Chương 70

“Mỹ nhân hiến trà: Quân sơn ngân châm, Sư phong Long Tĩnh —-kiền quả tứ phẩm *kiền: quẻ càn tượng trưng cho trời*: nãi hương hạnh nhân *nãi hương: hương sữa*, băng đường hạch đào *băng đường: đường phèn*, bạch ngọc đào nhân, tô tạc yêu quả *quả điều chiên giòn* —mứt quả tứ phẩm: mật ong anh đào, hoa trản kết tử *kết tử: quả cam*, kim ti mật tảo *mật tảo: mứt táo*, mật nhưỡng long nhãn *long nhãn ướp mật*——-Bánh ngọt tứ phẩm: nhu mễ lương cao *bánh bột nếp*, thuý ngọc đâu cao *bánh đậu xanh*, uyên ương quyển, gia tử trản *gia tử: trái dừa*——Tương thái tứ phẩm *tương thái: dưa muối*: Tử hương kiền, tuyết lý hống *dưa cải ướp tuyết*, quế hoa lạt tương giới, điềm toan nhũ qua *dưa chuột chua ngọt* ——” *Mấy món ăn này cho ta xin nhá, chả bit chúng là cái gì cả, tương đối thôi he >.


Giữa tiếng báo danh các món ăn của thái giám tổng quản ngự thiện phòng, ta và Nam Thừa Diệu chậm rãi đi vào Thanh Hoà điện, dáng vẻ đoan trang, bên môi là nụ cười dịu dàng hoàn hảo, không chút sai sót.
Nhưng mà trong lòng, vẫn không thể xoá đi sự nặng nề ảm đạm.


Ta mãi cũng không thể quên, khi ở Tuyên Chính điện, hoàng thượng trước khi rời đi đã nhìn ta thế nào, nó ẩn chứa một chút gì đó tối tăm không nói nên lời, lại sâu xa khó hiểu.


Tuy là ta không hối hận vì những gì mình đã làm, nhưng mà thật sâu trong lòng, cũng cảm thấy có vài phần bất an, ta biết lời nói và hành động của mình hiển nhiên đã gieo vào trong lòng hoàng thượng sự nghi kị với Mộ Dung gia, chỉ là không biết, điều nghi kị đó có nhiều hay không, và sẽ ảnh hưởng thế nào.


Nghĩ tới điều này, ta liền đảo mắt tìm kiếm phụ thân và mẫu thân, bọn họ đã đến từ sớm, ngồi trên ghế đầu dưới thềm ngọc, mà Liễm cũng không ngồi cùng bàn với bọn họ, được an bài ở vị trí thứ ba.


Thấy ta và Nam Thừa Diệu tiến vào, phụ mẫu vội vàng đứng dậy gọi cả Liễm đến chào hỏi, mặc dù trong lòng không thể tiếp nhận, nhưng nét mặt chỉ có thể mỉm cười đúng mực, trơ mắt nhìn phụ mẫu ở trước mặt cúi mình hạ bái.


available on google playdownload on app store


Lễ chào đi qua, phụ thân cùng Nam Thừa Diệu tuỳ ý nói vài chuyện chinh chiến lần này, hiển nhiên ta và mẫu thân chỉ có thể đứng một bên mỉm cười lắng nghe, ta nhìn thấy mẫu thân tuy là mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại không kìm được mà mang theo vài phần lo lắng mơ hồ, ta biết người vẫn còn nghĩ đến việc Liễm không chịu lấy công chúa.


Không khỏi đem tầm mắt lướt qua sau lưng mẫu thân, nhìn vào Liễm, hôm nay hắn lấy thân phận là công thần bình loạn để vào cung, vì vậy đều giống như Triệu Mạc và Âu Dương Hiến, mặc bộ áo giáp khi ở trong quân doanh, chỉ là không mang theo kiếm.


Giáp bạc sáng rõ, thiếu đi vẻ phong trần mệt mỏi lúc hành quân đánh giặc, nhưng nhìn qua vẫn có một tư thế oai hùng anh tuấn, khí phách hiên ngang không nói nên lời, cả người như muốn phát ra hào quang, làm cho người khác không có cách nào dời đi tầm mắt.


