Chương 16: Không cùng một thế giới (phần 1)
“Cuộc sống đối với cô như một bàn tay tàn nhẫn, cô càng lùi thì nó càng xô đẩy cô gay gắt.”
Nhờ phúc của Đường gia mà bắt đầu từ mùng một, Thư Thù được nhận vào làm học sinh của một trường trung học trọng điểm của A thành.
Chủ nhiệm lớp là cô giáo dạy toán, họ Trương tên Yên, nữ, nay đã hơn 40 mà vẫn chưa lập gia đình, là một con người khá nịnh hót.
Sự nhiệt tình của cô ta chỉ có thể vô tư dâng hiến cho những đứa trẻ trong lớp có cha mẹ là quan lớn hoặc tương đối có tiền. Nếu không có cha mẹ là quan lớn, cũng không có tiền nhưng chỉ cần thành tích tốt, nói chung cô ta cũng có thể ôn nhu. Nhưng nếu vừa không có quyền lại không có tiền, xui xẻo nữa là thành tích lại không tốt, những đứa trẻ đó không còn nghi ngờ gì chính là đối tượng gây khó dễ của cô ta. Thật ra, thầy cô thiên vị học trò giỏi cũng chẳng phải chuyện bí mật gì nhưng cô giáo Trương Yến này khi làm khó dễ những học trò thành tích kém lại nổi tiếng khắc nghiệt, có thể dùng từ biến thái để hình dung. Chẳng hạn như, bạn chuyên chú nhìn lên bảng nghe cô ta giảng bài, cô ta sẽ nói: “Em còn nhìn lên bảng làm gì? Sao không ghi bài đi?” Khi bạn cẩn thận ghi chép thì cô ta lại nói: “Em ghi chép thì có lợi ích gì? Nghiêm túc nghe giảng mới là cách học đúng đắn.”
Thế mới gọi là ‘dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.’ (Nguyên gốc: 、 – vạch lá tìm sâu; vu oan giá hoạ (muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ.)
Khi đó Thư Thù mới vừa vào học, ngày nhà giáo đầu tiên, La Lâm không chuẩn bị cho cô bé lễ vật tặng cô giáo, cô cũng không để trong lòng. Sang hôm sau, vào tiết toán, Trương Yến xách theo một túi lớn vào lớp học lần lượt phân phát. Khi phát đến chỗ Thư Thù thì Trương Yến nói, “Đây là quà đáp lễ cho những học sinh yêu quý giáo viên, học sinh nào ngày nhà giáo không tặng quà thì cũng không được phát.” Sau đó đi thẳng qua mặt cô.
Bạn bè xung quanh nhao nhao nhìn nhìn, bàn tán xôn xao, Thư Thù bất giác đỏ mặt xấu hổ. Không kể đến thái độ khinh khi của Trương Yến, những lời châm chọc coi thường cũng đủ làm cô bé cảm thấy vừa quẫn bách vừa sợ sệt. Một cô bé 12 tuổi mơ hồ cũng hiểu cái gì gọi là nịnh hót nhưng còn chưa hiểu được hết hàm nghĩa trong đó, chỉ là người đầu tiên khiến cô lĩnh ngộ được cũng chính là người tự xưng là giáo viên nhân dân siêng năng, chăm chỉ, dâng hiến không vụ lợi.
Khi học tiểu học, thành tích của Thư Thù không bị gọi là kém, có lúc phấn đấu hết mình cũng có tên trong top 10. Trong cuộc thi đầu năm của năm học mới, trước khi thành tích được công bố, cô cảm thấy mình làm bài cũng tạm được nhưng vừa nhìn danh sách điểm, cả lớp bốn mươi lăm người, cô lại xếp hạng 35. Người đứng đầu và người đứng thứ 10 chênh lệch nhau cùng lắm 5, 6 điểm, nhưng vị trí thứ hai lại có đến 3 người, cạnh tranh ở trường A có thể dùng từ tàn khốc để miêu tả. Cô bé phấn chấn trở lại nhưng thực tế thường không như con người toan tính, dù là nhịp độ dạy học của thầy cô hay năng lực học tập của học trò cũng khiến cô nhận thức sâu sắc cái gọi là chênh lệch.
Dĩ nhiên, làm cho Thư Thù buồn rầu không chỉ có học hành mà còn có sự ganh đua vĩnh viễn không có giới hạn.
