Chương 25: Cuộc tranh cãi vô nghĩa giữa Jinbei và Luffy
Bản thân tôi không ngờ mọi chuyện lại diễn ra quá mức như thế. Đầu tiên đánh nhau với quân hoàng gia, lại trói tất cả biến thành con tin của chúng tôi, nào là đặc điều kiện với hoàng tử, rồi gặp cả lũ ở quận người cá tới xâm chiếm, lại một cuộc ẩu đã khiến tôi đau đầu.
Cảm thấy hợp tác với băng Mũ Rơm có lẽ là điều ngu ngốc nhất cuộc đời.
Tôi mặc kệ trận chiến ấy, bản thân được vây bởi một luồng sáng trắng rồi trở nên trong suốt, lặng lẽ rời khỏi đó, không một ai hay.
Victor đi dạo trong lâu đài mà cứ ngỡ đi ở nhà mình, mọi ngóc ngách đều thông suốt, hiểu rõ, đến những cái bẫy mà cũng bình thản bước ra an toàn. Bản thân tìm thấy một cái mật thất vô tình, bụi bặm bám đầy, đoán chắc nơi đây bọn người cá cũng không biết, tôi vớ lấy một cây đuốc cũ, đem bật lửa trong túi bật lên mà đốt, ánh sáng liền rọi hết căn phòng đen tối kia.
Phòng trống không, cũ nát, bụi bặm và mạng nhện khắp nơi, dấu hiệu hiện rõ không tồn tại bất cứ sự sống hay sự lui tới nào. Tôi bước tới, chiếu ngọn đuốc lên bức tường, cảm thấy cổ quái, đem những linh hồn vạn vật ở đó vẽ lại từng dấu tích phai mờ, đôi mắt liền sáng ra như nhìn thấy một điều cực kì thú vị.
"Vũ khí cỗ đại!?"
Vị phó đô đốc tìm được thú vui, liền không ngừng tìm tòi, đưa đuốc sáng chiếu những bức tường còn lại, miệng cười rộ, thập phần phấn khởi. Đây có lẽ là thứ vui nhất mà bản thân từng thấy, lòng cười lạnh..
Nếu có nó... liệu có thể giải thoát cho Sen....?
Bản thân không nghĩ nhiều, liền ngay dùng năng lực của mình, những linh hồn trắng liền sao chép hết tất cả, bức tường kia cũng trở lại bình thường, không một dòng chữ nào.
Khi tôi trở ra trong bóng khí, cung điện ngập trong biển lớn, lính của kẻ đến từ quận người cá bơi vởn qua vởn lại rồi biệt tích, tôi cá chúng đã thành công đóng giữ nguyên cung điện, bản thân cũng không ngu đến mức sẽ đến chính điện, vì thế liền tìm một lối khác rời khỏi.
Không phải Victor không muốn cứu đồng đội của Lu, nhưng vì lực bất lòng tâm, nên đành ra ngoài trước, nếu họ may mắn một chút, chắc sẽ thoát ra nhanh thôi. Tôi bơi trong ống nước xoáy, thuận dòng đi theo nó, không biết đã trôi đến đâu.
Đường ống kia tưởng dài vô tận cuối cùng cũng đến ngõ cuối cùng, chỉ là đích đến khiến tối khá bất ngờ.
Thế mà lại là nơi chôn cất hoàng hậu của vua Neptune, Otohime. Không những thế, nơi đây trở thành nơi tụ tập đầy đủ của rất nhiều người, toàn là những thành phần không thể ngờ nổi.
Tôi nhìn họ, xuất hiên một người cá khổng lồ, công chúa Shirahoshi và một con cá xanh, cựu thất vũ hải Jinbei. Lòng thầm cá chắc, lại sắp phải gặp một toán phiền phức nữa, thật mệt!
"Victor!?" Jinbei trông rất kinh ngạc trước sự hiện diện của học trò vô năng cũ, ông cứ ngỡ tôi đang ở Tân Thế Giới tung hoành.
"Ha..ha..". đáp lại ông chỉ là tiếng cười gượng gạo của tôi.
"Này anh, mấy người kia đâu, Zoro, Usopp, ông Brook và cả Pappug " Nami thấy tôi tới một mình, tò nò hỏi thăm những kẻ kia.