Lúc này, hắn đứng ở đó, nghe phụ thân và Nam Thừa Diệu nói mấy lời sáo rỗng, nhưng bởi vì phép tắc nghiêm ngặt không thể trốn tránh, bởi vậy, nét mặt có vẻ đã chán nản đến cực điểm.


Ta thấy hắn hình như là đang cố gắng nhịn xuống ánh mắt khinh khỉnh, lại vừa đúng lúc chạm phải tầm mắt của ta, vì thế liền nhanh chóng mỉm cười với ta, đôi mày sáng rõ thanh khiết.


Ta vốn định nói vài câu với hắn, nhưng thời điểm và tình cảnh này không thích hợp để ta lên tiếng, lại nhớ tới Nam Thừa Diệu đã đáp ứng sẽ không để Liễm dối lòng mà lấy công chúa, vì thế ta liền yên tâm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại hắn.


“Tiền thái thất phẩm *thái: thức ăn*: Tùng Hạc duyên niên, giới mạt áp chưởng *áp chưởng: chân vịt*, phượng hoàng triển sí *phượng hoàng vỗ cánh*, Hà tử đông duẩn *Tôm và măng mùa đông*, thiên hương bảo ngư *bào ngư hương trời*, tam ti qua quyển *ti qua: quả mướp*, tiêu du giao bạch *giao bạch phết tiêu*——–Thiện thang nhất phẩm *món canh*: Trúc tôn ngư thần …—–


Tiểu thái giám bê thức ăn yên lặng không tiếng động nối bước nhau đi vào, Thái tử cùng Diễm nhi cũng song song bước vào Thanh Hoà điện, từ khi ta rời Thượng Kinh hoặc là sau khi chia tay ở phủ Thái tử, đây cũng là lần đầu tiên ta gặp lại bọn họ.


Ta nhìn gương mặt của thái tử điện hạ vẫn hồn hậu như trước, cùng với nét mặt hoàn mỹ và nụ cười không chê vào đâu được của Diễm nhi, rất nhiều chuyện, đột nhiên không thể khống chế mà xuất hiện ngay trước mắt.


Ta nhớ đến cây sáo kia, nhớ đến cha con Đổng thị, nhớ đến Mạc Bắc xa xôi, lại nhớ đến bầu trời xanh biếc mà nhuộm màu xám xịt ở Nghiệp Thành, nhớ đến nụ cười ngượng ngùng cuối cùng của người lính trẻ tuổi kia, cũng nhớ đến chỉ mấy canh giờ trước, một bức văn tự trong Tuyên Chính điện.


Trong lòng không biết đã nổi lên bao nhiêu loại cảm xúc không nói nên lời, ta âm thầm hít sâu, sau đó dịu dàng cười, cùng Nam Thừa Diệu hành lễ.
Ta và Nam Thừa Diệu chỉ hành gia lễ, hơi cúi chào, mà phụ thân và mẫu thân phải hành lễ quân thần với Thái tử và Diễm nhi.


Ta thấy Diễm nhi mỉm cười khoé léo nhẹ nhàng vươn tay ý bảo song thân đứng dậy, nhưng mà bên dưới nụ cười kia, có lẽ cũng ẩn giấu một sự chua xót và bất đắc dĩ như ta.


Lễ chào đi qua, Nam Thừa Miện thân mật bước đến cầm tay Nam Thừa Diệu, ân cần lên tiếng: “Tam đệ, lần này ngươi đại thắng Bắc Hồ, thật sự đã nâng uy danh của Nam Triều ta trên khắp tứ hải, làm ca ca vô cùng vui mừng!”


Nam Thừa Diệu khẽ cười: “Tất cả đều nhờ vào thánh minh của Thánh thượng và thái tử, nếu không cũng không có trận đại thắng này, thần đệ sao dám chiếm hết công lao.”


Nam Thừa Miện cười nói ôn hoà như trước: “Tam đệ thật khiêm nhường, ngươi có biết vì lần đại thắng này mà phụ hoàng đã vui mừng bao nhiêu không, khi đoàn quân khải hoàn của các ngươi vẫn còn cách Thượng Kinh nửa tháng đi đường, phụ hoàng đã căn dặn ta phải bắt đầu chuẩn bị Lễ Chúc Mừng đêm nay.”


