Chương 8: Gặp tử danh, đụng độ lưu bạch
Lục Nhi nghe thấy câu nói lạnh lẽo đó thì khẽ rùng mình nhưng cô đã mau chóng lấy lại lí trí. Làm ô sin không công ư? Tên ôn dịch kia, ta đến đây để học chứ không phải làm ô sin cho ngươi. Ta còn phải tìm anh trai nữa, làm gì có thời gian cơ chứ. Tên ôn dịch này quá lộng hành rồi, ta không thể tha cho ngươi. Nghĩ rồi cô đứng phắt dậy, gào lớn:
- Tôi không đồng ý làm ô sin cho cậu. Cậu đừng có mơ nha.
Đáp trả Lục Nhi là sự im ắng đến ghê người. Có lẽ hắn đã đi xa rồi. Cô chạy đi lựa quần áo, vừa nghiến răng vừa chửi:
- Đồ ôn dịch. Anh nghĩ anh là ai chứ? Tôi nhất định không tha cho anh.
Thấy vẫn chưa hết giận, Lục Nhi vào phòng tắm trút giận. Xui thật là xui khi hôm nay là ngày đèn đỏ, ngày Dì Cả ghé thăm. Lục Nhi khom người lấy BVS thay rồi vô ý bỏ lên trên, tính sau khi mặc quần áo sẽ mang đi vứt. Nhìn đồng hồ 7h15", cô liền rối rít ra khỏi phòng mà quên không phi tang cái vỏ BVS kia. Vừa ra khỏi phòng, cô lại không nhìn đường đâm trực tiếp vào anh chàng nào đó cũng bước ra từ phòng bên cạnh. Cúi đầu xin lỗi liên tục mà không biết đó là người quen.
- Lục Quân phải không?
- À dạ - Lục Nhi ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt kia mà không giấu nổi sự vui mừng - Tử Danh huynh.
- Ừ. Em ở phòng này à?
- Dạ. Đệ ở phòng này.Huynh ở phòng 152 ạ? Vậy huynh ở cùng phòng với Nhất Phong đúng không ạ?
- Bingo! Anh ở cùng với Nhất Phong. À mà đừng xưng huynh với đệ nữa, xưng anh em cho dễ đi. Bây giờ còn ai huynh đệ nữa chứ.
- À dạ. Em biết rồi. Vậy em sẽ gọi là anh Tử Danh hoặc Tử Danh Ca được không ạ?
-Anh Tử Danh? Tử Danh Ca ư? Rất hay. Bây giờ ta cùng đi xuống chứ?
Lục Nhi gật đầu, cười tươi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng. Cô quá chú tâm nói chuyện với Tử Danh mà quên khuấy đã đi đến lớp từ lúc nào. Chào tậm biệt Tử Danh, Lục Nhi huýt sáo nhảy tưng tưng vào lớp. Thế là cô lại lần nữa đâm vào 1 người đi ngược chiều { Tui: Nhi Nhi, sao tỷ khoái đâm vào người ta quá vậy? -- Lục Nhi: Tại cô cứ thích cho tui đâm ý chứ, tui nào thích đâm đâu. Mau đổi đi không mọi người ngán ch.ết mất, tui cũng choáng hết cả đầu rồi đấy } Hóa ra là Lưu Bạch. Cậu ta đang cầm đĩa bánh ngọt trên tay, va trúng Lục Nhi thì đĩa bánh đổ ụp xuống dưới đất. Cậu ta há hốc mồm, mặt mày xám xanh nhìn kẻ đã phá tan cái bánh của mình. Như con gà bị chọc tiết, cậu ta túm cổ áo Lục Nhi, gầm lớn:
- Sao mày dám?
- Tôi... tôi không cố ý. Xin lỗi cậu - Lục Nhi bị khuôn mặt đỏ vì tức đằng trước dọa cho sợ, chỉ biết lắp bắp.
- Mày tưởng xin lỗi là xong à? Mau đi mua cái bánh khác về đây cho tao mau.
- Hả. Tôi.... Nhưng trước hết cậu phải thả tôi xuống đã chứ - Lục Nhi giãy dụa vì cậu ta túm áo quá chặt làm cô không thể thở nổi.
Thấy có lí, Lưu Bạch không ngần ngại buông áo ra. Lục Nhi theo quán tính ngã dúi dụi. Cái mông gần như muốn tan ra rồi. Oách, thật là bọn lợn dã man mà. 2" sau Lục Nhi mới đứng dậy được, cô liền xòe tay ra trước mặt Lưu Bạch:
- Tiền.
- Cái gì?
- Tiền. Điếc rồi à?
- Tại sao tao phải đưa tiền cho mày? Thằng phải bỏ tiền là mày nhá - Lưu Bạch nắm chặt tay, chưa thấy thằng nào lầy như thằng này.
- Tại sao?
- Mày phá hỏng bánh của tao
- Ừ, tôi biết. Nhưng còn cái mông của tôi? Tóm lại cậu đưa tiền thuốc, tôi bù tiền bánh. Vậy là hòa nhé.
- Mày...
Dưới lớp rộ lên những tiếng cười thích thú. Mọi người đều cho là Lục Nhi phải. Lưu Bạch nghiến răng nhìn Lục Nhi, mắt nổi tia máu đỏ:
- Lần này tao tha cho mày. Lần sau đừng trách.
Lục Nhi mỉm cười, làm vẻ trêu đùa:
- Rất hân hạnh.
Nói rồi phủi mông đi về chỗ ngồi. Thật là một tên bất trị mà.
< To be continued>