Chương 33: Aokiji vs Doflamingo
"Ồn ào quá....!!!"
Sau khi bắt được Ceasar, tất cả mọi người gồm hải quân đều tự thưởng cho mình một bữa tiệc nhỏ, là nồi súp ấm áp ngon lành của Sanji. Hai bên hải quân, hải tặc vừa đấu đá lại vừa tưng tửng cùng nhau. Vì thế đồi tuyết lạnh lẽo này giờ lại vô cùng sôi động.
Victor vì thế cũng không thể nào nhắm mắt ngủ được, hắn nói sẽ không giúp Mũ Rơm nào ngờ bản thân vẫn rơi vào đống rắc rối để mệt lừ người cả ra, hắn đuối quá mà.
"Huynh đài Victor!" Kinemon đi tới, gã che đi ánh mặt trời ấm áp nơi đảo tuyết này.
"Hủm?!" Victor từ lâu đã ghét Wano, nên dù trải qua sinh tử với gã samurai kia, hắn cũng không tài nào tỏ ra thân thiện nổi.
"Kiếm pháp của các hạ của phái Vô Ảnh đúng không?"
Victor nhìn thẳng vào mắt gã, Kinemon trông khá hoang mang và cũng đang mong chờ một điều gì đó.
"Ừ" Victor lạnh nhạt, hắn biết câu hỏi tiếp theo của Kinemon là gì, nên nói thẳng luôn "Tôi học được từ cha tôi!"
Kinemon bất ngờ cực kì, Vô Ảnh phái từ 22 năm trước đã bị diệt sạch, người duy nhất còn sống sót chạy thoát khỏi Wano quốc chỉ có thủ lĩnh Vô Ảnh phái là Đệ Nhất Thánh Kiếm Sĩ Edric, nhưng nghe đồn rằng hắn đã ch.ết từ rất lâu.
"Cha các hạ là...." Kinemon còn ngờ vực.
"William.K.Edric, còn tôi William.K.Victor, vừa lòng ông chưa?" Victor không muốn tám phiến với gã nữa, bản thân rời đi chỗ Smoker, ngồi bên hải quân xem như an toàn đi.
Kinemon mặt thay đổi cảm xúc liên tục, từ ngờ vực, kinh ngạc đến vui mừng, gã hạnh phúc vì kiếm được người cố nhân cũ, nếu như có sự hỗ trợ của Edric và con trai của ngài ấy Victor, Wano chắc chắn sẽ được cứu.
Ngồi bên Smoker với chén súp ngon lành, cả hai đều không đoái hoài nói chuyện với nhau, nó góp phần tạo không khí đảo băng này đã lạnh giờ lạnh gấp bội.
"Ngươi đã trộm tài liệu gì của ngài Sengoku?" Smoker đập tan không gian yên lặng bằng một câu hỏi với giọng điệu đáng sợ.
"Nói ngươi cũng không biết đâu!" Victor thở dài đầy mệt mỏi,.
Hắn biết ngài Sengoku có ơn chăm sóc hắn rất nhiều năm, nhưng nếu đã chọn con đường này ngay từ đầu, hắn cũng chẳng thể nào thay đổi được.
Hắn tên Victor, nghĩa là chiến thắng, nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ thắng một ai, ngay cả chính bản thân mình hắn cũng không đánh bại nổi. Từ khi hắn sinh ra tới tận bây giờ, rất nhiều người vì hắn mà đổ máu quá nhiều, mẹ hắn ch.ết vì bảo vệ hắn, cha hắn hy sinh để dành tự do cho hắn, ngài Râu Trắng Newgate vì hắn mà không tiếc quân lực nhiều lần đánh nhau với chính phủ thế giới, ngài Sengoku cũng vì hắn mà liên tục chống lại hội đồng ngũ lão,... Hắn rốt cuộc có phước phận gì mà rất nhiều người vì hắn mà chịu thiệt như thế.
Victor chịu cảnh đó quá đủ rồi, thà để hắn phản nghịch với thế giới, chứ đừng để hắn nhìn cảnh từng người vì hắn mà ra đi. 10 năm trước, chính hắn đã lựa chọn đi trên con đường kia, tuy mất hoàn toàn tự do nhưng ít nhất mọi người thân của hắn cũng không cần chịu khổ nữa. Con đường đó chỉ riêng nô ɭệ mới có thể đi, đem mình nộp cho Thiên Long Nhân, mặc chúng sai khiến, chỉ bảo, đánh đập. Để cuối cùng bản thân sẽ ch.ết đi một cách hèn hạ nhất, một cách lãng quên nhất.