Tôi chỉ đáp lại hờ hững: "Không biết". Phải, tôi thật sự cũng chả biết họ đã xảy ra chuyện gì, suốt thời gian đó, tôi chỉ đi lòng vòng, kiếm thú vui trong cung điện mà thôi.
Nàng hoa tiêu cũng không biểu thị một tí lo lắng nào, chỉ à một tiếng dài. Tôi nhìn biểu cảm của tất cả thành viên trong băng, không một ai tỏ ra xót ruột gì cả, chắc có lẽ họ xem đây là điều hiển nhiên hay chuyện bình thường như cơm bữa.
"Tại sao nhóc lại ở đây? Còn đi chung với băng Mũ Rơm?" người cá Jinbei nhìn tôi, ánh mắt tò mò mà cũng đáng sợ.
"Um... tôi đang có một vài giao kèo nhỏ với họ.. chúng tôi hợp tác và rồi tới đây" Victor lựa đại một chỗ, đem lưng tựa vào thân cây, biểu thị như rất mỏi mệt. "Tôi nghĩ câu chuyện của tôi không có gì thú vị đâu, tại sao ông lại không giải thích cho những hành động của kẻ cầm đầu ở quận người cá kia nhỉ?"
Jinbei im lặng một chút, rồi cũng bắt đầu nói:"Đó là một câu chuyện dài trong quá khứ...."
.....
Câu chuyện dài dẵng của lão không khơi một tí hứng thú nào trong lòng tôi, có lẽ điều tôi mới nhìn thấy quá thú vị rồi đi... tôi đảo mắt nhìn vị công chúa nhân ngư kia, lòng không thể tin nỗi, một nhân ngư xinh đẹp như thế lại ẩn chứa một khả năng gϊếŧ người bất ngờ... vui mừng và cũng phân vân, lòng không biết nên làm gì. Nếu tôi nhất định phải bắt nàng công chúa này để cứu Sen, ngay lập tức bản thân liền trở thành kẻ thù của Lu, không những thế còn phản bội Jinbei.
Tôi lắc đầu, tôi đã không còn là tôi của ngày trước, nếu đã phóng lao thì cũng chỉ đành theo lao, dù cho có trở thành kẻ thù cũng phải hoàn thành tâm nguyện của chính mình.
Mà cũng ngay sau câu chuyện ấy không lâu, một tin tức bắt đầu được phát động khiến toàn thể bất ngờ. Hành quyết vua Neptune! Tất nhiên đồng đội của Lu cũng đang rơi vào tình huống sắp ch.ết... Mọi chuyện diễn ra càng ngày càng rắc rối.
"Cá mập đưa ta về Long Cung Thành" thuyền trưởng cũng bắt đầu lo lắng cho thành viên của mình, vội vã chuẩn bị rời khỏi.
"Đã bảo đợi đã rồi mà cậu Luffy!" Jinbei lập tức ngăn lại, ánh mắt cực kì nghiêm nghị :"Tôi tuyệt đối không để cậu chiến đấu với tên Hody đó!"
Luffy trầm mặc một hồi :"Jinbei! Đồng đội của tôi đang nằm trong tay tên Hody đó, nếu để yên cho hắn thì ngay cả đồng đội của tôi và những người khác cũng gặp rắc rối!"
"Tôi nói nãy giờ mà cậu không chịu hiểu sao!?" Jinbei tức giận.
"Vậy thì đừng có mà càm ràm nữa, nếu ông muốn cản tôi thì cứ thử đi!" Luffy đưa tay lên mũ kéo che hết nữa phần khuôn mặt, đôi ngươi đen nháy ánh lên ngọn lửa đáng sợ.
"Coi bộ ta không nên khinh xuất chỉ vì chúng ta từng có thời gian bên nhau chiến đấu... Suýt chút nữa thì ta quên mất, cậu chính là em trai của chàng thanh niên đó.." ông đấm hai tau vào nhau, bẽ từng ngón kêu rột rạt, rất có uy lực."Hy vọng cậu đã sẵn sàng! Nhóc con!"
Không gian của họ lập tức trở nên căng thẳng, mọi chuyển động bắt đầu chậm lại trước áp lực kinh khủng của cả hai. Mặc cho sự ngăn cản của nhiều người, họ cũng mặc kệ, sắp rơi vào cuộc chiến.
Chà... chuyện này bắt đầu vui hơn Victor nghĩ, trận chiến của họ liệu đủ cho cựu phó đô đốc kia mở rộng tầm mắt hay không đây?
