Chương 49

Những người khác cũng lần lượt nói:
“Đều là hiểu lầm, chúng tôi còn tưởng là Nhược Giai vẫn độc thân chứ”.
“Đúng vậy đó, nếu như đã có vị hôn phu, vậy sao không nói sớm chứ”.
“Nhược Giai, vị hôn phu này của cậu có thực lực đó nha”.


Mấy người vừa nói vừa che đi bầu không khí ngượng ngùng.
“Đi thôi, Lâm Kiêu anh không phải đã đặt chỗ tụ tập từ sớm rồi sao?”, Tô Ấu Ninh mỉm cười nói.
“Đúng đó, mau đi đến chỗ tu tập đi”.
“Nghe nói là một sơn trang không tồi đúng không?”
Mấy thiếu nữ bắt đầu nổi hứng.


Lâm Kiêu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái rồi gật đầu nói:
“Là trang viên quốc tế Cẩm Viên, một khu lâm viên kiểu Giang Tô, rất nối tiếng ở Giang Nam”.


“Tổng giám đốc Lâm của quốc tế Cẩm Viên có quen biết với mẹ của tôi, lâm viên này bình thường chỉ tiếp đón những quan chức hoặc những người có thân phận cao quý”.
“Người bình thường muốn vào đó thì hầu như là không thể, cho dù bản thân có gia tài tỷ tệ cũng chẳng đủ tư cách”.


Lâm Kiêu vừa nói, gương mặt vừa mang vẻ kiêu ngạo.
Anh ta khinh miệt quét mắt sang phía Diệp Bắc Minh: “Có đôi khi, có tiền cũng không có nghĩa là có tất cả”.
“Cần có quyền, có mối quan hệ xã hội, có địa vị, tài năng mới có chỗ đứng trong xã hội”.


“Thế giới này được nắm giữ bởi các thế gia và sỹ tộc”.
“Như bốn đại gia tộc của Kim Lăng, nhà họ Giả, nhà họ Sử, nhà họ Vương, nhà họ Tiết, đều là thế gia”.
“Nhà họ Lâm tôi ở Trung hải, nhà họ Triệu ở Giang Nam v.v… đều là sỹ tộc”.


available on google playdownload on app store


“Cho dù là nhóm người Mã Tiểu Vân, Mã Hiểu Đằng có trong tay mấy chục tỷ thì đã sao? Năm đó, trong buổi tiệc tối của thế gia Trung Hải, Mã Tiểu Vân và Mã Hiểu Đằng cũng đều phải ngồi ở ngoài cửa ăn cơm”.


“Lại như gần đây có một vị chủ tịch Trương Nhất Minh rất nổi tiếng, muốn gặp mặt chủ nhân của nhà họ Tiết tại Kim Lăng cũng đều phải đặt lịch hẹn trước ba tháng”.


Lâm Kiêu nói chuyện đâu ra đấy, như thể sự tự tin khi nãy bị Diệp Bắc Minh dùng mười triệu tệ đả kích đã được lấy lại trong chớp mắt.
“Câu chủ Lâm nói đúng đó”.
“Thế giới này không chỉ có tiền là được”.


“Quyền lực, mối quan hệ xã hội, nền tảng mới là quan trọng nhất”.
Mấy người thanh niên đều gật đầu, cực kỳ cho là đúng.
“Đúng rồi, Lâm Kiêu anh vừa nói đến sỹ tộc họ Triệu của Giang Nam, không biết mọi người có từng nghe qua không?”, bỗng nhiên một cô gái chuyển chủ đề nói.


“Sỹ tộc họ Triệu làm sao?”
Mấy người đều mang vẻ nghi hoặc nhìn qua.
“Nhà họ Triệu đó bị diệt môn rồi, đúng vào ngày hôm nay”, cô gái kia nói.
“Cái gì?”
Mọi người đều giật mình.






Truyện liên quan