Chương 47: Kết thúc: Anh là nỗi đau không cách nào xóa bỏ trong cuộc đời em

“Sai lầm là tiếc nuối tạm thời nhưng để vuột mất lại là nỗi tiếc nuối cả đời – đừng vì sợ sai mà để vuột mất.”
Sau đó, Diệp Thịnh mỗi chủ nhật đều chờ Thư Thù nơi khúc rẽ dưới trung tâm dạy thêm rồi đưa cô đến thăm Diệp Mặc, tựa hồ đó là chuyện rất tự nhiên.


Thư Thù phát hiện giấc ngủ mỗi ngày của Diệp Mặc đang không ngừng kéo dài, tinh thần càng ngày càng kém, ông thường nôn mửa, cuối cùng còn ho ra máu nhưng ông kiên quyết không đến bệnh viện, nói là có đến bệnh viện cũng là chịu tội, trị bệnh bằng hoá chất, vật liệu, phóng xạ, ông đã sáu mươi mốt tuổi rồi, không chịu nổi giày vò nữa, vả lại ông đã không còn dạ dày cho bác sĩ cắt bỏ. Mỗi lần ho ra máu ông lại mất một lúc lâm vào trạng thái hôn mê, sau khi cấp cứu tỉnh lại thì ánh mắt thường đờ đẫn, ngây ngây dại dại.


Diệp Thịnh mấy lần nói đưa ông đến bệnh viện đều bị ông mắng đuổi về.
Sau đó, Thư Thù từ mỗi chủ nhật đến thăm Diệp Mặc đã biến thành ba ngày một lần, thỉnh thoảng cô sẽ gặp Thư Hàm, hai người cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu chào.


Hôm nay, Thư Thù đang đọc báo cho Diệp Mặc, ông nghe rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Thư Thù nhân cơ hội cũng chợp mắt một lúc, đang mơ mơ màng màng thì chợt cửa mở ra, cô cho là Diệp Thịnh, quay đầu nhìn lại thấy trước cửa phòng có một cô gái xinh đẹp đang đứng.


Thư Thù không nhúc nhích chỉ chăm chú nhìn đối phương, trí nhớ quay về, cô không dám xác định. Cuối cùng, cô gái nhào tới ôm lấy Thư Thù nói: “Làm sao cậu lại gầy thế này? Trẻ con còn mập hơn cậu.”
Thư Thù cười nói: “Tiểu Na, cậu bây giờ thật xinh đẹp, tớ cũng không nhận ra nữa.”


Tiểu Na ngượng ngùng ôm mặt: “Phải nói trước, tớ không có phẫu thuật thẩm mỹ nhá, đây là hiệu quả của trang điểm. Hừ, hôm nay tớ chải chuốt để tới gặp cậu, để cậu được chiêm ngưỡng tớ từ đầu đến chân, sau đó sẽ biết ai đẹp hơn ai!” Cô nói xong thì phá ra cười, Thư Thù thấy cô vui vẻ cũng cười theo.


available on google playdownload on app store


Tiểu Na hỏi thăm cuộc sống của Thư Thù, chuyện sau khi cô rời khỏi Đường gia đã trốn tránh mọi người, trốn tránh Cố Diệc Thành thì không hề đề cập tới. Cô hiểu Thư Thù, Thư Thù là một cô gái có lòng tự trọng rất cao, cái cô cần là sự thông hiểu chứ không phải thương cảm.


Thư Thù hỏi thăm chuyện tình cảm của cô, khóe mắt Tiểu Na chợt đỏ lên, thật ra Thư Thù từ miệng Cố Diệc Thành cũng biết được phần nào tình cảnh của cô, biết cô và Thư Hàm luôn phân phân hợp hợp, nửa năm trước hai người vốn đã kết hôn sau lại không biết tại sao lại ầm ỹ chia tay.


