Chương 20: Tôi nhớ mẹ
Sau khi ăn xong cô như được sống lại. Đây là lần đầu tiên cô nhịn đói lâu đến thế. Với tình hình này cô xác định là phải nhịn đói dài dài. Bỗng đạo diễn đứng lên vỗ tay đôn đốp thu hút sự chú ý của mọi người:-Mọi người lần này chúng ta có thêm một đồng nghiệp mới nào Tiểu Nguyệt cháu hãy giới thiệu một chút về bản thân đi_ đạo diễn nhìn cô
Cô vụng về đứng dậy vuốt lại mái tóc mới gội, hít một hơi thật sâu rồi nhìn rụt rè nhìn mọi người:
-Xin chào mọi người! em là Hoàng Ánh Nguyệt. Mọi người có thể gọi em là Tiểu Nguyệt, em sẽ thế chỗ của chị Hoa một thời gian trong khi chị ấy đi học xa ạ. Cụ thể là là quản lý cho TFBoys. Sau này có gì không biết mong mọi người giúp đỡ ạ! em xin cảm ơn! _ Cô cuối đầu như để nói lên “lòng thành “ của mình. Bỗng tiếng xì xào ở đâu làm cô toát cả mồ hôi hột:“ Sao chủ tịch lại có thể tin tưởng em ấy được nhỉ em ấy còn nhỏ tuổi hơn cả tiểu Nguyên nhà chúng ta nữa” Đang không biết sử lý thế nào thì Tuấn Khải đứng dậy bước đến bên cạnh cô là cô chỉ biết ngơ ngác nhìn.
-Cô ấy là con gái của chủ tịch Hoàng ạ! Tương lai sẽ là chủ tịch của TF entertaiment nên chủ tịch Hoàng muốn cô ấy làm quen dần với công việc.
-Ồ!!!_ Mọi người như đã hiểu ra mọi chuyện. Chú Bạng Hổ nãy giờ mới lên tiếng
-Tiểu Khải à! Chú có cần phải quan tâm tiểu Nguyệt một cách thái quá như vậy không.
-Tuấn Khải lớn rồi mà chú! làm tiểu Nguyệt đỏ mặt rồi kìa. Chú thật là_ Anh quay phim lên tiếng trách móc chú Bạng Hổ. Gương mặt của cô đỏ bừng đến tận mang tai. Anh cũng chắng khá khẩm ơn cô là mấy gương mặt cũng gần giống như quả cà chua chín.
-Mọi người đừng chọc em nữa!_ cô lên tiếng như muốn thoát khỏi cái không khí ngượng ngùng này.
-Ô tiểu Nguyệt nghe giọng em chị nghĩ em không phải người sống ở đây. _ một chị trong đoàn tò mò hỏi
-À trước đây em sống ở VN 15 năm nên giọng nói có chút không giống người Trung lắm ạ!_ cô gãi đầu đáp
Đó như là một sự thắc mắt chung của mọi người, ngay cả chú Bạng Hổ cũng không biết. Sau câu nói của cô không khí trong phòng như chùng xuống. Cảm nhận được sự khác lạ Vương Nguyên đành đứng lên giải tỏa cái không khí kì lạ này:
-Mọi người à! có cần phải như vậy không nhìn xem mọi người làm cho tiểu nguyệt sắp khóc rồi đây này. Cười lên đi mọi chuyện đều qua cả rồi mà!
Sau câu nói của cậu không khí trong phòng như khác hẳn. Vui tươi hơn và mọi người đã có cách nhìn khác hơn về tiểu Nguyệt. Kết thúc buổi nói chuyện thân mật chuẩn bị ngả lưng xuống giường bỗng điện thoại của cô vang lên những giai điệu quen thuộc. Cô tự hỏi không biết ai lại đi gọi cho mình vào giờ này. Cô cầm điện thoại nhẹ nhàng đi ra ngoài tránh làm phiền đến mọi người. Ngồi trên chiếc ghế đá gần đó cô đưa chiếc điện thoại lên bên tai
-Alo!
-Dương Băng à! con có khỏe không? _ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc (bằng tiếng Việt)
-Mẹ!!_ Cô reo lên đã gần nữa tháng cô không được nghe giọng nói này rồi. bao nhiêu nỗi nhớ dồn nén giờ đang thi nhau tuôn trào.
-Mẹ đây, con thế nào rồi. Nghe giọng con chắc là đang bị cảm chứ gì? Ở đó thức ăn có hợp khẩu vị không. Khí hậu bên đó khác Việt Nam nhiều lắm. Sắp đến mùa lạnh rồi đi học nhớ phải mặc thêm áo len vào đó cơ thể con không được khỏe nên phải cẩn thận. Nhớ phải thường xuyên dọn phòng đấy bố con thường xuyên bận công việc nên đừng để ông ấy lo lắng. À còn nữa phải tắm đấy đừng có mà cả tuần mới tắm một lần, bẩn ch.ết đi được_ Giọng của bà Phong đã lạc hẳn.
-Mẹ à con nhớ mà. Còn mẹ và bố... dạo này thế nào ạ? _ một thứ chất lỏng nóng hổi lăn dài trên má cô cố gắng để không bật ra thành tiếng tránh làm mẹ cô lo lắng.
-Bố và mẹ đều khỏe. Chỉ lo cho con ở đó không tự lo cho mình được lại ốm như hè năm ngoái thì khổ
-Mẹ đừng lo con ở đây sống rất tốt. Thôi mẹ nhé khi nào rãnh con sẽ gọi lại cho mẹ
- Ừm...
Tiếp đó là tiếng tút dài. cô ngồi thu đôi chân lên ghế úp mặt xuống khóc nức nở. Cô thật sự rất nhớ mẹ nhớ lắm nhưng cô không thể nào nhìn thấy bà được. ngay cả một tấm ảnh chụp chung cả gia đình cô còn không mang theo thì làm sao có thể nhìn đôi mắt nhăn nheo của bố bàn tay gầy guộc của mẹ. Bỗng có một vòng tay ấm áp ôm trọn cô vào lòng. Mùi hương này thật quen thuộc. Ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên đập vào mắt cô là gương mặt hiền và ấm áp của anh. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra lau đi dòng nước đang chảy dài trên gương mặt mủm mĩm của cô. Bất giác cô úp mặt vào ngực anh òa khóc:
-Tuấn Khải! Tôi nhớ mẹ....Huhuhhuuh