Chương 6: Trò chơi theo dõi
“Chưa từng yêu nhau, anh đã đánh mất chính mình trong hư vô”
*********************
Cố Diệc Thành kéo dài vô thời hạn ngày trở về Anh, điều này có nghĩa là công việc ngày thường sẽ được xử lý từ xa, vậy nên anh thật sự rất bận rộn vì chênh lệch múi giờ nhưng cũng có quy luật.
Mỗi tối cứ 7 giờ anh ra khỏi nhà, dừng xe dưới trung tâm thương mại rồi đi thẳng lên tầng 17, đứng ngoài phòng học qua cửa kính trong suốt nhìn vào, trong phòng đầy người, trên bục giảng là một người phụ nữ ăn mặc đơn giản đang giảng bài rất sinh động. Nhìn bề ngoài mà nói Cố Diệc Thành cũng cảm thấy Thư Thù cực kỳ thích hợp làm giáo viên, đôi mắt xếch của cô lúc nào cũng sáng bừng trên khuôn mặt, nụ cười bình lặng ôn hòa khiến người ta muốn đến gần. Quan trọng nhất là giọng nói của cô vô cùng dễ nghe, mềm mại uyển chuyển có thể làm cho tâm hồn tĩnh lặng.
Cố Diệc Thành không có việc gì làm đành mang theo máy tính xách tay, vừa ngồi xử lý công việc dưới sảnh vừa chờ đến 9h40.
Một dòng người từ trong thang máy tràn ra, liếc thấy thân ảnh quen thuộc phía sau anh liền đứng dậy, đi siêu thị, chờ xe buýt, qua 6 trạm xe, một cây cầu vượt, theo cô đến dưới ký túc xá.
Cả chặng đường Cố Diệc Thành luôn ẩn mình rất kỹ, anh biết hành động theo dõi như vậy không quang minh chính đại, còn có thể gọi là bỉ ổi, cái từ hay được người ta mắng là: nhìn lén. Thế nhưng anh cứ như bị ma nhập, trầm mê trong trò chơi theo dõi này, nhìn cô đọc sách, ăn món ăn hàng ngày cô thích, ngày qua ngày lặp đi lặp lại lại cuộc sống sinh hoạt bình thản, không có gì đặc sắc của một người phụ nữ. Anh phát hiện ăn khoai tây chiên, uống sữa chua táo tàu Mengniu (China mengniu dairy, 1 cty sữa chua of TQ) cũng là một thú vui, hương thơm trên người cô là mùi của một nhãn hiệu sữa tắm nổi tiếng, cuộc sống như vậy ngay cả khi là một mình cũng không cảm thấy cô độc, anh vui vẻ chịu đựng trong thời gian chờ đợi buồn chán này. Anh nhìn cô làm những cử chỉ không bình thường nhưng lại không tìm được lời nào để diễn tả.
Hôm nay Cố Diệc Thành như thường lệ theo Thư Thù xuống dưới lầu ký túc xá, nhìn cô mất hút sau cánh cửa. Sau đó đứng dưới lầu đợi một lát, hy vọng thân ảnh đang phơi đồ trên ban công kia chính là cô mặc dù anh cũng không biết cô ở phòng nào.
Khi vào siêu thị có mua chút đồ ăn vặt, anh uống sữa chua, ăn đồ ăn. Khi anh đang nhai kẹo cao su, buồn chán đếm số ban công, vừa quay đầu thì thấy Thư Thù đang cùng một cô gái xuống dưới cửa ký túc xá, đi về phía anh.
Nếu bây giờ có động đất Cố Diệc Thành cũng không chút do dự mà chui xuống, anh hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, vốn không nghĩ đến việc gặp mặt Thư Thù nên anh vội vàng quay lưng đi, túi đồ trong tay vương vãi trên đất, anh ngồi xuống nhặt thì Thư Thù đã đến bên cạnh anh.
Trong nháy mắt đó, cơ bắp toàn thân Cố Diệc Thành căng ra, hơn mười giây sau, trong đầu anh lướt qua các hình ảnh chào hỏi. Không biết nên nói ‘Đã lâu không gặp’ hay ‘Thật trùng hợp’ thì tự nhiên hơn. Vậy nhưng Thư Thù đi sát qua anh, cũng chẳng nhìn anh, ánh mắt anh rơi trên mặt đất ngắm nhìn đôi dép lê màu xanh cô đi, tay ôm một chậu hoa, cô đi không nhanh, lướt qua anh mà vẫn nói chuyện cùng người bên cạnh.
Cố Diệc Thành tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống nhưng cảm giác mất mát lại kéo tới, cô gần anh như vậy nhưng rồi lại xa xôi đến thế. Cười khổ nhặt lại những thứ rơi trên đất cho vào túi, khi nhặt lên một túi màu hồng anh suýt sặc không khí, Không gian bảy độ? (nhãn hiệu nổi tiếng of TQ) Đó là bọc băng vệ sinh…
Cố Diệc Thành lung túng nhét cái bọc vào túi đồ, nghe thấy xung quanh có tiếng xầm xì bàn tàn. Anh cố làm bộ trấn tĩnh đứng lên, một bạn nam bên cạnh hỏi, “Này, anh đang theo đuổi mỹ nữ khoa nào vậy?”
Cố Diệc Thành mờ mịt nhìn anh ta, không hiểu ý hỏi.
“Ngày nào tôi cũng đi lấy nước nóng cho bạn gái, cả tuần nay đều nhìn thấy anh.” Người đối diện trưng ra vẻ mặt ‘biết rồi nhá, khỏi giả vờ’ làm Cố Diệc Thành vừa lúng túng vừa buồn cười.