Tiểu Na thấy Thư Thù vẫn nhìn mình thì xấu hổ, cười nói: “Khi còn bé tớ luôn thích cãi vã với Thư Hàm nhưng cậu biết anh ấy mồm miệng lươn lẹo thế, tớ chẳng bao giờ nói lại được. Anh ấy chưa từng cho tớ lời hứa hẹn nào, khi anh ấy đến Thượng Hải học đại học, tớ cũng đến Thượng Hải học, anh ấy ra nước ngoài, tớ cũng ra nước ngoài, tớ không cố ý quấn lấy anh ấy, anh ấy kết giao bạn gái của anh ấy, tớ cũng không thể không có người theo đuổi. Lúc anh ấy vui vẻ, tớ chỉ trơ mắt nhìn, khi anh ấy không vui tớ chỉ có thể an ủi nhưng cậu biết không, tớ đứng ngoài chứng kiến sao lại không cảm thấy mất mát? Không đau lòng? Sau này làm sao ở bên nhau tớ cũng không nhớ nữa, cuối cùng lại vẫn là tai họa, vẫn phân phân hợp hợp. Có một ngày tớ chợt bừng tỉnh, quả thật lời nói của đàn ông khi ở trên giường thì cũng giống như khi trên bàn rượu, không thể nói là nói dối nhưng nếu cậu tin là thật thì đầu óc cậu bị nước vào rồi. Cậu thấy tớ bây giờ đã tro tàn nguội lạnh rồi, anh ấy mới bắt đầu nhóm lửa thì có ích lợi gì? Hình dung thế nào nhỉ, như một phong thư gửi lại bên cửa sổ đầy kỷ niệm, nhiều năm trôi qua, dưới mái hiên dài rêu phong đã nhuộm một màu xanh đậm, tớ không còn muốn mở ra nữa.”


Thư Thù không biết an ủi cô thế nào, chỉ thấy câu nói của cô ‘lời nói của đàn ông’ đã miêu tả hết sức chính xác, sự đồng cảm đã kéo hai người sát lại gần nhau, các cô hàn huyên rất lâu, mãi đến khi trời tối cũng không biết.
Diệp Mặc ngủ không sâu đã nhanh tỉnh giấc.


Tiểu Na chào hỏi Diệp Mặc: “Chú Diệp, cháu là Tiểu Na đây, chú còn nhớ mẹ cháu không? Cháu tới thăm chú.”
“Vợ Thư hàm đó hả? Cháu cũng gọi ta là cậu giống nó đi.”
“Cháu ly hôn với anh ấy rồi.”


“Không phải là mới kết hôn sao? Làm sao lại ly hôn?” Sau đó quay đầu nói với Thư Thù: “Liễu nha đầu, a, không đúng, là Thư nha đầu, nếu Diệp Thịnh dám ly hôn với cô, ta nhất định sẽ đánh ch.ết nó.”
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Na, Thư Thù ngượng ngùng cười.


Lúc Tiểu Na về đã kéo tay Thư Thù hỏi: “Tớ không phải là thuyết khách, tớ chỉ hỏi cậu một lần thôi, cậu cũng đừng chê tớ nhiều chuyện. Cậu và Diệc Thành thật sự không thể quay lại được sao? Cậu không chịu tha thứ cho Diệc Thành là vì đứa bé? Sao lại cùng Diệp Thịnh rồi? Nếu tớ không ly hôn, vậy chúng ta đã trở thành chị em dâu rồi?”


Thư Thù nói: “Tớ và Diệp Thịnh không phải như cậu nghĩ đâu…”


Tiểu Na thở dài, châm chước câu chữ cẩn thận: “Tớ cảm thấy Diệp Thịnh hình như thích cậu, ánh mắt anh ta nhìn cậu không bình thường. Nếu cậu muốn bắt đầu lại cuộc đời thì tớ có thể nói, đây đúng là một lựa chọn không tồi.”
Thời gian thoáng trôi qua, chớp mắt đã là mùa xuân.


Bởi liên quan đến việc thăm Diệp Mặc, Thư Thù và Diệp Thịnh tiếp xúc ngày càng nhiều, Diệp Thịnh lại càng thể hiện tình ý rõ ràng, đối mặt với tình cảm của Diệp Thịnh, Thư Thù đáy lòng thầm mắng Tiểu Na mỏ quạ đen, vậy mà cũng bị cô nói trúng.


Cố Diệc Thành vẫn là con gián, đánh không ch.ết, dù Thư Thù có nói gì anh vẫn thường xuyên xuất đầu lộ diện, phần lớn thời gian anh không qua chào, chỉ lái xe theo sau cô từ xa xa, rút ra một điếu thuốc, uống một ly cà phê.


