Chương 34: Hai năm sau
Những ngày sau đó, nó vẫn sống như vòng tuần hoàn. Đi học, về nhà, ăn, ngủ. Nhưng nó thiếu vắng thứ gì đó...
Vài tuần trước, lúc nó mệt mỏi nhất thì bỗng có một người vừa đẹp trai vừa tài giỏi ở bên an ủi, đưa đón nó đi học, quan tâm nó khiến cuộc sống nó không còn nhạt nhẽo như những ngày chỉ một mình thế này, cảm giác đơn độc như bây giờ giống như một mình nó chống lại cả thế giới.
Người đó không phải là tất cả, nhưng thiếu vắng họ, bạn giống như một con cừu non bị cả đàn sói bao vây.
Nó không còn gọi cậu nữa, bước vào cuộc đời nó, cũng vội vã ngang qua cuộc đời nó. Nó không hiểu vì sao lại có những người thích bước vào cuộc đời của người khác nhanh đến nổi chỉ cần chậm một giây là đánh mất cả đời. Hắn cũng vậy...
Kể từ thời gian đó, nó sống như một kẻ vô hình, không tồn tại trên trái đất này, cuộc sống nó dừng lại tại đây. Nó chỉ còn biết học tập thật tốt. Vì nó muốn đi tìm hắn, tìm lại trái tim, nhịp đập ban đầu của mình.
~~~
Mình sẽ chuyển sang xưng nó = cô.
2 năm sau...
Qua 2 năm, nó cũng đã tốt nghiệp, dự định của nó là chuẩn bị sang Nhật du học.
Anh thì lo chuyện công ty, vẫn đang trên đà phát triển, anh cũng nguôi giận chuyện nó đã gây ra cho gia đình. Thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm tình hình học tập và cuộc sống nó.
Tháng 10...
Nó soạn quần áo và một số thứ cần thiết vào vali. Vào khu mua sắm chọn một chiếc váy tao nhã, sang trọng, chiếc váy của những tiểu thư nhà giàu có, chọn một đôi giày cao gót màu xanh lam. Đến salon làm tóc lại, makeup thật xinh.Thay đổi mọi thứ hoàn toàn. Bây giờ mới đúng là một đại tiểu thư của nhà họ Lâm.
Nó vốn đã xinh, khoác những thứ này lên người không kém gì những diễn viên ngôi sao nổi tiếng. Bước ra đường với bao ánh nhìn của mọi người, đổ dồn vào nó, bao con người ganh ghét vì nhan sắc của nó, bao chàng trai say mê vì người con gái này quá hoàn mĩ.
Nó xách vali, gọi một chiếc taxi ra sân bay. Nó đặt vé máy bay vào mấy tháng trước rồi, địa điểm là đến thành phố G, trở về gặp anh, trở về làm đại tiểu thư được cưng chiều như lúc trước.
....
Cả đám nhân viên xì xào.
-Này, tôi nghe người ta đồn ầm lên kìa.
-Có chuyện gì mà cô hớt ha hớt hở vậy?
-Có một cô gái bên dưới đang làm loạn. Cô ta xinh đẹp, nhan sắc mĩ miều, đẹp tuyệt trần ấy.
-Thì sao?
Một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước ra từ văn phòng, anh ta đẹp trai, cao ráo, dáng người chuẩn, anh ta mặc áo sơ mi trắng bên trong, bộ đồ vest đắt tiền, nhìn vào mọi nhân viên đều nhận ra anh ta không phải người có thể đụng.
-Dạ......t...h..ư..a....
Đám nhân viên ậm ừ, chỉ biết gục mặt nhìn xuống.
-Có chuyện gì?
Người đàn ông thấp giọng, thật nặng nề, gương mặt lạnh lùng dường như vô cảm nhìn mọi người. Ai mà dám nhìn vào đôi mắt sét đánh của anh ta.
-Tôi nghe nói có ai đó vào làm loạn công ty, nhan sắc xinh đẹp. Cô ta bảo muốn gặp chủ tịch, nhân viên và mọi khách hàng đều đứng quanh cô ta, khiến cả công ty náo loạn.
Người đàn ông nghe thấy vậy bỗng nghĩ vài giây, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm.
-Các người đi làm việc đi.
Nói vội, anh ta đi về phía chính diện, nhìn xuống lầu, anh thấy một cô gái đeo kính, tóc xoăn dài, môi đỏ hồng, vẻ đẹp tao nhã và tinh khiết khiến anh muốn biết đó là ai? Sao lại có sức hút đến như vậy. Mọi người xung quanh chen chúc nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Anh cảm thấy thật thú vị, muốn biết cô ấy là ai. Đôi môi anh cong lên nét đẹp quyến rũ của người đàn ông.
Anh đi thang máy xuống tầng 1. Không vội vàng, anh bước đến nơi đông người đó, chính là nơi cô gái đó.
-Tránh ra.
Tiếng nói của anh không lớn, nó trầm, trong khi đó cả đám đông người ồn ào. Nhưng không hiểu sao, tiếng nói của anh khiến người ta sợ hãi, tự động lùi về sau.
Anh bước tới gần cô gái.
-Cô có thể bỏ kính ra được không?
......
Chính là anh ta - Dương Thiên Thiên.
2 năm trước từng giúp đỡ cô, 2 năm trước anh ta đến bên cô và làm vơi đi sự u buồn trong cô. Bây giờ anh ta khác hẳn, ra dáng vẻ đàn ông trưởng thành hơn. Nhưng người đàn ông này, cô không nên gặp lại anh ta.
Cô vờ như không nghe anh ta nói gì. Xách vali và ra cổng chính.
-Hẹn gặp lại mọi người.
Bóng dáng yêu kiều của cô gái này bước về khiến ai nấy đều ngước nhìn. Người đàn ông đó cảm thấy mất mặt nhưng lại cảm thấy thật thú vị. Anh thầm nghĩ:
"Rồi chúng ta cũng sẽ gặp lại nhanh thôi"
Đường môi cong lên của anh ta ra vẻ đáng sợ và nguy hiểm, rồi anh ta cũng ra về trong bao ánh nhìn của bọn nhân viên và khách hàng.
#Đã lâu lắm rồi mình không ra chap, xin lỗi nhé. Nếu không hiểu thì các bạn có thể quay lại chap trước.
#Đọc xong cho mình sao nhé~~