Vì đã định cái ch.ết cho tương lai của mình, nên hắn quyết định sẽ không dây dưa, tạo quan hệ với bất kì ai, tốt nhất hắn vẫn là thù địch, tốt nhất vẫn là thế giới đều ghét hắn, tốt nhất hắn vẫn là kẻ xấu xa nhất.
"Victor, anh làm gì ở đó thế? Tới đây, con rồng này vui lắm nè!!!!"
Nghe giọng Luffy vui vẻ gọi mời, hắn cũng chỉ phẩy tay một cái, ám chỉ từ chối. Tâm trạng cũng khổ não hơn. Trong bóng tối của hắn thế mà còn một ánh sáng, nó thôi thúc, kéo hắn đón những tia bình minh ngày mới, càng lúc càng soi sáng cuộc đời hắn, khiến vô thức, hắn không nghĩ đến cái ch.ết tương lai của mình, khiến vô thức biến hắn thành một con người, một hải tặc bình thường, thỏa sức phiêu lưu, thỏa sức đón nhận tự do.
Luffy, chính anh là người gián tiếp gây ra cái ch.ết của Ace, tại sao em có thể cười đùa với con người này như thế? Hắn nghĩ câu đó hơn trăm lần, muốn hỏi cũng không có can đảm hỏi. Chỉ biết để nỗi đau buồn ấy chìm xuống, Victor chỉ cười nhạo bản thân một cái. Sớm thôi, mọi thứ liên quan đến hắn trong thế giới này, sẽ hoàn toàn biến mất. Con ác quỷ này sẽ không cò tồn tại nữa.
"Ngươi có tính trở lại tổng bộ không?" Smoker thổi phà một làn khói trắng.
Victor im lặng một hồi lâu, cười nhạt đau đớn "Không, tôi có chuyện lớn phải làm rồi, hoàn thành nó rồi chắc cũng không còn mạng quay về mất!"
Thợ Săn Trắng trợn tròn mắt, gã nhìn biểu cảm vui vẻ của Victor, chắc chắn không phải lời nói đùa vui. Gã đã từng hợp tác với Lưu Ly Đỏ kia vài vụ truy bắt những kẻ có tiền sự, gã luôn nhận ra rằng đẳng sau một con người thở ơ kia là một con người nặng đầy tránh nhiệm đau khổ trên vai, nhưng đến mức mất tính mạng thì... quá tàn nhẫn rồi. Từng là một đối tác, gã không thích chuyện này tí nào.
"Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
"Ngươi không biết đâu... " Victor dừng một chút "Đừng cản tôi!"
Smoker thở dài "Nếu gặp cản trở, ta sẽ không ngần ngại giúp ngươi đâu!"
"Cảm ơn!"
"Victor, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi, anh nhanh chóng chút đi!!!" nàng hoa tiêu Nami hối thúc, cô sau khi bàn giao những đứa trẻ cho hải quân, nên đã lên thuyền muộn nhất, nhưng không thể ngờ tới lại có người chậm hơn.
"Mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ theo sau!"
Băng Mũ Rơm ngần ngại một hồi lâu, chắc họ đang chờ ý kiến của thuyền trưởng. Luffy ngồi trên đầu sư tử, cười khanh khách "Được! Nhớ phải đuổi kịp bọn tôi đến Dessrosa!!!"
Thế là Victor với băng Mũ Rơm tạm thời tách nhau ra một thời gian, tàu Sunny đã căng buồm ra khơi, rất nhanh đã không còn thấy hình bóng con tàu phía đường biển, cảnh phía trước chỉ còn màu xanh ngát của biển và bầu trời trong hòa với nhau, tạo nên một cảnh vật tuyệt đẹp.
"Ngươi vì sao không đi cùng chúng?" Smoker thắc mắc.
"Có kẻ sắp tới tính sổ kẻ bắt Ceasar, tôi ở lại chào hỏi một chút!"