Dĩ nhiên, đúng thời điểm anh cũng ra chào hỏi, đó là khi Diệp Thịnh đưa đón Thư Thù đến thăm Diệp Mặc.
Diệp Thịnh thầm đánh giá Cố Diệc Thành là: Cố Diệc Thành là người vô cùng linh hoạt.


Vì vậy, Cố Diệc Thành càng không được tự nhiên, Diệp Thịnh lại càng thích khiêu khích. Anh sẽ lơ đãng vuốt tóc Thư Thù hoặc kéo tay cô, ghé vào tai cô nói nhỏ. Tóm lại, không chọc người khác giận sôi lên anh thề không bỏ qua.
Thư Thù nói: “Diệp Thịnh anh cũng nhàn rỗi quá.”


Anh cười nói: “Cô vẫn từ chối tôi mà, phải để tôi tìm chút an ủi chứ!”


Có lần Diệp Thịnh đến đón Thư Thù đi thăm Diệp Mặc, thấy Thư Thù không ngừng nhìn kính chiếu hậu, nhìn lại hóa ra là xe của Cố Diệc Thành đang theo phía sau, anh nói: “Thay vì trông mòn con mắt, còn không bằng đi xuống ngồi xe anh ta đi!”
Thư Thù bĩu môi, nhắm mắt lại ngủ.


Diệp Thịnh nhìn cô rồi vặn nhạc trong xe lớn hơn. Khi Thư Thù mở mắt ra nhìn mình chằm chằm, anh nói: “Thư Thù, cô không phải người giỏi che dấu.”
Ba tháng sau, Thư Thù tham gia tiệc cưới của Đường Ngọc.


Khi ký tên ngoài cổng thì gặp Cố Diệc Thành, bên kia là Giang Dung đang nói chuyện cùng La Lâm. Thư Thù đi tới lễ phép chào một tiếng dì. La Lâm vuốt mặt cô nói: “Con bé này, sao lại gầy thế?” Giang Dung ở một bên cũng gật đầu phụ họa: “Còn gầy hơn sáu năm trước nhưng vóc dáng lại phát triển nhiều.”


Thư Thù cười, thấy Cố Diệc Thành vẫn nhìn chằm chằm vào mình: “Đã lâu không gặp.”
Cố Diệc Thành cũng nói: “Đã lâu không gặp.”


Sau khi yên vị, La Lâm không ngừng hỏi han chuyện tình cảm của Thư Thù, Thư Thù không biết bà nghe từ đâu chuyện Diệp Thịnh nên đành lắc đầu cười nói: “Con và anh ta? Làm sao có thể.”


Sau đó, Thư Thù qua La Lâm mới biết được Cố Diệc Thành cố ý chuyển sự nghiệp kinh doanh ở Anh về nước, mấy tháng qua anh vẫn chạy hai đầu, hoàn toàn trở thành người giữa không trung rồi. Thư Thù cũng không đi hỏi Cố Diệc Thành tại sao lại ở lại, không hỏi, anh cũng không nói, nhưng trong lòng họ lại hiểu hết, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau dừng lại mấy giây rồi dời đi.


La Lâm hỏi Thư Thù: “Trong lòng con rốt cuộc là tính thế nào? Nghe ý tứ Giang Dung, nhà họ đã chấp nhận rồi. Vậy còn con?”
Thư Thù uống một ngụm nước: “Con làm sao?”
La Lâm thở dài nói: “haiz, đừng nghĩ con từ nhỏ không tranh cái gì, thật ra thì rất bướng bỉnh. Dì biết, dì biết, con rất giống cha con…”


Thư Thù nắm chặt chiếc đũa, im lặng một lúc, cô nói: “Dì, con đã gặp ông ấy, ông ấy bị ung thư dạ dày, sống không được bao lâu nữa…”


La Lâm không nói tiếp, chỉ đứng lên xoay người vào nhà vệ sinh, lúc đứng lại bất cẩn làm đổ cái ly, người chung quanh vội cười nói: “Rơi xuống đất sinh hoa! Rơi xuống đất sinh hoa!” Nhưng Thư Thù cảm thấy La Lâm đang khóc, vì khi bà trở lại mắt đã phiếm hồng.


