Chương 48
- Rồi mà. Bà nhìn tôi nè. _ Nó cười típ mắt. Đúng lúc hắn quay lại, chút chút đơ người.
- NÀI. Đi nhanh nên. _ hắn quát nên.
- Giật mình. Anh điên hả.
- CÓ chuyện gì thế bà _ Vân nhìn ngố
- Oài. Chuyện dài lắm. Tôi sẽ nói với bà sau. Bi giờ nên lớp đi. Nhìn mặt hắn ta tôi ghét lắm. _ Nó kéo vân đi.
- Sao bà sách nhiều đố thế.
- Của cái tên ch.ết bằm đằng sau kìa.
- Gì nữa. tôi chả hiểu gì cả _ Vân gãi đầu.
- được rồi, lát xuống canteen tôi nói cho, được chưa.
- Ừk. Tôi biết rồi._ Vân khoắc tay Hân đi vào lớp.
Đi lên đến cầu thang tầng 2. Có một vài học sinh nữ chạy nhanh như đầm phầm vào nó như không muốn dừng lại. Nó ôm Vân lao sang một bên. Không may ngã, nó chỉ kịp quay người để Vân không bị đau còn nó thì hứng hết. Chiếc cặp sách của hắn và của nó lăn xuống cầu thang. Vân thì nhắm tịt mắt lại nằm im trên người nó. Sắp khóc đến nơi rồi.
- Này. Bà có định dậy không thế. _ Hân nhăn nhó.
- Hic. Tôi quên, bà có làm sao không _ Vân ngôi dậy. Kéo nó lên.
- Không sao đâu, cũng chỉ hơi đau một chút thôi.
- Cả người úp xuống thế mà bảo không sao à.
- được rồi, đứng dậy tôi xem nào. Bẩn hết đồng phục rồi.
- Thôi được rồi, bà đi lấy cặp sách đi, cũng bẩn hết rồi.
- Ừ. Tôi biết rồi. Ui đau. _ nó ôm ôm cái hông.
- Tôi biết mà _ Vân cười.
- Thôi được rồi. Không sao đâu. Vẫn còn nhẹ mà.
- Lúc nào bà chẳng nói thế. Đau đến đâu cũng nói là không sao. Tôi đến bó tay với bà.
- được rồi đó. Lên lớp đi.
Nó và Vân đến lớp. Vừa bước vào chỗ, hắn đã hầm hừ:
- Cô vừa đi vừa ngủ đấy à.
- Gì chứ. Mà sao anh đi mà tôi không gặp.
- Tôi đi cầu thang từ canteen nên.
- À ừm.
- Đồ tôi đâu.
- Đây. _ Nó ném cho hắn cái cặp.
- Nhẹ nhàng rồi. Cái gì cũng rầm rầm nên.
- Anh nói ít thôi.
Vào lớp. Mọi thứ trở nên im lặng. 3 người, hắn hoàng long vẫn một thói quen như mọi ngày. Chỉ game, truyện với ngủ, chả học hành gì. Bỗng hắn kéo chiếc cặp ra lấy cái gì đó. Khuơ khuơ không thấy. Hắn lôi lên bàn, đập rầm rầm.
- Phong. Trật tự _ giáo viên nhắc nhở.
- Ông làm sao vậy _ Hoàng quay sang nhìn hắn
- Mất rồi.