Vừa dứt lời, kẻ kia cũng đã xuất hiện, hắn xuất hiện một cách bất ngờ như từ trên trời rơi xuống, hải quân một phen hoảng loạn trước gã, gã cười khanh khách, dáng đi khó coi, trông thì đang hí hửng gì đó nhưng thật chất lại như con quỷ dạ xoa, cực kì phẫn nộ. Mỗi bước đi của gã đang từ từ tạo thêm áp lực cho hòn đảo băng giá này, nơi này đã lạnh, gặp gã lại còn lạnh gấp bội.
"Chúng đâu rồi!" gã ôn hòa hỏi, trông thật thân thiện làm sao.
"Nếu ngươi kiếm tr.a và băng Mũ Rơm thì chúng đi rồi!"
Tên Dạ Xoa ấy nhìn xuyên qua đám hải quân vây quanh, gã thấy hình bóng quen thuộc, là tên Lưu Ly Đỏ đáng gờm của hải quân kia sao, gã tự hỏi một kẻ đang bị hải quân truy nã tại sao lại xuất hiện ở G- .
"Vicy... lâu rồi không gặp" gã xưng hô thân thiết như thế, nó khiến Victor cực kì khó chịu. "Không biết ngọn gió nào đưa ngươi tới đây?"gã tò mò.
"Tôi cũng tự hỏi cơn gió đáng ghét nào cuốn ngươi đến hòn đảo hẻo lánh này đấy, Doffy!"
Cái kẻ mới đến gây náo loạn cho toàn bộ hải quân G- , không ai khác chính là Donquixote Doflamingo, gã thuộc một trong những Thất Vũ Hải, đồng minh của chính phủ thế giới, gã cũng là một vị vua tối cao của Dessrosa. Hỏi tại sao một vị vua như hắn lại an nhàn đến đảo tuyết này chơi, chắc nhờ một phần công lao của Bác Sĩ Tử Thần kia.
"Gagahaha, Vicy, lũ chuột nhắt kia chạy đi đâu rồi?"
"Ai biết chứ... Chúng cũng đi rồi. Ngươi cũng cút về Dessrosa của ngươi đi! Đừng có ở đây cản trở hải quân thi hành công vụ!" Victor lườm gã, giọng lạnh đến đáng sợ.
"VICY!!!!" Doflamingo lao tới nhanh chớp nhoáng, gã túm lấy áo Victor, đẩy ập mạnh xuống nền tuyết, Victor lưng cảm thấy đau nhức, chắc sắp bị gãy mấy cái xương "Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của ta!!!"
Smoker không đứng yên nhìn tên Dạ Xoa tự tung tự đắc như thế, hắn hóa khói, đánh ập tới nhưng Doflamingo lại rất nhanh, gã vung tay, những đường tơ tung tới như những đường kiếm vô hình, rất bén, nó khiến Smoker đã thương tích giờ còn trở nên nặng hơn.
"Doffy, ngươi không đánh lại ta đâu, cút đi!" Victor dưới thân tên Joker, cảm thấy lồng ngực càng trở nên nặng nề.
Nhìn thấy biểu cảm dù đau đớn vẫn ngoan cường, nham hiểm của Vicy, gã càng thêm tức tối, nhưng gã lại không tức giận ngược lại còn cười khanh khách một trận. "Đúng là ta không thắng nổi ngươi, nhưng ta biết điểm yếu của ngươi, trăng tròn cũng sắp tới rồi nhỉ?"
Trăng tròn, đó là lý do từ nãy đến giờ Victor không tỏ ra chút phản khán, hắn không đánh đấm, chỉ dùng miệng lưỡi nói lý với tên Dạ Xoa. Victor và Doflamingo chưa bao giờ quá thân thiết, chị là bọn họ đang có vụ làm ăn với nhau, vì thế vô tình biết được nhược đểm của đối phương.
"Haha... Doffy, đừng tưởng chỉ mình ngươi biết điểm yếu của ta. Điểm yếu của ngươi cũng đang nằm trọn trong bàn tay ta. Nhắc nhở ngươi, nếu còn không cút về ổ thì cái con người kia cũng nằm mơ cũng không thể sống lại!"
Dạ Xoa không phải dạng người dễ dàng bị người khác nắm thóp, bị người khác ra lệnh, điểm yếu của gã thì sao, dù gì cũng chỉ là một điểm yếu, người đó nếu đã không sống lại được gã sẽ tìm vạn cách khác, không nhất thiết nhất định phải cần cầu trung gian Vicy. Gã cười lớn lên, rất điên loạn.