Thư Thù biết, khi còn trẻ La Lâm là một mỹ nhân, tình yêu đầu tiên bà lại dành cho người thầy của mình, Diệp Mặc, nhưng khi bà mang thai năm tháng ông đã cưới người khác, chỉ vì người đó sinh được cho ông con trai, đó chính là Diệp Thịnh. Sau đó, Diệp Mặc cho La Lâm một khoản tiền để bà phá thai, khi đó cái thai đã gần 6 tháng, bác sĩ nói phá thai lúc này sẽ rất nguy hiểm, La Lâm gạt Diệp Mặc lén sinh hạ con, có lẽ bởi không đành lòng, cũng có lẽ vì bắt buộc, đứa trẻ đó chính là cô, Thư Thù. Thư Thù có một đôi mắt xếch rất giống La Lâm nhưng nhãn thần lại đặc biệt giống Diệp Mặc. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt vừa như giống vừa như không giống mình, nỗi hận của La Lâm liền chuyển dời lên người Thư Thù, bà còn trẻ, không muốn chưa lập gia đình đã làm mẹ, liền đem Thư Thù cho chị gái nuôi dưỡng, sau đó chị gái xảy ra tai nạn, bà lại đem Thư Thù giao cho mẹ mình nuôi, khi cả mẹ cũng mất đi, La Lâm đành phải đem Thư Thù về bên cạnh, cho vào Đường gia. Nhưng La Lâm cũng không sao làm một người mẹ bình thường được, dù Thư Thù xứng đáng được hưởng tình thương của mẹ, có thể là vì đền bù nỗi tiếc nuối trong lòng, bà giành tất cả tình thương cho Đường Ngọc. Nhưng khi cuộc hôn nhân của La Lâm thất bại, Đường Ngọc lại chọn Đường Nghiệp giàu có.


La Lâm nói với Thư Thù: “Dì yêu thương Tiểu Ngọc là một cách cưng chiều, dì biết như vậy là không tốt nhưng không dừng được. Nhìn nó ngày càng kiêu ngạo dì bắt đầu lo lắng mình có phải đã làm hư nó, nhưng làm cha mẹ có lúc rất khó đối mặt với lỗi lầm của mình.”


Thư Thù không biết nói gì, bởi vì cô căn bản không biết cưng chiều là gì nên khi La Lâm cầu xin cô tha thứ cô vẫn chỉ có thể mỉm cười.
Sáu năm qua, La Lâm chỉ ở Canada.


La Lâm nghĩ lại cuộc đời mình, từng có huyết lệ, cũng có thất bại, bà không phải là người phụ nữ thiện lương, dù đi theo Diệp Mặc hay Đường Nghiệp, mục đích của bà luôn rõ ràng. Bà không cố ý gây ác với người khác, đối với những việc gây khó dễ cho người của bà, bà tuyệt đối sẽ ăn miếng trả miếng. Duy chỉ có Thư Thù, bà biết mình vô cùng có lỗi với đứa trẻ này, mỗi lần nghĩ đến cô, trong lòng lại ê ẩm. La Lâm phát hiện mình cũng chỉ là một người bình thường, thiện và ác, ích kỷ và vô tư, thật ra không có giới hạn rõ rệt nhưng người có lương tri, đó là đạo đức, là lương tâm cắn rứt.


Ở Canada, La Lâm thường gọi điện cho Thư Thù nhưng Thư Thù luôn lạnh nhạt. Bà cho Thư Thù  tiền, Thư Thù luôn trả lại. Thư Thù vẫn gọi bà là dì, không nói hận, cũng không nói không hận.
Dần dần, Thư Thù từ ba ngày một lần đổi thành mỗi ngày đều đến thăm Diệp Mặc.


Cơ thể Diệp Mặc đã đến cực hạn, ho ra máu ngày càng nghiêm trọng, hôn mê cũng dài hơn, dù có tỉnh cũng không nhận ra ai. Thư Thù biết đây là điềm báo cái ch.ết.
Diệp Thịnh hỏi bác sĩ bệnh nhân còn bao nhiêu thời gian? Bác sĩ nói không tới một tháng.
Không tới một tháng...


Thư Thù nghĩ, thời gian một tháng là thế nào? Là thời gian cát chảy xuôi trong đồng hồ? Là thời gian cháy hết một nén nhang? Là thời gian chén trà xanh từ nóng thành lạnh? Hay là một giây đồng hồ tích tắc qua đi? Nhưng bất kể so sánh thế nào, thời gian luôn vội vã qua lại, một tháng cũng chỉ là một cái chớp mắt.


