Chương 69
Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Hạ Cảnh Điềm có chút mỏi mệt nằm trên giường đọc sách, bởi vì cha cần dùng gấp tiền, nàng liền máy tính cũng không mua, thậm chí TV cũng không có, chỉ là mua một vài cuốn sách về tài chính đọc giết thời gian, xem hồi lâu, nàng cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã chín giờ, bối rối có nên tắt đèn đi ngủ hay không, đến khi nàng xuống giường đi tắm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên trong căn phòng an tĩnh, nàng giật mình lại càng hoảng sợ, nhanh lao tới, cầm lấy điện thoại xem xét, tâm mạnh nhảy dựng, là hắn. . .
Cố gắng đè lại tim đang nhảy bang bang, nàng ho nhẹ một tiếng, trấn định rồi mới ấn nút trả lời, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh mở miệng, “Alo.”
Cùng giọng điệu nhàn nhạt trước đây, tiếng nói trầm thấp vang lên, “Trước mười giờ đến biệt thự của tôi.”
Hạ Cảnh Điềm giật mình, cắn môi dưới khẻ lên tiếng, “À!”
Không có dư thừa lời nói, Kỷ Vĩ Thần liền cúp điện thoại.
Sững sờ cầm điện thoại, Hạ Cảnh Điềm thở dài một hơi ngồi trở lại giường, tâm tư lại bay chỗ khác, nói không ra đáy lòng cảm giác thất lạc, lặng lẽ che giấu nàng thu thập xong một ít đồ vật để vào ba lô, khóa cửa ra khỏi phòng.
Trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, một bóng dáng thon dài đứng bên cửa sổ sát đất, phòng khách trống trải mở đèn nhỏ, làm cho hắn thân hình cao ngất kéo thành một vòng đạm mạt, ngón tay vuốt điện thoại, ánh măt sâu như có điều suy nghĩ, ngay cả hắn cũng không nói lên được, khi hắn lật qua lật lại các dãy số trong điện thoại, trong nhiều người làm ấm giường này, vì sao trong đầu lại hiển hiện bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đó?
Tuấn mặt nhăn lại, ánh mắt chạm đến mặt cô gái trên bức ảnh treo tường, lòng của hắn mỉm cười nhưng đau nhức, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái, phác thảo từng đường nét hoàn mỹ của cô, cuối cùng dừng lại ở cặp môi đỏ mọng, dường như nàng đang cười, ánh mắt của hắn ngưng lại.
Đúng lúc này, cửa chính truyền đến tiếng chuông, thân thể của hắn khẽ giật mình, lấy lại tinh thần đi đến ấn nút mở cửa, hai phút sau, Hạ Cảnh Điềm một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt của hắn, tóc mềm mại buông xõa, gương mặt ngọt ngào thanh thuần nhỏ nhắn cân xứng, sau lưng đeo ba lô thoạt nhìn nàng như cô bé nữ sinh mới lớn, Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trên ghế, ánh mắt tĩnh mịch lẳng lặng đánh giá Hạ Cảnh Điềm, nhìn quen hình ảnh gợi cảm vũ mị cùng ánh mắt khiêu khích, Hạ Cảnh Điềm với vẻ tự nhiên này để cho lòng hắn ngơ ngác một chút.
Hạ Cảnh Điềm ngượng ngùng giữa phòng bị ánh mắt như tia X quang của Kỷ Vĩ Thần dò xét mà có chút e lệ, không dám ngồi, lại không biết nói gì, không khí cứ như vậy trầm mặc, đè nén.
Không có báo trước, không có dư thừa lời nói, Hạ Cảnh Điềm nằm ở trên giường lớn quen thuộc, thân thể dưới chiếc khăn tắm có một chút run rẩy, khi thấy Kỷ Vĩ Thần lõa thể bước vào trong phòng, nàng e lệ hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng nóng bỏng hôn lên nàng chiếc cổ mảnh khảnh, thoáng khẽ cắn, Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to hai mắt, đôi mắt thanh tịnh thấy được vẻ sâu u trong mắt hắn, hắn quyến rũ ra nụ cười nhàn nhạt nói, “Tôi không thích phụ nữ bị động, cô hiểu được ý của tôi chứ?”
Đôi mắt thanh tịnh trong suốt đột nhiên trợn tròn, lông mi thật dài có chút rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết trong nháy mắt lộ ra màu hồng nhạt, Hạ Cảnh Điềm thẹn đến nỗi hận không thể biến mất ở trước mặt hắn, nàng không phải người ngu, nàng đương nhiên nghe ra ý hắn vì ghét nàng thái độ phục thị, xác thực, nàng không biết như thế nào dám chủ động ?
Kỷ Vĩ Thần thân hình to lớn lười biếng bán nằm ở trên giường, cặp mắt đen sáng chiếu trong bóng đêm tràn đầy thú vị nhìn nàng, Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên vài giây, chỉ phải lấy lấy tay chống đỡ nửa người trên, cúi nhìn hắn, nàng khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt nóng lên, toàn thân run rẩy, nàng nhắm mắt lại, cặp môi đỏ mọng khẽ hôn bờ môi mỏng kiên nghị của hắn. . . .
Một tháng dần trôi qua, cho dù Hạ Cảnh Điềm được chính Kỷ Vĩ Thần đưa vào công ty, nhưng vẫn xem như người mới, có thời gian thực tập, hôm nay, là ngày thực tập cuối cùng, nàng đang sửa lại báo biểu đã bị chị Lưu gọi vào văn phòng.