Nam Thừa Diệu mỉm cười đáp: “Đã phiền hoàng huynh lo lắng, thần đệ tạ ơn.”
“Người một nhà, còn nói cái gì mà cảm tạ với không cảm tạ, ngươi ở tiền tuyến xông pha trận mạt, thân làm ca ca cũng chỉ có thể hết lòng chuẩn bị chút rượu thịt, thật là hổ thẹn.”


“Thái tử điện hạ gánh vác quốc gia xã tắc trên vai, thân thể ngàn vàng, đương nhiên không thể mạo hiểm vào nơi phong ba bão táp.”
Nam Thừa Miện nghe vậy liền mỉm cười, cũng không buông tay, lập tức kéo Nam Thừa Diệu cùng đi lên thềm ngọc: “Mọi người sao lại đứng như vậy, nên nhập tiệc đi.”


Thềm ngọc ở Thanh Hoà Điện chia làm ba cấp, cao nhất đương nhiên là vị trí chí tôn dành cho Hoàng Thượng và Khánh phi nương nương, ta và Nam Thừa Diệu ngồi trên cấp thứ hai bên trái, Thái tử điện hạ và Diễm nhi ngồi bên phải, một bậc cuối cùng của thềm ngọc là nơi cho các hoàng tử công chúa còn lại và những phi tần, dưới thềm ngọc là thần tử.


Chúng ta chưa ngồi được bao lâu, ngự thái *thức ăn của vua* đợt thứ nhất liền nối đuôi nhau đi vào Thanh Hoà điện, tiểu thái giám kéo dài giọng nói càng lúc càng lanh lảnh—


“Ngự thái tam thập lục phẩm: Sa oa ổi lộc cân *gân nai hầm*, Hồng mai châu hương, phượng vĩ ngư sí *vây cá đuôi phượng*, Bạch Vân trư thủ *chân heo trắng như mây >.


Giữa tiếng báo danh các món ăn, mọi người trong bữa tiệc liền nhanh chóng đứng dậy, lẳng lặng đứng hầu, nếu ngự thái đã được truyền lên, vậy có nghĩa thánh giá cũng sắp đến.


Quả nhiên, chỉ một lát, tiếng thông báo của thái giám tuyên lễ nhanh chóng lấn át giọng nói của thái giám ngự thiện phòng: “Hoàng thượng giá lâm, Khánh phi nương nương đến—-”


Mọi người đồng loạt hành lễ tiếp giá, Hoàng thượng và Khánh phi nương nương chậm rãi bước lên thềm ngọc, mọi người đứng hầu từ cửa cho đến thềm ngọc đều cúi đầu nghiêm mặt, chỉ nghe thấy một hồi hương thơm ưu nhã bay thẳng vào tim gan.


Hoàng thượng cùng Khánh phi nương nương ngồi vào chỗ, ra hiệu mọi người bắt đầu nhập tiệc, ta đưa mắt nhìn tới, Khánh phi đã thay bộ váy áo màu lam vừa nãy bằng một bộ y phục hoàng sắc, tơ vàng thêu phượng hoàng trên làn váy bằng gấm, tay áo đỏ màu hoa hồng mềm mại, dung mạo tươi đẹp thoát tục, tóc búi Ngưỡng phủ vân *tạm hiểu: ngẩng đầu nhìn mây, >”


Đợi khi mọi người đều ngồi vào chỗ, cổ nhạc vang lên, mười hai cung nữ thân mặc hoa phục dâng hương nhập yến, phía sau các nàng là Ý Dương công chúa đương triều Nam Thừa Hi, khoác y phục hoàng tộc, mỉm cười xinh đẹp động lòng người, tự mình bưng kim bôi ngự tửu, bước lên thềm ngọc, nhẹ nhàng hành lễ với hoàng thượng, nâng rượu qua đỉnh đầu, trang nhã tự nhiên mỉm cười nói: “Thỉnh phụ hoàng nhận ngự tửu khao thưởng công thần!”