Diệp Thịnh nói với Thư Thù: “Tôi biết lúc này nói thế này thì không thích hợp lắm. Lúc đầu tôi nói thích cô đúng là vì nghĩ đến bệnh tình của cha tôi, tôi muốn để ông ra đi thanh thản. Nhưng con người luôn có tư tâm và dục vọng, Thư Thù, cô không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi không quan tâm quá khứ của cô, nó chỉ càng làm tôi thêm đau lòng vì cô.”


“Không không, anh không thể thích tôi…tôi…”
“Tại sao không thể, bởi vì Cố Diệc Thành?”
Cô lắc đầu nói: “Không liên quan đến anh ấy, là vấn đề của riêng tôi.”


“Thư Thù, cô không nghĩ cho người khác cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội sao? Cô đã từng chịu nhiều tổn thương về mặt tình cảm, chẳng lẽ cả đời đều không đụng đến tình cảm? Nếu cô không quên được Cố Diệc Thành, cô có thể trở về bên cạnh anh ta, tôi nghĩ anh ta chắc chắn rất vui mừng. Cô đã không muốn về bên anh ta, sao lại không thể cho tôi một cơ hội?”


“Diệp Thịnh, tôi và Diệp gia không quen không biết, lại tận tâm tận lực canh giữ bên giường bệnh, anh không cảm thấy kỳ quái sao? Anh chẳng lẽ không nghi ngờ tôi không có mắt hoặc có tư tâm sao?”


Diệp Thịnh trầm mặc một chút nói: “Nói không hoài nghi là gạt người, nhưng tôi không nghĩ cô có động cơ hoặc mục đích gì. Cho nên tôi nghĩ, cô chính là Thiên Sứ, cha tôi thích cô cũng bởi vì cô là Thiên Sứ.”


Thư Thù lắc đầu: “Tôi không phải là Thiên Sứ, trên đời này không có Thiên Sứ, tôi đích thật là có tư tâm và mục đích.”
“Là gì?”


“Diệp Thịnh, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói của anh là sáu năm trước. Anh biết tôi là cô nhi, mẹ tôi dù mang tôi về nhưng lại không cho phép tôi gọi bà là mẹ, trong chặng đường trưởng thành tôi chưa từng gặp cha. Tôi không biết cha mình hình dáng thế nào nhưng tôi vẫn mong đợi có một ngày ông có thể tới tìm tôi, tôi có thể gọi ông một tiếng cha. Nhưng tôi chờ rất lâu cũng không chờ được, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua. Vào lúc tôi đã buông xuôi thì lại chợt biết được cha tôi là ai, vì vậy tôi quyết định gọi điện cho ông ấy, sau đó tôi nghe thấy tiếng một người đàn ông trẻ, anh ta nói, ‘cha tôi ra ngoài rồi, xin hỏi cô là ai?’ Lúc ấy tôi nói ‘tôi sẽ gọi lại sau’. Nhưng tôi lại không gọi, vì không biết sự xuất hiện của mình có mang đến khó xử cho người khác không hay sẽ bị ngộ nhận là thần kinh, nhận cha bừa bãi. Vì sáu năm trước Diệp Mặc đang giữ chức vị quan trọng, vì ông chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi.”


“Tôi…tôi, không biết…” Anh nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng chỉ nói được những lời này.
“Diệp Thịnh, em và anh là anh em cùng cha khác mẹ.”


Điều bí mật này Thư Thù vẫn luôn giấu tận đáy lòng, cô không tính nói ra, vì Diệp Mặc cũng không biết có cô tồn tại. Thư Thù nghĩ, mình cứ như vậy ở bên cạnh ông đi đến cuối chặng đường thôi, cần gì phải để một ông lão ngay cả những đoạn đường cuối cùng còn phải thêm đau lòng hoặc tiếc nuối? Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thịnh nằm ngoài kế hoạch của cô, anh nảy sinh tình cảm với cô, sớm chiều chung đụng, cô im lặng nhưng anh thì không.


Thư Thù nghĩ, có lẽ cô cũng nên nói ra cái bí mật đã giấu tận đáy lòng suốt 6 năm nay, vì khi ông cười với cô, cô rất muốn nhào vào lòng ông gọi một tiếng cha.