Trước mặt chị Lưu là hồ sơ của Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy chị ta liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm, dùng tiếng nói phải làm cho người ta kính sợ lên tiếng, “Hạ Cảnh Điềm, một tháng này, biểu hiện của cô đã để cho tôi thất vọng, người mới, phạm sai lầm có thể lý giải, nhưng, tôi xem sức khỏe của cô không được tốt lắm, cô có kiểm tr.a sức khoẻ chưa. . .”
Nói đến chỗ này, chị Lưu dừng lại một chút, hai tay chống cằm lại nhìn lướt qua lý lịch sơ lược, nói tiếp!”Tin tưởng là tại Kỷ thị, cô đã học được không ít, đây là những kinh nghiệm sau khi ra ngoài tìm việc sẽ có trợ giúp rất nhiều, tuy như thế tôi cũng không thể không nói cho cô biết, kỳ thực tập này biểu hiện của cô không phù hợp.”
Hạ Cảnh Điềm trước khi được quản lí gọi vào một khắc, tay đã đổ đầy mồ hôi, toàn thân căng băng, chợt nghe đến tin này cả người đều sửng sốt, chị Lưu thấy nàng không có lời nào muốn nói, lần nữa lên tiếng!”Cô nghĩ hiện tại muốn rời đi cũng có thể, đợi đến hết tháng rời đi cũng đúng, tiền lương của cô bộ phận nhân sự đã giúp cô tính rồi, đã đưa vào tài khoản của cô, cô có thể đi kiểm tra.”
Đây thực sự là tuyệt tình, tuyệt đối không có cơ hội thứ hai, Hạ Cảnh Điềm vừa sợ lại ngạc nhiên, nhưng không có phản bác, mặc dù chị Lưu đang có chút chỗ thành kiến với nàng, Hạ Cảnh Điềm cũng tự biết mình một tháng nay biểu hiện xác thực không tốt lắm, nàng tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh lên tiếng, “Một tháng này cám ơn chỉ dẫn của quản lí.”
Nói xong, xoay người liền ra ngoài đi về chỗ ngồi của mình, sững sờ nhìn qua máy tính một hồi lâu, nàng đột nhiên nghĩ đến Kỷ Vĩ Thần, làm sao bây giờ? Có nên nói tin này cho hắn biết? Nói cho hắn biết thì sẽ như thế nào? Đúng a! Rời cái công ty này, cùng lắm thì sẽ tìm một công việc khác là được, Hạ Cảnh Điềm vừa tự mình an ủi, vừa không yên lòng thu thập đồ đạc.
Khi nàng cầm lấy đồ đạc hướng A Nhã cùng Tiểu Ngữ nói từ biệt thì hai trợ lý đều ngạc nhiên mở to mắt, Hạ Cảnh Điềm dù sao cũng sẽ không khỏi thành phố này, từ nay về sau cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, bọn họ còn muốn hẹn nhau cùng đi dạo phố !
Đi vào đại sảnh, khi Hạ Cảnh Điềm sắp bước ra khỏi cửa lớn thì nàng do dự , cảm thấy nên gọi điện thoại cho Kỷ Vĩ Thần, đối với hắn, Hạ Cảnh Điềm đã có loại cảm giác không rõ ràng rồi, nửa tháng nay, Hạ Cảnh Điềm mỗi tối đều triền miên cùng hắn, nhưng nàng đã cố gắng học đem cảm tình cùng nhu cầu sinh lý tách ra, tuy hiệu quả không lớn, lại có thể tạm thời lừa mình dối người.
Không biết vì cái gì, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, rời khỏi Kỷ thị, lòng của nàng lại thoải mái rất nhiều, ít nhất không cần phải chờ đợi lo lắng đến công ty chạm mặt mà sinh ra xấu hổ.
Gọi thông đến số của Kỷ Vĩ Thần, đầu kia truyền đến tiếng hắn có vẻ khàn khàn lại trầm ổn, “Alo.”
“Tôi là Hạ Cảnh Điềm, có chuyện này muốn nói cho ngài, tôi đã nghỉ việc ở công ty.” Thời điểm Hạ Cảnh Điềm nói những lời này, trong lòng có loại vui mừng.
Đầu kia trầm mặc một hồi, truyền đến hắn nhàn nhạt hỏi, “Nguyên nhân gì?”
“Kỳ thực tập của tôi không qua được.” Hạ Cảnh Điềm nói.
Lại nghe đầu kia truyền đến một câu trào phúng, ” Kỷ thị Chúng ta mở công ty, không phải nơi tị nạn, người có năng lực ở lại, vô năng tự nhiên sẽ bị loại bỏ.”
Những lời này từ trong miệng Kỷ Vĩ Thần nghe được thật có cảm giác khó tả…, bị hắn gọi là người vô năng, Hạ Cảnh Điềm cam tâm tình nguyện, so với tổng giám đốc như hắn, năng lực của Hạ Cảnh Điềm xác thực không có ý nghĩa gì, nàng mấp máy môi, lên tiếng nói!”Tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi đi trước.”
“Cô muốn đi đâu?” Ngồi ở văn phòng, Kỷ Vĩ Thần vô ý thức nhíu mày hỏi.
“Tìm việc làm.”
“Cô không cần đi tìm, từ giờ trở đi, trong nữa năm làʍ ȶìиɦ nhân cho tôi, cô không cần phải làm việc.” Nhàn nhạt nhưng lại không để cho người khác phản bác, khi Hạ Cảnh Điềm chưa hết ngạc nhiên, Kỷ Vĩ Thần lên tiếng lần nữa, “Cô ở quán cà phê gần đây chờ tôi, chút nữa tôi xuống.” Nói xong, hắn treo điện thoại.