Anh cười gượng, nhanh chóng rút khỏi ‘hiện trường phạm tội’, lúc này anh quả thật có cảm giác như mình là tội phạm, bất luận là về hành động hay tư tưởng.
Một bọc băng vệ sinh, câu nói của người xa lạ đã đánh gãy sự mê muội của Cố Diệc Thành trong trò chơi theo dõi này.
Lý trí của anh cuối cùng cũng lên tiếng chất vấn anh: Cố Diệc Thành, mày đang làm gì thế này? Rốt cục là mày muốn thế nào? Sáu năm rồi mày vẫn chưa quên được sao? Hiện tại cũng như cái nóc nhà đã được xây xong, tại sao không kiên định chắc chắn, chỉ mới vừa xây đến tầng thứ nhất… Chấp nhất đến thế cũng không có ý nghĩa gì, chẳng có kết quả đâu. Cho dù mày còn tình cảm với cô ấy, buông xuôi cũng tốt mà không được cũng chẳng sao, lý do thật sự là gì? Lý do là Cố Diệc Thành và Thư Thù, cuộc sống của hai người không cùng một quỹ đạo.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Diệc Thành dừng trò chơi theo dõi này lại. Anh thường xuyên liên lạc với bạn học cũ, tham gia các buổi tụ tập, cố sức làm cho công việc bận rộn hơn. Thỉnh thoảng cũng nghe có người nhắc tới tên cô, chỉ thỉnh thoảng thôi. Anh giả câm vờ điếc, tựa như cái tên Thư Thù này đã cách anh rất xa, xa đến nỗi không còn nhớ rõ được nữa.
Sau đó anh từ miệng những người khác biết được chút tin tức về Thư Thù.
Hai năm trước, cô thi đậu lên nghiên cứu sinh, hiện vừa học vừa làm, rất ít khi chủ động liên lạc với bạn học cũ, ngay cả Trình Hàn cũng biệt tăm. Có một chuyện khiến Cố Diệc Thành không thể giải thích được, khi cô đang học đã tạm nghỉ một năm, thời gian ấy trùng khớp với năm anh đi Anh.
Anh cố gắng nhớ lại từng sự việc phát sinh năm đó, chỉ sợ bỏ sót một chi tiết nào nhưng lại đau đớn phát hiện, hóa ra anh chưa từng thật sự bước vào cuộc sống của cô.
Chưa từng yêu nhau, anh đã đánh mất chính mình trong hư vô.
Cố Diệc Thành lại có ý định mua vé trở về Anh. Sáng thứ bảy, anh lái xe xuống dưới lầu ký túc xá đại học A.
Anh tự nhủ: nhìn cô lần cuối cùng rồi sẽ ra đi. Lần từ biệt 6 năm trước, anh đã không còn nhớ được nét mặt cô khi mỉm cười, lần từ biệt này, nói không chừng chính là cả đời. Anh lại tiếp tục an ủi mình, thật ra thì cả đời cũng không quá dài...
Chờ đợi khá lâu, hình bóng quen thuộc kia cuối cùng cũng xuất hiện trước ký túc xá, cầm theo một túi xách từ từ đi bộ, rồi giống như người xa lạ lướt qua bên cạnh xe anh. Cố Diệc Thành nhắm mắt lại, ngước lên trời thở phào một hơi rồi nhấn ga.
Xe của Cố Diệc Thành vượt qua Thư Thù, nhìn cô qua kính chiếu hậu khuôn mặt hơi tái nhợt, sau đó cô dừng bước, ôm bụng. Khó chịu sao? Anh nghĩ, quay đầu nhìn lại thấy cô nhăn mặt, rồi khuỵu ngã, bên cạnh có tiếng kinh hô.
Cố Diệc Thành không nhớ mình đã xuống xe thế nào, đến bệnh viện ra sao, khi anh ôm cô, trán cô mướt mồ hôi, anh đưa cô vào ghế hành khách, cô nhắm chặt mắt, sống ch.ết níu áo anh, miệng hơi mở ra rồi đóng lại như đang cố nói gì đó, anh ghé sát tai vào nghe thấy cô thì thào, “Túi, điện thoại di động…”
Cố Diệc Thành tức giận xoay người, nhặt cái túi trên đất ném mạnh vào trong xe, điện thoại tiện tay nhét vào túi quần.
Đến bệnh viện, anh nhìn cô được gấp rút đưa vào phòng cấp cứu, y tá cắm kim vào tay cô, mỗi nhát kim lại như đâm xuyên vào lòng anh.
Sau đó, y tá lấy hóa đơn kêu anh đi nộp tiền viện phí.
Cố Diệc Thành nộp tiền xong quay lại, bác sĩ hỏi, “người nhà bệnh nhân tới chưa?”
“Cô ấy… người nhà không ở trong nước. Cô ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân cần phải phẫu thuật sớm.”
“phẫu thuật?” anh nghi ngờ mình đang nghe lầm, anh như thần kinh theo sau cô cả tuần lễ liền, cô vẫn có thể ăn uống, chạy nhảy, tại sao phải phẫu thuật? Anh không trả lời ngay mà hỏi lại, “Bệnh gì thế ạ?”
“U nang buồng trứng”
“Là bệnh gì?” Anh hỏi, sắc mặt rất không tốt.
Bác sĩ đưa cho anh xem kết quả xét nghiệm, anh cầm lấy, nhấc điện thoại chuẩn bị gọi thì nghe bác sĩ nói, “Đối với phương pháp phẫu thuật nội soi thì chỉ cần một tuần là có thể xuất viện. Yên tâm đi, mặc dù trước kia cô ấy đã làm phẫu thuật phá thai ngoài tử cung, cắt bỏ ống dẫn trứng bên trái nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sinh con.”