Đúng như lời đồn, hoàng thượng rất sủng ái vị công chúa này, một tay tiếp nhận kim bôi *chén vàng*, một tay đích thân nâng Nam Thừa Hi: “Tại sao Hi nhi lại tự mình dâng lên, vừa rồi trẫm còn đang thắc mắc vì sao không thấy ngươi trong bữa tiệc.”


Thái tử đứng dậy cười đáp: “Đúng là cửu muội không cần phải như thế, nhưng mà muội ấy cứ quấn lấy, làm nhi thần không còn cách nào đành phải đồng ý.”


Ý Dương công chúa mỉm cười ngọt ngào với hoàng thượng: “Thái tử ca ca vì triều chính ngày đêm vất vả, Tam ca ca vì quốc gia đẫm máu sa trường, Hi nhi là nữ tử, không thể giúp phụ hoàng phân ưu, chỉ có thể tự mình dâng ngự tửu, một chút tâm ý này của nhi thần, cũng xem như là không vô ích khi đảm nhận vị trí công chúa Nam Triều và cũng là nữ nhi của phụ hoàng.”


Chỉ một câu nói đã đem những hành động không phù hợp thuyết phục có tình có lý, lại càng có thể thấy rõ, xem ra đúng như những gì mọi người đồn đại, vị công chúa này nhiệt tình với triều chính, nếu là một nam tử chắc hẳn sẽ là một nhân vật lợi hại không thể coi thường.


Bỗng nhiên ta nhớ tới những lời nói của Liễm ở Tướng phủ ngày ấy —-Công chúa thiên gia, có ai không phải là ngọn đèn cạn dầu, mà vị Ý Dương công chúa này, lại càng tốn nhiều dầu hơn.


Nghĩ tới điều này, không kìm được liền hơi mỉm cười, đảo mắt nhìn Liễm, nhưng hắn lại không hề liếc mắt nhìn Ý Dương công chúa, nét mặt vẫn còn bình tĩnh, tuy nhiên, trong đáy mắt kia có chút ngán ngẫm mà nếu không phải là người thân cận sẽ không thể phát hiện.


Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn đưa mắt nhìn lại, nhận thấy nụ cười của ta có vẻ thích thú trêu đùa, hắn nhíu mày liếc xéo, nụ cười của ta càng lúc càng sâu, hắn cũng không thể tiếp tục nín nhịn, lại mỉm cười sáng rõ với ta.


“Mộ Dung Liễm không nhìn thê tử vẫn chưa xuất giá của hắn, ngược lại còn nhìn tỷ tỷ như nàng làm gì?”
Tiếng cười của Nam Thừa Diệu nhẹ nhàng vang lên, ta nâng mắt nhìn hắn, khẽ cười quở trách, nói: “Điện hạ, người đã đáp ứng ta.”


Đường cong bên môi hắn càng thêm rõ nét, đang định nói điều gì, hoàng thượng đã giơ cao Kim Bôi: “Trẫm dùng ly rượu này, chúc mừng dũng sĩ của Nam Triều ta khải hoàn, nâng cao uy danh khắp bốn bể!”
“Tạ Bệ hạ!” Mọi người sôi nổi nâng cao ly rượu, uống một hơi cạn sạch.


Một chén uống cạn, hoàng thượng nói mấy câu hình thức với mọi người trong bữa tiệc, sau đó đem Kim bôi đặt lên khay rượu trong tay Ý Dương công chúa, yêu thương nói: “Hi nhi từ nhỏ đã hiểu biết, Trẫm cũng không có thời gian yêu thương ngươi, nhanh nhập tiệc đi.”


Ý Dương công chúa yêu kiều mỉm cười, bưng Kim bôi bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ muôn vàn ưu nhã rời khỏi Thanh Hoà Điện, không biết có phải bởi vì ấn tượng ban đầu của ta với nàng hay không, mà ta cảm giác khi nàng bước ngang qua vị trí của Liễm thì thoáng thả chậm bước chân, ánh mắt cũng vô tình hữu ý dịu dàng bay đến, nhưng Liễm thì trước sau vẫn như một, hoàn toàn không để tâm.