Trẻ con nơi này có vẻ rất háo thắng, bọn chúng ganh nhau về học tập, về tướng mạo, về gia thế, về việc được người ta ái mộ, phàm cái gì có thể so sánh được cũng không bỏ qua. Mỗi ngày trước khi vào học chính là thời gian tán chuyện lý tưởng nhất, bọn chúng tụ tập bàn luận về việc trên thương trường, người nào mua cái váy hiệu gì, những anh chị lớp trên trong nhà làm cái gì.
Trong giờ ra chơi, các cô gái thích chơi nhảy dây, đá cầu. Mọi người đều biết, một số nơi tất phải có phải, trái, tương tự có nơi sẽ chia theo quần thể lớn nhỏ, ở đây người ta chia làm 3 loại: thành tích tốt, thành tích bình thường và thành tích kém. Thư Thù không thuộc bất kỳ một nhóm nào trong ba nhóm trên, cô bé là một học sinh không được giáo viên yêu mến, giống một học sinh bình thường bị chèn ép thì đúng hơn. Nếu phân loại theo tiểu thuyết võ hiệp: chính phái, phái trung lập, tà phái thì Thư Thù chẳng phải thành tà phái rồi đó sao?
Dần dần, Thư Thù rất lãnh đạm trong giờ chơi. Cô bé luôn ngồi ngẩn người bên cửa sổ lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn, từ trầm mặc đến cô tịch. Cô không thể dung nhập vào cái thế giới mới mẻ sặc sỡ này, cô và họ không hợp nhau, giống như khi cô thử thích ứng với cuộc sống ở Đường gia nhưng khổ nỗi không tìm được cách phá bỏ.
Vì vậy, cô bé bắt đầu trở nên cự tuyệt với bên ngoài, vì bên cạnh không có ai có thể chia sẻ, cô bé kiên nhẫn nghe mọi người nói chuyện nhưng lại như lạc vão cõi thần tiên, cô sẽ không nghi ngờ bất kỳ ai, không cạnh tranh, kể cả để lấy được hạnh phúc. Đó là một cảm giác đứng bên vách núi, cuộc sống đối với cô như một bàn tay tàn nhẫn, cô càng lùi thì nó càng xô đẩy cô gay gắt.
Kết thúc học kỳ đầu, Thư Thù phát hiện trong lớp cô không nói chuyện với hầu hết mọi người, ngay cả tên tuổi cô cũng không nhớ được theo chỗ ngồi. Thành tích của cô vẫn luôn trung bình hoặc trung bình kém, nhìn điểm bài thi và bảng xếp hạng cô bé mới bắt đầu lo lắng, xấu hổ, sau đó là không cam lòng, cuối cùng là thản nhiên. Cô nghĩ có lẽ mình không có thiên phú học hành, cô càng chẳng phải đứa trẻ có thể làm người khác vui vẻ.
*************
Không thể phủ nhận giai đoạn trung học, đặc biệt là năm lớp 6 trung học, học sinh rất mong mỏi được thầy cô yêu thích. Lời nói của giáo viên giống như thánh chỉ, bọn chúng thường tranh luận với cha mẹ ở nhà, luận cứ nêu ra đều chỉ có một: đây là thầy cô nói. Bộ dáng hùng hồn ấy khiến người lớn phải dở khóc dở cười. Mà những kẻ thích quyền lực có thể từ hồi tiểu học đã theo đuổi, học sinh ngoài việc nghe lời thầy cô, còn đặc biệt thích làm cán bộ trực nhật, đeo huy hiệu khác với các bạn học, đứng ở cổng trường làm bộ dáng như ông cụ non kiểm tr.a bạn học có mang phù hiệu không, đồng phục có chỉnh tề không, nữ sinh có trang điểm không, nam sinh có cắt tóc ngắn không, trong giờ học thì đi càn quét một vòng, bắt mấy nam sinh hút thuốc lá hoặc mấy cặp đôi đang nói chuyện yêu đương. Bọn chúng là con cưng của thầy cô, thành tích đứng đầu, con cháu quan chức, những học sinh này còn có tên gọi rất vang dội là đội trật tự của trường.
Có điều, cũng không phải học trò nào cũng tuân thủ theo khuôn phép, đám người Cố Diệc Thành cũng thế. Khi Cố Diệc Thành mang huy hiệu đứng trước cổng trường, làm thành viên của đội trật tự, tâm trạng cậu rất buồn bực. Trên thực tế, cậu vô cùng chán ghét sự ràng buộc này, huy hiệu đeo trước ngực chỉ làm cậu đau dầu, đương nhiên cùng buồn bực và đau đầu còn có Thư Hàm và Hàn Duệ.
