Chương 119
Sợ rằng có quá nhiều người sẽ dễ bị phát hiện, Tô Tu Miễn liền lệnh cho Li Mạch cùng đám người Tà Y Cốc rời khỏi kinh thành trước, còn hắn và ta thì nấp trên ngọn cây.
Ánh mắt của ta luôn một mực nhìn về phía Nam Thừa Diệu đang nằm cô độc trên mặt đất, nhìn thấy gương mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, một lát sau ta thoáng nghe thấy tiếng vó ngựa ở nơi xa, trông thấy Tần An và Triệu Mạc dẫn người chạy tới, cẩn thận đưa hắn trở về.
Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. (Một câu trích từ Điển cố: ‘Nam Hoa Kinh’ của Trang Tử. Ý câu này: nhiều lúc, có thể quên hết đi mọi chuyện cũng là một biện pháp)
Cho dù đau đớn đến thế nào, ta cũng hiểu rõ mình không thể quay đầu lại, đây chính là lối thoát duy nhất cho chúng ta.
Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho hắn, hắn rồi sẽ không sao, ta chỉ cần biết như thế là đủ.
Mãi cho đến khi bóng dáng đám người Tần An khuất khỏi tầm mắt, Tô Tu Miễn mới đưa tay vòng lấy thắt lưng của ta, hắn không hề nói gì, chỉ nhún người bay lên không trung, một lát sau liền đuổi kịp đám người Tà Y Cốc.
Li Mạch, Li Kha nhìn thấy chúng ta, vội vàng bước đến đón, Tô Tu Miễn buông tay của ta ra, lên tiếng: “Khuynh nhi, sau khi Nam Thừa Diệu tỉnh lại, cho dù hắn không thể biết rõ nhưng nhất định sẽ cho người tìm kiếm ngươi ở khắp nơi, ta sẽ để Li Mạch thay ngươi dịch dung, ít nhất có thể tránh né được một khoảng thời gian.”
Ta gật đầu, hắn lại tiếp tục nói: “Tà Y Cốc sẽ là nơi hắn nghĩ đến đầu tiên, tuy rằng địa thế ở Tà Y Cốc hiểm trở khó ai có thể tìm thấy, nhưng dù thế nào thì thuộc hạ của hắn cũng đã từng đến một lần, cho dù ta có bày bố trận pháp trên khắp các ngã đường, thì cuối cùng đến một ngày nào đó hắn cũng sẽ tìm được, cho nên, ta sẽ để Li Kha đi cùng ngươi…”
“Công tử!”
Li Kha kinh ngạc lên tiếng, còn Li Mạch vốn đang tìm kiếm dược liệu dùng để dịch dung cũng giật mình dừng tay, quay đầu nhìn Tô Tu Miễn.
Ta vội nói: “Không cần, tự ta có thể…”
Lời còn chưa nói hết, đã thấy hắn ra hiệu cho ta đừng nói tiếp, có lẽ do việc bày châm tốn quá nhiều sức lực của hắn, sắc mặt hắn có phần tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn giữ được vẻ trầm tĩnh, không cho ta cự tuyệt: “Bất luận là ngươi muốn mở y quán hay làm việc gì khác, Li Kha đều có thể giúp ngươi, bất luận ngươi muốn đi nơi nào, nàng ta cũng sẽ nghe theo lời ngươi, Khuynh nhi, từ nay về sau, ngươi chỉ cần vì ngươi mà sống.”
Tầm mắt của hắn thản nhiên chuyển về phía Li Kha: “Từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần nghe theo lời căn dặn của nàng ấy, đã hiểu chưa?”
Li Kha cắn môi quỳ xuống đất, đáp: “Vâng.”
Tô Tu Miễn khẽ gật đầu: “Những vật gì cần mang theo thì nhanh chuẩn bị đi, chờ sau khi Khuynh nhi dịch dung xong, các ngươi hãy đi ngay.”
Li Kha bình tĩnh gật đầu, im lặng đi về phía con ngựa của mình, chuẩn bị hành lý, ta cũng không nói gì, bởi vì có nói gì đi chăng nữa thì chắc chắn hắn cũng không đồng ý.
Thật không ngờ, ta và hắn lại nhanh chóng tách biệt như thế, tuy rằng ta chưa từng có ý nghĩ muốn cùng hắn quay về Tà Y Cốc, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới hắn lại để ta rời đi nhanh như vậy.
Bất chợt nhớ đến lời nói của hắn, sớm hay muộn cũng phải kết thúc, vậy trì hoãn không bằng sớm một chút.
Vừa nghĩ đến điều đó, tâm trạng của ta liền bình thường trở lại, cuối cùng ta cũng phải học cách sống một mình.
Nhưng sắc mặt tái nhợt cùng với bàn tay lạnh buốt của hắn làm ta có chút không yên lòng: “Sắc mặt của ngươi rất kém, có làm sao không?”
Hắn hời hợt nói: “Mỗi lần dùng đến ‘Họa tấn như sương’, ta đều như vậy, một lát nữa sẽ không sao.”
Ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng Li Mạch đã bê một đống chai lọ đến trước mặt ta, lạnh lùng nói: “Vương phi, Li Mạch giúp ngươi dịch dung.”
Tô Tu Miễn liền nói: “Trên đời này đã không còn Tam Vương phi, sau này ngươi gọi là….Dư Khinh đi.”
Dư Khinh, ý nói quãng đời còn lại của “Vũ Khuynh” được ung dung tự tại sao?
Ta ngẩn người ra, Li Mạch nhanh chóng đáp “Vâng”, sau liền nói: “Dư cô nương, Li Mạch giúp ngươi dịch dung.”
Ta gật đầu, nhắm mắt tại, mặc cho đôi tay của nàng xoa nhẹ lên khuôn mặt của ta, sau khi mở mắt ra thì mọi chuyện đã xong.
Ta nhìn mình trong dòng nước, một gương mặt bình thường mà xa lạ, một gương mặt dễ dàng hòa lẫn vào đám đông.
Li Kha mang tay nải trên lưng, dắt ngựa đến: “Dư cô nương, chúng ta đi thôi.”
Ta đưa mắt nhìn Tô Tu Miễn lần cuối, hắn lẳng lặng đứng đấy, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, đôi môi khẽ mím chặt, Li Mạch yên lặng đứng ở phía sau, chưa khi nào ta nhìn thấy hắn như vậy, nét mặt có phần nghiêm nghị, nhưng giữa đôi mày lại có một vẻ bi ai.
Thấy ta nhìn đến, sau khi im lặng một lúc lâu, Tô Tu Miễn mới mở miệng nói một câu: “Đi đi, từ nay nhớ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Ta nhìn hắn gật đầu, không dám lên tiếng, sau đó phi thân lên ngựa, cùng Li Kha thúc ngựa về phía trước, ta muốn cứ như vậy mà rời đi thật xa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, dáng người mờ ảo dưới ánh trăng, hắn vẫn còn đứng nguyên nơi ấy.
Li Kha hỏi ta muốn đi đâu, thật sự ta cũng không biết, trong đầu hoàn toàn mờ mịt.
Li Kha nói, không cần vội, cô nương cứ từ từ suy nghĩ, dù cô nương quyết định thế nào, Li Kha cũng sẽ làm theo.
Khi nàng nói những lời này, vừa may chúng ta nhìn thấy một ngôi nhà phía trước. Suốt dọc đường đi, tinh thần của nàng luôn có gì đó không yên, ta nhìn thấy, nói với nàng: “Li Kha cô nương, sáng sớm ngày mai cô nương nên quay về tìm bọn họ đi, ta sẽ viết thư nói rõ ràng với Tô tiên sinh, hắn sẽ không trách cứ cô nương.”
Li Kha vội vàng nói: “Không phải, Dư cô nương, từ giờ Li Kha chỉ có một mình cô nương là chủ tử, tuyệt không hai lòng, ta chỉ là lo lắng cho công tử nên mới —”
Đột nhiên, nàng ngừng lại không nói tiếp, nhưng cũng vì thế mà làm lòng ta càng thêm nặng nề.
Ta nhớ đến sắc mặt tái nhợt của hắn, cảm giác lo sợ từng chút lan tràn khắp cơ thể.
Vốn dĩ ban đầu ta không chú ý đến quá nhiều, nhưng lúc này đây, cảm giác mạnh mẽ đó càng ngày càng lấn át.
“Họa tấn như sương”, nếu muốn cứu người, trước phải tổn thương chính mình, cứu người ba phần, tự thương tổn đến bảy phần, trong khoảng thời gian này, hắn vì ta mà phải dùng đến rất nhiều lần.
Có phải, chính vì như thế, cho nên hắn mới phải thường xuyên bế quan như vậy?
Có phải, chính vì như thế, cho nên hắn mới nóng lòng bắt ta rời đi như vậy?
“Hắn làm sao?” Ta cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh.
Li Kha hối hận vì đã lỡ lời, chỉ biết miễn cưỡng mỉm cười: “Thật ra công tử cũng đã nói, mỗi lần dùng đến ‘Họa tấn như sương’, người đều có chút không khỏe, nghỉ ngơi một hồi liền không sao, ta chỉ là lo nghĩ thôi…”
Ta không đợi nàng nói xong, liền đứng dậy rời khỏi phòng, nếu không thể hỏi vậy ta tự mình đi xem.
“Dư cô nương!” Li Kha vội vàng ngăn ta lại.
Ta nhìn vào mắt nàng, khăng khăng nói: “Cho dù có nói thế nào, ta cũng phải trở về, Li Kha, ngươi cũng lo lắng phải không? Vậy chúng ta cùng nhau trở về.”
Ánh mắt của nàng vừa có phần rung động vừa phân vân, cuối cùng, nàng nhắm mặt lại, đôi hàng lệ trong suốt âm thầm rơi xuống: “Công tử thật sự không khỏe.”