Một lát sau, Ý Dương công chúa thay bộ y phục màu vàng nhạt điểm một đôi hồ điệp bay trên nền lụa Bích Hà, quay trở lại bữa tiệc, nàng vừa ngồi duống, ngự thái tứ thập bát phẩm đợt thứ hai được bê lên, Ô long thổ châu *rồng đen phun ngọc*, kiều liên phúc hải tham *hải sâm chúc phúc*, giải nhục song duẩn *măng cuốn thịt cua*, sa chu đạp thuý *thuyền lướt trên ngọc phỉ thuý*, yêu quả cần tâm *quả điều + cần tây*, minh châu đậu hủ, thảo cô tay lan hoa *nấm rơm hoa lan phương Bắc*. . . Tất cả đều có mùi vị đặc sắc tinh tế, phong phú vô cùng, những ca vũ phụ trợ cho bữa tiệc cũng đều xinh đẹp mê hoặc, tựa như thiên âm thiên tư *tiếng hát, vẻ đẹp như trên thiên cung*, lại giống như giấc mộng hư hư thực thực.


Có lẽ, vì Lễ Chúc Mừng hôm nay mà Nam Thừa Miện đã mất rất nhiều tâm tư, tuy nhiên hắn làm như vậy không phải vì Nam Thừa Diệu mà là vì hoàng thượng.


Đợi đến khi ngự thái đợt thứ ba thất thập nhị phẩm được bày lên hoàn toàn, hoàng thượng chậm rãi mỉm cười nhìn về phía phụ thân mẫu thân và Liễm, không nhanh không chậm lên tiếng: “Mộ Dung thừa tướng không chỉ lập nhiều công lao cho triều đình, mà tử nữ *con trai lẫn con gái* dưới gối đều là rường cột của quốc gia, bình định Bắc Hồ lần này, tử nữ của Thừa tướng đều có công lao, nhất là Mộ Dung Liễm, thân ra chiến trường, đẫm máu giết địch, chiến công hiển hách!”


Phụ thân vội vàng rời khỏi ghế ngồi, lời nói khiêm tốn: “Mộ Dung gia nhận nhiều thánh ân, mọi việc làm đều là bổn phận với quân vương, hoàng thượng nói như vậy, thật sự làm thần hoảng sợ.”


Hoàng thượng khẽ cười nói: “Mộ Dung thừa tướng không cần quá khiêm nhường, từ trước đến này trẫm thưởng phạt phân minh, những công thần trong lần bình định Bắc Hồ này, trẫm cũng đã luận công ban thưởng, riêng chỉ có Mộ Dung Liễm, bởi vì trước đây cũng không phải là quan chức trong triều đình, cho nên trẫm vẫn còn chần chừ chưa quyết định, trong Lễ Chúc Mừng hôm nay, thật sự cũng không thể tiếp tục trì hoãn, nhân tiện hôm nay trước mặt văn võ bá quan và các hoàng thân, trẫm đích thân phong Mộ Dung Liễm là Thượng tướng quân của Nam Triều ta, không biết ý Mộ Dung thừa tướng thế nào?”


Phụ thân cùng Liễm vội quỳ xuống khấu đầu tạ ơn: “Tạ hoàng thượng long ân!”
Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, nhìn về phía Liễm, nói: “Đứng lên đi, tiến lên phía trước để trẫm nhìn xem.”
Liễm theo lệnh bước đến.


Hoàng thượng hơi mỉm cười đáng giá hắn, sau đó nói: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng.”


Đáy lòng của ta bỗng nhiên nặng trĩu, nghe giọng điệu của hoàng thượng, hình như là đang muốn nhắc đến chuyện hôn sự giữa Liễm và Ý Dương công chúa ngay trong bữa tiệc, tuy rằng Nam Thừa Diệu đã nhận lời ta, nhưng nếu chuyện đột ngột xảy ra trong tình cảnh này, mặc dù là ta tin tưởng hắn, nhưng Liễm cũng không biết rõ tình hình, ta thật sự rất sợ Liễm vì không biết cách cứu vãn mà trực tiếp kháng chỉ, tạo thành hậu quả không thể lường trước.