Thư Thù còn nghĩ, một tháng, bốn tuần, ba mươi ngày có thể làm được những gì? Mà thời gian cô có thể gọi ông lão trước mắt này là cha chỉ vỏn vẹn có 1 tháng.


Trong phòng bệnh, Thư Thù đem trâm gài tóc đưa cho ông, cô nói: “Bác còn nhớ không? Bác từng dạy học ở đại học A, từng dạy một nữ sinh tên La Lâm. Các người từng yêu nhau, từng thề non hẹn biển. Sau đó, bà gạt bác, lén sinh hạ cháu, cho rằng mẹ sang vì con, chỉ tiếc cháu lại là con gái, bà không thể đạt được ý nguyện.”


Ông không nhận lấy trâm, chỉ nhìn cô, ánh mắt ngây ngốc.
Thư Thù biết, ông đã bệnh thành thế này, thần chí đã không còn tỉnh táo nữa. Cô có nói gì ông cũng không nghe được mà có nghe cũng không hiểu.


Một tháng sau, ông mất. Ông ra đi rất thanh thản, lúc ông đi, tất cả mọi người đều luống cuống nhưng ông chỉ lẳng lặng nằm đó, khóe môi nhếch cười, tựa hồ đang say một giấc mộng đẹp.


Trước khi ông nhắm mắt có nói với Thư Thù: “Con ơi, con rất giống ta…lần đầu thấy con ta đã có cảm giác này, ta nghĩ những năm qua con đã phải chịu nhiều khổ cực, không kịp bù đắp cho con rồi, gọi ta một tiếng cha đi…”


Thư Thù nắm bàn tay vẫn còn ấm của ông, nước mắt rơi xuống trên mu bàn tay ông: “Cha…”
Điện tâm đồ kéo dài, chậm lại, cuối cùng là một đường thẳng tắp.


Đối mặt với cái ch.ết, đối mặt với người đàn ông cô chỉ được gọi một tiếng ‘cha’, Thư Thù chợt phát hiện sinh mệnh của cô không thể vượt qua một thứ, đó chính là sinh tử biệt. Cho nên khi Diệp Thịnh dìu cô, hai tay cô nắm chặt cổ áo anh, khóc như một đứa trẻ. Diệp Thịnh vỗ lưng cô nói: “Khóc đi, đau đớn thì cứ khóc ra hết đi…khóc luôn cả phần của anh đi…” sau đó ôm chặt cô.


Tang lễ của Diệp Mặc rất long trọng, do một tay Diệp Thịnh tổ chức.


Thư Thù chỉ im lặng quỳ xuống dưới sự chỉ dẫn của người khác, rắc dầu vừng, đốt nhang, tiếng tụng kinh trong linh đường khiến cô choáng váng. Sau đó, cô đem đồ tang đã được chuẩn bị vì Diệp Mặc mặc vào, khi cô mặc đến món cuối cùng, cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngã vào một lồng ngực ấm áo, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, ý thức từ nơi xa xôi quay trở về… rất chậm… rất chậm. Mở mắt ra, Thư Thù cười nói với Cố Diệc Thành: “Anh xem, ông ấy đi rất thanh thản.”


Diệp Mặc ch.ết, La Lâm cũng không đến, nhưng có tham gia tang lễ.
Thư Thù hỏi La Lâm: “Hôm nay người đi rồi, dì có thể tha thứ chưa?”


La Lâm nói: “Đã từng tuổi này, tóc cũng bạc hết phân nửa, không có gì là có thể tha thứ hay không. Con à, sai lầm là tiếc nuối tạm thời nhưng để vuột mất lại là nỗi tiếc nuối cả đời – đừng vì sợ sai mà để vuột mất. Cho người khác cơ hội cũng là cho chính mình cơ hội, một người đàn ông chăm sóc con như vậy, trên đời này có được mấy người đây?”


Thư Thù không trả lời, nhìn về phía Cố Diệc Thành, đúng lúc anh cũng nhìn sang, Thư Thù cười với anh rồi quay đầu nói với La Lâm: “Số phận thật ngoài dự tính.”
Sau tang lễ, Thư Thù trở về nhà máy, cuộc sống của cô vẫn rất đơn giản, tưới hoa, cho chó ăn, đi học, dạy thêm.


Diệp Thịnh thường xuyên đến thăm cô, Tiểu Na thường hẹn cô đi dạo phố, ngay cả Đường Ngọc cũng gọi điện thoại cho cô.