Năm học mới, Cố Diệc Thành đã là học sinh lớp 11 của trường A. Cậu và Hàn Duệ gặp nhau trong lớp, hai người trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu đi lên sân thượng.
Cố Diệc Thành rút từ trong cặp ra một gói thuốc lá, đưa cho Hàn Duệ một điếu rồi đốt lên, ngậm trên môi hút một hơi thật sâu, nhìn khói thuốc trắng lơ lửng mà nheo mắt lại. Thật ra thì mùi vị nicotine cũng chẳng làm cậu quá sức mê muội, như phần lớn những thanh thiếu niên hút thuốc, ban đầu chỉ là tò mò, cũng là một hành vi phản nghịch.
Nhìn những bóng cây và con người đang qua lại dưới sân, Cố Diệc Thành vân vê điếu thuốc, cảm thấy tâm không an, chẳng lẽ đây chính là thời kỳ trưởng thành đầy xao động và bất an?
Thư Hàm cầm máy chụp hình hào hứng chạy tới: “Hai người mới sáng sớm đã trốn trên này làm cái gì, hút thuốc lá hử? Hôm nay tựu trường, đi coi đám học sinh mới không?”
Cố Diệc Thành cười nhạo nói: “Nhìn mỹ nữ thì nói đại là nhìn mỹ nữ đi, còn bày đặt đi xem học sinh mới.”
“Nói nhảm, một câu thôi, có đi không?” Thư Hàm cười ngược lại cậu, nói: “Nghe nói em gái Đường trong viện nhà cậu nhập học rất nổi tiếng đấy, có đi gặp không?”
“Không đi.” Cố Diệc Thành nhún nhún vai nói, “Mẹ nhỏ tới tìm mẹ tớ nói muốn tớ quan tâm đến nhỏ. Hừ, tớ cũng không phải giữ trẻ.”
“Người ta dầu gì cũng là một tiểu mỹ nữ.” Thư Hàm nói.
“Mỹ nữ? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe trường A từ xưa đến giờ không hề có mỹ nữ sao? Hàn Duệ, câu vè kia nói thế nào?”
“Có phải ‘mỹ nữ trường A quay đầu lần thứ nhất, hù ch.ết một đàn bò?”
“Đúng đúng đúng, còn gì nữa?”
“Mỹ nữ trường A quay đầu lần thứ hai, đánh sập cả một khu nhà. Mỹ nữ trường A quay đầu lần thứ ba, nam sinh toàn trường đi nhảy lầu.”
Cố Diệc Thành và Hàn Duệ nhìn nhau cùng phá ra cười ăn ý: “A Hàm, thì ra cậu đang vội vàng đi nhảy lầu?”
Thư Hàm nhướn mày, khinh thường nói: “Các cậu đừng có ngụy quân tử, thật là.”
Ba người cười nói vui vẻ, chợt cửa sân thượng bị đẩy ra, một cô giáo đang cầm di động bước đến, nhìn cả bọn lúng túng.
Hàn Duệ đẩy Cố Diệc Thành, nhanh chóng dập điếu thuốc trong tay, ba người cùng kêu lên: “Chào cô Tiểu Đới.”
Cô giáo này họ Đới, tên đầy đủ là Đới Diên, dạy vật lý lớp 10, năm ngoái vừa tốt nghiệp, vóc dáng hơi nhỏ, trong mắt học sinh không tránh khỏi giảm bớt vài phần uy lực nhưng khuôn mặt lại thật xinh đẹp, rất được nam sinh yêu thích.
“Trốn ở đây làm gì?” Đới Diên chép miệng hỏi. Cô dĩ nhiên đã nhìn thấy Cố Diệc Thành và Hàn Duệ hút thuốc. Ba đứa trẻ này gia đình rất giàu có, bản thân cũng thông minh, có thể xếp vào top 10 trở lên nhưng lại không phải dạng học sinh biết nghe lời. Bọn chúng hút thuốc, uống rượu, chơi game, bồ bịch, có đủ mọi đặc thù của những thiếu niên ngỗ nghịch. Vì thành tích cao, gia thế tốt, giáo viên đối với chúng vừa thích vừa ghét, chỉ cần không quá quắt cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Không có gì ạ, năm học mới, người người gặp nhau trao đổi tình cảm thôi.” Thư Hàm dùng cùi chỏ huých Cố Diệc Thành, “Đúng không Diệc Thành?”