"Không sống lại cũng chẳng sao, thân xác hắn còn nằm trong tay ta, ta muốn làm gì thì làm. Dù gì hắn ta khi còn sống làm ta tức điên khổ não, hắn ch.ết rồi không phải dễ dàng điều khiển hơn sao?"
"Đồ bệnh hoạn!" Victor kinh tởm trước ý tưởng điên loạn của hắn, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.
"Gahahaa, Vicy, dù ngươi muốn hay không, ngươi vẫn mãi là con cá nằm trên thớt của ta, ta đã sai ngươi làm gì, ngươi cũng đừng hòng từ chối. Joker ta nói cho ngươi biết, nếu hắn không sống lại, ngươi vĩnh viễn đừng mong thoát khỏi ta!!!!" Doflamingo gào lên, gã tức điên, khuôn mặt đen xì, đường gân nổi rõ, cực kì đáng sợ.
Victor tức đến mức không thể nói được lời nào. Hắn thật ra không muốn làm ăn với cái tên Joker nham hiểm này, nhớ năm ngoái, gã vô tình phát hiện một bí mật động trời của hắn, Joker khi nhìn thấy người đó liền xác định năng lực ác quỷ của Victor có khả năng hồi sinh người ch.ết, vì thế gã bắt đầu đe dọa, bắt đầu sai khiến hắn với mong muốn hồi sinh người đó.
"Ồ, xin lỗi anh bạn, có thể tránh đường được không?"
Doflamingo có thể cảm nhận được nguồn áp lực đáng sợ từ phía sau, nhưng một vị vua như gã vĩnh viễn cũng không tỏ ra run rẫy, ngược lại gã càng phấn khích hơn. Hòn đảo tuyết lạnh lẽo cô độc này thế mà lại xuất hiện những thành phần máu mặt như thế, Dạ Xoa lại cảm thấy rất thú vị.
Victor thấy lồng ngực mình càng ngày càng đè nặng, tên Doflamingo đè hắn không thương tiếc, hắn cảm thấy khó thở, bản thân không thể vùng dậy khỏi gã, cảm thấy bất lực cực kì. Dù người phía sau ra sức gây áp lực cho Dạ Xoa, nhưng gã không tỏ ra chút gì sợ hãi, con mồi trước mắt chỉ khiến gã muốn gϊếŧ thôi.
Khi gã đưa tay lên, những sợi tơ mỏng xuất hiện, thì người phía sau cũng hành động, hòn đảo băng này lại được phen thêm lạnh khi kẻ đó bắt đầu phủ băng phạm vi lớn. Doflamingo tránh không kịp cũng bị đóng băng toàn phần. Trong thời gian ngắn, mọi người tưởng rằng vua Dessrosa đã bị đánh bại.
"Kuzan..."
Người có thể dễ dàng đóng băng vị đế vương kia, không ai khác chính là cựu đô đốc Aokiji. Không biết vì lý do gì mà ông ta lại đến đây, nhưng cũng thật may mắn, nhờ ông ấy mà Victor được một phen thoát ch.ết.
Dạ Xoa không phải con người dễ đáng bại, gã dễ dàng phá băng, trông chả có thương tích gì. Gã rất muốn bắt gϊếŧ Vicy nhưng gã cũng không rảnh đấu tay đôi với cựu đô đốc. Doflamingo tạm thời tha cho hắn, gã đứng dậy, cười điên.
"Fufufu, tạm thời ta sẽ tha cho tên này vậy.... nhưng vẫn còn rất nhiều cách để trừng trị kẻ phản bội ..." Dạ Xoa ánh mắt hiếu kì nhìn Aokiji "Vậy Kuzan, ngươi rốt cuộc đang âm mưu gì vậy? Ta có nghe vài tin đồn khá tốt đẹp về ngươi đấy!"
Aokiji không đáp lại gã, Doflamingo cũng hết lời nói với ông ta, gã nhìn lướt qua Victor đầy ý cười nham hiểm. Sau một lúc, gã cùng rời đi cùng hai tên đồng bọn. Đảo băng này cũng bớt một tên máu mặt rồi.
"Chú tại sao lại ở đây?" Victor mệt mỏ không muốn ngồi dậy, hắn nằm trên nền tuyết, ánh mắt tò mò nhìn Aokiji.
"Um.... tại nhớ người cháu thân yêu và vị cố nhân cũ kia thôi..." Aokiji ngồi xuống kế bên, ánh mắt vẫn lười nhát như thế.