Sau đó, Cố Diệc Thành cũng không xuất hiện lại nhưng Thư Thù thường cảm thấy anh đang ở phía sau mình, những nơi cô đến có thể nhìn thấy xe của anh, cô quay đầu thì lại không thấy anh. Thư Thù nghĩ, tên này tài nghệ theo dõi thật sự đã cao hơn một bậc rồi!


Ngày tháng 5 đã hơi lạnh, hôm nay, rạng sáng Thư Thù đã tỉnh lại, đẩy cửa sổ ra, mặt trời còn núp sau cụm mây, phía tây vẫn thấp thoáng nửa vầng trăng sáng, các vì tinh tú rải rác khắp nơi. Cô hít sâu một hơi, phát hiện xe của Cố Diệc Thành đậu dưới lầu, anh đang dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, nhìn lên trời, đôi mắt anh sâu thẳm như mặt sông mênh mông trải dài giữa đêm tối.


Thư Thù chống cằm, tì lên cửa sổ nhìn anh, còn anh lại nhìn trời. Thư Thù nghĩ, hóa ra theo dõi lại có cảm giác như vậy, không phải bọ ngựa bắt ve, chim sẻ lại ở đằng sau sao?
Khi Thư Thù đi tới thì anh đang ngậm một điếu thuốc liền bị sặc, khục khặc ho.


Thư Thù nói: “Cố Diệc Thành, phổi anh chắc đã đen sì rồi!”
Anh vẫn như trước đây, phản kích: “Tim không đen là được!”
Họ bước trên bậc thang dọc theo bờ sông, ngọn đèn phía xa bờ đang lắc lư chập chờn.
Cố Diệc Thành đếm vẫn là 100 bậc, Thư Thù vẫn 99 bậc.


Đứng dưới tàng cây bạch quả Thư Thù bỗng nhiên nói: “Anh còn nhớ năm ngoái, ở khách sạn Shangri-La đã nhìn thấy em không?”
“À, hôm đó anh biết em đã thấy anh.” Anh nói, “Bây giờ nhớ lại, hóa ra em đến tìm chú Diệp.”


“Khi còn bé dì không thương em, chỉ yêu thương Đường Ngọc, em cũng từng rất ghen tỵ. Nhưng lại không dám tranh giành vì em biết đó là ở Đường gia, nếu muốn tồn tại trong căn nhà đó em chỉ có thể cúi đầu. Em không chỉ một lần tưởng tượng hình dáng của cha, người ta thường nói cha thương con gái nhất, con gái là tiểu tình nhân kiếp trước của cha. Mỗi lần em ở Đường gia chịu uất ức, em thường tự nói với mình, chờ đến khi cha tới tìm mình là được rồi, nhưng đã hơn hai mươi năm…”


Tiếng nói cô nhu hòa như đang nói mê, trong mắt kết một tầng sương.


Cố Diệc Thành từ nhỏ đã được cưng chìu đến tận trời, họ hàng thân thích trong nhà đối với anh ai không thương ai không yêu? Anh không biết làm sao an ủi Thư Thù, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, xoay mặt cô lại, lau nước mắt bên má cô: “Thư Thù, anh nghĩ nếu có được đứa con gái như em, nhất định anh sẽ vô cùng yêu thương, thật đấy, nó có cưỡi lên đầu lên cổ anh cũng không sao…”


Thư Thù cười, hít mũi, cô nói: “Em mệt quá.”
Cố Diệc Thành đưa bờ vai sang, cô dựa vào ngực anh đếm sao rồi ngủ lúc nào chẳng hay.


Thư Thù lại nằm mơ, trong mơ, cô đứng dưới tàng cây bạch quả, một mô hình máy bay vờn quanh cô, cuối cùng rơi xuống dưới chân cô, trên cánh máy bay có khắc  hai chữ ‘SS’, cô cúi xuống nhặt lên thì mới phát hiện dưới máy bay có cột một chiếc nhẫn.


Cô quay đầu lại, Cố Diệc Thành đứng dưới tàng cây, đưa tay nói: “Thư Thù, tới đây.”


Đã nhiều năm rồi, mỗi lần mơ thấy Cố Diệc Thành cô đều gặp ác mộng về đứa con nhưng lần này Thư Thù không mơ thấy ác mộng nữa. Cô lại mơ thấy hạnh phúc, cũng giống như trước khi anh ra đi nhiều năm trước.