"Ông Jinbei! Luffy! Ruốc cuộc hai người đang nghĩ cái gì vậy hả?" Nami lo lắng, cô cau có trước sự ngang ngược ngu xuẩn của cả hai, đang trong tình thế cấp bách thế này mà lại đi ẩu đã vô nghĩa.
Nhưng cả hai tên điên não ấy nào quan tâm, tiếp tục màn đấu khẩu trước trận chiến.
"Tôi phải tới Long Cung Thành để cứu đồng đội của mình và đánh cho tên Hody kia một bài học nhớ đời!!" Luffy tức giận hét lớn
"Nhưng tôi đã kêu cậu khoan hãy làm vậy rồi mà!" Jinbei tức giận không kém, từng đường gân xanh nổi rõ trên khuôn mặt, rất đáng sợ.
"Đợi một chút đã, sao hai người lại đột nhiên bất hòa chứ?" Sanji cảm thấy cuộc nói chuyện của hai người kia trở nên vô lý, rõ ràng là mục tiêu giống nhau mà.
"Hai người dừng lại đi!" Chopper can ngăn. Nàng công chúa cũng cùng phe với tuần lộc, lớn tiếng ngăn cản:"Luffy và cả lão đại Jinbei, dừng lại đi mà..."
Nhưng lời ngăn cản hoàn toàn vô dụng, Luffy vẫn cắm đầu chạy tới con cá mập mặc cho bị Jinbei chắn ngang
Victor cực kì hừng thú với trận chiến, miệng cười cổ vũ:"Jinbei! Đừng để thua Lu đấy nhé!!!"
Trước câu nói ấy của tôi, tôi liền bị nàng hoa tiêu lườm bằng một ánh nhín đáng sợ, Victor liền vờ như không nhìn thấy, tiếp tục cuộc vui.
Thấy Luffy cứ bất chấp chạy tới mặc kệ sự ngăn cản của ông Jinbei, ông liền tức giận, bắt đầu dùng vũ lực đánh bay Luffy về sau:"Karate Người Cá! Giao Hỏa Chính Quyền!"
Nói đến uy lực của karate người cá, Jinbei mà đứng thứ hai cũng chỉ có Tiger dám đứng nhất, mạnh mẽ đến nỗi khó ai có thể chống đỡ nỗi, dù cho có là kẻ ăn trái ác quỷ logia cũng phải chịu tổn hại nặng nề. Tôi thầm khen môn võ đó, cảm thấy rất hình tượng, muốn học nhưng tư chất không được, nhớ lúc trước Jinbei dạy cả trăm lần cũng đều bất lực.
Luffy bị đánh bật ra xa mất trượng, toàn thân đau đớn, cậu rất khó khăn lảo đảo đứng dậy:"Ông dám___!!!!"
Lu có thể chịu được Karate Người cá, đúng là đáng nể!
"Tôi nhất định không cho cậu đi đâu!" Jinbei một khi đã quyết định làm điều gì, đúng thật là chả ai ngăn cản nổi.
Luffy hiện tại toàn thân màu đỏ, khói bắt đầu xuất hiện, quả thật là chiến đấu toàn sức.
"Gomu Gomu no.... Stamp!"
Đôi chân liền dẻo ra, cú đá bất ngờ tấn công Jinbei. Nhưng không may, ông đã chặn nó lại bằng hai tay của mình. Luffy ngơ ra một chút vì quá bất ngờ.
"Tất cả những gì cậu đã luyện tập đây sao?" Jinbei trầm giọng, ông vừa tức giận vừa thất vọng về sức mạnh hiện tại của cậu Luffy.
"Chưa hết đâu!"
Hai người hai phía lập tức lao tới nhau, đôi tay thu thành quyền, có lẽ dồn mọi uy lực vào cú đấm sắp tới. Tôi tưởng rằng sắp thấy một sức mạnh khủng bố va phải nhau rung chuyển đất trời, nào ngờ...
"Đủ rồi đấy!" một cô gái xuất hiện, rất xinh đẹp, cô mỉn cười đứng giữa nơi cả hai chuẩn bị tấn công.
"Robin! Cô tránh ra!" Luffy ngạc nhiên, lo lắng an nguy cho đồng đội mình.
Jinbei bất ngờ không kém:"Cô là ai? Tránh ra!"