Victor tham gia hải quân từ rất lâu, nếu tính thời gian cũng được cỡ gần 10 năm rồi, trong suốt thời gian ở tổng bộ, ngoài Thủy Sư Đô Đốc Sengoku, hắn cũng rất thân với Aokiji, bởi tính cách hai người rất giống nhau, đều rất lười nhát. Vì thế hai người được hải quân biết tới với danh cặp đôi chú cháu lười biếng.
Smoker ngồi bên Victor, vết thương đang được các lính hải quân sơ cứu, gã đăm chiêu, trông rất đáng sợ.
"Cậu đang dính tới thế lực ngầm, đúng chứ?"
Aokiji không đáp lại câu hỏi của Smoker ngay, ánh mắt ông nhìn chăm chăm cảnh biển ngoài xa, vẻ mặt không còn sự lười nhát thường ngày mà rất nghiêm nghị, bình tĩnh.
"Smoker... tôi vẫn là tôi!"
Đó là một câu khẳng định bản thân, như muốn xóa tan mọi nghi vấn, hiểu lầm của Thợ Săn Trắng. Dù ông có dính tới thế lực ngầm thì sao, ông vẫn là ông, vẫn là con người có lòng chính nghĩa riêng, vẫn là người không dễ khuất phục trước chính phủ thế giới.
"Vậy thì tốt" Smoker như buông bỏ được gánh nặng trong lòng, gã thở dài, cười nhẹ một cái.
"Smoker, Victor! Doflamingo không phải kẻ dễ đối phó đâu, hai người nên cẩn thận một chút!" Aokiji đứng dậy, ông ấy chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhớ đến một vấn đề gì đó, ông ấy nhìn lũ lính hải quân, nói "À.. việc ta có mặt ở đây...um..." ông ấy lại bị đãng trí.
"Chúng tôi nhất định sẽ giữ kín miệng!"
"Chú Kuzan, cho tôi đi hóa gian được không?" Victor ngồi dậy, Kuzan đang chuẩn bị đạp xe rời đi cũng dừng lại, ông ấy lười nhát nói "Chỉ cần cháu trả tiền xe là được!"
"Tình chú cháu mà nói như thế đấy!" Victor thở dài ai oán, hắn thản nhiên bước đến ôm lấy con cánh cụt kia, ngồi lên thân nó, xoa xoa mấy cái "Kyameru, nhờ mày đấy!"
Aokiji thở dài trông đầy bất lực. Thế là hai chú cháu bắt đầu rời khỏi đảo Punk Hazard, đi về hướng tàu Sunny đang chạy. Mặc dù Kyameru là một con chim cánh cụt, nhưng nó rất khỏe, vừa có thể chở lấy đồ của Kuzan vừa có thể đưa Victor vượt biển an toàn. Nó là một con chim rất đáng yêu vì thế Victor cực kì thích nó, lúc trước không biết bao nhiêu lần dành nó từ Kuzan nhưng đều bất thành.
"Cháu đang liên minh với băng Mũ Rơm?" Kuzan tuy lười nhát nhưng ông vẫn rất quan tâm cháu mình.
"Cũng không thể nói là liên minh chỉ là đang hợp tác một chút..." Victor đáp lại "Chú không thể cho tôi con chim này được sao?"
"Hazz, không được, trừ phi cháu muốn mua nó!"
"Chú thật mê tiền..." Victor cảm thấy nuối tiếc, hắn ôm Kyameru không nỡ rời.
Cũng đi được một lúc, từ xa họ đã thấy bóng dáng con tàu Sunny, không hiểu sao một con tàu lại có thể đi chậm hơn chiếc xe đạp như thế. Nhưng bắt kịp họ là được rồi.
Mà con tàu Sunny đang chuyển động đều đều, êm nhẹ trên mặt biển lặng sóng, không hiểu vì va vào cái gì hay bị cái gì cản lại, đột nhiên con tàu dừng lại đột ngột, mọi người trên tàu lập tức ngã nhào chao đảo khi con tàu không chuyển động như thế.
"Gặp chuyện gì thế?" Usopp chạy lên đầu tàu quan sát phía trước, cậu nghĩ rằng con tàu đã bị va vào gì đó nhưng phía trước chẳng có mỏm đá nào cả.
"Thiết bị vận hành vẫn ổn mà" Franky kiểm tr.a mọi thứ cũng không có trục trặc gì.