Khi tia nắng ban mai chiếu trên đầu họ, Thư Thù liền tỉnh giấc, nheo mắt nhìn lên, ánh mặt trời lay động theo từng chiếc lá loang loáng, mặt trời đã lên hẳn, trăng đã không còn thấy đâu nữa, trên mình hai người được dát một lớp sáng vàng lấp lánh.
Hóa ra, trời đã chuyển lạnh.


Thư Thù cảm thấy nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống, cảnh sắc xung quanh trở nên mơ hồ, nhưng hơi thở của Cố Diệc Thành ngày càng gần, ngày càng gần. Thư Thù cho là anh sẽ hôn cô nhưng môi anh đáp xuống chỉ yêu thương đặt trên mắt cô.


Cố Diệc Thành nói anh thích đôi mắt của Thư Thù vì mắt Thư Thù cực kỳ giống trăng rằm, anh thích mái tóc của Thư Thù vì tóc Thư Thù vừa dài vừa mềm mại. Anh hôn mắt cô, mơn trớn tóc cô, cùng cô ngồi dưới tàng cây bạch quả.


Cố Diệc Thành hỏi Thư Thù: “Em nói năm nay cây này có ra quả không?” Dừng lại, nói xong anh bắt đầu cà lăm, kìm nén bực bội rồi hạ quyết tâm nói: “Cái đó, cái đó, anh giao cho em bảo quản đó…em muốn xử lý như thế nào?”
Thư Thù ‘suỵt’, ngẩng đầu nhìn cây bạch quả không trả lời.


Cố Diệc Thành vội la lên: “Suỵt là có ý gì, em đang giả bộ ngây ngô hả?”
Thư Thù vẫn không nói. Một lát sau, cô nói: “Em gật đầu rồi mà!”
“Em gật cái gì?” người phản ứng cực nhanh cũng có lúc đầu óc mắc kẹt.


Thư Thù cũng không đợi Cố Diệc Thành kịp hiểu ra đã dắt tay anh nói: “Đi thôi, dẫn anh đi ăn bánh tiêu, uống sữa đậu nành đầu phố.”


Anh vừa mừng vừa lo, ngoan ngoãn gật đầu dắt tay cô, con phố vắng vẻ chỉ có anh và cô. Đi được mấy bước, không nhịn được quay đầu nhìn lại, dưới ánh mặt trời, cây bạch quả vô cùng chói mắt.
Anh ngoan cố hỏi Thư Thù: “Cây này rốt cuộc có kết quả không?”


Cô nói: “Không biết, để sang năm đến xem!”
“Cái gì? Sang năm!” Anh cao giọng: “Em không phải vừa gật đầu sao? Sao lại còn sang năm, không lừa tình người ta đó chớ?”
Thư Thù quay đầu nhìn anh, cười nói: “Anh hôm nay mắt đã giống gấu trúc lắm rồi.”


Anh được nước lấn tới, lấy bản sắc lưu manh ra, mặt dày mày dạn nói: “Vậy em sinh thêm mấy gấu trúc con đi!”
“Kế hoạch hoá gia đình, anh có hiểu không?”
“Em vậy là không hiểu rồi, nhà nước khích lệ gấu trúc sinh nhiều đấy, một đội banh cũng không coi là nhiều!”


————————– Hết ——————-
18/07/2012


Lời kết: Trước đây từng có bình luận cho rằng Thư Thù không nên tha thứ cho mẹ con La Lâm. Chỉ là, những ai đã từng trải qua sự dằn vặt giữa tha thứ và oán hận mới có thể hiểu rõ được buông tay chính là tháo gỡ những lằn gai trong trái tim của chính mình. Thật ra, oán hận một người lại cần nhiều khí lực và kiên trì hơn nhưng lại khiến ta kiệt quệ đến thảm thương. Câu chuyện không chỉ về tình yêu mà còn là một bài học sâu sắc dạy ta về cách sống, cách vượt qua đau khổ, cách thoát khỏi tuyệt vọng, đón ánh mặt trời để biết rằng ở đâu đó, chúng ta luôn được yêu thương.


Chúc các bạn tìm được điều gì đó ý nghĩa cho riêng mình qua câu chuyện này! Thân chào!






Truyện liên quan