Chương 27
- Lên nhớ. Tôi sẽ vượt anh _ nó nói rồi nhìn 2 người kia khẽ cúi chào rồi ra về cùng Cường và Duy.
Trong sự ghìm chặt của 2 thằng bạn, hắn bắt đầu trở lại bình thường. Rồi hắn ngồi gục xuống sân:
- Sao ông mất bình tĩnh vậy. _ hoàng cũng ngồi xuống cạnh hắn
- Tôi không biết nữa. Thằng nhóc đó là người duy nhất động đến bà ấy…. tôi.
- Được rồi, mọi chuyện qua rồi mà _ Long vỗ vai
- Tôi thấy hắn quen lắm. Tôi phải điều tr.a được hắn.
- Sao tôi không thấy điều đó nhỉ _ Long ngơ ngác.
- Tôi cũng không. _ Hoàng nhún vai.
- Vừa này cũng vì đột nhiên thằng nhóc đó nhìn tôi lạ kì nên tôi mới mất bóng đó.
- Ừ. Thảo nào, tôi cũng hơi ngạc nhiên, chưa bao giờ tôi thấy ông trên sân mà như thế cả _ Long gật gù.
- Thôi. Về thôi. _ hoàng đứng dậy trước.
- Ừ. _ Long và hắn cũng đứng lên ngay.
Quay lại với nó lúc này, vừa ăn một cú đấm của hắn, môi nó bật máu, lại thêm quả bóng lúc trước vào mặt cùng một chỗ giờ nó tím bầm nên. Duy lo lắng:
- Chị không sao đấy chứ.
- Không sao mà, bóng rổ đường phố thế này là nhẹ đó. _ nó đưa tay gạt đi chút máu con vương trên khoé môi.
- Haizz! đội này cũng mạh thật đó. _ Cường vừa đi vừa nói.
- Chứ gì nữa. mãi mới nghi được một điểm _ Huy lon ton _ à mà sao lúc này chị dẫn được bóng qua mặt tên đầu tiên thế.
- À. Biết điểm yếu của nó thôi.
- Ừ. Anh cũng hơi bất ngờ _ Cường cười.
- Lát chị vào viện nhớ kiểm tr.a qua đi nha. _ Huy nhắc nhở.
- Chị biết rồi mà. Anh em nhà em nhắc hoài à _ Nó cười.
Nó thăm Huy rồi về nhà, người nó uể oải mệt nhoài. Từ trước tới nay nó chưa chơi trận nào lại mệt như thế này. Nói là kiểm tr.a nhưng muộn rồi nên nó cũng đến phong kiểm tr.a đứng một lúc rồi về chứ kiểm tr.a gì đâu. Về phòng nó nằm vật ra, ôm cái bụng đang nhói nên của nó. Lực của hẳn cũng mạnh thật đó. Nó đi tắm rồi nằm giưỡng suy nghĩ về hành động của hắn vừa nãy “ không lẽ mình đã sai, hắn yêu mẹ hắn đến vậy sao, nhưng sao hắn lại cư xử thô lỗ trước đám đông thế cơ chứ”. Rồi nó thiếp đi lúc nào không biết.
Như một lịch trình được sắp trước, nó đến bênh viện và đến trường. Vân nhìn thấy nó đã chạy đến ké tay sềnh sệch về bàn:
- Bà làm sao thế kia. _ Vân đưa tay nên chạm vào má nó
- À ừm.. thì va chạm nhẹ ý mà. _ nó ấp úng
- Không đúng, hôm qua bà lại đi chơi bóng nữa đúng không.
- Ừm… _ tránh mặt. lúi húi lấy sách vở.
- Tôi biết mà. Thế trên người con bị chỗ nào nữa không.
- Hết rồi. Khổ lắm. _ nó cười.
- Bà cứ liệu đấy. Tôi mà biết bà cứ dấu tôi là tôi không chơi mý bà nữa đâu nhé.
- Tôi đâu có giám dấu bà đâu.
- Hừ. Biết thế là tốt.
- À mà bà này. Tôi chuyển nhà rồi.
- Cái gì cơ. Chuyển nhà. Chuyển đi đâu _ Vân tròn mắt nhìn nó rồi hét nên.
- Bé bé cái miệng thôi, tôi chuyển đến nhà thầy.
- Ừm. Thế là tôi an tâm biết bao nhiêu rồi. Hỳ.
- Thế tôi mới cần thông báo cho bà chứ.
Rồi nó và Vân cười đùa cho đến khi hắn đến lớp, nhìn thấy môi nó có vết nứt lại bầm ở má, hắn đặt cặp xuống bàn lầm bầm:
- cô lại đi đánh nhau đúng không. _ hắn kéo vai nó.
- Anh điên à. Tôi làm gì kệ tôi, liên quan gì đến anh. _ nó hất tay hắn ra.
- chỉ là Phong nó quan tâm em thôi mà _ Hoàng khẽ nói.
- Tôi không cần. _ rồi nó quay lên.
3 người kia chỉ biết nhìn nhau, nhún vui, riêng hắn một chút gì đó buồn và một chút bâng khuâng về đôi mắt của người chơi bóng tối qua. đến giờ mà hắn vẫn không thể nhận ra sự giốn nhau đó.