“Dạ, dạ, là trao đổi tình cảm thôi ạ. Cô Tiểu Đới, cô có muốn trao đổi cùng tụi em không?” Cố Diệc Thành cười khen cô, “Váy cô mặc hôm nay xinh quá!”
Đới Diên khoát khoát tay, “Được rồi, được rồi, buỗi lễ tựu trường sắp bắt đầu, đừng tới trễ, đi đi.”
Ba người liên tục vâng dạ, chạy từ từ về phía bậc thang. Thư Hàm quay đầu nhìn Đới Diên một cái, nói nhỏ với Hàn Duệ, “Cô Tiểu Đới đẹp thiệt.”
“Xì, lộ ra cái đuôi ngụy quân tử rồi hả?” Hàn Duệ cười nói.
“Cậu ta là đuôi hồ ly.” Cố Diệc Thành nói.
“Đều sai, lão tử là đuôi cọp cái.”
Đới Diên nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, thật là nửa cười nửa mếu, quay về phòng làm việc tìm chủ nhiệm lớp của họ, “Trần Anh, ba thằng nhóc lớp chị thật lớn mật, dám chạy lên sân thượng hút thuốc, may là bị em bắt gặp.”
Trần Anh cười khan, xòe tay, ai kêu bọn chúng học hành giỏi giang, gia thế hàng đầu, ai mà dám đắc tội, cô cũng không còn cách nào.
Đới Diên nói, “Trần Anh, em có một chủ ý, có lẽ có thể làm chúng bớt ngỗ ngược đấy.”
“Chủ ý gì?”
“Chị cho bọn chúng mỗi đứa 1 huy hiệu, để bọn chúng làm đầu tàu uốn nắn tác phong học đường đi.”
“Chủ ý này không tệ.” Trần Anh vỗ tay bảo hay, “Nhưng ba thằng nhóc này, từ lớp 10 đã chẳng thèm tham gia tranh cử cán bộ lớp rồi.”
“Dĩ nhiên chị không thể đợi bọn chúng tự chui đầu vào lưới rồi, phải cưỡng chế.” Đới Diên nói nhỏ bên tai Trần Anh, “Chuẩn bị một đại hội biểu dương bọn chúng trước toàn trường, để chúng không thể nói không được.”
Vì vậy, trong buỗi lễ tựu trường, ba người Cố Diệc Thành không hiểu vì sao lại được khen ngợi, cũng bị giao chức trách của đội trật tự của trường. Ba người nhìn nhau, nhắm mắt nhận nhiệm vụ, thầm nghĩ: từ này về sau cái tự do muốn làm gì thì làm đều là nằm mơ rồi. Thế mới nói, đạo cao một thước thì ma cao một trượng.
Từ đó, ba người đứng trước cổng trường, ngày qua ngày thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ của mình.
“Phù hiệu, phù hiệu.” Thư Hàm máy móc lặp lại, tinh thần chợt phấn chấn rống lên: “Bạn kia, xin dừng bước.”
Hai chữ ‘bạn kia’ này độ bao phủ quá lớn, Thư Thù nghĩ mình có đeo phù hiệu nên chắc không phải đang gọi mình, vì vậy cúi đầu, chậm rãi đi tiếp.
“Này, chính là bạn đó, bạn đang đi chậm kia sao còn chưa dừng bước?”
Thư Thù bị một cánh tay ngăn lại, nhìn thiếu niên mặc đồng phục giống mình đứng trước mặt, cẩn thận giơ phù hiệu trước ngực nói, “Tôi có đeo.”
Thư Hàm đánh giá cô, tầm mắt chạm đến bắp chân trắng trẻo của cô, “Bạn học, bạn đang mặc đồng phục học sinh đi thi hoa hậu hả? Váy cắt cao quá!”
Thư Thù nghe được ẩn ý của cậu, dường như nghĩ cô cố ý cắt váy cao hơn nên cảm thấy hơi khó chịu. Thật ra, cô đang ở tuổi dậy thì, năm ngoài cô cao thêm 3cm, đồng phục mua lúc nhập học nên bây giờ ngắn hơn rồi.
Cố Diệc Thành bị câu ‘thi hoa hậu’ của Thư Hàm chọc cười bèn xoay đầu lại, muốn nhìn thử nữ sinh nổi trội kia bộ dáng sao. Nhưng khi cậu nửa cười nửa không đối diện với ánh mắt bình thản của Thư Thù thì cả người bỗng cứng ngắc.
Oh!!
Oan gia đường hẹp sao?
Cuộc sống quả nhiên không có nơi nào là không thể gặp lại!