Chương 12
Vân và nó đi ôtô tới Fashion lớn nhất của thành phố.
- Chọn đồ cho ai vậy
- Thì người mà tôi tặng bánh đó.
- Tôi biết rồi. Nhưng ý tôi nói là trai hay gái. Bao nhiêu tuổi
- À. quên quên. Con trai, tầm 12-13t đó.
- À. bằng nhóc Huy. Thế thì để tôi chọn cho nha.
- Thì thế tôi mý gọi bà đi đấy chứ.
- ừ. Bọn trẻ tuổi này để nó năng động một chút.
- Vậy bà chọn đi.
- Ừ. một chiếc áo phông này nha, một chiếc quần sóoc bò, một đôi giầy và một chiếc mũ nữa là ổn rồi đó.
- Vậy thôi sao.
- Bà muốn mua nhiều à.
- Ừ. Hì. Hay mua một bộ đồ ngủ nữa nha. _ Vân cười rồi kéo tay nó tới quầy đồ ngủ.
- Đây là hàng của con gái mà.
- Tại nhóc ý dễ thương lắm. Lấy bộ thỏ hồng nay nha, hay là gấu nâu, sói xám cũng đáng yêu nữa nè.
- Trời đất,mua cho con trai sao chọn đồ con gái, cái gì mà cũng thích thế thì lấy hết cho xong.
- Vậy hả. Thế thi tôi lấy hết.
- Ơ. Tôi đùa mà. Bà lấy thật à.
- Đùa gì mà đùa. Ba tôi mới chuyển tiền vào thẻ, tôi quậy tý ý mà.
- Bó tay với bà luôn.
- Rồi rồi. đi sang hàng phụ kiện đi.
- Lại nữa à.
- Thôi nào, bà bảo cho tôi cả một buổi chiều cơ mà.
- Thì bà phải cho tôi nghỉ chứ. Tôi toàn phải kéo đồ không à
- Đã bủ là tí nghỉ một thể cơ mà. Nói chả chịu tiếp thu gì cả.
- được rồi. được rồi. tôi đi _ nó uể oải.
- Bà ơi, coi cái này đẹp không _ Vân chỉ vào cái đồng hồ con ếch màu xanh nhạt.
- ừ đẹp.
- Thế còn cái này. _ đó cũng là một chiếc đồng hồ hình con cá heo, dễ thương lắm ý
- Ừ. Nhưng giống đồ con gái quá.
- Tôi đã bảo là nhóc đó dễ thương lắm mà.
- Thôi tùy bà đấy. tôi chỉ đi theo xách đồ thôi.
- Cũng được. Thế thì tôi đứng tôi chọn.
- Nhưng cũng vừa vừa thôi đó.Tôi có thấy ai mua quà sinh nhật như bà đâu. Cảm tưởng như khuân cả cái cửa hàng của người ra về đó.
- Nếu như có thể.
- Oài. _ nó ngán ngẩm.
Đi sau Vân, nó cứ nhìn quanh quanh, bất chợt ánh mắt dừng lại ở một khu bán đồ thể thao.
- Bà cứ chọn đi, tôi ra đây coi cái này chút nha _ nó nói
- Ừ. Bà đi đi.
Rồi nó đi. Nó nhìn qua một lượt rồi dừng lại ở một bộ đồ thể thao với chiếc áo khoắc ngoài màu đen đơn giản những đường kẻ trên áo, và một chiếc mũ rộng, đó là cái mà nó thích nhất trên cái áo. Nó đứng ngắm nhìn bộ quần áo đó một lúc rồi lại đi sang khu vực giầy. Ngay ánh mắt đầu tiên nó đã thấy đôi giầy màu trắng đặt ở trên giá kia. Như một chiếc nam châm hút nó lại gần đôi giầy đó, nó cầm một chiếc giầy nên, cứ ngắm rồi chỉ chăm chú vào đôi giầy đó thôi. Bỗng có một tiếng nói sau lưng nó:
- Người của khu ổ chuột cũng tới đây mua giầy sao _ là hắn, giọng nói khinh khỉnh mỉa mai
- …….. _ nó chỉ im lặng quay lại nhìn người vừa nói câu đó.
- Sao. Cô không cần phải nhìn tôi như vậy đâu. Cô thích thì cứ lấy nó đi. Coi như tôi cho vậy.
- ……….. Vẫn im lặng. Nó biết đây không phải nơi dành cho nó, không phải vì dữ lời hứa với Vân thì nó cũng chẳng bao giờ mong mình sẽ tới đây.
- Cô câm hả. Tôi nói mà cô không nghe thấy gì sao. Hay là thấy tôi nói thế, thích quá, không nói được gì nữa rồi. _ hắn cười, một nụ cười nửa miệng
- Không. Tôi chỉ tự hỏi là, có phải ai nhà giàu cũng khinh người như anh không.
- Cô. Tôi cũng không muốn tranh cãi với tôi nhiều. Cô cầm lấy đôi giầy đó đi, tôi nghĩ là cửa hàng nhà tôi sẽ không bán được nó đâu, khi đã có một bàn tay dơ bẩn chạm vào nó.
- Nhà anh sao. _ nó nhìn hắn, với ánh mắt vô cùng bình thường
- Đúng đó. Cô đâu cần phải ngạc nhiên như vậy chứ.
- ……… nó chỉ cười, rồi quay lưng đi
- Sao thế _ hắn gọi với _ cô không muốn nhận món quà đó của tôi sao.
- Quà à! Tôi tưởng đó là thứ ném đi của nhà anh.