Chương 40

Phù dung trướng noãn, tiểu biệt thắng tân hôn. *câu đầu tiên trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, theo bản dịch thơ của Tản Đà là ‘màn phù dung êm ái’; câu sau chắc mọi người hiểu nhỉ, quá quen thuộc ^^*


Người đời thường nói, tiểu biệt thắng tân hôn, ta không biết đêm tân hôn của người khác trôi qua như thế nào, nhưng ít nhất đối với ta mà nói, nếu đem so với đêm động phòng hoa chúc chăn đơn gối chiếc thì những lời này đúng là không sai.


Đêm qua, tuy rằng sau khi hoan ái thân mình đau nhức không chút sức lực, nhưng khi được nằm trong vòng ôm ấm áp của hắn, ta lại an tâm đến kì lạ, gối đầu yên giấc.
Đây là từ khi ta rời khỏi Thượng Kinh, hoặc là, từ sau khi ta rời khỏi phủ Thái tử mới bình tâm mà ngủ như vậy.


Xuân tiêu khổ đoản (đêm xuân ngắn ngủi), câu này cổ nhân cũng đã từng nói, hiện tại xem như ta đã cảm nhận được, nhưng lại không phải vì, nhật cao khởi (ngày lên cao). (Nguyên gốc trong Trường Hận Ca là: ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi’: mặt trời lên cao, đêm “xuân” ngắn)


Mặt trời vẫn chưa sáng rõ, ta vốn là bị đánh thức bởi tiếng động bên ngoài cửa, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí chạm nhau, hoà vào tiếng người ồn ào, tạo ra một hồi âm thanh huyên náo ầm ĩ.


Hình như có người nào đó xâm nhập vào nha môn, ta nghe thấy những giọng nói khác nhau cùng hô lên “Hộ vệ điện hạ”, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sớm đã thấy tầng tầng lớp lớp bóng người vây quanh bốn phía.


available on google playdownload on app store


Nam Thừa Diệu hơi nắm chặt lấy bàn tay của ta để trấn an, nhưng mà trên người hắn lại không có một chút cảm giác căng thẳng, vẫn nhàn nhã thả lỏng như trước, thậm chí có hơi lười nhác.


Hắn hơi nghiêng mắt nhìn ta, vừa tuỳ ý trêu đùa mái tóc dài như nước của ta, vừa thờ ơ hỏi: “Vương phi sợ sao?”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Lúc ban đầu thì có hoảng sợ, nhưng mà hiện tại ta không sợ.”
“Sao?” Ý cười hiện lên, hắn thích thú nhìn ta.


Ta mỉm cười, có lẽ là bởi vì vẻ đùa cợt ở trong đôi mắt hắn, hay có lẽ là do sự bình tĩnh buông lơi trên người hắn đã ảnh hưởng tới ta, rõ ràng là không phù hợp với sự rối loạn ở bên ngoài kia, nhưng mà bản thân lại không tự chủ được mà sinh lòng muốn đùa nghịch, cười lên tiếng nói: “Có hai loại giải thích, trước tiên là tình cảm trên lý trí, sau là lý trí đặt trên tình cảm, Điện hạ muốn nghe loại nào trước?”


Vẻ thích thú ở trong mắt của hắn ngày càng đậm, nở nụ cười: “Từ trước đến nay, lý trí của Vương phi luôn chiến thắng tình cảm, hiện tại lại có chuyện tình cảm đặt trên lý trí, làm ta rất tò mò, hiển nhiên là muốn nghe điều này trước tiên.”


Ta hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn, khẽ cười nói: “Có gì là kì lạ, có điện hạ ở bên cạnh, tất nhiên là cái gì ta cũng không sợ.” *haizz, ngọt ngào chít được*
Mặc dù chủ yếu là nói đùa, nhưng có thể là do bản thân không quen nói những lời như vậy, nên gương mặt cũng có hơi nóng lên.


