để một Hỏa Quyền lại bại trận trước tên đó. Là do tôi, tôi đã cho hắn biết điểm yếu của Ace, không phải là Lu mà là một người quan trọng khác. Tất nhiên, Ace sẽ nổi điên và điều đó đã làm thành công bước đầu. Tiếp đến chỉ cần chỉ một vài vết thương do tôi tạo ra khi đấu với Ace. Vậy là chiến thắng nằm trong bàn tay. Râu Trắng,ông ta nhất định sẽ gϊếŧ tôi.
Ngọn giáo lao xuống rất nhanh, tôi cũng nghĩ bản thân sẽ ch.ết. Nhưng không, nó cắm thẳng xuống đất, ngay kế bên tôi tưởng chừng chỉ vài cm.
Cái quái!!
- Ta không thể gϊếŧ con.....- ông mệt mỏi trượt người xuống, ngồi đối diện tôi
- Ta không thể......dù con là kẻ gián tiếp hãm hại Ace nhưng ta......ta không thể...
Bố già! - Ace
Tai sao
- Ta......
Nè nè lão già, thi uống rượu với tôi không hả?
Một thằng oắt con mà dám đòi đấu với ta?
Shishishi, đừng có mà xem thường tôi! Tới đi!
Guahahaha, khá lắm!!!
Eeeee!!!, bố già, không được lôi kéo thằng nhỏ uống rượu như thế, nó chưa đủ tuổi đâu.
Giề Ta đã làm gì đâu mà....
Marco, trả lại rượu cho em!!
Không nhá, giờ hãy đi uống nước cam nào.
Aaa! Thả em raaaaa!!! Lão già, lần sau tôi sẽ đấu với ông!!!
Guahahaha!!!
- Ta.....ta phải làm sao để con trở lại đây.....
- Này, này, đừng có mà giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi. Nó làm tôi phát tởm đấy- tôi khua tay tỏ ý không muốn nghe nữa
- Ta biết, ta biết con vẫn luôn hận ta... Vụ của Edric, ta thật sự xin lỗi...
Bốp! Tôi thẳng tay đấm một cái thật mạnh vào mặt lão
- Im ngay lão già ch.ết tiệt!!!
Râu Trắng cảm nhận hơi lạnh bên gò má, vừa lạnh lại vừa rát, rất đau. Nhưng thật không đau như bây giờ, thằng ông xem là một người con, một người cháu đang rất hận ông.
Tôi chậc vật đứng dậy, lướt qua ông rất nhanh. Khoảng cách rất gần nhưng tưởng chừng như vài cây số...
- Tôi chưa từng hận ông, lý do tôi trở nên như vậy, đó là lựa chon của tôi, đừng có mà tự trách bản thân, lão già ngu ngốc -
Dứt lời tôi cũng rời đi, từng bước, từng bước chậm rãi. Chiến trường rất hỗn loạn, rất ồn ào, thế tại sao tôi không thể nghe bất cứ gì cả. Tôi chỉ nghe từng đợt âm thanh lão già kia đang phát ra, nghẹn ngào, kìm nén nhưng lại vô cùng thoải mái...
- Bố già! Giờ thì vui rồi! - Marco cười.
Kizaru nhận thấy sơ hở liền đá một cú nhưng trực giác của gà rất tốt, anh tránh người qua dễ dàng.
- Ngươi đúng là kẻ thích phá cảm xúc người khác, yoi.
- Fu fu fu.
- TRÁNH RA CHO TAAAAA-
Không hổ danh là cháu Monkey.D.Garp, sức trâu hơn bò, chạy nãy giờ không mệt, huống chi lại vừa chạy vừa đánh còn hét nữa. Không trao tặng giải thưởng gì thì hơi phí. Hiện giờ nhóc nhà ta đang phi hết sức trên con đường do Inazuma tạo ra
- Dừng lại ở đây thôi, Luffy...
- Ông nội, ông làm gì vậy hả!- Luffy gào lên, trông rất thất vọng
Garp im lặng, khuôn mặt xám xịt, tay đã nắm thành quyền. Không phải vì tức giận mà là vì thất vọng về bản thân. Là gia đình nhưng lại không thể làm gì....ông đau lắm
- Đủ rồi Luffy! -
- Hự...
Dứt lời, cậu xông thẳng tới, dùng toàn lực vào một cú đấm. Bộp! Tiếng kêu thật chói. Uỳnh! Ông bị đánh bật ra xa. Cậu không đoái hoài nhìn tới mà tiếp tục lao lên
Luffy.... Xin cháu, xin cháu, hãy cứu Ace. Ta xin cháu đấy.....Luffy!
- ACE!!!!!
- LUFFY!!!!!
Bùng!
Trên tòa cao, một ánh sáng đỏ đột nhiên lóe lên, tia lửa cuồn cuộn, dao động phần phật, ngùn ngụt. Thoang thoảng có gió thổi tới, cuốn theo từng áng lửa và làn khói trắng. Cả hai tạo một sức mạnh đặc biệt. Ngọn lửa kia càng dữ dội, càng uy lực và đẹp một cách lạ thường. Ánh sáng của nó xóa đi mọi đen tối nơi đây, là một tia sáng soi rọi đến hy vọng những người nơi đây.
- Anh thật sự bó tay trước sự cứng đầu của em, Lu-
- Shishishi-
- Giờ thì đốt cháy nơi này nào!!
- Yeahhhh
HỎA QUYỀN TRỞ LẠI RỒI!!!!