Trong lòng thoáng lo âu, không biết có phải bởi vì cảm xúc của ta đều đã thể hiện rõ ràng trên nét mặt hay không, cảm giác bàn tay đặt dưới bàn hơi ấm áp, Nam Thừa Diệu đã vươn tay phủ lên mu bàn tay của ta, hắn cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ là khẽ nắm chặt bàn tay ta.


Ta hiểu rõ ý tứ của hắn, cảm thấy có chút an tâm, cũng không kịp biểu hiện điều gì, giọng nói thản nhiên lại mang theo ý cười của hoàng thượng liền vang lên trong Thanh Hoà điện: “Mộ Dung thừa tướng, không biết người con này của khanh đã hứa hôn chưa, hoặc là đã có người trong lòng hay không?”


Phụ thân vội cung kính đáp: “Khuyển tử tuổi vẫn còn nhỏ, lại luôn quan tâm đến binh pháp kiếm thuật, còn chưa nghĩ đến chuyện cưới xin.”


Hoàng thượng có vẻ hài lòng hơi hơi vuốt cằm, đang định lên tiếng, Liễm đã nhanh miệng cười nói: “Hoàng thượng, thần may mắn được nhìn thấy bút tích của hoàng thượng đề trên bức hoạ ‘Tuyết thiên phá trận đồ’, trong đó có một câu hãy còn lưu lại như in trong trí nhớ của thần.”


Hoàng thượng không ngờ hắn lại đột nhiên đem câu chuyện chuyển sang hướng này, hơi ngẩn ra, nhưng có lẽ là vì không muốn làm phật ý vị thượng tướng quân vừa được tân phong này, mà đại khái cũng có thể là phò mã tương lai, hơn nữa hắn lại đề cập đến chuyện văn thư, vì thế liềm mỉm cười hỏi: “Sao, là một câu thế nào?”


Liễm mày kiếm khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng ngời cao giọng đọc: “Tướng quân bách chiến xuyên kim giáp, trượng phu nhất nặc thệ hứa quốc —- Hoàng thượng đã thực sự viết ra tiếng lòng của vi thần!”


Hoàng thượng mỉm cười, mặc dù không nói gì, nhưng mà trong ánh mắt lại mang theo vài phần khen ngợi và hài lòng.


Mà Liễm lại đột nhiên nghiêm mặt, chấp tay quỳ gối trước thiên tử, đôi mắt sáng như đuốc, cao giọng nói từng câu từng chữ: “Thiên ân mênh mông cuồn cuộn, hôm nay tại Thanh Hoà điện này Mộ Dung Liễm được phong danh thượng tướng quân, nhất định phải hết lòng vì nước, anh dũng giết địch, báo đáp thánh ân của hoàng thượng! Vi thần lúc này xin thề với nước nhà, nếu không lập được công lao, tuyệt đối không nghĩ đến chuyện vợ con!”


Hoàng thượng có hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền mang theo ý cười, lên tiếng nói: “Thượng tướng quân có tâm tư như vậy, trẫm rất vui mừng, bất quá, nếu thật sự phái khanh trấn thủ biên cương giết địch làm chậm trễ chuyện thú thê sinh tử, e rằng phụ thân của khanh sẽ tìm đến trẫm kể khổ.”


Phụ thân vội nói: “Vi thần không dám.”


Mà Liễm cũng nghiêm mặt nói: “Bảo vệ quốc gia, vốn là trách nhiệm của nam nhi, thời gian thần ở Nghiệp Thành, đã từng cùng Long phi tướng quân Tần Chiêu ước hẹn, hắn bảo vệ Mạc Bắc, thần trấn giữ Nam Cương. Hôm nay vi thần mượn nhờ việc tân phong, tại Thanh Hoà điện này cầu chiếu chỉ của hoàng thượng, phái thần đến Nam Cương trấn thủ, lấy kì hạn năm năm, nếu thần không thể thanh trừ bọn Tề Việt thường xuyên xâm phạm, tuyệt đối sẽ không trở về yết kiến thánh nhan, càng không nói đến chuyện thú thê sinh tử!”






Truyện liên quan