Hiển nhiên Nam Thừa Diệu cũng biết tâm tư của ta, bật ra tiếng cười, có lẽ nhất thời cũng không ngờ rằng ta sẽ nói như vậy, nên khó mà không cười thành tiếng.


Ta mỉm cười như trước, từ từ thu lại tâm tư vui đùa, nhẹ giọng lên tiếng nói: “Về phần lời giải thích cho lý trí đặt trên tình cảm, hiển nhiên là do ta biết tuyệt đối bản thân sẽ không có nửa phần nguy hiểm. Bởi vì cái gọi là ‘Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng’, xưa nay mỗi khi hành thích, đều phải lấy việc che giấu tai mắt, hành động bất ngờ là điều cần thiết nhất. Mà hiện tại lại gây ra động tĩnh gióng trống khua chiên như thế này, ta đoán rằng, không có một tên thích khách nào lại ngốc như vậy. Chưa nói đến việc đào thoát, cho dù là ám sát thì với tình trạng hiện tại, cũng chỉ có thể công bại thuỳ thành *sắp thành lại bại*, kết quả thế nào đã rõ ràng.”


Hắn mỉm cười, bỗng nhiên cúi người xuống, hôn lên mi mắt của ta, nhẹ mà lạnh, khẽ chạm vào liền rời đi.
Giọng nói của hắn cũng rất nhẹ, hơi mang theo tiếng cười: “Nữ tử quá thông minh thường không được hạnh phúc, nhưng mà ta thật may mắn khi người được gả vào Tam vương phủ lại là nàng.”


Đang lúc ta vẫn chưa kịp phản ứng thì hắn đã tao nhã khoác áo đứng dậy, tuỳ ý buộc lại mái tóc, định ra ngoài: “Nàng ở lại đây, không cần phải ra ngoài, ta đi xem một chút.”


Ta gật đầu, nhưng lại chợt nghe thấy một giọng nói, ra sức lướt qua một hồi âm thanh ồn ào rối loạn, mang theo sự tức giận cùng nôn nóng, oang oang vang lên________
“Nam Thừa Diệu, ngươi ra đây cho ta! Rốt cuộc thì tỷ tỷ của ta có ở nơi này hay không?”


Ta kinh ngạc, gần như ngay lập tức nhảy dựng lên ở trên giường, cũng không kịp nghĩ điều gì, theo bản năng mà định chạy ra ngoài cửa.
Chưa đi được mấy bước, đã bị Nam Thừa Diệu vươn tay giữ lấy eo của ta, ngăn lại bước chân.


“Điện hạ”, ta vội vàng đưa mắt nhìn hắn: “Người ở bên ngoài chính là Liễm, là đệ đệ của ta, nhất định là hắn lo lắng cho ta nên mới đuổi theo đến nơi này!”


Vẫn như cũ, một tay Nam Thừa Diệu giữ lấy thắt lưng của ta, sức lực cũng không lớn, nhưng lại không hề buông ta ra, ánh mắt cười như không cười nhìn ta: “Cho nên Vương phi định cứ như thế này mà đi ra ngoài sao?”


Ta hơi ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, lúc này, trên người chỉ có một bộ trung y trắng tinh, tóc dài rối tung, thậm chí còn đi chân trần, trong một thoáng cả người liền cứng ngắt, vừa xấu hổ lại vừa chán nản.


Hắn nhìn thấy ánh mắt của ta, không nhịn được mà mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắt trở nên xấu xa, thầm thì ám muội bên vành tai ta: “Cho dù là Vương phi nguyện ý, ta tuyệt đối cũng không để cho dung nhan vừa mới tỉnh giấc như đoá Hải Đường ngày xuân này, bị người khác nhìn thấy.”


Trong lúc nói chuyện, đôi môi của hắn như có như không vuốt ve vành tai của ta, hơi thở ấm áp luôn lướt nhẹ trên cổ.