Tưởng nàng khảo cổ gặp nguy hiểm, hiệp sĩ chân đen xuất trận, anh xông tới tính ôm lấy nàng mĩ nhân bảo hộ. Nào ngờ chưa kịp ôm, cô gái kia liền hóa thành từng cánh hoa biến mất, chàng hiệp sĩ tội nghiệp bị ăn trọn bộ hai cú đấm một lúc liền xoay vòng vòng. Tuy hai cú đấm của hai người có chút lật hướng nhưng vẫn thành công đánh vào đối phương, mặc dù mất uy lực nhưng có vẻ cả hai đã sắp gãy răng mất rồi. Cả ba ngã nhào, đầu chống xuống đất trông rất "đáng thương".
"Đừng đánh nhau nữa!" Robin từ trong khu rừng bước ra với nụ cười thân thuộc:"Không biết lí do gì nhưng hai người là bạn mà, phải không?"
....
Mới nãy còn đang định đánh nhau, hiện tại lại ngồi thuyên lại nói chuyện, tôi thật không hiểu nổi, lắc đầu ngao ngắn.
"Nghĩ đi cậu Luffy, sẽ thế nào nếu cậu dùng vũ lực trên đảo người cá!"
Đúng là câu hỏi để người ta phải suy nghĩ, Luffy cũng dừng lại mọi hành động, đi theo suy nghĩ của ông.
"Cứ mỗi lần người cá muốn đón nhận con người thì con người càng làm họ thất vọng! "Con người rất hung dữ, con người khinh thường và căm ghét người cá". Những chuyện trong quá khứ đã làm thay đổi suy nghĩ của người cá. Băng của Arlong, nhiều người cá nghĩ rằng cậu ta bị săn đuổi bởi cậu ta là người cá. Cậu là người đã đánh bại Arlong và giờ lại gây chiến với Hody, thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Dù cho có giúp đảo này vượt qua cuộc khủng hoảng thì những người dân trên đảo cũng không thay đổi được suy nghĩ của họ khi chứng kiến cậu hạ gục Hody, kẻ chống lại con người...."
"Nhưng này, Jinbei..." Sanji thổi phà một điếu thuốc. "Chúng tôi phải cứu đồng đội của mỉnh, nếu không làm gì Hody sẽ thống trị đảo người cá, bạn bè của chúng tôi trên đảo này, không ít đâu." Cậu ngồi dậy, khuôn mặt đen xì khi nhìn bạn của mình bị thương tầm tã: "Này Hachi, cậu vẫn muốn bao che cho kẻ làm cậu bị thương thế này sao? Như cậu đã nói trước đó, Hody tấn công cả những người cá đồng cảm với con người, không phải cậu bị chúng đánh vì nói giúp cho chúng tôi sao?"
Hachi...
Hachi câm nín, tim đen bị nói ra không thể phản bác được, chỉ là im lặng chịu đau đớn.
"Jinbei! Lý do Luffy muốn chiến đấu, một phần đây là quê hương của ông. Tôi đã nghe nói ông giúp thuyền trưởng chúng tôi khi cậu ấy đối đầu với chính phủ... chúng tôi không thể đền đáp hết những điều đó. Nếu Luffy muốn chiến đấu, chúng tôi sẽ sát cánh cùng cậu ấy! Chúng tôi không thể rời đảo trong tình hình này... Chúng tôi có lý do để chiến đấu!"
Lời nói của Sanji khiến không khí trang trọng đến mức yên lặng, nói Sanji là não của băng Mũ Rơm, ví như vậy cũng quá chính xác đi.
Cũng ngầu ghê nhờ! Tôi thầm khen, nhìn qua Jinbei, tò mò với hành động tiếp theo của ông nhưng có vẻ mọi chuyện vẫn là đi theo hướng cũ.
"Đứng sang bên đi Jinbei, ông phải để tôi đi!"
"Không thể được, hãy để việc đó cho tôi!"
"Khốn khiếp, vậy tôi sẽ làm theo ý mình!!!!" Luffy vô cùng tức giận, gào lên vì không thể nhịn nỗi nữa.
"Tôi sẽ tiếp cậu cho đến khi cậu hiểu ra thì thôi!" Jinbei cũng vừa tức vừa bất lực không kém.
"Ông nói gì hả!!!"
"CẢ HAI NGƯỜI THÔI NGAY CHO TÔI!!!"