Chương 1: Vương Nghị!
- Mẹ ơi anh Lục Văn cứ trêu con hoài ý...
Thanh âm non nớt của bé gái buộc tóc hai bên, vừa chạy vừa khóc. Liền ngay sau đó là tiếng của một người phụ nữ nghe giọng còn trẻ:“ Tiểu Văn, mẹ đã bảo con không được trêu em cơ mà“. Cậu bé tên Lục Văn thấy mẹ nói thế thì nhăn mặt lại, ra chiều hối lỗi lắm. Trên gương mặt non nớt như thiên thần kia của cậu bé bỗng sáng lên. Dường như Lục Văn đã nghĩ ra cái gì đó, bèn chạy qua chỗ em, xoa đầu cô bé và thì thầm:
- Tiểu Nhi, cho anh xin lỗi mà. Nếu em nín khóc thì anh sẽ dẫn em đi mua kẹo hồ lô. Chịu không nào?
Lục Nhi đang khóc, nghe thấy anh nói thế thì ngưng khóc hẳn. Cô bé cười khúc khích, đôi môi chúm chím, bàn tay búp măng trắng nõn đang quệt mấy giọt nước mắt ngoe ngoét, nhìn đến là yêu. Lúc này mẹ Lâm đang làm vườn, nhìn hai tiểu yêu kia nô nghịch mà không khỏi bật cười. Bỗng từ trong nhà, tiếng bố Lâm gọi to, lấn át cả tiếng cười của Lục Văn và Lục Nhi:
- Mình à, vào đây tôi bảo cái này!
Mẹ Lâm nghe thấy tiếng chồng gọi thì hớt hải chạy vào, không quên dặn Lục Văn trông em và đưa hai anh em 1 đồng đi mua kẹo. Khỏi phải nói Lục Văn mừng như thế nào, liền nở nụ cười tươi, xin mẹ rồi dẫn em đi nhà hàng xóm mua kẹo. Nói là hàng xóm chứ cũng cách khoảng 100m. Hai tiểu yêu vừa đi vừa hát, vang động cả đường đi. Đến nơi, Lục Văn vào mua kẹo còn Lục Nhi thì chạy loanh quanh bắt bướm. Ngay gần đó có một chiếc xe chở rau chăng bạt kín mít, lối ra vào ngay phía dưới. Thế là chú bướm màu xanh đỏ lẫn lộn mà Lục Nhi đang bắt bỗng bay sà vào trong xe rau.Cô bé hò hét phía dưới, ra chiều muốn bắt chú bướm kia lắm, liền loay hoay trèo lên xe. Lục Văn đã mua xong kẹo, định dắt em về thì cô bé cứ nấn ná:
- Anh Lục Văn, anh về trước đi, em nhất định phải bắt được con bướm kia.
Lục Văn nhìn em nghĩ ngợi. Ngay sau đó cậu bé thông minh này đã nghĩ ra cách trèo lên xe bắt bướm rồi hai anh em cùng về. Nghĩ cái làm luôn, giọng nói non nớt nhưng ra dáng anh cả của Lục Văn làm Lục Nhi vui mừng:
- Tiểu Nhi ở đây, anh sẽ bắt con bướm kia rồi hai anh em mình cùng về nhé!
Lục Nhi nhảy cẫng lên sung sướng, không ngừng tán dương anh:
- Anh Lục Văn muôn năm!!!
Nghe thấy câu khích lệ của em, Lục Văn không ngần ngại mà leo luôn lên xe. Chẳng biết bên dưới Lục Nhi động vào chỗ nào mà cánh cửa xe bỗng nhiên bị kẹt, không thể mở ra được. Lục Văn trong xe chưa kịp vui mừng vì đã bắt được bướm cho em thì đã hốt hoảng bởi cánh cửa bất trị kia. Cậu bé cứ loay hoay tháo then mà cái then này thì càng tháo lại càng chặt mới tức chứ. Đến lúc này thì Lục Văn không thể bình tĩnh được nữa, đập cửa gọi em:
- Tiểu Nhi, mau chạy về gọi bố mẹ tới cứu anh. Mau lên...
- Dạ
Lục Nhi nhanh nhảu chạy về nhà, trên mặt không toát khỏi sự lo lắng, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Nhưng thật không may cho cô bé. Khi Lục Nhi vừa chạy về đến nhà thì cũng là lúc chiếc xe kia đã nổ máy, không ai biết Lục Văn đã đi đâu. Tiếng khóc của cậu bé bị tiếng động cơ át đi, chỉ biết câu cuối cùng trước khi chiếc xe rời bánh của Lục Văn chính là tên em gái:
- Tiểu Nhi...i....i....i....i
< To be continued>