"Này mọi người đó là gì thế?" Chopper nhìn xuống mặt biển, vùng biển xung quanh con tàu đều bị đông cứng lại thành từng mảng băng dày, phía xa cũng có một con đường băng, chắc có gì đó đã tạo tuyết làm đông cứng mặt nước ấy.
"Băng sao? Đây là mùa hè mà?!" Nami biết Tân Thế Giới rất bất thường về khí hậu nhưng đâu cần bất thường như thế.
Sanji nhìn con đường băng trải dài, anh thấy phía xa có cái gì đó đang chuyển động tới gần, nhíu mày nhìn rõ hơn, phát hiện có một con người đang đạp xe tới nhưng anh không thể nhìn rõ mặt "Hình như có ai đang đi tới!"
Mọi người đều nhìn về hướng con đường băng trải dài, biểu cảm ai nấy cũng thay đổi liên tục, càng ngày càng nhiều thần sắc, từ tò mò đến bất ngờ, rồi lại kinh hãi rồi lại đông cứng bay màu, Tất cả không hẹn nhau cùng nhau hét toán lên.
"AOKIJI!!!!!"
Con tàu bắt đầu tán loạn cả lên, có phải họ xui xẻo đến mức vừa mới đến Tân Thế Giới mà đã bị đô đốc tống vô ngục rồi không? Mới lập liên mình, họ chưa kịp khuấy đảo Doflamingo mà ...
"Aokiji!? Hắn làm gì ở đây?" Robin cẩn trọng, nàng khảo cổ run người, từ từ lùi lại về phía sau.
"Lần này tớ sẽ đá đít hắn!" Luffy đấm mạnh hai tay vào nhau, sẵn sàng lên chiến. Những người khác cũng đều rất căng thẳng.
Nhưng Aokiji không đến quá gần con tàu, ông dừng xe đạp, cách con tàu khoảng 2 mét. Victor trên người Kyameru ở phía sau Aokiji, cũng nhảy xuống nó, ôm chim cánh cụt rất âu yếm.
"Cảm ơn chú đã cho đi nhờ nhé!" Victor vẫy tay như lời từ biệt.
"Cẩn thận Doflamingo, Vicy!" Aokiji cũng nhanh chóng từ biệt Victor, ông cùng Kyameru rời đi theo hướng khác.
Mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho cháu ta, Mũ Rơm!
Aokiji rất quan tâm Victor như một người cháu ruột của mình, ông không biết Victor đã xảy ra chuyện gì và đang chuẩn bị làm điều dại dột gì, ông đã rất lo lắng cho sự ngu ngốc của nó. Nhưng khi biết nó đang liên minh với băng Mũ Rơm, ông cảm thấy khá nhẹ nhõm, bởi ông có một lòng tin vô hình với băng hải tặc này, Aokiji rất chắc chắn, dù có là chính phủ thế giới, hải quân hay Thiên Long Nhân, nếu làm thương tổn đến cháu của ông, nhất định Mũ Rơm sẽ là người đầu tiên bao vệ nó. Chính vì thế, Aokiji rất mong muốn họ có thể đưa Vicy trở về với ánh sáng mặt trời.
Victor trở về thuyền Sunny với chục con mắt kinh ngạc của mọi người. Chắc tất cả đều đang gặp nghi vấn với một câu hỏi khó trả lời. Victor cũng chỉ giải đáp thắc mắc của họ bằng một câu ngắn gọn, cụt ngủn.
"Tôi đã gặp chú Kuzan ở Punk Hazard, vì thế tôi nhờ chú ấy chở tôi đến tàu Sunny!"
Mọi người cũng hoàn hồn trở lại, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, mỗi Usopp vẫn kích động quá lố.
"Anh có biết cái nhờ của anh khiến chúng tôi mén bị bệnh tim không hả" Usopp gào lên.
"Không phải do cậu yếu tim quá sao?"
"Bất ngờ thật nha, anh trông rất thân với cựu đô đốc Aokiji" Zoro cười hứng thú.
"Dù gì cũng từng là hải quân với nhau" Victor nhàn nhạ đáp lại.
"Shishishiiii"
Sau khi phá băng thành công, tàu Sunny bắt đầu ra khơi, điểm đến là vương quốc Dessrosa, lãnh địa của Dạ Xoa, Thất Vũ Hải Doflamingo!