Khuôn mặt của ta không khống chế được mà nóng lên, giọng nói của Liễm ở bên ngoài vẫn cứ lúc đứt lúc nối truyền đến, ta vừa thẹn vừa nôn nóng, tâm tư trăm không chuyển ngàn không đổ trong ngày thường của ta, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn dường như trở nên vô dụng, chỉ có thể vô thức lay cánh tay của hắn, gọi một tiếng: “Điện hạ!”


Hắn cười lên tiếng, lúc này cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của ta mới buông lơi, vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Ta đi ra ngoài xem trước một chút, sẽ không có việc gì.”


Hắn đẩy cửa bước ra, lại tiện tay khép lại cửa giúp ta, ta nghe thấy giọng nói của các tướng sĩ bên ngoài hành lễ với hắn cùng với lời can ngăn, cũng không có tâm tư để tìm hiểu, vội vàng thay đồ, rửa mặt chải đầu búi tóc, bởi vì không có trang phục nữ nhi, ta vẫn như trước một thân nam trang, chạy ra cửa phòng.


Có lẽ bởi vì vừa rồi Nam Thừa Diệu đã thông báo, nên khi ta mới bước ra cửa phòng, liền có người dẫn ta đi đến sân trước.
Đi được vài bước, liền nhìn thấy Nam Thừa Diệu đang khoanh tay đứng đấy, biểu cảm rất lạnh nhạt, nghe thấy bước chân của ta, hắn nghiêng đầu nhìn cười nhẹ, vươn tay ra.


Ta bước đến bên cạnh, nương theo ánh mắt của hắn mà nhìn xuống dưới lầu, không khỏi kinh hãi.
Xa xa giữa sân đình, ở giữa vòng tròn binh sĩ đang vây quanh có hai người ngồi trên lưng ngựa, tạo thành thế giằng co, đang chờ thời điểm ra tay, chính là Mộ Dung Liễm và Tần Chiêu.


Ta vội la lên: “Điện hạ sao lại không ngăn cản bọn họ?”
Ánh mắt của hắn nhìn xuống sân, thản nhiên nói: “Xem ra hắn cũng có tấm lòng thật sự muốn bảo vệ nàng.”
Dường như chỉ là một lời nói không có liên hệ gì, sau khi ta ngẩn ra một lúc lâu ta mới có phản ứng.


Xông vào cửa của quan phủ triều đình, nhất là ở nơi nghiêm cấm xâm nhập, đó là trọng tội, nếu là ở trên kinh thành, lại gặp phải người cố ý truy cứu làm khó dễ, thì ngay đến phụ thân cũng khó bảo vệ cho hắn tránh khỏi hình phạt.


Ta biết Liễm là vì lo lắng cho ta nên mới hành động như vậy, nhưng lại quá không thận trọng, cố tình gây rối loạn trong quan phủ, e rằng sớm muộn gì cũng gây ra tai hoạ, cho nên nhân cơ hội này mà cho hắn chút giáo huấn cũng tốt.


Có điều, hiểu là một chuyện, nhưng ta cũng không có cách nào mà không lo lắng, người đối mặt với hắn chính là Tần Chiêu, đã gặp qua vô số quân địch ở trên chiến trường, uy danh vang dội Long Phi tướng quân.


Mà Tần Chiêu cũng không biết thân phận thật sự của hắn, có lẽ chỉ nghĩ hắn là một tên loạn thần tặc tử nào đấy cũng không chừng, dù sao thì lời nói vừa rồi của hắn cũng vô cùng bất kính với Nam Thừa Diệu.


Đang âm thầm lo lắng phân vân, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Nam Thừa Diệu một lần nữa vang lên: “Nàng không cần lo lắng, chỉ cần không phải là lúc ở trên chiến trường, thời điểm hai bên giao đấu không thể làm khác được, thì Mậu Lăng kiếm của Tần Chiêu sẽ không cướp đi mạng người.”






Truyện liên quan